Từ buổi tối hôm đó, Natsu phát hiện ra Lucy bắt đầu trốn tránh mình.
Buổi sáng anh thức dậy trừ điểm tâm trên bàn thì chẳng nhìn thấy gì cả. Mà buổi tối khi anh tan ca về nhà trên cơ bản chỉ có thể thấy bóng dáng cô ở trong phòng bếp thậm chí là lúc ăn cơm tối cô cũng bưng bát cơm vào phòng ngủ mà ăn.
Đợi cho anh trở về phòng lúc này mới giống như con chuột nhắt nhát gan ló đầu ra khỏi phòng ngủ xác định anh thật sự không ở phòng khách lúc này mới đi vào phòng bếp rửa chén dọn dẹp này nọ.
Con thỏ lập tức biến thành cá chạch trơn trượt làm cách nào cũng không tóm được. Natsu có chút buồn bực cảm thấy trong lòng giống như là thiếu cái gì đó làm gì cũng không thoải mái.
Cô ngốc kia một mực muốn trốn tránh anh giống như cả đời cũng không muốn cùng anh giáp mặt! Trong lòng Natsu vô cùng bực bội ở trong văn phòng đi đi lại lại không ngừng.
"Lucy cậu làm gì với áo mưa rồi? Nói cho mình đi!" Lúc nghỉ trưa erza cọ cọ bên người lucy vừa ái muội cười cười vừa khách sáo.
Nhắc tới áo mưa mặt Lucy vọt cái đỏ bừng cô giả bộ trấn tĩnh nghiêng mặt sang chộ khác, "Vứt... vứt rồi!"
"Vứt thật?" erza vươn hai tay xoay mặt cô lại mang theo ý cười nhìn Lucy "Không phải là cùng bác sĩ kia dùng chứ?"
"Cậu nói bừa gì thế!" Nhắc tới Natsu Lucy quả thực như giẫm phải đuôi mèo liền đẩy Erza ra đứng dậy, "Mình thật sự vứt rồi!"
Giấu đầu lòi đuôi bĩu môi vừa định trêu trọc cô vài câu đã thấy Lucy trừng mắt, đôi mắt to ngập nước, mặt đỏ cũng như sắp thiêu chảy rốt cục lương tâm trỗi dậy buông tha cô "Được rồi được rồi cậu phản ứng lớn như vậy làm gì lại đây ngồi đi."
Lucy chớp mắt thấy Erza thật sự không lấy mình làm trò cười nữa lúc này mới ngồi xuống. Chẳng qua tâm trạng vừa thật vất vả điều chỉnh tốt lại bị đánh vỡ.
Hiện tại cô chỉ cần nghĩ đến Natsu sẽ mặt đỏ tim đập ngay cả dũng khí cùng anh đối diện cũng không có càng miễn bàn cùng anh mặt đối mặt rõ ràng trước buổi tối kia cô vẫn bình thường mà!
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lucy tràn đầy rối rắm ''đều do bác sĩ Dragneel! Buổi tối hôm đó lúc mình gõ cửa vì sao anh ấy lại để cho mình đi vào! Kết quả là khiến mình phải chứng kiến một màn xấu hổ như vậy..... Hại mình hiện tại cũng không biết nên đối diện với anh như thế nào.''
Nhưng mà Lucy nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát ''bác sĩ Dragneel tuy rằng có chút khó tính có đôi khi lại cố ý chọc giận mình nhưng thật ra là người rất tốt chẳng những cho mình ở miễn phí khi cô tặng món quà xấu hổ cũng không quá tức giận tuy rằng cuối cùng cũng đùa giỡn mình một chút.....''
Lucy cào tóc nghĩ đến buổi tối ngày đó trên mặt Natsu tươi cười trái tim lập tức đập thình thịch.
''Xong rồi! Có phải mình thích bác sĩ Dragneel rồi không?'' Thân mình Lucy bỗng nhiên cứng đờ, mắt to hoảng sợ chớp chớp liên tục, ''sao có thể như vậy? Làm sao mình có thể thích bác sĩ Dragneel! Thời hạn ba tháng mới được nửa tháng thôi mình lại nổi lên tâm tư xấu xa đối với bác sĩ Dragneel như vậy!''
''Hơn nữa bây giờ mình còn ở cùng một chỗ với anh ấy!'' Trong đầu Lucy bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng tối hôm đó.....
''Không được! Như vậy không được!'' Lucy lắc mạnh đầu như muốn đem gương mặt Natsu văng ra khỏi đầu. ''Người như bác sĩ Dragneel sẽ không thích mình, mình từ nhỏ đến lớn đều luôn ngốc nghếch, thường xuyên bị người ta cười nhạo bắt nạt mà bác sĩ Dragneel không giống thế, anh ấy đẹp trai việc làm cũng tốt căn bản không cùng một loại với mình.''
''Mình phải khống chế chính mình! Không thể tiếp xúc nhiều với anh ấy được!''
Nghĩ đến đây, Lucy nhìn thời gian trên góc phải máy tính đã sắp đến thời gian tan ca lại là một buổi tối gian nan lông mi thanh tú nhăn lại vẻ mặt uể oải mờ mịt.
Bình thường Lucy đều về nhà sớm hơn Natsu nửa tiếng mấy ngày nay cô dùng nửa tiếng này hoàn thành rất nhiều việc tận lực giảm bớt cơ hội đối mặt với Natsu hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô xuống xe buýt liền chạy hồng hộc vào nhà đang định thả túi xuống vào phòng bếp làm cơm tối chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ Natsu răng rắc vang lên, Lucy vừa xoay người lại liền thấy Natsu đang lạnh mặt bước tới gần cô.
''Làm sao bây giờ?'' Trái tim Lucy lại bắt đầu đập bùm bùm nhảy dựng lên, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi trong đầu đang tính toán hiện tại giả bộ không thấy anh ấy thì không kịp đã thấy trước mắt tối sầm ngay sau đó đã bị một bàn tay hơi lạnh nâng lên.
"Trốn tránh tôi?"
"Không..... không phải." Trên mặt Lucy lập tức nổi lên hai vầng đỏ ửng khả nghi, đầu cũng bắt đầu choáng váng mỗi chỗ bị Natsu đụng tới đều bắt đầu nóng lên.
Cô nghiêng đầu tránh thoát ngón tay Natsu lui về phía sau hai bước cúi đầu nhỏ giọng nói: "Drag.... bác sĩ Dragneel tôi đi nấu cơm."
Nói xong quay người định chạy vào phòng bếp lại bị Natsu từ phía sau nhanh tay giữ chặt.
"Nói rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?" Ánh mắt đen của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên như vậy nhìn Lucy lại tự dưng làm cho cô cảm thấy tim đập loạn nhịp.(kai: xưng e lun)
"Tôi thật sự không....."
"Em đưa tôi áo mưa làm tôi hiểu lầm cũng là em." Natsu cắt ngang Lucy nói vô lực phản bác nhìn chằm chằm cô đang chớp đôi mắt to, "Mà em như bây giờ là đang trách tôi?"
"Không.... không phải....." Thanh âm Lucy nhỏ như là muỗi kêu, khẩn trương đến nỗi gáy cũng toát mồ hôi thật vất vả mới nói ra được vài chữ.
"Vậy rốt cuộc là làm sao?" Natsu bước từng bước về phía cô gắt gao ép hỏi.
Bọn họ cách nhau gần như vậy, cô gần như có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh, Lucy kìm lòng không được lại lùi mấy bước cúi đầu ấp úng nói: "Không phải tôi đang trách anh chỉ là....."
Nói đến đây lại bỗng nhiên ngừng lại "không đúng à", Lucy trong nháy mắt bỗng nhiên sáng tỏ, ''mình không có lỗi gì cả đêm hôm đó lúc mình gõ cửa Natsu rõ ràng có thể ngăn cản mình vào! Nhưng anh ấy lại cố tình không làm! Hẳn là anh ấy có lỗi mới đúng!''
"Nói chuyện!" Lucy lui về phía sau Natsu liền đi tới thẳng đến khi đem Lucy áp sát tường lúc này Natsu mới vừa lòng dừng chân hai tay chồng bên người cô cúi đầu ép hỏi.
"Anh ngày đó..... ngày đó..... ở trong phòng ngủ....." Lucy cố lấy hết dũng khí nói ra kết quả nói được một nửa câu nói kế tiếp làm sao cũng không nói nên lời.
--------------Plast time------------------
Buổi chiều hết giờ làm, Lucy ôm hộp quà vui vẻ trở về nhà đang tưởng tượng vẻ mặt của Natsu khi nhận được quà thì nhận được tin nhắn của Natsu nói đêm nay anh có ca phẫu thuật không về ăn cơm.
Lucy đang đầy hào hứng nháy mắt như bị giội một chậu nước lạnh liền dập tắt.
Cô chán nản làm cơm tối lại ủ rũ một mình ăn cơm. Tắm rửa xong nằm trên giường dỏng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài nhưng mà cô đợi đến nửa đêm Natsu vẫn chưa trở về!
Cuối cùng, Lucy thật sự là chống đỡ không được quyết tâm cầm quà vào phòng ngủ Natsu đặt ở trên bàn đầu giường.
Vừa định đi ra ngoài thì thấy trên bàn Natsu có một xấp giấy trắng cùng bút liền quay lại rút ra một tờ giấy trắng viết một dòng chữ: ''Bác sĩ Dragneel đây là quà Giáng Sinh tặng anh hy vọng anh sẽ thích.''
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy những lời này quá nghiêm túc liền vẽ một cái mặt cười nhăn nhở. Lúc này mới buông bút trở về phòng.
Natsu kết thúc phẫu thuật về nhà đã rạng sáng, anh mỏi mệt đi vào phòng tắm tắm rửa xong liền ngã xuống giường ngủ thẳng.
Mấy hôm trước bệnh viện bọn họ có một ca phẫu thuật ung thư buồng trứng vốn là phải cắt bỏ cả hai bên buồng trứng kết quả là không biết như thế nào bác sĩ mổ chính lại nhớ nhầm chỉ cắt bên trái để lại bên phải!
Hôm nay kiểm tra lại tình trạng bệnh nhân không được khả quan lắm sáu khối u đều có xu hướng chuyển biến xấu.
Các bác sĩ cùng nhau thảo luận hơn nửa ngày chưa tìm ra nguyên nhân cuối cùng nhìn lại bệnh án lúc này mới phát hiện thì ra bác sĩ mổ chính nhầm lẫn.
Đây là sự cố nghiêm trọng trong ngành y về mặt viện trưởng khẩn thiết vỗ vai Natsu, "Natsu tất cả dựa vào cậu!"
Lucy trịnh trọng gật đầu, chỉ nói ''yên tâm'' liền đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Tuy rằng tính cách anh lãnh đạm nhưng mà khi tiếp xúc với bệnh nhân không tự cao tự đại trong lúc phẫu thuật cũng tuyệt đối không sơ sót.
May mắn là bệnh nhân kia có thể chất tốt trong vòng một tuần làm hai cuộc phẫu thuật lớn như vậy vẫn chống đỡ được.
Từ phòng phẫu thuật đi ra áo trên người Natsu đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh từ chối đề nghị để bác sĩ trực ban đưa về nhà tự điều chỉnh tốt trạng thái rồi chậm rãi lái xe về nhà.
Vừa vào nhà cả người mệt mỏi rã rời anh thật vất vả tắm rửa xong ngay cả tóc cũng chưa kịp lau khô liền ngã xuống giường ngủ làm sao còn có thể chú ý tới món quà Lucy đặt trên bàn!
Sáng hôm sau Lucy tỉnh dậy thấy phòng Natsu vẫn im ắng, liền không đánh thức anh vẫn như cũ chuẩn bị bữa sáng cho anh để trên bàn xong liền đi làm.
Cô vừa đến công ty không đợi đi đến chỗ ngồi của mình erza đã mang vẻ mặt nhộn nhạo vọt lại đây, "Thế nào, quà tặng ngày hôm qua không tồi chứ?" Nói xong còn dùng bả vai mập mờ huých vai cô.
Lucy chớp chớp mắt, cảm thấy ù ù cạc cạc, sao biểu tình hiện giờ của erza giống y như đồng nghiệp ngày hôm qua trong phòng hội nghị vậy!
Cô nhìn đôi mắt chờ mong của erza thành thật nói: "Mình còn chưa mở ra."
Lucy xấu hổ không dám nói là cô đưa cho Natsu bởi vậy chỉ có thể nói dối, "Tối hôm qua về nhà vội quá nên quên mất."
Erza đang háo hức đột nhiên không có chỗ phát tiết khuôn mặt tươi cười cũng tắt ngúm. Cô vỗ vỗ bả vai Lucy ghé tai cô dặn dò: "Cậu mở xong nhất định phải nói cho mình biết nhé?"
"Cậu cũng tò mò?" Lucy liếc mắt nhìn Erza một cái vừa đặt túi xách lên ghế vừa hỏi.
"Ừ!"Erza giả bộ nghiêm túc lại nhấn mạnh một câu, "Nhất định phải nói cho mình biết nhé nhớ chưa?"
"Ừ." Lucy gật đầu ngồi xuống mở máy tính do dự trong chốc lát lại lấy ra điện thoại di động đặt lên bàn.
Natsu tỉnh lại đã là giữa trưa rửa mặt xong đi vào bếp quả nhiên thấy bữa sáng Lucy làm cho anh nhưng mà đã nguội lạnh.
Natsu nhất thời tiếc nuối lấy ra điện thoại vừa định kêu cơm bên ngoài lại nghĩ đến thức ăn chán ngấy đó khẩu vị bỗng nhiên mất hẳn.
Dứt khoát buông điện thoại xuống bật bếp hâm cháo cho nóng lại lấy dưa muối ra xào lại thức ăn rồi ngồi xuống ăn.
Xong cơm trưa lại thong thả đi ngâm mình trong nước ấm Natsu chỉ cảm thấy tất cả trên người đều giãn ra một đêm mỏi mệt liền tan biến.
Anh chậm rãi kéo cửa sổ phòng ngủ ra cho thông gió, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên giá sách ngồi trên giường đang chuẩn bị đọc thì thấy hộp quà trên bàn toàn bộ lực chú ý liền đặt hết lên đó.
''Cái gì vậy?''Natsu buông sách đưa tay cầm lấy chiếc hộp kia lắc lắc bên tai không nghe ra cái gì.
Bỗng nhiên liếc thấy tờ giấy trên bàn vừa cầm lên nhìn nhất thời vui vẻ thì ra là cô ngốc kia mua quà cho anh. Không ngờ còn có lương tâm đến vậy.
Tâm tình Natsu thực tốt muốn mở ngay hộp quà. Động tác nhanh nhẹn, ngón tay linh hoạt rất nhanh đã đem gói quà kia mở ra lộ ra bên trong cái gì đó.
Ai ngờ vừa thấy món đồ Natsu luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc chỉ một thoáng như giẫm phải đuôi mèo đột nhiên ném mạnh cái đó ra thật xa quẫn bách đến nỗi cả hai tai đều đỏ bừng. Anh sững sờ nhìn gói đồ trên giường, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục tinh thần.
''Lucy như vậy mà tặng cho mình loại đồ này? Đầu cô ta bị úng nước sao?''
Natsu thật vất vả ổn định tâm trạng lại duỗi tay cầm lấy cái đồ mình vừa quăng đi nhanh chóng xé mở bao,vừa nhìn thấy liền biến sắc.
''Đúng vậy là áo mưa! Có nhìn một trăm lần cũng là áo mưa!''
'' Đây là cái quái gì vậy!''
Natsu buông hộp áo mưa xuống hít một hơi thật sâu. Lông mi anh tuấn nhíu lại ''có phải Lucy thích mình không?''
Anh vắt óc nhớ lại từng chi tiết từ khi anh và Lucy ở chung càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
''Đúng rồi, Lucy thích mình! Nhất định là cô thích mình!'' (kai: ATSM z)
''Lucy nhìn thấy mình sẽ đỏ mặt, lúc mình lái xe thì nói mình phải cẩn thận...... Quan trọng hơn là......'' Natsu hơi ngừng lại, ''mỗi sáng cô đều làm điểm tâm cho mình!''
''Không phải người ta đều nói là muốn có được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày sao! Hóa ra cô ngốc kia chọn cách này!''
Natsu bừng tỉnh tự cho là tìm được nguyên nhân Lucy tặng anh áo mưa rồi trong lòng lập tức dương dương tự đắc đứng lên.
''Nhìn đi quả nhiên mị lực mình rất lớn tóm được cô ngốc kia dễ như trở bàn tay!'' (trèo cao wá bay xuống dùm cn =.='''')
''Nhưng mà......'' Natsu cúi đầu nhìn hộp áo mưa trên giường kia, trong lòng có chút khó xử.
''Lucy đã tặng mình áo mưa, ý tứ kia không cần nói cũng biết. Nhưng còn mình, mình thật sự thích Lucy sao?''
Natsu nhéo nhéo mũi trong lòng trăm lần tự hỏi.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên di động đặt trên giường đinh đinh vang lên, anh vừa cầm lấy thì thấy là tin nhắn của Lucy: "Bác sĩ Dragneel, anh có thích quà tôi tặng không?( >/////
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT