Nếu như quan hệ của họ đang bình thường, Tú về thì Nhi sẽ ngay lập tức chạy ra hỏi, tại sao phải đi làm thêm trong khi mà cô đang dư sức nuôi hai mẹ con cả đời. Nhưng cô không muốn mình mở lời trước, thế nên cô im lặng mặc dù biết rõ Tú đang vào nhà. Cô vẫn nấu cơm cho Tú, không thể bỏ đói con mình được, cô thấy Tú đi gần về phía bếp, cô cũng làm ngơ đi luôn. Nhưng cô thực sự giật mình, sau khi Tú ôm cô…từ phía sau!

– Em xin lỗi! – Thực sự bây giờ Tú cảm thấy mình rất ngượng, thậm chí là ngại vì đã có một suy nghĩ vô ơn đối với Nhi, suy nghĩ ấy vô cùng nông cạn.

Cô biết ngay mà. Ra ngoài đời thể nào cũng nhớ tới cô, tự khắc mà tìm lỗi sai của mình ngay thôi. “Nhưng mà, xin lỗi nhất thiết phải ôm mình như thế này sao?”, Nhi thầm nghĩ như vậy. Sau đó, cô tự luận ra, cô hiểu được tình cảm Tú dành cho mình không hẳn chỉ là chị em hay gia đình. Không lẽ… hôm đó Tú không chỉ giận vì lý do ngớ ngẩn kia, mà còn vì cô nói cô bị người yêu lừa dối? Hoá ra đứa nhỏ này có nhiều suy nghĩ đến như vậy!

– Biết lỗi gì, thử nói ra xem? – Nhi cũng hiểu rõ bản thân mình thì nói gì tới việc hiểu Tú. Nhi tuy luận ra được vì sao Tú ôm mình, nhưng cứ để mặc Tú ôm như vậy, cũng không sao!

– Vì vô lễ với chị! – Tú lí nhí.

Cả hai người ngẫu nhiên xem hành động ôm ấp đó là chuyện bình thường, thậm chí, trong lòng cả hai người đều có thích thú nhất định.

– Hừm… thế có mỗi lỗi đấy thôi à? Chỉ nhận ra được lỗi đấy thì xem như chị vẫn giận em, không tha được! – Nhi mặc kệ Tú ôm eo mình, cô vẫn tiếp tục rửa rau ở trong rổ. Giống như tất cả những gì cô nhìn thấy bây giờ là rổ rau chứ không phải Tú, hay là hành động ôm eo kia.

– Tội im lặng! – Tú biết Nhi chẳng giận gì tội hỏi cái câu ngớ ngẩn kia đâu, đó là hiểu nhầm vì Tú còn nhỏ tuổi, nhưng tội Tú im lặng không hé răng nửa lời thì chắc chắn là chị ấy sẽ giận vô cùng tận.

Nhi lúc này mới tắt nước đi, tạm gỡ hai tay Tú đang ôm lấy eo mình như thế này, rồi xoay người lại nhìn Tú.

– Từ lần chị đón em về ở trường, chị nói em không được im lặng với chị. Đúng không?

Tú gật đầu sau khi Nhi hỏi.

– May là lần này biết đường mà nhận lỗi. Chứ không, chị cũng sẽ im lặng với em luôn, nhất quyết không mở lời!

Hình phạt của Nhi chỉ thế thôi, không phải là đuổi đi hay mắng mỏ gì cả. Làm vậy, khiến tâm hồn Tú tổn thương. Cô không hề thích.

– Tặng chị này, lương tháng đầu tiên của em đấy! – Tú đưa cho Nhi một chiếc vòng cổ mà Tú mới mua ở cửa tiệm. Vì có yêu cầu khắc thêm ngày mà Tú chuyển tới đây, thế nên tiền hơi mắc một chút.

– Cái tên này, chị làm em thiếu ăn thiếu mặc hay sao mà phải đi làm, chị chưa mắng cho là may, lại còn mua quà mắc mỏ tặng chị nữa!

Nhi mắng như vậy, nhưng tay vẫn mở hộp quà ra xem Tú mua gì cho mình. Mắt thẩm mỹ của Tú cũng ổn đấy chứ. Tuy cái vòng này không có giá trị lớn như những trang sức cô dùng, nhưng cô lại thấy trị giá của nó là đắt đỏ. Cô không nói gì nhiều, mở ra và liền đeo vào cô.

– Chị thích không? Em không thể ngửa tay xin tiền chị để mua cho chị cái vòng này được!

Tú nhún vai. Lời giải thích đơn giản mà dễ hiểu, hành động đó, chỉ có tình yêu chân thành mới làm được. Tình yêu chân thành có thể là tình mẫu tử, tình yêu ruột thịt,… và với Tú, nó chỉ đơn giản là tình cảm dành cho đối phương.

– Mà em khắc cái dòng này vào đây làm gì? Đây là ngày em chuyển tới đây mà?

Nhi hỏi lại, cô vẫn nhớ ngày đó, chẳng qua là không biết Tú khắc vào đây làm gì thôi.

– Sau này, em có đi đâu, nhìn vào cái vòng hi vọng chị nhớ tới em nữa chứ! – Tú lảng tránh vấn đề đi. Tú ngại nhất khi nói về việc tương lai mai này Tú sẽ rời đi nơi khác.

Tú sẽ đi đâu? Chẳng phải đây là nhà Tú sao?

Câu hỏi đầu tiên hiện ra trong suy nghĩ của Nhi. Cô không tiện hỏi ra câu này, nhưng không lẽ, hành động đó báo trước cho việc Tú sẽ rời đi sao? Cô chưa biết nên nói gì với Tú bây giờ. Chẳng nhẽ, cô bảo Tú không được rời đi khi cô chưa cho phép? Khi Tú đủ 18, đi hay ở, lúc đó không còn phụ thuộc sự cho phép của cô nữa!

– Em…chỉ nói thế thôi, chứ đến lúc chị lập gia đình, liệu chị còn muốn em ở đây không? – Tú thấy ánh mắt của Nhi nhìn mình, như thể đang dâng trào cảm xúc khi được tặng quà, và tụt dần đi khi biết chuyện Tú muốn rời đi, Tú liền nói đỡ lời của chính mình.

– Đồ ngốc, ai nói với em là chị lập gia đình rồi sẽ bảo em đi? Em chính là gia đình của chị, đừng tự mình suy ngẫm như thế? Hứa với chị đi, khi nào em bước ra khỏi ngưỡng cửa kia, không muốn coi chị là mẹ nữa, thì phải báo trước cho chị, khi đấy, chị sẽ tự nguyện để em đi, đừng rời đi vì lý do chị không còn cần em. Chị lúc nào cũng cần em!

Nhi không muốn nói rõ ra thành lời rằng cô cần Tú với cương vị là một người để cô chia sẻ tình cảm. Cô không biết bản thân mình dạo này bị làm sao nữa. Cô từng nghĩ cô sẽ không bao giờ hứng thú với tình yêu đồng giới, cũng chưa từng tin là mình sẽ có tình cảm đặc biệt với người đồng giới, nhưng giờ thì, cô nghĩ mình nên xem lại bản thân, xem xem có thực sự mình đã thay đổi hay không khi mà cô nghĩ, sau hai tuần giận hờn với Tú, cô cảm giác thiếu thốn và nhớ tới Tú nhiều hơn. Hay là, cô đã thay đổi tình yêu trong trái tim mình? Bình thường Vương lừa gạt cô, cô uất ức, và sẽ tự mình dìm vào đau thương cho tới khi nào cô thấy khá hơn. Nhưng lần này, cô cắt đứt hẳn với anh ta, về tới nhà chỉ vương vấn lúc đầu, cho tới bây giờ thì không còn gì hoài niệm. Thoáng buồn một chút, nghĩ tới Tú thì liền vui hơn…

– Chị cũng ngốc ghê cơ, em đói bụng quá, ăn tối thôi!

Tú thấy Nhi ngốc, vì Nhi nói theo kiểu không giống ai, ý nghĩa câu nói cũng chẳng có, hàm ý không hề rõ ràng. Nhưng Tú cũng mừng vì cuối cùng trong lòng Nhi, vị trí của Tú cũng bắt đầu rõ ràng hơn một chút.

– Ohoo, dạo này ăn nói với chị thế à? Không còn qui tắc gì cả. Nhanh đi tắm đi, chị chỉ cần 15 phút nữa là xong…

Nhi nhanh chóng bỏ rau vào nồi nấu cho Tú. Mặc dù Nhi không có thời gian, nhưng Nhi chịu đầu tư về việc học nấu ăn nên Nhi cũng biết kha khá các món. Tay nghề không thuộc hạng giỏi, nhưng nấu như nào để Tú ăn vừa miệng là được rồi. Đến cả suy nghĩ của Nhi cũng đã thay đổi, thậm chí là nấu ngon để Tú ăn vừa miệng, chứ không phải là nấu để cô và Tú ăn no nữa.

Tú tắm xong, cảm giác như mọi nặng nề trong suy nghĩ cũng được trôi đi. Tú đang lau mình, thì cơn đau trong đầu Tú ập tới.

Tú ngã khuỵ xuống sàn nhà, ôm cái đầu đau cho tới 20 phút thì cơn đau mới tạm lắng xuống một chút. Chưa bao giờ Tú gặp những cơn đau bất thường như thế này, trước đây chỉ thỉnh thoảng nhức và thấy khó chịu, nhưng cho tới huện tại thì Tú cảm giác như cơn đau nó đang hành hạ chứ không phải làm phiền mình nữa. Tú không biết đó là dấu hiệu gì, nhưng Tú tin là biểu hiện này không có gì tốt đẹp, Tú nghĩ mình nên lén lút đi khám xem bệnh tình như thế nào đã. Khó khăn lắm Tú mới vực dậy được, khi đứng lên còn cảm thấy chóng mặt nữa.

– Tú, tắm lâu vậy? Ra ăn cơm nào?

Nhi thì đứng ở ngoài cửa lo lắng, không hiểu sao Tú tắm hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa chịu ra. Tắm lâu hay nhanh Nhi không cản, nhưng vấn đề là trong nhà tắm không nghe thấy tiếng nước chảy nữa nên Nhi vô cùng lo lắng.

Cuối cùng Tú cũng chịu ra ngoài!

– Em mệt quá, ngủ quên trong bồn tắm!

Tú nói dối, vẻ mặt lại đờ đẫn như thể mình vừa ngủ gật thật thế nên Nhi tin sái cổ.

– Được rồi, vòng đẹp, chị thích lắm. Làm hết tháng này nghỉ đi nhé, chị không thích em vất vả đâu.

Nhi lại nghĩ có thể Tú mệt vì đi làm, chứ không nghĩ tới việc Tú đang xảy ra vấn đề về sức khoẻ, tại sao Tú lại nói dối người thân của mình chứ?

Tú ngồi vào mâm cơm, bụng kêu cồn cào. Nhìn những món ăn đơn giản như thế này, nhưng lại là có người tận tâm vì mình mà nấu nướng, thế nên Tú cảm giác rất ngon miệng. Tú ăn rất nhiều, và trong suy nghĩ còn có nhưng câu nói mang tính tiêu cực, ví dụ như “Hãy ăn khi còn có thể!”. Bởi Tú sợ những cơn đau đầu kinh khủng kia sẽ mang tới cho Tú một bất hạnh. Cuối cùng thì ông trời không cho không ai điều gì cả. Cho Tú một cuộc sống ấm cúng cùng người Tú yêu, và liền muốn lấy đi cả sự sống của Tú!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play