Cuối tháng này, trong cuộc sống của Song Hỉ đã xảy ra hai sự kiện lớn:
1. Cậu và Uông Khởi hẹn hò.
2. Song Khánh được chọn đi đào tạo ở nước ngoài.
"Bao giờ đi?"
"Tháng sau sẽ bay."
"Nhanh như vậy?" Song Hỉ ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng tính toán. "Vậy từ giờ phải chuẩn bị đồ đạc đi là vừa."
"Không có gì cần chuẩn bị đâu. Chỉ cần vài bộ quần áo, khi nào đến nơi thì đi đổi tiền là xong."
"Nói bậy." Song Hỉ thấy em gái suy nghĩ thật quá
đơn giản. "Dù có ở trong nước đi nữa, ẩm thực mỗi vùng cũng đều khác
nhau, huống chi là ra nước ngoài, chắc em lại định sang đó mỗi ngày đều
gặm bánh mì chứ gì?" Cậu trầm ngâm một chút: "Như vậy đi, để anh làm cho em mấy lọ tương, em mang đi ăn với cơm cũng tốt."
"Tùy anh." Song Khánh thấy hơi phiền muộn.
Lần cạnh tranh này số người chen nhau rất nhiều,
mà hầu như ai cũng đều có người chống lưng, cô cũng biết cơ hội của mình không nhiều. Lần này có thể bộc lộ tài năng, không thể không nói đây là một niềm vui bất ngờ, cô cũng mừng muốn chết đi được. Thế nhưng sự vui
mừng này nhanh chóng bị dập tắt bởi một vài câu tán gẫu trong nhà vệ
sinh.
Cô đã sớm đoán được là sẽ có lời ra tiếng vào, nhưng nội dung cuộc nói chuyện này làm cô thật lo lắng bất an.
".......... Có khi thế thật đấy, nếu không dựa vào cái gì mà......"
"Dùng mỹ nhân kế sao........ Lẽ nào là người ở tầng hai tám theo đuổi cô ta........."
"Không không không, tôi nghe được chuyện còn ghê gớm hơn nhiều, nghe nói, là Boss Tương ra sức tiến cử đấy......"
"A, chẳng lẽ anh ấy cũng........"
Song Khánh đứng bên ngoài, sắc mặt cực kì khó coi.
Boss Tương, đương nhiên chính là Tương Văn Đào.
Anh ta ra sức tiến cử? Tại sao bản năng của cô như đang mách bảo anh ta có dụng tâm kín đáo gì đó?
Nghĩ đến dụng tâm của anh ta, Song Khánh cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa bốc dần lên mặt, càng nghĩ càng giận, càng
nghĩ càng tức, trong lúc nhất thời không kiềm chế được đã xông vào văn
phòng Tương Văn Đào.
Tiếng đẩy cửa mạnh làm người trong phòng ngẩng đầu.
Dường như Tương Văn Đào đã dự đoán được cô sẽ
tới, trên mặt không hề có chút kinh ngạc, chỉ liếc nhìn cô, thản nhiên
nói: "Đóng cửa."
Song Khánh quay lại nhìn đã thấy một đống đồng nghiệp đang thò cổ ra hóng chuyện.
Tương Văn Đào ngả người lên ghế tựa, chỉnh lại tư thế, nhìn Song Khánh đóng cửa cái sầm, tiếng chân cũng mạnh bạo như
muốn khởi binh vấn tội.
Song Khánh đập tay lên bàn, từng lời từng lời như rít qua kẽ răng: "Tương Văn Đào, anh có ý gì!"
Người bị chất vấn cũng rất thành thật. "Em nghĩ thế nào thì nó là thế đó."
Dù sao mọi ngươi đều thông minh, anh cũng không cần phải che giấu làm gì. Thấy Song Khánh có vẻ bó tay, anh cười cười, nhướn mày. "Song
Khánh, nếu em lo lắng, hoàn toàn có thể từ chối. Ở lại mà bảo vệ anh
trai của em."
"............" Song Khánh nghẹn lời.
Cơ hội hiếm có như thế, sao có thể nói bỏ là bỏ?
Tương Văn Đào mỉm cười nhìn cô, một bộ dáng kiểu sống chết mặc bay.
Thái độ đấy làm cho Song Khánh tức muốn hộc máu.
Cô chưa bao giờ cảm thấy người ngồi trước mặt mình đây lại giống ma quỷ
đến thế, nụ cười tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại dùng thứ
người ta muốn để dụ dỗ người ta vào tròng. Muốn cái gì? Vậy cứ tự mà
chọn.
Song Khánh cắn răng, càng cắn càng chặt, thật vất vả mới nuốt lại được những lời chửi rủa. Cô hít sâu một hơi, biết không thể cứng rắn với người này được, đành phải cố bình ổn cảm xúc.
"Tương Văn Đào......... Anh trai tôi, nói dễ nghe thì là người thành thật, nói khó nghe chính là người ngốc nghếch, anh
tôi không chơi nổi với anh đâu."
"Anh không muốn đùa giỡn cậu ấy. Hồi còn đi học, anh đã có ý với cậu ấy rồi."
"Ba tôi sẽ đánh chết anh ấy mất."
Tương Văn Đào không buồn để tâm. "Còn có anh đây mà."
Song Khánh sốt ruột. "Yêu một người không phải như thế đâu!"
"Hửm?"
Song Khánh vung tay, lớn tiếng kêu gọi: "Yêu là
hi sinh, là hiến dâng! Chỉ cần đối phương được hạnh phúc, mình sẽ yên
lặng ở bên mà chúc phúc cho người ấy --" còn chưa nói hết, Tương Văn Đào đã cười lăn lộn. Song Khánh bị anh cười mà giận tái mặt.
"Song Khánh ơi là Song Khánh, anh còn tưởng em
hiểu đời thế nào." Anh cười đến không thở nổi, "Em bị tiểu thuyết ngôn
tình đầu độc à? Tình yêu kiểu đấy thật quá --" Anh vẫn còn chút lương
tâm mà không nói nốt câu, nhưng kiểu nói đấy, không chê "khờ dại", "ngây thơ" thì cũng là mấy từ chẳng hay ho gì.
"Xin lỗi. Anh không cao thượng như em nghĩ đâu."
Tương Văn Đào giơ cao tay đầu hàng, trên mặt nụ cười cũng chậm rãi thu
lại, trong giọng nói dần mang theo chút cố chấp. "Cách yêu của anh là:
nếu đã thích người nào, thì nhất định phải có được. Người đó phải ngủ
bên cạnh anh, ít nhất là năm mươi năm. Không theo đuổi được thì lừa gạt, gạt không được thì cướp, cướp không được thì bám dính, dùng bất cứ thủ
đoạn nào cũng được, tất cả đều vì mục đích cuối cùng."
Những lời anh nói làm Song Khánh rợn cả tóc gáy.
"Anh mình gặp xui rồi.........."
Sao lại gặp phải một đại ác ma như vậy chứ!
*******
"Song Khánh, em đừng có chủ quan, sức khỏe......"
Cuộc nói chuyện kia chẳng ra đâu vào đâu, ngược
lại còn làm cho Song Khánh thêm buồn bực. Lửa đã cháy đến chân, thế mà
anh trai còn ở đây cằn nhằn cô mấy việc ăn uống nhỏ nhặt, đúng là chẳng
có tí cảnh giác nào cả.
Cô muốn nói với cậu vài câu, nhưng nghĩ đến những lời của Tương Văn Đào hôm đó lại khựng lại.
Tương Văn Đào, tên vô lại kia từng cười phê phán cô: "Lần này em rất không có lương tâm......" (Chọn công việc mà bỏ anh trai lại cho sói =)))))
Cô biết anh muốn ám chỉ cái gì, nhưng vẫn cứng
miệng bảo: "Anh ấy là anh trai em! Chẳng lẽ bảo em đứng nhìn anh ấy nhảy vào biển lửa sao?"
Tương Văn Đào rầu rĩ: "May mà cậu ấy là anh trai
em......" cho nên tôi mới hạ thủ lưu tình, những lời ấy làm lòng Song
Khánh dâng lên từng đợt sóng giận dữ.
Cân nhắc một chút, cô tìm cách ngắt lời Song Hỉ: "Anh với chị Uông thế nào rồi?"
"Hở? Ừ thì, không thế nào cả, dù sao vẫn gặp mặt bình thường là được."
Bây giờ bọn họ vẫn duy trì tần suất một tuần ba lần gọi điện, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn nhau ở ngoài.
Nói là thỉnh thoảng, nhưng đã hai lần cậu hẹn
Uông Khởi đi chơi cô đều nói không có thời gian hoặc bận công việc. Cậu
cũng lờ mờ cảm giác được Uông Khởi không thích cậu như cậu tưởng, khi
gần khi xa, nhưng cậu cũng thông cảm. Dù sao hai người đều đã hơn ba
mươi, hiển nhiên sẽ yêu bản thân nhiều hơn, nào có thể như người trẻ
tuổi cuồng nhiệt sống chết vì tình yêu, ước gì không phải xa nhau một
giây một khắc nào. Có lẽ qua ít lâu nữa, cô ấy không còn dao động, sẽ
quyết tâm hẹn hò với mình.
