Tương Văn Đào và mọi người đều đã ăn cơm tối,
đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cậu về, bà Diệp đi hâm lại cơm, Song Hỉ tắm xong thì có thể ăn ngay.
Tương Văn Đào không xem tin tức nữa, đi theo ngồi vào bàn ăn, khẽ nhíu mày quan sát cậu.
Làm việc cả ngày, trên mặt Song Hỉ lộ vẻ mệt mỏi
rõ ràng, màu da cũng tái nhợt đi, vừa nhìn đã biết suốt một thời gian
dài không được nghỉ ngơi cho tốt.
Vừa rồi Tương Văn Đào có đề nghị “Chờ Song Hỉ về
rồi cùng ăn”, nhưng bà Diệp lại bảo anh đừng chờ, nói từ giờ đến khi cậu về còn lâu lắm. Lúc ấy trong đầu Tương Văn Đào nhanh chóng tính số giờ
làm việc một ngày của Song Hỉ, chân mày lập tức nhíu lại. Sau khi ăn cơm xong vẫn nói chuyện xoay quanh về công việc của Song Hỉ, nói đến chuyện này, ông bà Diệp cũng không bực tức gì thay cho con mình, chỉ nói đúng
là ông chủ của cậu có hơi quá, nhưng cũng không vi phạm luật lao động.
Tương Văn Đào khéo léo hỏi vòng vèo, tra ra được số giờ làm, cường độ,
tiền lương, số ngày nghỉ của Song Hỉ, thế mới biết khi vừa mới gặp lại,
nghe cậu nói “Tớ? Tớ làm ở công ty in ấn.” mới biết có bao nhiêu mờ mịt!
“Tớ thấy công việc này của cậu không nên làm nữa.”
Tương Văn Đào đặt tay lên bàn, nói thẳng: “Cái gì mà công ty in ấn chứ, là nhà máy in thì đúng hơn? Tiền lương ít như
vậy, lại không có ngày nghỉ, ép công nhân đến một chút giá trị thặng
dư(*) cũng không còn.”
(*) Giá trị thặng dư: tìm hiểu ở đây. Ví dụ đơn giản nhất là: ông chủ bỏ 1000 đồng ra mua nguyên vật liệu cho người lao động được thuê. Bằng sức lao động, người đó làm được ra sản phẩm có giá trị 1100 đồng. Số tiền 100 đồng là giá trị thặng dư sức lao động,
tuy nhiên ông chủ chỉ trả cho người lao động 5o đồng/sản phẩm, số tiền
50 đồng còn lại ông chủ chiếm của người lao động.
“……..” Song Hỉ dừng một chút, vì câu nói “là nhà máy in thì đúng hơn” mà cảm thấy hơi xấu hổ.
Nói là công ty in ấn còn đỡ một chút, giờ phút
này bị Tương Văn Đào vạch trần như vậy, cậu vì bản thân có chút sĩ diện
nên thấy thẹn.
Vùi mặt vào trong bát cơm, động tác của cậu chậm
lại, bên tai cứ đỏ hồng lên. Bởi vì khi nói chuyện Tương Văn Đào vẫn đăm đăm nhìn cậu, nên chút biến hóa rất nhỏ này đều thu vào trong mắt anh.
Ánh mắt cậu dần hiện lên chút kỳ lạ, đôi mắt hơi
rũ xuống giờ lại điều chỉnh một chút, khi ngẩng mặt lên đã thấy ngữ khí
của Tương Văn Đào vô cùng chân thành, thậm chí có chút như đang dụ dỗ:
“Song Hỉ, chẳng lẽ cậu không định đổi một công việc khác sao?”
Song Hỉ đem miếng cơm nuốt xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
“Chắc cũng từng nghĩ tới rồi phải không………..”
Bị đè nén như vậy không phải không có phẫn uất
muốn gào lên: “Ông đây không thèm làm nữa!”. Tuy nhiên loại rít gào này, cũng chỉ dám phát tiết ở trong lòng thôi.
Không muốn làm thì sao? Bây giờ tình hình kinh tế khó khăn, thiên hạ ai cũng thế, đã là quạ thì màu đen, có ông chủ nào
không muốn đem nhân viên ép khô chứ? Ông chủ này còn đỡ hơn ông chủ
trước rồi.
“Cậu có muốn tới nơi khác không? Ở vùng duyên hải thành phố lớn, cơ hội cũng nhiều hơn so với trong nội địa.”
“Mấy năm trước cũng từng nghĩ qua. Sau lại………”
Đó là thời điểm nhà máy mới đóng cửa,
phân phát tiền công cho bọn họ xong, mỗi người đều tự tìm đường mưu
sinh. Lúc ấy cậu cũng muốn đi Quảng Đông, cuối cùng không biết gặp phải
vận xui gì, vừa mới quyết định đi, ông Diệp lại bị đau ruột thừa phải
nằm viện mổ, vì vậy lại hoãn.
Sau cậu nghĩ, Song Khánh từng nói làm
xong việc sẽ ở luôn thành phố đó cho yên phận, như vậy hai anh em họ, dù sao cũng phải có một trong hai người ở lại bên ba mẹ, nếu không chẳng
may có chuyện gì thì sao? Hơn nữa Song Khánh tuy là con gái, nhưng so
với cậu lại tựa như một con chim ưng, muốn sải rộng cánh bay lên trời
cao. Mà cậu……đúng là sinh nhầm giới tính rồi, cậu không có chí lớn,
không có khát vọng làm nên một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, chỉ cần
một công việc an ổn thoải mái là cũng đủ rồi.
Ở lại Trùng Khánh vài năm, tình hình công tác càng lúc càng bất ổn, thực vô vị. Có đôi khi cậu cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, có đôi lúc cứ theo định kỳ cậu lại đi mua xổ số, cũng không
nhiều, mỗi lần một ít, ngóng trông ngày nào đó có thể trúng thưởng ——
không hi vọng trúng năm trăm vạn, chỉ cần mười, hai mươi vạn thôi là
cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.
“Vậy bây giờ cậu còn muốn nữa không? Nếu còn, tớ có thể giúp cậu.”
Lời vừa nói ra, không chỉ mình Song Hỉ
kinh ngạc, ngay cả bà Diệp đang ở trong bếp cũng hơi ngạc nhiên. Bà chạy vài bước tới bàn ăn: “Văn Đào, cháu nói thật không?”
Tương Văn Đào gật gật đầu, “Vâng. Ở bên kia cháu cũng có vài người quen, nếu giới thiệu thì cũng không có gì khó.”
Bà Diệp hít vào một hơi, trong lòng nhanh chóng tính toán chi li.
Tiền lương ở thành phố đương nhiên sẽ
nhiều hơn là lương ở các vùng địa phương, nhưng chi tiêu cũng nhiều hơn, tiền thuê nhà, thức ăn, điện nước hàng ngày………Có khi cuối cùng cũng
chẳng để ra được đồng nào.
Bà Diệp ướm hỏi: “Tiền thuê nhà ở đó có
mắc không?” Chắc sẽ không giống nơi Song Khánh ở là khu tập thể dành cho nhân viên của khách sạn.
Tương Văn Đào cười cười, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn.
“Nếu Song Hỉ đến đó, chuyện ăn ở đều ở
nhà cháu.” Anh cười nhìn Song Hỉ, “Tớ không lấy tiền nhà tiền ăn của
cậu, cậu chỉ cần giúp tớ dọn dẹp nhà cửa một chút là được rồi.”
Có chuyện tốt vậy sao! Mắt bà Diệp sáng lên một chút.
Song Hỉ biết mẹ bắt đầu lung lay, nói
thật, điều kiện hậu đãi như vậy, lại nghe từ miệng Tương Văn Đào, có
lung lay cũng là điều hiển nhiên.
Thế nhưng, như vậy thật sự được sao?
Chần chờ một lát, cậu có hơi khó mở lời: “Văn Đào, cậu phải biết là tớ không có bằng cấp cao và kinh nghiệm như cậu…….”
Tương Văn Đào mỉm cười.
“Bằng cấp đúng là rất quan trọng, nhưng
ông chủ lại càng coi trọng năng lực cá nhân hơn.” Đương nhiên, còn do sự sắp xếp. Tương Văn Đào anh đã giới thiệu thì rất ít người không nể mặt.
Song Hỉ cũng cười, nhưng là vẻ cười khổ.
Anh bảo năng lực cá nhân, nhưng cậu thì có năng lực gì đây? Cậu tuy biết nhiều thứ, nhưng lại không áp vào thực tế được, căn bản không thể dùng
để kiếm sống.
Bà Diệp có hơi mất kiên nhẫn, thúc giục: “Song Hỉ, con cân nhắc một chút đi. Văn Đào có thành ý như vậy.”
“Được……..Tớ đi………..”
Đêm đến, tin này đã được bà Diệp nói lại cho hai cha con ông Diệp.
Bà Diệp cảm khái: “Ây chà, Văn Đào đúng
là quý nhân của nhà chúng ta. Bây giờ đã có ý giúp Song Hỉ rồi. Nếu nó
đi làm ở thành phố, sau này Song Khánh ở ngoài mẹ cũng yên tâm hơn, ít
nhiều có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Song Khánh thấy rất vui.
“Mẹ, mẹ cảm thấy bạch diện thư sinh (*) như anh con có thể bảo vệ con sao?” Có khi cô mới là người vén tay áo xông xáo thì có.
(*) 1.Nghĩa đen: Học trò mặt trắng.
2. Nghĩa bóng: Người học trò chưa có kinh nghiệm. Khi xưa thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế.
“Mẹ nói là……..” hạ giọng một chút, “Nó ở chỗ Văn Đào, có thể giúp con trông coi Văn Đào.”
Song Khánh nhép miệng, tỏ vẻ “Con không còn lời nào để nói.”
“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần, con và King chưa ràng buộc gì. Hai bên vẫn tự do, anh ấy cũng chưa nói sẽ theo đuổi con.”
“Nếu nó không có ý đó sao lại về chơi cùng con?”
Song Khánh cọ cọ móng tay, gương mặt hơi hơi đỏ lên.
“Dù sao, anh ấy chưa nói, con tuyệt đối sẽ không theo đuổi anh ấy đâu…….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT