Tú tuy không vui có người đã can thiệp vào công việc của mình, nhưng Tú vẫn phải làm. Đây là miếng cơm manh áo của Tú, nếu bỏ dở giữa chừng, Tú sẽ tiếp tục phung phí số tiền Tú đã vất vả tiết kiệm được ở bên Anh. Tú cầm lấy giấy tờ và hồ sơ từng cơ sở một để chuẩn bị tiến hành kiểm tra tài chính. Nơi mà Tú xếp hồ sơ cuối cùng đó chính là cửa tiệm của Nhi.

Cả một ngày dài làm việc trong giá lạnh, Tú gần như cảm giác được sự mệt nhọc khi làm việc kiếm tiền. Họ cứ nói công an sung sướng, nhưng Tú thì thấy không hề mặc dù trước khi xin vào làm Tú cũng đã từng nghĩ như vậy. Điều gì đến rồi sẽ đến, Tú không thể tránh vào không kiểm tra hành chính của cửa hàng Nhi, Tú chỉ hi vọng ngàn lần, mình không phải gặp chị ấy. Trong lúc cấp bách, Tú đã thử nhờ Linh kiểm tra hộ mình duy nhất một cửa hàng, nhưng Linh nói đã lên quận để giao nộp giấy tờ vậy nên Tú đành phải tự túc kiểm tra.

Hít một hơi thật dài, lấy hết can đảm Tú buộc mình phải bước vào cửa hàng đó. Tú tin vào phần trăm may mắn hay đen đủi. Nếu như Tú bước vào mà gặp chị ấy, coi như hôm nay Tú xui. Nhưng nếu bước vào mà không gặp, ít nhất trong cái ngày tồi tệ này còn một chút gì đó may mắn.

Nhưng không, hôm nay thực sự tồi tệ. Ngày đầu tiên đi làm luôn tồi tệ như vậy sao? Cuộc sống đúng là không thể luôn như Tú mong muốn được.

– Chào an…bạn!

Nhân viên nhìn thấy Tú, không rõ là nên gọi anh hay cô, vậy nên họ gọi là bạn vì mặt Tú cũng còn trẻ măng. Tú cũng mới gần 23 thôi, trông có vẻ cùng độ tuổi với nhân viên bán hàng ở xung quanh đây!

– Mình tới để kiểm tra tài chính! Mình cần…

Tú đang nói dở thì bị nhân viên khác ngắt lời nhưng vô cùng thân thiện.

– Bạn lên tầng hai, rẻ phải. Đó là phòng làm việc của chị chủ cửa hàng. Bạn có thể tiếp tục công việc với chị ấy!

Tệ thật, lại phải trực tiếp nói chuyện với chủ cửa hàng sao? Tú đã tránh bằng mọi cách rồi vẫn không được sao? Không, tâm trí của Tú nói Tú làm việc này để bảo vệ Nhi, vậy gặp Nhi là điều đương nhiên Tú phải làm. Tú dặn lòng mình như vậy, dứt khoát là như vậy!

Tú đi thẳng lên tầng hai và rẽ phải. Tú lịch sự và tôn trọng riêng tư của Nhi nên Tú đã gõ cửa, không còn giống như ngày trước, Tú có thể vô tư đi vào mà không cần lo nghĩ.



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhi đang ngồi ngắm nghía chiếc vòng cổ và chiếc nhẫn mà Tú đã tặng mình thì vội vàng đeo nó lên để chạy ra mở cửa. Nhưng khi cô mở cửa ra, người đó… người đó đã xuất hiện ngay trước mắt cô.

Nhi tự cười chính bản thân mình, sau đó cô đưa tay dụi mắt vài lần.

“Nực cười, Nhi, mày nhớ Tú quá hay sao mà nhìn ai cũng ra Tú như thế này!”

Đọc được suy nghĩ đó của Nhi, Tú lại đau lòng vô cùng. Chị ấy rốt cuộc là khổ sở vì Tú sao? Tú đã rời đi trong đau đớn để chị ấy được vui vẻ và tìm được hạnh phúc mới cơ mà? Sao chị ấy… vẫn lưu luyến về Tú? Tại sao phải ngu ngốc như vậy?

– Không nhầm đâu, là tôi! – Tú thẫn thờ lên tiếng. Từng lời từng chữ như một con dao đâm thẳng vào tim Tú. Nếu không phải đã cố gắng gượng gạo không khóc, có lẽ nước mắt Tú cũng rơi rồi.

– Thì ra…

“Bỏ tôi đi và trở thành một thứ tốt đẹp như thế này sao?”, Nhi thầm nghĩ trong đầu, và Nhi tin chắc Tú đọc được. Cô không nhìn nhầm, cô tin chắc rằng Lê Anh Tú đang đứng trước mặt cô. Đứng trước cô một cách hiện hữu, không phải do cô tưởng tượng ra bao nhiêu lần nữa.

– Tôi không hoan nghênh, xin mời về cho! – Nhi nghĩ ngợi như thế nào thì chính cô không rõ nữa, cô chỉ muốn chạy tới ôm Tú vào hôn Tú tới chết thì thôi, nhưng cô lại tức giận, bây giờ cô tức giận và chỉ muốn đuổi Tú đi cho đỡ bực mình.

– Không hoan nghênh thì nhanh chóng làm xong thủ tục, nếu đuổi tôi đi, cô sẽ phải lên phường làm việc đấy! Lúc đó… không hay đâu!

Tú vẫn lì lợm đi vào phòng, bị Nhi đối xử như vậy, Tú đương nhiên là hiểu rõ Nhi căm ghét mình. Nhưng tình yêu của Tú thì không thể ngừng lại được. Nhi bị thiệt thòi gì Tú cũng không thích, vậy nên … dù bị chửi như thế nào đi chăng nữa, Tú vẫn cố gắng làm cho xong việc.

Nhi buộc mình phải ngồi vào bàn làm việc để tiếp tục công việc cho xong. Nhưng tại sao cô lại lưỡng lự giữa việc làm nhanh hay làm chậm. Cô muốn làm chậm để ngắm nhìn Tú thêm một lúc nữa sao? Cô đã cố gắng che đi ánh mắt của mình để những suy nghĩ này không lọt vào đầu Tú được.

“Tại sao tay Tú lại có nhiều sẹo như thế kia?”

Nhi để ý được bàn tay Tú, cả hai bàn tay vô cùng nhiều những vết sẹo nhỏ tí, tưởng chừng như chỉ có người quan tâm để ý tới Tú nhiều mới có thể nhìn ra được và cô nằm trong số những người đó. Cô muốn hỏi Tú vì sao lại để tay có sẹo, nhưng cô không thể nói thành lời được.

Tú ở bên Anh có làm công việc ngoài giờ. Vì bị giới hạn thời gian làm nên Tú nhảy công việc rất nhiều. Những vết sẹo này có do Tú phải làm lụng quá sức. Nhưng nhờ nó mà Tú mới có thể trang trải được qua ngày. Làm sao mà Tú dám than vãn bất cứ điều gì chứ.

Tú ký giấy tờ xong xuôi, rồi cũng đứng lên và ra về. Đến lúc có thể về, Tú sẽ chạy đi nhanh nhất có thể, nhưng Tú bị một cánh tay giữ lại…

Nhi không nhịn được mà hỏi, cô thực sự rất lo lắng khi thấy bàn tay của Tú như vậy, cô lại không kiềm chế được bản thân…

– Nói đi, sao tay lại như thế này?

Nhi cầm bàn tay Tú lên, song song với ánh mắt của cả hai người. Nhưng Tú chỉ từ tốn gỡ tay của Nhi ra, và giấu bàn tay của mình đi.

– Chẳng phải em ghét tôi lắm sao? Đừng như vậy, tôi có thể nghe được đấy! Quên tôi đi!

Tú ám chỉ rằng mình vẫn có thể đọc được suy nghĩ của Nhi, và rồi Tú quay lưng bỏ đi thật sự. Đóng ập cánh cửa đó lại, Nhi lại gục xuống dưới sàn nhà một lần nữa. Cô thực sự thua rồi, cô không thể không nhớ đứa nhóc đó. Nó lạnh lùng và quay lưng với cô như vậy đấy. Cô từng nói, do cô hơn nó 8 tuổi, cô từng trải nhiều hơn thì cô sẽ quên được nó sớm thôi. Nhưng … tại sao người đau đớn nhất vẫn là cô? Người gục xuống để khóc vẫn luôn là cô chứ? Tại sao mọi thứ cứ đến với cô như chớp nhoáng, rồi lại bỏ đi một cách nhẫn tâm như vậy? Tú không biết cô đã yêu Tú tới mức nào sao? Hay tình cảm cô dành cho Tú chưa đủ nồng nhiệt để Tú tin là cô yêu Tú thật lòng. Năm đó … Tú đã nhẫn tâm bỏ cô mà đi giống cách vừa rồi Tú đã làm! Phải, cô chỉ xứng là kẻ bị bỏ rơi thôi!

Nhi lại tiếp tục duy trì cái tư thế ngồi gục ở sàn nhà như vậy, cô không buồn di chuyển hay cử động nữa. Cô cũng không thể thấu hiểu người vừa bỏ chạy khỏi đây tâm can đau đớn tới mức nào. Tú chỉ muốn ôm lấy Nhi, thậm chí vứt bỏ công việc ăn bám Nhi cả đời như một kẻ xấu tính cũng được, miễn là Tú có thể mang lại hạnh phúc cho Nhi. Nhưng không, tới cả hạnh phúc Tú cũng không mang lại được cho người Tú yêu thì Tú có xứng đáng để được ở bên người đó không? Câu trả lời đương nhiên là không!



Cũng sắp tới Noel rồi, người người ra đường sắm đồ cùng nhau, nhưng Tú vẫn cô độc ở trong căn hộ của mình trên tầng 18. Tú ngày ngày chỉ tới cơ quan, sau đó lại về nhà. Lười biếng nấu mì gói ăn chứ chẳng thèm chuẩn bị cơm nữa. Cơ thể của Tú vốn dĩ không nên bị Tú đối xử như vậy. Sức khoẻ người thường còn chẳng chịu được, sao Tú có thể chịu được khi Tú yếu hơn người khác chứ? Nhung có rủ Tú đi chơi, nhưng vì sợ hai chị em họ lại âm thầm giúp Tú điều gì đó mà Tú không biết, Tú sợ lại ôm thêm món nợ vào người. Chưa bao giờ Tú lại sợ hãi lòng tốt của con người tới như vậy. Cuộc sống của Tú, Tú chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ để có thể sống một cách yên ổn mà thôi. Một tháng làm ra từng ấy tiền, một phần trả tiền cho căn hộ đang thuê này, một phần còn phải trả cho sinh hoạt thường ngày, phần còn lại chắc Tú chẳng ăn tiêu gì được, phải giữ lấy mà trả nợ thôi!

Những ngày dài của Tú cứ trôi qua như vậy, vẫn phải ngắm nhìn dòng người vui vẻ đón chào không khí của lễ tết. Còn Tú, vẫn cô đơn một góc đường khi Tú và lực lượng công an phải ra tăng kiểm soát an ninh vì lễ tết đang tới. Điều đáng nói, Tú là con gái, nhưng Tú vẫn muốn tham gia những hoạt động này vì chỉ có làm tê liệt bản thân mình thì Tú mới không nhớ tới Nhi. Tú nhớ chị ấy, nhớ rất nhiều… kể cả việc dùng điện thoại giả danh người lạ, Tú cũng không muốn làm nữa, làm vậy chỉ càng thêm nhớ chị ấy. Đã gần 11 giờ đêm rồi, ca trực của Tú là đến 12h và nhường lại ca trực muộn hơn cho người khác. Tú ngồi một mình ở góc phố, vóc dáng của Tú cũng hiếm ai nghĩ Tú là con gái. Ở bên Anh, vẫn tranh thủ luyện tập cơ thể khi đi học ở trường quân sự đào tạo, vậy nên Tú có vẻ phổng phao hơn và không ốm nhom như ngày trước nữa.

Trời về đêm càng rét buốt, Tú chỉ ngồi im như tờ rồi nhâm nhi cốc cafe trước khi nó nguội đi. Một chiếc ô tô trắng dừng lại ở góc phố nơi Tú ngồi, mới đầu Tú còn để ý thấy, nhưng sau Tú cũng làm ngơ đi vì chiếc xe ấy đỗ lại quá lâu, Tú chẳng buồn quan tâm nữa. Nhưng thực ra, người ngồi trong xe đó là Nhi. Cái phường X này quá bé nhỏ để Tú và Nhi có thể tránh mặt nhau. Ngày lễ tết, cửa hàng của Nhi mở muộn, rồi Nhi còn phải chốt đơn hàng cuối cùng nữa, thành ra cô phải về muộn nhất, đi tới cuối góc phố bên, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc và một lần nữa, cô lại thua cuộc. Cô đành dừng xe gần đấy và tiếp tục ngắm nhìn Tú. Chẳng may Tú có gặp chuyện gì, cũng có cô đang ở đây.

Nhi hận bản thân mình không thể kiên định mà giận hờn đứa nhóc đó. Chẳng phải cô tự nhủ bản thân mình rằng dứt khoát nếu gặp lại thì phải làm ngơ đi sao? Tại sao cô cứ phải ôm theo sự nhục nhã khi cứ phải theo chân người ta như thế này? Tú đâu có quan tâm tới cô đâu, sao lại nhớ tới Tú tới đau lòng như vậy chứ?

Tú đang ngủ gật…

Chắc là mệt lắm đây. Con trai còn chẳng chịu được, huống hồ gì, Tú là con gái như cô thôi. Cô hiểu cái cảnh làm việc chẳng được nghỉ ngơi như thế này mà. Nhưng… cô còn có hộ lý, đủ thứ người đi theo mình. Còn Tú, một mình một chiếc ghế, tay cầm cốc cafe và ngủ gật lúc nào không hay.

Nhi gục mặt vào vô lăng, cô thực sự chán ghét bản thân mình lắm rồi. Tại sao lúc nào cô cũng là người thua cuộc như vậy chứ? Tại sao lúc nào cô cũng phải chịu cái cảnh mình thua và bị đuối sức trước người ta như vậy? Nhi không chịu đựng được nữa, cô dặn lòng, dù có nói chuyện lại, cô vẫn phải chạy ra ngoài kia, kéo tên ngu ngốc đó vào đây. Cũng đã gần 12h đêm rồi, tính ngủ gục ở đó cho tới sáng sao?

Cô vừa định mở cửa xe ra thì lại nhìn thấy đồng nghiệp của Tú tới, họ đổi ca trực cho nhau thì phải. Tú vẫn có vẻ lơ ngơ chưa thực sự tỉnh ngủ, nhưng vẫn đứng dậy và lật đật đi về. Nhi lại dừng việc chạy ra đó, cô chỉ có thể âm thầm đi theo như thế này thôi.

Trong khi mà Nhi liên tục mắng Tú là đứa ngốc thì Nhi nào hay Tú chọn trông ở tuyến phố này, vào cái thời gian này là vì ai chứ? Tú sợ Nhi bán hàng về muộn, rồi đi đường về nguy hiểm, lễ tết, dân tình dễ mà loạn lắm. Tú nghĩ bụng đi bộ về trụ sở công an phường lấy xe rồi về hẳn nhà, Tú sẽ ngay lập tức mà ngủ chứ không thể làm gì thêm được nữa. Trong lúc lơ mơ như vậy, Tú chẳng hề nhận ra Nhi đã đỗ xe lại một chỗ và âm thầm đi bộ phía sau Tú. Cô nhìn thấy Tú run lên vì lạnh, trong khi cô đang mặc quá đủ ấm, có thể cởi bỏ chiếc áo khoác ra cũng không ảnh hưởng gì vì cô đã có túi giữ nhiệt. Nhi cắn môi, tay nắm thật chặt lại, thầm tự chửi rủa mình là một kẻ ngu ngốc, sau đó cô cởi chiếc áo khoác của mình ra thật, chạy thật nhanh tới phía Tú…

Được ai đó khoác cho mình một chiếc áo khoác thơm mùi nước hoa, Tú cũng không khỏi bỡ ngỡ khi quay lại nhìn nhận thì nhận ra đó là Nhi. Chính là Nhi đã đi theo mình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play