"Na... Nat... Natsu Dragneel anh" Khuôn mặt Lucy nóng dần, tim đập thình thịch tựa như muốn bật ra khỏi lòng ngực, ngay cả đầu cũng choáng váng,''vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không? Natsu đang... đang... đang tỏ tình với mình! Điều này sao có thể? Cũng có thể là mày nghe lầm, không sao không sao'' (kai: s kiu họ ng' ta ra z akiko: ko bít nữa wên òi mà chắc kiu cho có kai: =.=''')
"lucy, em có đồng ý không? Anh đang đợi câu trả lời của em." Natsu đưa tay xoa mặt cô, không hề chớp mắt quan sát từng biểu tình nhỏ của cô.
"Em... em..." Đỉnh đầu Lucy như muốn bốc hơi, ánh mắt hớp hồn của Natsu dường như có thể làm cả người cô bốc cháy bị nhìn chăm chú như vậy, ngay cả tự hỏi cô cũng không thể càng miễn bàn đến nói chuyện.
Natsu thấy thế khẽ cong môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, "Anh đếm đến ba, nếu em không trả lời tức là đồng ý."
Lucy cuống lên đang định nói đã thấy Natsu khẽ nhếch môi, cực nhanh hộc ra hai số, "1... 3!"
Anh nói rất nhanh phản ứng của cô không theo kịp, lúc phục hồi lại tinh thần người ta đã xong rồi, mỉm cười nhìn cô, "Lucy, bây giờ em là của anh."
Lucy ngượng ngùng cúi đầu lùi lại từng bước, nhỏ giọng kháng nghị, "Ai... ai là của anh! Vả lại anh còn đếm thiếu số 2!"
Trong mắt Natsu tràn ngập ý cười, anh chậm rãi tiến lên phía trước đem khoảng cách giữa mình và cô từng chút kéo lại gần lúc này mới nói, "Sao lại không có, 2 ở ngay bên cạnh chúng ta"
Thấy Lucy không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn anh, Natsu vươn ngón tay thon dài điểm điểm cái trán của cô cười nói, "Ngay ở đây."
"Natsu Dragneel!" Lucy trừng mắt tức giận. "Sao anh có thể như vậy! Em...." Cô ưỡn ngực rồi lập tức có chút uể oải cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, "Em tuy có hơi ngốc, mọi người đều nói như vậy. Nhưng mà... Nhưng mà anh đếm thiếu... rõ ràng anh vừa nói là 1 3, không phải 1... 3!"
''Anh đếm đến 1... 3 mà em không nói gì, đương nhiên chính là đồng ý." Natsu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, đau lòng vuốt ve đôi môi khô nứt thấy cô còn muốn cãi lại liền cúi đầu, chuẩn xác bao phủ môi cô.
Dùng đầu lưỡi làm môi cô ẩm ướt ở giữa hai cánh môi thì thầm, "Lucy đừng cự tuyệt, anh thật sự yêu em."
Vào buổi tối trong văn phòng đã sáng đèn, ánh điện chói lòa chiếu lên đỉnh đầu Lucy giống như một vòng kim quang, vừa dịu dàng lại vừa lóe mắt. Natsu thương yêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ở trên môi cô mút một chút lại một chút, tình cảm trong mắt so với ngọn đèn còn ấm áp hơn, nhu hòa hơn. Và cùng lúc đó, ngoài văn phòng có 1 bóng dáng cao nhìn trong văn phòng thấy hết sự việc, mới đầu là tức giận nhưng giờ đã mỉm cười rất hạnh phúc và bước ra về.
Kết thúc nụ hôn, Natsu buông Lucy ra, đưa tay che che má trái sưng đỏ của mình, ánh mắt rũ xuống, "Lucy em không muốn sao?"
Lực chú ý của Lucy lập tức tập trung tại chỗ sưng vù trên mặt anh, cô kìm lòng không được dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên, đau lòng vô cùng lại thấy ánh mắt anh ẩm ướt mềm mại là sự nhu hòa bình thường không bao giờ thấy, cho dù má trái bị sưng đỏ cũng không thảm hại chút nào, vẫn đẹp trai như cũ làm cho mặt cô đỏ hơn trái cà, tim đập mạnh hơn bình thường(lucy: s giống bệnh tim z tui cn' trẻ mà tui ko mún chết akiko: tầm bậy chết âu mà chết chỉ là p/ư hơi khác ng' thui)
Rốt cuộc nghe được câu khẳng định của cô, ý cười trong mắt Natsu càng nồng nàn, chẳng biết xấu hổ mà đem mặt mình lại gần lấy tay chỉ chỉ, "Đau quá."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm chút đá áp vào có đỡ không?"
"Hôn một cái sẽ không đau."
Lucy cắn môi, xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ nhưng cuối cùng vẫn kiễng chân hôn nhẹ một cái lên mặt Natsu
Được cô ngốc nhà mình đóng dấu, tâm tình Natsu vô cùng tốt xoa đầu Lucy một chút rồi để cô đi chăm sóc ba, mình thì nhặt cái kính đã vỡ một nửa đeo lên mang theo gương mặt sưng đỏ gõ cửa phòng Lisanna.
Lisana thấy Natsu đến tìm, cực kỳ vui sướng lập tức từ trên ghế đứng lên, "Sư huynh, anh chờ chút em đi pha trà lúa mạch cho anh. A, mặt của anh làm sao vậy?"
"Không có gì". Natsu đóng cửa phòng, khoanh tay trước ngực lạnh lùng dựa vào cửa ánh mắt sắc bén giống như lưỡi hái tử thần lướt qua mặt Lisanna, "Anh nói mấy câu rồi sẽ đi ngay."
Lisanna thấy vẻ mặt anh khác thường, trong lòng có chút kích động nhưng trên mặt vẫn cẩn thận, "Sư huynh muốn nói gì?"
"Chuyện ở Magnolia tôi đã biết từ lâu." Anh đẩy gọng kính trong mắt hiện lên sự ghê tởm chán ghét, "Cô hơi quá đáng rồi đấy."
"Không không phải em!" Hô hấp lisanna cứng lại, liên tục lắc đầu nói mà không suy nghĩ, "Em không hề đụng vào hộp cơm! Sư huynh, anh hãy tin em!"
"Hộp cơm? Tôi có nói gì đâu?" Natsu lạnh lùng giễu cợt ngữ khí dọa người, "Cô đã vô tội làm sao biết bên trong hộp cơm có vấn đề?"
Lisanna loạng choạng, mặt phút chốc trắng bệch không chút huyết sắc.
"Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết." Natsu không cho cô ta cơ hội phản bác tiếp tục nói, "Chúng ta đã quen biết nhau bao lâu?"
Natsu cười lạnh, sắc điệu hờ hững không chút tình cảm, "Thì ra cô còn nhớ chúng ta quen biết đã 9 năm, 9 năm tôi không hề có tình cảm với cô cho nên cô bắt đầu dám dùng thuốc?"
Lisanna ngẩng đầu nhìn Natsu, ánh mắt đỏ rực giống như có thể nhỏ ra máu.
"Lisanna cô rất thông minh." Natsu nhìn cô ta chằm chằm, "Lần đầu tiên gặp cô tôi đã biết. Nhưng mà...., " anh dừng một chút thanh âm bỗng trở nên nhẹ nhàng y như giọng nam nữ thân mật nhưng ngay lập tức lại gằn từng tiếng không khác gì một thanh kiếm sắc nhọn, hung hăng đâm vào lòng lisanna, "Cô thông minh như vậy, chắc không bao giờ ngờ tới tôi cho dù thích đàn ông cũng không bằng lòng thích cô!" (juvia*bịt miệng*: z là natsu-san có j' vs gray-sama của mình s kai*lắc đầu*: lại nghĩ bậy nữa r' hết lyon zờ tới nat gray: tui zí lyon lm' s akiko: mấy chú thím nhìu chuyện wá hồi ngoài lề tám s m.n: ờ)
''Không có gì đau đớn hơn, nhục nhã hơn thế này người đàn ông mình thích đến tận xương tủy, vậy mà ở trước mặt mình, dùng ngữ khí bình thường, từ ngữ bình thường lại khẳng định anh chán ghét mình, lucy cái gì cũng không bằng mình nhưng tại sao natsu lại chọn cô ta mà không phải mình? Tại sao?''
''Lisanna mình tuy là người rất hiếu thắng, mặc kệ làm cái gì cũng không chịu đứng sau người khác, mọi chuyện đều phải giành vị trí thứ nhất. Mình coi tôn nghiêm của mình trở thành điều tôn quý nhất trên đời, cao cao thượng thượng như đền thờ, không ai có thể chạm vào dù chỉ một chút. Nhưng mà hôm nay, Natsu hung hăng mang tôn nghiêm của mình giẫm nát dưới chân, tàn nhẫn chà đạp gộp cả tình cảm của mình vào đó, mình cũng không phải là người máy, làm sao có thể không khổ sở chứ?''
Lisanna nắm chặt tay, cuối cùng không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.
Natsu thấy thế, đẩy mắt kính định rời đi nhưng mới vừa được vài bước lại như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhếch miệng cười với Lisanna, "Đúng rồi, tôi còn quên chưa cảm ơn cô"
Lisanna có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng mong manh.
"Ít ra cô cũng đã nói cho mẹ tôi biết mối quan hệ giữa tôi và lucy và cuối cùng lucy cũng cho tôi một danh phận, cho nên về sau tôi chính là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô ấy." Nói xong, Natsu cũng không thèm nhìn biểu tình của Lisanna, bước thẳng ra khỏi văn phòng của cô ta.
Ánh mắt Lisanna đỏ rực, ngực phập phồng dữ dội, hiển nhiên là đã tức giận đến cực hạn, cô ta oán giận nhìn về phía cửa đột nhiên vớ lấy cái tượng búp bê bằng sứ trên bàn làm việc, hung hăng ném ''choang'' một phát lên cửa.
Sau khi hai người giải bày, tấm cửa giấy ngăn cách ở giữa đã bị xé bỏ, tuy vậy hình thức ở chung cũng không có gì thay đổi quá lớn. Niềm vui sướng nho nhỏ khi được Natsu thổ lộ rất nhanh bị sự lo lắng cho bệnh tình của ba cô làm giảm bớt, Lucy ngày ngày canh giữ ở giường bệnh ông Jude trừ khi nấu cơm hay xuống dưới mua đồ, nếu không gần như một tấc cũng không rời phòng bệnh.
''Mấy ngày nay mình lên mạng tìm hiểu rất nhiều tài liệu đối với ung thư dạ dày cũng hiểu biết không ít. Ba tuổi đã lớn làm trị liệu bằng hóa chất thực ra là vô cùng nguy hiểm, ngay cả Natsu cũng không dám chắc sau khi phẫu thuật rốt cuộc có thể tiếp tục bằng hóa chất hay không, dù sao nếu sau khi phẫu thuật khôi phục không tốt, cứ mù quáng sử dụng hóa trị liệu chỉ làm bệnh tình thêm nặng.''
Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, trước đó vài ngày ở cùng Natsu thật vất vả mới tăng được chút thịt, mấy ngày nay lại tiêu hết rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hóp đi, đôi mắt nâu trong veo ở trên khuôn mặt trông càng trũng sâu và lớn, Natsu nhìn mà đau lòng vô cùng nhưng không biết khuyên cô như thế nào.
Đành phải tập trung cho ca phẫu thuật, lúc này, anh không chỉ là một bác sĩ, trong tay anh còn là sinh mệnh người ba của cô gái trong lòng anh.
Chuẩn bị trước phẫu thuật cực kì khó chịu, trong một ngày phải uống hai bình đầy hỗn hợp thuốc đen sì pha thuốc rửa ruột, cứ một lát lại phải chạy vào WC cũng may ông Jude hết sức kiên cường, cho dù đến cuối cùng bị ép buộc để Natsu đỡ mới đi được cũng không kêu một tiếng.
30 Tết, nhà nhà chuẩn bị đón năm mới, Lucy lại căng thẳng đưa ba mình vào phòng phẫu thuật.
Ông Jude không hề biết bệnh tình của mình, vẫn lạc quan làm người ta xót xa trong lòng, Lucy nhìn mà ngực đau như bị kim đâm.
"Yên tâm đi." Trước khi phẫu thuật, Natsu gọi Lucy vào văn phòng mình, nói cho cô các loại tình huống phẫu thuật để trấn an cô.
"Natsu, em sợ ba... sẽ có chuyện...."
Đôi mắt Lucy đỏ hồng nắm chặt tay áo Natsu, cực lực kìm chế bất an trong lòng, không biết vì sao cô luôn luôn có một loại cảm giác hoảng sợ. Cho dù là lúc ký cam kết trước khi phẫu thuật hay khi ở trong phòng phẫu thuật lạnh như băng kia.
Cô sợ một khắc trước còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ba cô nhưng giây tiếp theo lại chỉ có thể nhớ về ông trong ký ức.
"Sẽ không có việc gì, tin tưởng anh." Natsu hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói, "Đi tới phòng bệnh ngủ một giấc, ngủ dậy sẽ được gặp ba được không?"
Lông mi Lucy run rẩy, gật đầu giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào, "Anh phải mang ba em ra sau đó chúng ta còn mừng năm mới."
Natsu kéo đầu nhỏ của cô đặt trên ngực mình, "Anh hứa."
9h30 sáng, ông Jude được đẩy vào phòng phẫu thuật, Natsu cùng ba bác sĩ hộ lí đi vào.
Lucy ngồi ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo, chăm chú nhìn phòng phẫu thuật, đèn đỏ quỷ dị trên cánh cửa nặng nề nhấp nháy, ở trong đó có hai người đàn ông cô yêu thương nhất trên đời này.
Cô không nghe lời Natsu ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi mà yên lặng ngồi trên băng ghế dài, vóc dáng tiều tụy, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện,''bất kể phải trả giá gì mình cũng chấp nhận chỉ cần có thể làm cho ba bình an ra khỏi cánh cửa kia.''
------------------------------
Trg phòng kai có 1 luồn sát khí cực nặng.
jude*tức giận*: đứa cn mất dạy dám chù ẻo cha m' chết à, t chết r' ai cho tiền m' đóng tiền nhà.
lucy*cúi đầu*: cn xl xl xl xl tại pà tg vít mà chứ cóa cn âu nên papa đừng có nóng bớt lại nha, papa mà chết tiền âu cn đóng mấy tiền tháng nhà.
jude: ừm tốt.
kai*đơ*: có z cx la s z mà cứ tưởng ê aki tui thý 2 cha cn lucy tỉnh lắm r'.
akiko*đưa ly nc lên lỗ mũi uống*: ừm đúng z tỉnh lém r'.
kai*hoảng*: woa má nỳ hay thật uống = ko uống lại đi uống = mũi *lấy khăn bịt kín mũi*.
akiko*khó thở*: cám ơn nha mà tui hết r' bỏ khăn ra đi.