Địa lao Tấn vương phủ âm u cực kỳ, chia các phòng giam, bên trong đủ loại hình cụ, Có thể thấy chủ nhân đời trước của phủ đệ này lưu lại. Có thể thấy hơn một trăm năm trước vị lão Tấn vương kia tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ trêu.
Mạc Ưu rất vinh hạnh trở thành tù phạm đầu tiên trong Tấn vương phủ đương nhiệm.
Từ trên trời đến đáy cốc, cũng không khác vậy là bao. Một khắc trước còn vạn thiên sủng ái một thân, bước kế tiếp đã trở thành tù nhân mang gông xiềng. Thật buồn cười a...
Mạc Ưu tựa vào bên tường ngồi, mượn ánh nắng xuyên thấu qua nóc nhà bị dột, híp mắt quan sát tỉ mỉ cả phòng giam. Tiêu Nhiên hoài nghi hắn, cái này làm lòng lòng hắn cảm thấy rất bi ai. Nhưng hắn cũng không nản chí, hắn nghĩ chờ y tới thẩm vấn hắn, hắn phải nói với y, gọi về lý trí và tín nhiệm của y.
Vừa nghĩ tới đây, hắn không khỏi chấn phấn lại, coi như là ngao du trong nhà giam cổ đại đi, cũng không phải là người người cũng có cơ hội kiến thức đâu. Ngục tốt trông coi hắn kia tựa hồ là đặc biệt vì trông coi hắn mà tìm tới, có thể là người câm điếc, cũng mặc kệ làm sao gọi hắn, cũng không nói câu nào. Nhưng hắn đối đãi hắn không tệ, mỗi ngày con nhon trà tốt bưng tới, cho tới bây giờ không giống dụng hình đối với hắn giống như trong ti vi.
Thoáng một cái bảy ngày trôi qua, Mạc Ưu cứ vô ưu vô lự trải qua cuộc sống trong ngục giam của hắn, cuối cùng, có người tới. Sẽ là Tiêu Nhiên sao? Nhiều ngày như vậy, thật là nhớ y đâu.
Người đến, lúc được ngục tốt dẫn đường đi vào phòng giam, cặp mắt mang mong đợi của Mạc Ưu khỏi mờ đi đi xuống, không che giấu chút nào thất vọng trong mắt.
“Úy Trì cô nương, đây không phải là nơi ngươi nên đến, trở về đi thôi.” Giờ phút này hắn cũng có hứng thú trêu chọc người khác, tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt gì với nữ nhân miệng đầy nước miếng hướng về phía thân thân lão bà nhà hắn.
“Hừ, Dạ Tiêu Vân, ngươi cho là ta không có việc gì tới cái nơi vừa bẩn vừa thối này sao? Nếu không phải ca ca ta nói phải thẩm vấn ngươi thật tốt, bổn cô nương mới không muốn đến gặp hồ ly tinh không nam không nữ như ngươi!”
Úy Trì Vân Hoàn cũng không phải là danh môn khuê tú nuôi ở thâm khuê, từ nhỏ theo Úy Trì Vân Thiên sống trong quân đội, lời thô tục gì không biết nói? Chuyện tình nam nam nàng dĩ nhiên cũng biết, chỉ là bởi vì đối với Phong Tiêu Nhiên mê luyến liền một phía tình nguyện cho rằng là Mạc Ưu câu dẫn y, tự nhiên cũng sẽ không biết chuyện tình thú trong khuê phòng là Mạc Ưu làm chủ.
“Vậy mời cô nương nhanh lên một chút bắt đầu đi, đừng để cho nơi bẩn thỉu này làm bẩn cô nương.”
Tiêu Nhiên lại tùy một tiểu nha đầu ngang ngược dốt nát tới thẩm hắn? Thật chẳng lẽ cứ như vậy nhận định là hắn hạ độc, thẩm vấn chẳng qua là trình tự làm dáng một chút?
“Ui, ngươi gấp gáp thế, cũng tốt, tiết kiệm bao nhiêu thời gian của bản cô nương. Ngươi tới, treo hắn lên.”
Úy Trì Vân Hoàn cười lạnh một tiếng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng chỉ một chút vào một cái giá trên tường nhà giam, đặc biệt dùng để treo chân tay người lên tùy ý thi hình. Mà trên mặt cái giá, chính là hai bộ còng sắt lớn, phía trên ngưng kết rỉ sét cùng máu đen hỗn tạp dấu vết, tên kia, là dùng để khóa xương tỳ bà của người.
“Này... Úy Trì cô nương, hắn rốt cuộc là vương phi, điện hạ cũng không từng nói có thể dụng hình đối với hắn.” Lưu Thành đi theo bên người Úy Trì Vân Hoàn sững sờ một chút, không nghĩ tới lòng tiểu cô nương hoa dung nguyệt mạo thật đúng là ác, tới một cái là muốn tra tấn người.
“Đánh rắm! Đã nói do ta tới thẩm, tự nhiên toàn bộ do ta làm chủ, đi nhanh, đem hắn buộc lại, buộc chặt một chút.”
Lưu Thành chần chờ đi tới trước mặt Mạc Ưu, hắn đi theo Úy Trì Vân Thiên nhiều năm, thói quen phục tùng, đối với muội tử tướng quân thương yêu nhất này, cũng không dám đắc tội. Mạc Ưu trợn to mắt nhìn hai bộ móc câu treo thõng từ trên mái nhà, thiên, cái đó cũng khác với thứ mà Đông Phương Bất Bại nhốt Nhậm Ngã Hành dùng đi, hai cái lưỡi câu lớn như vậy xuyên vào trong xương, thật là có bao nhiêu đau…
Tê... Hắn không nhịn được ngã hít một hơi khí lạnh, vốn là không hề muốn chạy trốn, nhưng nha đầu này lấn hiếp người quá đáng, hắn nhưng lại không thể cùng nàng điên. Âm thầm vận khí khắp toàn thân, ai ngờ mới vừa vừa đề khí liền cảm giác đan điền một trận đau nhức, không nhịn được ôm bụng khom người xuống.
“Làm sao, Diệp công tử luôn cẩn trọng, nghĩ lấy hai chúng ta thả lỏng gân cốt sao? Đáng tiếc a, ta sớm biết ngươi sẽ phản kháng, tối hôm qua ở trong cơm thức ăn của ngươi tăng thêm nhuyễn cân tán, hôm nay ngươi liền giống như một phế nhân vậy, không vận được nửa điểm nội lực.”
Úy Trì Vân Hoàn tựa như muốn đối nghịch với người, đưa tay vỗ ghế một cái, liền đặt mông ngồi lên, dựa vào lưng ghế chờ xem kịch vui.
“Vương phi, đắc tội.” Trong lòng Lưu Thành mặc dù không phải rất tình nguyện, nhưng bây giờ không dám đắc tội vị bà cô này, chỉ đành phải thuần thục buộc cổ tay mắt cá chân của Mạc Ưu lại, lại chuyển động cơ quan, rất nhanh liền đem người treo lên.
Mạc Ưu biết không tránh được, tự nhiên không chịu cầu xin tha thứ, chẳng qua là mặc hắn làm, một đôi mắt phượng bén nhọn quét về phía Úy Trì Vân Hoàn, tràn đầy chán ghét, cũng có thương hại.
“Đừng chết đến ập lên đầu còn một bộ cao cao tại thượng, ngươi còn tưởng rằng ngươi là vương phi a? Nếu điện hạ còn coi ngươi như vương phi, há có thể để cho ngươi luân lạc tới mức này? Hãy cầu xin Úy Trì tỷ tỷ, có lẽ ta sẽ để cho ngươi bớt đau một chút.”
Úy Trì Vân Hoàn nhìn ánh mắt khinh thường của hắn, trong lòng liền bốc lên lửa giận vô danh. Rõ ràng nàng ở chỗ cao, hắn ở hoàn cảnh xấu, vì sao cảm giác thua là nàng? Không, nàng Úy Trì Vân Hoàn tuyệt sẽ không thua!
Chậm rãi một vật một vật từ trong ống tay áo, giơ tay lên một cái, lại là một bộ roi da thượng hạng. Trên thân roi đầy móc câu, bị quất một cái đừng nói là máu tươi đầm đìa, coi như vết thương sau đó cũng thật khó cầm máu, cũng thật khó khép lại.
Ba! Ba! Ba!
Roi quất vào trên da thịt phát ra âm thanh đặc biệt truyền ra từ trong phòng giam, trong một góc xó xỉnh đen nhánh cuối địa lao, một thân ảnh nhíu mi đứng, một tay siết chặt đè ở bụng, một tay hung hãn đập ở trên tường gạch, ngón tay cắm thật sâu vào vách đá, máu tươi từ từ thấm vào trong tường xám trắng.
Ưu Nhi...
Không nghĩ tới lòng Vân Hoàn ác như vậy, chỉ nghĩ nàng sẽ cho hắn chịu chút tội, để cho nàng tới thẩm chính là cho gián điệp trong phủ tiến một bước có cơ hội hành động, để cho bọn họ đem chuyện Ưu Nhi hành thích không thành bị giam lại, Tấn vương không quan tâm truyền về đế đô.
Phong Thiên Ngạo làm người âm trầm xảo trá, tự nhiên không thể nào dựa vào một lần mật báo liền chỉ tin tưởng hắn, cho nên diễn trò làm đầy đủ, bảy ngày qua này y chịu đựng nỗi nhớ nhung tràn đầy, không một lần đến thăm Mạc Ưu, ngược lại nhiều lần đến tiểu quan quán nổi danh nhất Cầu Hoàng các chơi đùa, cùng mấy vị đầu bài quan nhân bên trong hàng đêm sanh ca tìm vui.
Ngay tại lúc y muốn không nhịn được nghĩ vọt vào cửa, tiếng roi quất ngừng lại, bên trong truyền đến tiếng thở hổn hển kêu khé của Úy Trì Vân Hoàn: “Nhanh như vậy liền hôn mê, tiện nam nhân, ngươi cho là không nói tiếng nào bản cô nương sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi nếu không gọi, ta tự có biện pháp tốt để phục vụ ngươi!”
“Lưu Thành, hạ lưỡi câu phía trên xuống, ta ngược lại muốn nhìn một chút kim bài sát thủ đệ nhất thiên hạ sau khi bị đâm xuyên qua xương tỳ bà, sẽ biến thành hình dáng gì!”
Thanh âm âm trắc trắc của Úy Trì Vân Hoàn lại lần nữa truyền tới, Phong Tiêu Nhiên gần như một trận choáng váng, nàng lại dám!
“Điện hạ bớt giận, để cho tiểu nhân đi đi.”
Một đôi tay vững vàng đè thân hình muốn lao ra của y, người trước mắt biến mất, Phong Tiêu Nhiên thoáng thở phào một cái. Y biết là hắn, Tiếu Ảnh.
Tiếu gia là gia tộc đời đời làm hộ vệ cho Đại Dạ vương tộc, mỗi vị vương tử sau khi xuất thế bên người cũng sẽ bị phái một Tiếu gia con cháu đến bảo vệ. Người này phải là cao thủ trải qua trăm ngàn loại huấn luyện tàn khốc, thân thủ bén nhạy năng lực không tầm thường, mà phái đến bên người y, chính là Tiếu Ảnh.
Tiếu Ảnh cho tới bây giờ chưa từng bại lộ ở dưới ánh mặt trời, giống như cái tên của hắn vậy, là một cái bóng. Nhưng hắn đối với Phong Tiêu Nhiên hiểu cùng trung thành, tuyệt đối không thể nghi ngờ. Vì vậy hắn mới yên tâm để cho hắn giả trang thành ngục tốt đến xem Mạc Ưu, bảo vệ Mạc Ưu.
“Úy Trì tiểu thư đánh mệt không, nhìn người mềm mại, cẩn thận ngày mai đứng lên tay đau. Nhanh nghỉ ngơi một chút, uống hớp trà nóng.”
Lúc này Mạc Ưu sớm bị roi đánh thương tích khắp người, toàn thân cao thấp không một nơi da thịt nguyen vẹn, người cũng đến gần sắp hôn mê. Trong lúc hoảng hốt nhìn ngục tốt kia đi ra, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, thì ra hắn không phải người câm.
Úy Trì Vân Hoàn trong quân đội thời gian dài, gặp phải cũng là người thô lỗ, cho tới bây giờ không người đối với nàng một mực cung kính phục vụ như vậy, lập tức tâm tình thật tốt, không khỏi tán thưởng nhìn kia ngục tốt một cái.
“Tiểu nhân có lời nói, Dạ Tiêu Vân này là phạm nhân, đánh mấy roi không người quan tâm, nhưng nếu là xuyên xương tỳ bà, động tĩnh nhưng không coi là nhỏ, điện hạ coi như đã chán ghét mà vứt bỏ hắn, nhưng cô nương là ai? Mắt thấy liền nếu là người trong tâm khảm của điện hạ, cần gì phải vì thứ người như vậy cõng tội danh lòng dạ độc ác trên lưng?”
Tiếu Ảnh vừa nói vừa một bên quan tâm dùng ống tay áo vì Úy Trì Vân Hoàn quạt gió, cái gọi là thể hồ quán đính*, Úy Trì Vân Hoàn lập tức thanh tỉnh lại.
*thể hồ quán đính: Dịch ra tiếng Việt thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng vậy! Tiện nam này ngã sau bên cạnh điện hạ cũng chỉ có nàng, cần gì phải lại chấp nhặt với hắn? Không bằng thả hắn một con ngựa, chẳng những để lại ấn tượng tốt trong lòng điện hạ, còn có thể thu được thanh danh tốt khoan dung!
Càng nghĩ càng vui vẻ, Úy Trì Vân Hoàn không nhịn được vỗ tay.
“Được a may mà ngươi! Tới, ngươi tên gọi là gì, ngày sau bản cô nương làm Tấn vương phi, tự nhiên không thiếu được chỗ tốt của ngươi.”
“Không dám không dám, xin vương phi tương lai dìu dắt nhiều hơn.” Trên mặt Tiếu Ảnh một bộ mười phần nô tài, trong lòng nhưng không nhịn được cười nhạt. Ngươi cái người ngu ngốc nếu cũng có thể làm vương phi, chỉ sợ nghiệp lớn của vương gia sớm muộn thua ở trong tay ngươi.
Bốn phía cuối cùng yên lặng hoàn toàn, bên trong phòng giam âm lãnh, một người im hơi lặng tiếng nằm ở trên giường, một người im hơi lặng tiếng ngồi đầu giường.
Mạc Ưu bị thương rất nặng, Liễu Minh Nguyên đã thay hắn thu thập thỏa đáng, nhưng nam nhân luôn luôn độc lưỡi khỏe mạnh, đối mặt với hắn khắp người vết thương cũng không nhịn được đỏ mắt. Đứa nhỏ ngốc có chút mơ hồ có chút càu nhàu, ở bên cạnh hắn sớm coi hắn như đệ đệ, hôm nay vì bảo vệ mạng của bảo vệ hắn, nhưng thiếu chút nữa lại tiến hắn một cái mạng nhỏ, để cho người làm sao có thể không khó chịu.
Phong Tiêu Nhiên nhưng thủy chung duy trì dị thường tĩnh táo kiên cường. Vốn cho là y sẽ nổi điên, nhưng y không. Y chẳng qua là lẳng lặng vì hắn lau rửa mỗi một vết thương, lẳng lặng thay hắn bôi thuốc, lẳng lặng ngậm từng hớp nước thuốc cưỡng ép lấy miệng lưỡi cạy ra đôi môi đóng chặc của hắn, một chút xíu rưới vào trong cơ thể của hắn.
Hôm nay, cuối cùng chỉ còn lại hắn và y.
Tham lam nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc, thân ảnh trong ngày thường luôn là vui sướng hoạt bát, hôm nay nhưng tử khí trầm trầm nằm ở trước mặt y, lông mi dày như cánh quạt rũ thấp, toàn bộ, tựa hồ cũng là đối với phán đoán ngu xuẩn của y tố cáo không tiếng động.
Ưu Nhi... Thật vất vả đi đến bước này, giờ phút này thám tử của Phong Thiên Ngạo nhất định đã đem tin tức thả ra, ngươi nhất định phải kiên trì, ta cùng hài tử, đều chờ ở chỗ này ngươi. Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng dời qua tay không có động tĩnh gì của Mạc Ưu, che ở bụng mình, bảo bảo, cùng ta cùng nhau kêu cha trở lại đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT