Cho tới ngày hôm sau, Tú vẫn ăn bận như vậy và tìm tới tiệm trang sức của Nhi. Tú nhớ Tú từng nói với chị ấy rằng màu ưa thích của Tú là màu xanh dương. Quả nhiên, cửa tiệm của chị ấy được trang trí theo tông màu xanh dương nhạt. Tú định bước vào cửa hàng nhưng Tú lại bị bảo vệ chặn lại.

– Thưa quý khách, hi vọng quý khách bỏ tư trang cá nhân vào tủ rồi hẵng vào ạ!

Nhân viên bảo vệ cản Tú lại cũng đúng. Tú bản thân xin việc ở văn phòng công an phường. Thế mà Tú lại ăn bận đồ như vậy vào một cửa tiệm đá quý.

– Cho hỏi cô chủ có ở đây không? – Tú hỏi lại nhân viên bảo vệ.

Nhân viên bảo vệ đi vào quán xác nhận lại, rồi nhìn quanh một hồi.

– Không thấy xe hơi của cô ấy ở đây. Giờ này cô chủ chưa tới đâu. Quý khách tự nhiên xem đồ!

Nhân viên bảo vệ cũng không hiểu nổi với vị khách này nên anh ta nghi ngờ, dặn dò nhân viên đi theo Tú từng chút một. Một vị khách lạ, bịt kín mặt, rồi phải hỏi là chủ hàng không có ở đây thì mới vào đương nhiên là phải nghi ngờ rồi.

Tú biết mình bị nhân viên đi theo, nhưng mặc kệ, Tú có làm gì mờ ám đâu mà lo sợ. Tú bị thu hút bởi một dáng thiết kế được cửa hàng này độc quyền. Nhưng sao nó giống với chiếc nhẫn mà năm xưa Tú làm tặng Nhi vậy nhỉ? Ngày xưa là Tú làm nhẫn tặng Nhi, và rồi chị ấy đeo nó vào cổ để bảo vệ nó tốt hơn. Bây giờ thì nó đã được chuyển đổi thành một chiếc vòng cổ với một chiếc nhẫn thu nhỏ, cùng với những dòng khắc mà chỉ Tú hiểu.

– Xin thưa… quý khách chọn mẫu gì ạ? – Nhân viên đi theo và hỏi Tú khi thấy Tú đứng ngắm nhìn chiếc vòng đó mãi mà chẳng nói gì.

– À… gói cho tôi… chiếc vòng này, và gửi tặng cô chủ! – Tú dặn nhân viên như vậy.

– Đây không phải là việc của tôi nhưng cô chủ cũng có chiếc vòng này rồi ạ. Nếu như quý khách muốn tặng thì tôi gợi ý là nên tặng thứ gì đó khác biệt một chút!

Nhân viên khuyên nhủ Tú như vậy.

– Có nhiều người tặng quà cho cô chủ lắm sao? – Tú ngạc nhiên hỏi lại.

Xinh đẹp như Nhi, đương nhiên là nhiều người theo đuổi rồi. Không phải là ngày nào cũng có người tặng quà, chính xác hơn là từng giờ đều có người sẵn sàng săn đón được Nhi bằng mọi cách.

– Dạ vâng. Vậy nên tôi có thể giúp quý khách chọn đồ ạ!

Nhân viên chẳng làm lạ gì với việc ngoài doanh thu do khách hàng cảm thấy trang sức nơi đây sang trọng mà còn một nguồn doanh thu không nhỏ khi khá nhiều kẻ tới đây mua đồ chỉ để cưa cẩm chủ hàng của họ.

– Vậy thôi, chọn tôi cái này đi. Gói lại gửi cô ấy. Tôi không đổi đâu! – Tú chỉ vào chiếc vòng tay bình thường nhất, chẳng có gì nổi bật để tặng cho Nhi. Vì là không có gì nổi bật, nên Tú hi vọng nó sẽ khác với những gì mà người ta đã tặng cho Nhi.

Sau khi thanh toán tiền xong, Tú liền nhanh chân rời đi khi nghe nhân viên loáng thoáng truyền tai nhau rằng cô chủ tới!

Tú chạy như thể có ma đuổi theo mình vậy. Tú sợ cô ấy bắt gặp được mình đang ở đây, rồi sẽ chửi rủa mình. Lúc đó Tú không thể nào mà chịu đựng thêm được nữa.

Đi dạo quanh phố phường Hà Nội mới là sở thích của Tú. Tú chẳng cần xe cộ, chỉ thích đi bộ ở nơi đây.

“Con đã về tới Việt Nam chưa?”

Tin nhắn gửi từ bà Thi. Tú cảm giác người phụ nữ này vô cùng kiên nhẫn khi hai năm trời Tú không thèm trả lời tin nhắn nhưng vẫn kiên trì nhắn cho Tú từng ngày. Tú mà phát hiện ra ai là người cho đi số điện thoại của Tú thì Tú sẽ giết kẻ đó luôn. Tú rất ghét bị người phụ nữ này làm phiền, đặc biệt là khi bà ta cứ xem Tú là con của bà ta vậy. Đối với Tú, người mẹ chính đáng chỉ có một mà thôi!



Sau khi đi ăn sáng, cafe cùng Minh Ánh, Nhi quay xe quay trở về tiệm trang sức đá quý của mình. Cửa hàng làm ăn cũng ổn, cũng đem lại thu nhập cao cho Nhi. Nhi luôn thiết kế những gì liên quan tới cô và Tú. Cho nên khi ở nhà, hay ở cửa hàng này, mọi thứ luôn khiến cô nhớ tới Tú. Chẳng thể nào mà quên được.

– Chị ơi, lại có người tặng quà cho chị này! – Nhân viên bán hàng khá thân thiết với Nhi vậy nên giữa họ xưng hô rất thân mật.

– Không biết là gã nào nữa. Chị phát mệt với cái số điện thoại kinh doanh suốt ngày có người làm phiền! – Nhi rên rỉ với mấy cô nhân viên nỗi khổ của mình. Tay thì đưa ra để nhận lấy hộp quà.

– Thì thế nên em bảo chị lập gia đình đi cho người ta khỏi tán tỉnh!

Họ cùng nhau cười đùa, nhưng Nhi dù cười tươi như vậy nhưng trong lòng lại đau như cắt. Cô thì làm sao mà mở lòng để yêu ai được cơ chứ. Cô làm gì xứng đáng để được ai yêu. Bất kì ai tới với cô, rồi cũng bỏ cô mà đi. Cô chẳng thích thứ gì liên quan tới yêu đương. Kể cả Lê Anh Tú bây giờ có xuất hiện trước mắt cô, cô cũng sẽ đánh đứa nhóc ấy cho tới khi cô hả giận. Nhưng… cô đâu có nỡ lòng đánh Tú. Và cô phải nhìn vào một sự thật nữa… Tú đâu có quay trở lại và tìm cô đâu. Vậy mà trong tay cô lại đang cầm món quà của người cô luôn thương nhớ gửi tặng.

– Lần đầu tiên em thấy chị “bị” tặng món quà rẻ tiền nhất hàng đó chị!

Nhân viên chỉ vào cái vòng mà Nhi đang cầm.

– Có sao đâu. Nó có đắt thì chị cũng đâu có dùng. Ít nhất, nó được bọc rất tử tế, không giống như những món đồ khác, mua không vậy à!

Nhi đáp lời nhân viên. Trước giờ người ta tặng cô với mục đích khác, họ chẳng để tâm tới tới đó phải là quà tặng hay không mà đó chỉ là phương thức để họ gạ gẫm tán tỉnh Nhi. Còn người này, đích thực là tặng quà. Là món quà có tâm ý tặng, bọc quà hết sức tỉ mỉ, lại còn trùng hợp, cô ưng ý màu gì nhất nên đã bọc quà màu xanh dương. Có thể người này gặp may mắn rồi đây. Chiếc vòng tay có thể nói là có giá tiền nhỏ ở tiệm trang sức của cô, chẳng mấy anh chàng nào nhòm ngó tới khi mua tặng quà cho bạn gái. Thế mà bây giờ chủ cửa tiệm được tặng món quà đó đây!

“Cô chủ có ưng ý với món quà được tặng không nhỉ?”, Tú đứng từ phía xa quan sát thấy Nhi đã mở quà một cách vui vẻ, liền nhắn tin vào số điện thoại kinh doanh của Nhi. Nếu Tú nhắn vào số riêng của chị ấy sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức.

Nhi đọc được tin nhắn này, cô chẳng hiểu sao tâm trạng của cô đang vì nhớ một người dìm tới tận đáy của đau buồn lại thấy như đang được kéo lên từng ít một. Được nhận một món quà do một người thực tâm tặng, cô đương nhiên là vui rồi.

“Cám ơn bạn đã tặng mình. Mình thực sự trân trọng món quà này! Chúc bạn có một ngày mới vui vẻ!”

Nhi nhanh chóng đáp lời lại tin nhắn ấy, không giống như những lần khác, cô vô cùng thờ ơ. Những ai có lòng tốt với cô, đương nhiên là cô đón nhận rồi.

Tú mỉm cười tươi hơn một chút. Cuối cùng cũng có cách làm chị ấy vui vẻ hơn mà không nhất thiết phải gặp chị ấy. Nghĩ tới đây, Tú lại buồn hơn. Tú chỉ có thể làm chị ấy vui như thế này, chứ không thể mang cho chị ấy hạnh phúc sao? Đúng, kết quả mọi chuyện là như vậy, Tú chỉ có thể đứng nhìn chị ấy từ xa như thế này, thật khó để có thể tới gần chị ấy. Vì Tú không có đủ lòng tự trọng, và không có đủ can đảm để tiến tới tìm chị ấy. Anh trai của Tú rốt cuộc đã làm gì Nhi chứ? Bao nhiêu hành động thô bỉ, bao nhiêu sự căm hận tủi hờn của chị Nhi, Tú biết hết. Mỗi khi nhìn vào mắt chị Nhi, Tú vẫn nhìn nhận được đâu có vẫn còn sự căm phẫn khi nhắc tới tên Vương. Chính vì vậy làm sao mà Tú có thể tự nhiên mà nói muốn yêu chị ấy được? Hơn nữa, tình yêu này không phải thứ tình yêu sẽ mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho chị ấy!

Tú lại rời đi…!



“Thông báo từ công an phường X, yêu cầu cô Lê Anh Tú tới ngay công an phường X để làm thủ tục!”

Tú ngay từ sáng sớm đã nhận được tin nhắn từ công an phường X. Đã được gần ba tuần Tú chờ đợi rồi, và cuối cùng cũng đã có kết quả. Dù là công việc gì đi chăng nữa, nếu cảm thấy nó ổn với năng lực của mình thì Tú chắc chắn sẽ làm. Tú đã ăn không nằm dài và tiêu số tiền mình tiết kiệm được từ bên Anh. Cho tới bây giờ Tú đã có thể tự lực kiếm sống mà không lo nghĩ nữa rồi. Căn hộ 80 mét vuông này, dần dần nó sẽ tăng diện tích lên, theo năm tháng Tú sẽ tự phát triển sự nghiệp của mình.

Tú ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, sau đó đi xuống hầm, lấy chiếc xe máy mà Tú mới mua cách đây vài ngày ra để đi tới công an phường X.

Tú đi tới nơi đã có người đợi mình ở cổng để dẫn tới nơi bàn giao công việc.

– Chào đồng chí Linh!

Cấp trên thấy người dẫn Tú đi vào liền vui vẻ chào hỏi thân mật như vậy. Tú cũng không biết phong cách chào hỏi này bởi bên nước ngoài Tú học theo cách khác. Vậy nên Tú chỉ cúi đầu chào thật thành kính.

– Được rồi Tú. Cháu có thể bắt đầu công việc từ hôm nay. Chị Linh sẽ giúp cháu trong việc làm quen với công việc nhé?

Cấp trên thân thiện nhắc nhở Tú. Tú cũng dạ vâng lễ phép rồi tiếp tục đi theo Linh lấy quân phục.

– Phải nói thành tích học tập của em thật xuất sắc, kỹ thuật dùng súng cũng khá tốt. Nói chị xem, em đang học một trường về kinh tế, sao lại đổi sang trường quân sự vậy? Điểm của em tại hai trường đều rất cao!

Linh có xem qua lời giới thiệu của giáo sư đã từng giảng dạy Tú. Tú đã tích học những hai trường lận. Bằng kinh tế cũng có mà bằng của một trường đạo tạo kỹ năng quân sự cũng có. Điểm số của hai trường chẳng chênh lệch nhau là bao.

– Nếu như chị có mục đích học để bảo vệ ai đó, thì chị sẽ nỗ lực hơn thôi!

Tú nhanh chóng đáp lời. Đối với Tú, việc đột ngột xin học và thi cử tại một trường quân sự bên ngoài trường kinh tế mình theo học cũng vì một ai đó mà Tú đã nhẫn tâm bỏ rơi. Tú không biết cách đền đáp lại như thế nào, Tú chỉ biết rằng mình có thể hi sinh cả tính mạng chỉ để bảo vệ một người.

– Có thể trở thành công an không phải là mục đích đầu tiên của em. Nhưng em thuộc dạng may mắn đấy, không biết em được ai phù hộ cho nữa!

“Nếu không phải An giúp đứa nhóc này, thì nó trượt là cái chắc. Giỏi thì giỏi thật, nhưng tiền vẫn là trên hết!”

Tú đọc được suy nghĩ này của người đối diện. Trong phút chốc, Tú thoáng lạnh người một chút.

– Chị quen chị An sao? – Tú vô thức hỏi lại Linh mà quên rằng chỉ có Nhi mới biết việc Tú có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

– Ơ… An? An…nào? – Linh ấp úng hỏi lại Tú.

“Sao nó biết mình thân với An?”, Linh lại hoang mang suy nghĩ sau khi bị Tú hỏi trúng tim đen.

– Em… là em hỏi vu vơ thôi!

Tú buộc phải ém đi sự giận dữ trong chính mình. Thế giới ồn ào ngoài kia còn chưa đủ hay sao, sao còn ép Tú mang trong mình thứ khả năng đáng ghét này. Tú không muốn nghe thấy tiếng nói của ai hết, không muốn thấu hiểu tiếng lòng của bất kỳ ai, nó thật xảo trá so với những gì họ nói.

“Giật cả mình. Tưởng nói hớ chuyện gì liên quan tới An rồi chứ!”, Linh thở dài một tiếng, ậm ừ gật đầu cho việc Tú nói dối rằng Tú chỉ nói vu vơ thôi. Cũng may là Tú đã lỡ đi…

– Công việc của em đầu tiên là đi kiểm tra hành chính các cơ sở buôn bán trong phường. Công việc này trước là của Quân, nhưng giờ Quân chuyển lên quận rồi. Vậy nên, em đi kiểm tra cũng nên cẩn thận. Bây giờ xã hội loạn lắm. Dùng bộ đàm gọi cứu trợ nếu có gì khẩn cấp nhé?

Linh dặn dò Tú cẩn thận rồi cũng bắt tay vào công việc của mình. Tại sao nhận được một công việc mới mà cứ giống như thể ôm một món nợ về mình vậy? Tại sao chị An luôn làm vậy với Tú? Họ có mối quan hệ gì ràng buộc lẫn nhau sao? Số tiền mà An giúp Tú vào được trong cơ quan này, tóm lại là bao nhiêu. Tú ước thà như Tú đừng biết, có khi Tú không nặng đầu như thế này!!!

“Cô chủ hôm nay đã đi ăn sáng chưa?”

Tú buồn bã, lấy điện thoại nhắn tin cho Nhi. Từ cái ngày mua quà cho Nhi, Tú tiếp tục giữ liên lạc với Nhi theo cách người lạ mặt hỏi han như thế này. Chỉ có điều, người lạ hỏi gì thì Nhi đáp từng ấy, chẳng nói gì nhiều thêm.

Mãi một hồi lâu sau mới có tin nhắn trả lời.

“Cám ơn vì hỏi han tôi. Tôi đã ăn rồi, bạn đã có kết quả gì chưa?”, Nhi được nghe người lạ kể rằng đang rất hồi hộp đợi chờ công việc. Cô không hẳn là thích thú việc nói chuyện với người lạ này vì cô cảm thấy làm thế giống như mình đang mình đang phản bội lại tình cảm mình dành cho Tú. Thế nhưng càng nói thì càng thấy điều gì đó cực kì quen thuộc, như thể cô và người lạ này đã từng nói chuyện trước đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play