Khi Nhi cảm giác như Tú đang dần chìm vào giấc ngủ lần nữa, cô cảm giác như mình không tài nào mà chợp mắt được. Điều cô làm có phi lý quá không? Như lời cô bạn của Tú, Tú rất yêu cô, và việc cô nói thẳng cho Tú biết là cô cũng yêu Tú sẽ giúp Tú tích cực điều trị hơn. Cô chỉ sợ Tú phát hiện ra rằng mình đã cố tình nói ra từ yêu với mục đích khác. Nhưng lời nói dối lúc này là có ích cho Tú, phải không? Cô tự vấn lương tâm mình như vậy, mặc dù cho chính cô cũng không thể phủ nhận cô có một thứ tình cảm đặc biệt dành cho Tú. Thứ tình cảm đó hơi yếu đuối một chút, và không thể mạnh mẽ thừa nhận được. Chỉ mong khi Tú khỏi bệnh, tất cả sẽ quay trở về như cũ. Giá như Tú chịu hợp tác với bệnh viện hơn một chút, cô đã không phải buộc mình lừa dối một đứa nhỏ như Tú rồi. Dù là lừa dối, nhưng cô tin chắc, bản thân cô không thấy hối hận, vì cô vẫn còn nhìn được đâu đó sự thật trong câu nói “yêu” của mình. Nghĩ ngợi mãi cũng mệt, cô liền ôm Tú và chìm luôn vào giấc ngủ ngay sau đó.

Y tá ở ngoài nhìn vào cũng phải lên tiếng khẽ với nhau: “Tìm đâu ra tình mẹ con không ruột thịt mà đẹp hơn hoa như vậy?”

Họ chỉ nhìn thấy tất cả là một đứa con giấu người mẹ nuôi việc mình bị bệnh hiểm nghèo, nó sợ làm áp lực cho mẹ nó. Thế nhưng, đằng sau tất cả, là đứa con nuôi ấy đã đem lòng yêu mẹ mình. Người mẹ cũng lờ mờ nhận ra cảm xúc của chính mình, thế nhưng không đủ mạnh mẽ để nhận ra, chỉ có thể dùng lời nói như phương thuốc chữa bệnh.



“Nhi, em đã rời khỏi showbiz, nhưng em vẫn cố tình làm cổ phiếu công ty anh tụt xuống à? Sao cứ phải cố gắng đánh bóng tên tuổi trên mặt báo vậy?”

Một người ca sĩ đồng nghiệp trong công ty của Nhi nhắn tin tới cho cô. Tên này mãi cho tới khi cô đi mới được ra mắt. Cô vẫn là tiền bối của anh ta, vì cô ra mắt trước, chẳng liên quan tới việc anh ta lớn hơn tuổi cô, mà sao anh ta luôn nói năng với cô như thế này nhỉ? Con cô bị ốm, cô đi tìm con cô, và báo chí muốn vẽ lên điều gì thì cô chẳng thèm quan tâm tới. Nhận được tin nhắn từ anh ta cô mới lên báo để kiểm tra xem như thế nào… đúng thật là họ đã vẽ lên câu truyện đặc biệt dành cho mẹ con cô.

“Công ty anh là công ty anh, nói như anh vậy, tôi chẳng liên quan gì tới công ty anh cả. Bớt ăn nói không suy nghĩ đi. Tôi luôn tôn trọng anh vì anh lớn tuổi hơn tôi, vậy nên đừng nhắn những dòng đầy tính khiêu khích ấy mà hại tôi!”, Nhi biết thừa những trò này, bao nhiêu năm lặn lội trong nghề rồi mà cô không biết chứ.

Cô cất điện thoại đi, cô mới về nhà một lát để tắm rửa và nấu cơm cho Tú. Nhưng khi cô quay trở lại bệnh viện, cô lại chậm chân hơn so với người khác. Cô nhóc gọi cho cô hôm nọ, là bạn thân của Tú, đã mang cơm tới cho Tú rồi. Nhìn thấy cảnh đấy, cô liền giấu hộp cơm của mình đi, cảm giác như không tiện đi vào, vậy nên cô chọn cách đứng ngoài.

– Tú không chịu hợp tác gì cả. Hay là Tú chê cơm Nhung nấu?

Nhung cười đùa khi thấy Tú vừa ăn cơm vừa giận hờn mình sau khi cô mách lẻo với mẹ nuôi của Tú. Nhưng đúng ra, sau khi mách, Tú đã chịu ăn hai bát cơm rồi này. Bình thường Tú cứ như thể đang thương nhớ tới ai đó, mặt cả ngày đờ đẫn, hỏi đói hay không cũng không rõ!

– Cậu lại làm mẹ tôi khổ đi. Mẹ tôi chỉ tới đây thăm tôi thôi mà báo chí cũng làm phiền. Còn nói gì nữa?

Tú thì tin những lời hôm qua của Nhi nói. Tú không biết là khi mình chữa trị thành công thì Nhi cũng sẽ buông xuôi hết, Nhi sẽ không thừa nhận câu nói đêm hôm qua nữa. Nhưng bây giờ, Tú là đang bảo vệ người yêu của mình.

– Được rồi, chẳng có ý gì, nhưng chị ấy là mẹ cậu, thì chị ấy có quyền được chăm sóc cậu chứ. Báo chí, chị ấy có thể không quan tâm tới!

Nhung nhún vai xem như đó là sự thật. Hiển nhiên mẹ phải chăm con rồi. Có mẹ là Tú khác hẳn, có vẻ chịu nghe lời bác sĩ hơn rồi, không còn thái độ bỏ mặc ngoài tai lời bác sĩ nói giống như mọi hôm nữa.

– Cậu lại muốn gây lộn với tôi phải không?

Tú bực mình cáu gắt.

– Nào, chiến đi! Tôi không nể cậu bị bệnh đâu nhé. Tôi chiến tới cùng đấy!

Nhung cũng chẳng chịu thua. Đứng từ ngoài, Nhi có thể nhìn rõ được trong ánh mắt của Nhung, con nhóc đó không xem Tú như một người bạn, mà xem Tú như một thứ gì đó còn cao hơn tình bạn nữa.

Hoá ra… cũng có người như cô, cũng có người xung quanh cô yêu thích người đồng giới giống cô sao?

Nhi ngẫm nghĩ, cô không hiểu sao trong đầu mình lại có một suy nghĩ lo sợ. Cô vừa lo sợ mình để lộ ra rằng mình có phần yêu thích Tú thật, cũng lo sợ, có ai đó sẽ cướp Tú đi. Con người ta, khi chạm tới ngưỡng cửa tình yêu thường mâu thuẫn như vậy sao?



Vì đợi chờ hai đứa nhỏ đùa nghịch, bản thân Nhi cũng không thích thú gì, thế nên cô lựa chọn cách là rời đi. Cô không nhận ra bản thân mình đang ghen, chỉ xem như mọi hành động vừa rồi là lo sợ. Chỉ như vậy thôi, cô đi tới phòng bác sĩ chịu trách nhiệm về bệnh tình của Tú. Hiện tại, thủ tục viện phí đều được bên từ thiện thanh toán hết. Cô chẳng biết làm gì ngoài việc ở đây và quan tâm Tú nhiều hơn.

– Chào cô, cô là…?

Vì Nhi mới tới, bác sĩ lại bận viện, vậy nên không rõ được Nhi là ai. Mà có thể người này thường thấy Nhi ở hào quang, chưa bao giờ thấy Nhi ăn mặc tại nhà như thế này.

– Tôi là mẹ cháu Tú! Tôi muốn rõ về tình hình của cháu, vì cháu trốn tôi nên…

Nhi đang ngượng ngùng vì có người mẹ nào lại để con trốn đi như vậy không, nhưng cô buộc phải nói thật, cô không muốn mình có sơ hở gì để báo chí có thể khai thác được.

– À, Lê Anh Tú? Tôi có đọc báo rồi, trường hợp của bé Tú thật đáng thương!

Người bác sĩ ấy có vẻ như rất quan tâm tới Tú, thậm chí, anh ta có hẳn cuốn sổ tay ghi chép lại những gì liên quan tới Tú.

– Vâng, tôi là mẹ của Tú ạ!

Nhi coi như gặp may, gặp được người hiểu chuyện đâu phải dễ.

– Tình hình của Tú chưa đến mức nguy hiểm, nhưng Tú nên làm phẫu thuật ngay để ca phẫu thuật cũng được an toàn. Theo cô thấy, khối u đã bắt đầu chèn vào dây thần kinh mắt của Tú. Nhưng may mắn là phát hiện sớm, chúng tôi định đợi tới hết tuần, không ngờ mẹ của cháu đã tới. Tôi hi vọng, cô chấp nhận cho cháu làm phẫu thuật sớm.

Người bác sĩ phân tích rất cẩn thận cho Nhi về tình trạng thực tại của Tú. Tú không quá an toàn, cũng không quá nguy hiểm. Tóm lại, để thuận lợi nhất cho Tú, tốt nhất nên làm phẫu thuật ngay bây giờ.

– Tôi hi vọng Tú sẽ nhận được những gì tốt nhất từ bệnh viện. Nếu như quĩ từ thiện đưa thiếu khoản gì, hi vọng bên anh liên lạc với tôi. Tôi giới thiệu lại, tôi là Đinh Mai Nhi, anh liên lạc với tôi bằng số này nếu như có vấn đề gì nghiêm trọng. Còn theo anh, làm phẫu thuật khi nào hợp lý thì anh cứ làm!

Nhi lấy tờ giấy đặt bên góc bàn, ghi số điện thoại thật của mình cho vị bác sĩ tên Minh này. Cô biết tên vì tên anh ta lộ ngay ở cửa rồi. Trần Anh Minh, cái tên liệu có nói rõ bản chất con người không?

– Chỉ là câu chuyện ngoài lề thôi, nhưng tôi thực sự hứng thú về việc cô nhận con nuôi. Hơi tế nhị, nhưng tình cảm gia đình có gì bất ổn không vậy? Nếu cô không dám chắc, đừng ký vào giấy tờ bảo đảm!

Minh ngăn Nhi lại khi Nhi định ký tên vào giấy cam kết đồng ý cho Tú phẫu thuật. Chuyện này rất phức tạp, thậm chí là ảnh hưởng cả tới Nhi chứ không chỉ riêng bệnh viện và Tú.

– Tôi cam đoan. Tôi và em ấy tuy gọi miệng là mẹ con, nhưng tôi và em ấy lại xem nhau như chị em ruột. Vậy nên, tôi và em ấy rất hoà thuận, gia đình có cãi vã là bình thường mà!

Nhi khẳng định lại một lần nữa. Không lẽ, cô phải kể cho cả thế giới biết cô đã khóc sưng cả mắt, make up đậm cũng không che đi được, khóc còn to hơn là khi Vương bỏ cô. Cô khóc vì Tú đột ngột rời đi và chỉ để lại mảnh giấy chết tiệt đó. Cô đã vất vả cực nhọc như thế nào để tìm con mình chứ. Chuyện này, tất cả mọi người đều thấy, họ chỉ nghĩ cô đang cố đánh bóng tên tuổi, nhưng thật tâm cô đau khổ như thế nào thì chẳng mấy ai thấu cho cô.

– Cô… cô hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi không có ý đó. Xin lỗi cô!

Minh tưởng như Nhi đang tức giận, vì ánh mắt Nhi nhìn Minh như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta sau khi hỏi một câu cực kì đụng chạm như vậy. Nhưng tất cả những gì Minh quan tâm là “trách nhiệm” thực sự chứ không phải sự ép buộc phải ký vào bản cam kết đó.

– Tôi hiểu, tôi cũng chỉ… anh biết đấy, anh có đọc báo rồi mà.

Nhi tạm nén sự bực bội xuống, cô lúc này mà tức giận là không nên chút nào. Cô nên kìm nén, vì Tú trước cái đã.

– Tôi thực lòng xin lỗi, nếu có dịp, tôi sẽ hẹn gặp cô, và thực lòng xin lỗi cô lần nữa, tôi không biết lời nói của mình lại thiếu tế nhị như vậy!

Minh rất luống cuống, anh không biết sao ngay từ khi gặp Nhi, anh lại bị lắp bắp trong lời nói của mình. Anh tưởng như anh đã sửa được tật xấu ấy rồi?

– Không vấn đề gì, tôi mời anh mới đúng. Hi vọng anh là bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật ấy cho bé Tú. Còn nữa, sau khi phẫu thuật, Tú có bị ảnh hưởng gì không?

Nhi lại quan tâm tới vấn đề đó nữa. Cô cần biết những biến chứng nhất định của Tú để biết đường đối diện.

– Nhẹ nhì Tú cần thời gian hồi phục, còn nặng, có thể Tú sẽ quên đi những thứ Tú muốn quên từ trước đó. Hi vọng trong thời gian tới, cô giữ hoà khí với Tú. Đó chính là lý do vì sao tôi nói câu kia… cô cũng nên chuẩn bị tinh thần, có thể những chuyện Tú muốn quên đi, lại có cô thì sao?

Minh cũng thẳng thắn nói, mặc dù tật lắp bắp của anh làm câu nói không rõ ràng, nhưng thông tin lại đầy đủ hoàn toàn không thiếu ý gì.

Nhi cầm chiếc bút trên tay mình cũng thấy run. Chỉ là khối u bình thường, nhưng sao nó có thể cướp đi trí nhớ của Tú được chứ? Rõ ràng đó là điều vô lý. Cô chỉ sợ, khi Tú tỉnh giấc, Tú sẽ nhìn cô, và hỏi cô là ai. Lúc đó, đối với cô là cú sock lớn, cô không thể đối diện được. Cô đã kìm bản thân mình bao nhiêu để có thể không để lộ cảm xúc của mình, vậy mà giờ, họ nói Tú sẽ quên đi hết sao?

Nhưng… cô cũng mong Tú quên đi hết mà. Không lẽ, đây là một tin mừng cho cả cô và Tú? Cô sẽ được tự do thử sức yêu đương một lần, sau đó, Tú tỉnh giấc, mọi thứ như chưa có gì xảy ra. Đó là thứ phép màu kỳ diệu mà cô mong muốn, sao cô lại lo sợ Tú quên mình chứ? Thứ tình yêu chứa chan hạnh phúc chứ không phải đau khổ, thứ tình yêu mới lạ đó, không phải cô đang mong chờ được trải nghiệm nó sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play