"Nếu anh muốn thì phải bắt nhanh lên. Theo đuổi
con gái thì phải gan to mặt dày tim đen --" nói tới đây, Song Khánh
ngừng một chút. Đây không phải giống cái kiểu lý luận của tên vô lại
Tương Văn Đào sao! Thật đáng coi thường mà.
Song Hỉ cười trừ: "Còn phải để em dạy anh cách
cua gái thế nào sao?" Sau đó trấn an em gái: "Được rồi, em đừng bận tâm
nữa. Nhân dịp này, anh em mình cùng ăn bữa cơm được không?"
"Vâng."
Bữa cơm cuối cùng này được tổ chức ở nhà Tương Văn Đào. Không có người ngoài, chỉ có bốn người họ.
Hôm nay Song Khánh mặc một bộ váy lam nhạt, là kiểu áo buộc dây qua gáy, để lộ ra bờ vai trần thon nhỏ.
Cô đứng trong bếp nói chuyện với Song Hỉ, nhẹ
giọng oán giận: "Vì sao phải tổ chức ở nhà Tương Văn Đào! Ra ngoài ăn
không ngon hơn sao?"
Song Hỉ cười cười, ngượng ngùng trả lời.
Gần đây cậu có bạn gái, chi tiêu nhiều hơn một chút, lại còn làm cơm tiễn Song Khánh đi, nào có dư tiền mà ra ngoài ăn.
Ở nhà mời khách, cũng là do được Tương Văn Đào đồng ý. Dù sao cậu ta cũng là chủ nhà.
Song Khánh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy anh mình
thật không biết suy nghĩ sâu xa. Để cho Uông Khởi gặp Tương Văn Đào, vậy anh còn làm ăn gì được nữa? Nghe mà xem, ở ngoài kia hai người đó đang
cười vui vẻ thế nào.
"Em nghĩ đi đâu thế." Song Hỉ trách cứ cô. "Văn
Đào cậu ấy --" nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng, "Cậu ấy chỉ thích đàn ông,
em sao phải lo cậu ấy sẽ cướp bạn gái của anh?"
"Anh ấy không đoạt người yêu của anh, nhưng anh
tưởng Uông Khởi sẽ không thay lòng đổi dạ sao?" Tình cảm vốn là thứ dễ
thay đổi, giờ còn để Uông Khởi gặp một người có sức hấp dẫn, điều kiện
sống cao như Tương Văn Đào, khó bảo đảm -- không, Song Khánh có thể
khẳng định, chắc chắn sẽ thích Tương Văn Đào hơn cậu.
Song Hỉ cười khẽ, cũng không lộ ra biểu tình lo lắng khẩn trương gì.
"Nếu đó là chuyện đã định, cũng không thể tránh khỏi." Tuy rằng ngoài
miệng nói vậy, nhưng vẫn âm thầm hi vọng bạn gái mình sẽ không bị hấp
dẫn bởi cái lợi trước mắt.
Song Khánh thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Anh cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Lúc ăn cơm Tương Văn Đào mở một chai rượu vang, rót đầy cốc cho mọi người. Anh mỉm cười nâng ly lên, nói: "Nào.
Chúng ta mời Song Khánh một ly, chúc em thuận buồm xuôi gió." để ý tới
ánh nhìn của cô, anh tiếp: "Bằng, trình, vạn, lý" (*)
(*)Bằng trình vạn lí (Chim Bằng bay ngàn dặm) xuất hiện lần đầu trong thiên "Tiêu dao du" thuộc phần "Nội
thiên" sách "Nam Hoa Kinh" của Trang Tử - triết gia và tác gia Đạo giáo
thời Chiến Quốc - Trung Quốc. Chim Bằng là loài chim lớn, tương truyền
có thể bay hàng ngàn dặm. Về sau, bằng trình vạn lí ngụ ý chỉ tiền đồ
rộng lớn, con đường sự nghiệp thênh thang tiến bước.
Song Khánh miễn cưỡng đáp lại: "......... Cảm ơn."
Trương Ái Linh(*) nói mỗi người đàn bà đều là một diễn viên. Giờ nhìn Tương Văn Đào biểu diễn, cô không thể không bái phục.
(*) Trương Ái Linh là một nhà văn
nữ nổi tiếng của Trung Quốc. Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về
những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được
một số học giả nhận định là một trong những tác giả văn học Trung Quốc
xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.
