Editor: Sakura Trang

“Vương phi quả nhiên thật can đảm, ban ngày ban mặt lại dám hạ độc điện hạ, vẫn là ngươi cho rằng phủ Tấn vương ta không người?”

Thanh âm của Úy Trì Vân Hoàn lại lần nữa vang lên, lần này là trào phúng không có chút nào che giấu, Mạc Ưu gần như có chút không nhịn được muốn cười lên tiếng, không phải đâu, cái này không phải là còn chưa tiến vào hậu cung đâu, làm sao liền bắt đầu cung đấu rồi, hơn nữa vẫn là cẩu huyết như vậy.

“Ngươi tin tưởng?” Cho đến hắn cười nói nhìn về phía Phong Tiêu Nhiên, nhưng thấy khuôn mặt lãnh lạc băng sương kia của y, nụ cười mới chậm rãi đọng lại ở trên mặt, trái tim cũng bắt đầu chậm rãi trầm xuống, chẳng lẽ, y thật tin tưởng?

“Thật ra thì ngươi căn bản không mất trí nhớ, ngươi ở lại trong này, chẳng qua là đang thi hành nhiệm vụ, ngươi vẫn là Dạ Tiêu Vân, đúng không?”

Lời nói không chút nhiệt độ từng chữ từng câu từ bờ môi mím chặt của Phong Tiêu Nhiên tràn ra, ánh mắt của y căn bản cũng không nhìn hắn, chẳng qua là nhìn ngân châm lộ ra sáng bóng đen nhánh trong tay kia, thanh âm của y cũng nghe không ra một chút tức giận, thậm chí lộ ra điểm đau thương, nhưng ở thời tiết đầu mùa hè này lại làm người nghe nếm được mùi vị rét lạnh tận đáy lòng.

“Ngươi lại tin tưởng cái này? Ngươi cảm thấy ta sẽ hại ngươi?” Mạc Ưu cũng không biết giờ phút này sắc mặt mình dọa người bao nhiêu, chẳng qua là người nọ mặt đầy lạnh lùng trước mắt làm trong lòng hắn khó chịu như trăm móng vuốt cào lấy trái tim, vừa đau lại ngứa, khó mà bình tĩnh.

“Điện hạ, thứ người tâm cơ thâm trầm dụng ý ác độc như vậy, muôn ngàn lần không thể lưu a!”

Không biết ai nói một câu như vậy, trong đám người lập tức nổ tung. Có người phụ họa nói Mạc Ưu bụng chứa dao găm tội đáng chết vạn lần, cũng có người phản đối nói hắn tâm địa thuần thiện không muốn oan uổng người tốt. Trong một mảnh huyên náo Mạc Ưu cũng không quay đầu nhìn về đám người, chẳng qua là ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Phong Tiêu Nhiên. Hắn chỉ muốn biết ý tưởng của y, quyết định của y, những người khác nghĩ như thế nào, liên quan gì đến Mạc Ưu hắn chứ?

“Chớ ồn ào, điện hạ tự có tính toán.” Úy Trì Vân Thiên hét to một tiếng, chừng trăm người chớp mắt yên tĩnh lại.

Phong Tiêu Nhiên nói nhỏ mấy câu bên tai Liễu Minh Nguyên, ngay sau đó Liễu Minh Nguyên lớn tiếng tuyên bố quyết sách của Tấn vương.

“Trước giam lại, cho sau lại thẩm vấn. Dạ Tiêu Vân, ngươi có lời gì không?”

Dạ Tiêu Vân? Mạc Ưu kinh ngạc nhìn y, liền nói chuyện với hắn cũng không nguyện ý nữa sao? Y không tin hắn, y thật không tin hắn... Dạ Tiêu Vân, ngươi còn có lời gì để nói sao?

Hắn cũng không trả lời câu hỏi của Liễu Minh Nguyên, ngoan ngoãn xoay người ngoãn đi theo hai tên thị vệ đi ra ngoài cửa, trong miệng lẩm bẩm nói gì, người khác không có để ý, chỉ có người toàn bộ tâm tư cũng lặng lẽ đặt ở trên người hắn nghe được.

Hắn nói, Mạc Ưu sẽ không làm thương tổn vợ con mình, bất kể ngươi có tin hay là không.

Mạc Ưu bị giải đi sau thời gian dường như phá lệ khó chịu đựng, Phong Tiêu Nhiên tự giam mình ở trong phòng đóng cửa không ra, người người đều nói Tấn vương bị đả kích thật lớn, người truyền người, lời truyền lời, rất nhanh trong tiệm rượu quán nhỏ trong thành liền đồn đãi Tấn vương tình thâm như thế nào, Dạ Tiêu Vân kia lợi hại như thế nào, lúc bị vạch mặt mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, Tấn vương giận đến hộc máu tại chỗ vân vân.

Dĩ nhiên những thứ này đều là nói sau.

Ngay đêm đó, sai tiếng trống canh ba, Liễu Minh Nguyên lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Phong Tiêu Nhiên.

“Ụa... Ụa...” Vừa vào cửa liền nghe thấy nội thất truyền tới thanh âm nôn mửa, Liễu Minh Nguyên không khỏi cau mày. Mới hơn một tháng liền nôn thành như vậy, chỉ sợ tiếp theo còn có hai ba tháng đau khổ đâu.

“Liễu tiên sinh tới, điện hạ đang chờ ngài.” Chốc lát sau, A Lâm ra đón, trong tay bưng dụng cụ mới vừa giúp Phong Tiêu Nhiên rửa mặt qua.

“Ừ, ngươi đi xuống đi, ta xem mạch cho điện hạ nhìn một chút.” Liễu Minh Nguyên nhấc chân vén lên màn che, chỉ thấy Phong Tiêu Nhiên vô lực nghẹo đầu tựa vào trên gối mềm thật cao, mày kiếm hơi nhăn, một cái tay đè lại ngực không ngừng nhẹ thở hổn hển, hiển nhiên bị cảm giác nghén dày vò quá sức. Lúc Mạc Ưu ở tất nhiên sẽ khẩn trương ngồi quan tâm nắm tay của y, nhưng hôm nay...

“Xem ra ngươi là không ăn được, ta đặc biệt nướng vội tới ngươi nếm thử một chút đi, giết phát nướng luôn, rất tươi.” Liễu Minh Nguyên bưng cái khay đi tới trước mặt hắn, mở nắp, là một khay chim bồ câu nướng sữa mùi thơm tràn ra.

Phong Tiêu Nhiên bận bịu che mũi liều mạng vẫy tay, Liễu Minh Nguyên thở dài đem cái khay đặt xa xa, nặng lại ngồi về trước mặt y, giúp y vuốt lưng cho dễ thở.

“Tình huống như thế nào?” Sắc mặt Phong Tiêu Nhiên tuy hơi kém, thanh âm nhưng vẫn trung khí mười phần.

“Toàn bộ đều như điện hạ đã đoán trước, trong phủ quả nhiên có gián điệp chặn lại bên kia, từ trời tối đến bây giờ tổng cộng chặn lại năm con bồ câu đưa thư, đều là bay về đế đô, nội dung mật báo do chúng ta chuẩn bị, ta thả đi ba con.”

“Hai con còn lại thì sao?”

“Không phải ở trong này sao? Xem ra không thể làm gì khác hơn là tiện nghi dạ dày của Liễu mỗ.”

“...”

“Đừng ăn, Ưu Nhi bên kia như thế nào?”

“Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi cũng ngay trước mặt của mọi người định tội cho hắn, tường ngã mọi người đẩy, bây giờ tự nhiên là bùn dưới lòng bàn chân là của người khác, tùy người ta đạp.”

Liễu Minh Nguyên nhìn trời liếc mắt, là chính hắn nghĩ ra cái khổ nhục kế như vậy, muốn cho Phong Thiên Ngạo cho là Mạc Ưu còn đang vì hắn sử dụng không lại đối với hắn hạ độc thủ, nhanh như vậy cũng không bỏ được? Nửa đường hủy bỏ coi như thất bại trong gang tấc sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play