Kính rượu xong Tương Văn Đào còn như làm
ảo thuật rút từ đâu ra một cái thẻ. Không phải danh thiếp, chỉ là một
dòng địa chỉ và tên người viết bằng tay. "Đây là địa chỉ liên lạc với
một người bạn của anh, quan hệ giữa bọn anh rất tốt, ở bên đó nếu gặp
chuyện gì không tự giải quyết được cứ đến tìm cậu ấy, cậu ta sẽ giúp
em."
Song Khánh hơi hơi sợ run, tâm tình có chút phức tạp.
Song Hỉ vội nhận tấm các rồi đưa cho cô:
"Giữ cho tốt nhé. Đây là tâm ý của Tương Văn Đào, em đi nước ngoài, có
thêm người đỡ đần cũng tốt."
Uông Khởi cũng mỉm cười đồng tình.
Song Khánh không hiểu nổi ý tứ của Tương
Văn Đào. Chỉ cần mình an phận thủ thường, bảo đảm sẽ sống tốt hơn anh
trai mình, nếu Tương Văn Đào đồng ý, cũng có khả năng chiếu cố cô nhiều
hơn.
Nhưng mà, loại chiếu cố này là muốn cô phải trả một cái giá lớn, bắt cô phải đem chính anh trai mình ra đổi lấy.....
Ra đến sân bay, Song Hỉ dặn dò không
ngớt, cậu cũng biết mình dài dòng, nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc
lại những lời căn dặn: Không được đi chơi với người nước ngoài. Tối đến
đừng ra ngoài chơi. Cẩn thận với những Hoa kiều chưa vợ. Có việc gì cần
cứ đến đại sứ quán.
Trong lòng Song Khánh không khỏi chua xót, cuối cùng không kìm được mà dang tay ôm lấy anh trai.
"Khụ?"
Song Hỉ lớn bằng từng này, chưa bao giờ được ai ôm như thế, nhất thời cứng đờ người, ngay sau đó hốc mắt nhanh chóng nóng lên.
Người em gái này, từ khi ra đời tới nay
nhận hết tình yêu thương của cha mẹ, khi còn bé không phải cậu chưa từng oán giận. Thế nhưng mấy năm sau, khi nghe cô dùng giọng nói bập bẹ cứ
không ngừng gọi "anh, anh ơi" thì chút oán giận nhỏ nhoi kia đã sớm tan
thành mây khói. Giữa biển người mênh mông mờ mịt, hai linh hồn có thể
gặp nhau dưới một mái nhà, đây đã là duyên phận có khó được, thế nên
không thể không quý trọng.
Cậu trấn an em nhẹ vỗ lưng cô, cười cười nói: "Sao thế? Sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy."
Song Khánh vùi mặt vào vai cậu không ngừng lắc đầu.
Cô nhớ hồi mình mười bốn, vừa mới bước
vào thời kì dậy thì, một lần đi bơi với anh chị họ. Lúc thay áo tắm,
người anh họ chẳng biết giữ ý kinh ngạc phát biểu một câu xanh rờn:
"Bình thường nhìn em cũng đâu đến nỗi nào, không ngờ lại nhỏ như vậy."
Làm cô quẫn bách suýt nữa thì khóc lên.
Đó là lần đầu tiên cô thấy anh trai mình
nổi giận, tuy rằng không đến nỗi nổi trận lôi đình, nhưng cũng vô cùng
tức giận mà trách mắng người anh họ kia: "Nói vớ vẩn gì thế!" Ý tứ giữ
gìn cho cô bộc lộ rất rõ ràng.
Có một người anh như thế, thật ra cũng không phải là bất hạnh..........
Tương Văn Đào và Uông Khởi đứng cạnh
nhau, cách hai anh em họ một khoảng, nhẫn nại nhìn hai người đó huynh
muội tình thâm. Cuối cùng không nhịn nổi mà khụ một tiếng nhắc nhở họ:
"Phải đi đăng ký."
Song Khánh buông Song Hỉ ra, hơi quay lại, mang theo một khí thế quật cường nhìn thẳng Tương Văn Đào.
Tại thời khắc này, không cần lời nào, chỉ với ánh mắt kia thôi cũng như một mạch nước ngầm chảy mãnh liệt.
Anh dám bắt nạt anh tôi, khi trở về tôi sẽ giết anh!
Sát khí của Song Khánh, như rút đao chém xuống nước, Tương Văn Đào cười trấn an, những gợn sóng không thể dâng lên được.
Ngoan. Từ hôm nay trở đi, anh trai em tôi sẽ tiếp quản giùm cho.
~~~~~~~
Anh Đào, anh là đồ bựa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT