Buổi tối khi Tương Văn Đào về nhà, Song Hỉ đang xào rau.
Mặc dù trong phòng có máy hút mùi nhưng đứng ở
cửa bếp vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của gừng tỏi phi. Tương Văn Đào
vừa nhìn thấy hình ảnh đứng bếp xào rau của cậu thì nước miếng trong
miệng tự nhiên tiết ra rất nhiều, không biết là do thấy món ăn ngon hay
do nhìn thấy người làm món ăn ngon.
Anh ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của cậu.
“………. Tớ đã về.”
Song Hỉ quay đầu lại. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý
nhưng khi bất ngờ đối diện với Tương Văn Đào, trong mắt cậu vẫn hiện lên chút bối rối.
Cậu nhớ tới lời nói của búp bê, cố gắng trấn tĩnh lại. Nghe nói ở chung với người đồng tính, bí quyết tốt nhất là giữ cho cảm xúc bình ổn, coi người ta như người thường, không nên tỏ thái độ
cẩn thận dè dặt sợ nói sai làm người ta tổn thương.
Cậu liền chiếu theo bí quyết đó mà nói chuyện như mọi khi: “Ừ……. Đến giờ cơm rồi, cậu đi thay quần áo đi.”
Tương Văn Đào mỉm cười nói: “Ừ.” rồi xoay người trở về phòng.
Cậu ta thật có phong cách, ngay cả tư thế xoay
người cũng thong dong như vậy. Nếu nhìn bằng con mắt của người đồng tính thì cậu ta cũng rất anh tuấn. Tiếc là, Song Hỉ than thở nghĩ, một người đẹp trai như vậy, tại sao lại không thích phụ nữ chứ?
Lúc ăn cơm hai người đều lặng lẽ động đũa, không
nói câu nào. Trước kia khi hai người ăn chung, tuy không như mấy cô gái
buôn chuyện rôm rả nhưng vẫn vừa ăn vừa nói chuyện, đôi khi còn có thể
uống chút rượu. Bây giờ, Song Hỉ chẳng biết nên nói cái gì, những lời
cậu muốn nói lại không thích hợp để nói khi ăn cơm, rất có thể sẽ ảnh
hưởng đến khẩu vị của người kia.
Tương Văn Đào nhìn cậu, tìm một đề tài để nói: “Tớ ký giấy với khu xí nghiệp rồi.”
“Ừm.”
Im lặng trong chốc lát, Tương Văn Đào nói tiếp: “Mấy ngày nay cậu………. Thế nào?”
Song Hỉ đang ăn, đũa còn ngậm trong miệng, nghe vậy liền lặng đi một chút.
Cậu vốn định ăn cơm xong mới nói với anh nhưng xem chừng Tương Văn Đào đã hỏi thì nên nói tiếp chuyện này.
Quyết định rồi bèn nhẹ nhàng đặt bát cơm lên bàn. Động tác này đọng lại trong mắt Tương Văn Đào, anh nhìn cậu, khẽ cười:
“Đã quyết định rồi chứ? Cậu cứ nói đi, tớ sẽ rửa tai lắng nghe.”
Song Hỉ quan sát anh, thấy vẻ mặt ôn hòa của anh thì bất chấp nói luôn: “Tớ…….. Tớ vẫn thích phụ nữ.”
Tương Văn Đào im lặng, Song Hỉ chờ trong giây lát không thấy anh phản gì, vội vàng nói liên thanh.
“Chúng ta, vẫn làm bạn không được sao? Mấy ngày
nay, tớ cũng lo lắng. Tớ sẽ không chủ động dọn đi, nhưng mà, nếu cậu cảm thấy tớ rời đi tốt hơn thì tớ sẽ đi.”
Bây giờ nhớ lại, lúc trước Tương Văn Đào mời mình ở chung, có thể là do muốn phát triển mối quan hệ. Nếu không thể tiếp
nhận cậu ấy, cần gì phải khiến cậu ấy khó xử nữa, phòng ở này của người
ta, nói không chừng là chuẩn bị để cùng người yêu ăn chung ngủ chung.
Mà nói chuyện kiểu này khéo còn làm Tương Văn Đào suy nghĩ lệch lạc
“Không tiếp nhận tôi còn muốn làm bạn tôi sao? Định cho tôi nhìn được mà không ăn được hả?”. Theo lý mà nói thì làm người ai cũng ích kỉ, Tương
Văn Đào mà có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Song Hỉ thấy hơi hổ
thẹn, cậu biết mình thật ích kỉ, vì không muốn mang tiếng xấu vong ân
phụ nghĩa mà đem quyền quyết định giao cho Tương Văn Đào —— Tớ không kỳ
thị cậu, tớ định tiếp tục ở chung với cậu, là tự cậu không cần đấy.
Tương Văn Đào đợi một hồi không thấy cậu nói gì nữa, ngước mắt lên hỏi: “Xong rồi?”
“Tớ nói thích cậu, thật ra cũng không ôm
hi vọng cậu sẽ đáp lại. Chỉ là thấy nếu để Song Khánh nói cho cậu biết,
chi bằng tớ tự nói. Dù sao ở cùng nhau, chuyện này cũng không thể giấu
cậu được bao lâu, sớm cho cậu biết thì tốt hơn.” Thái độ của Tương Văn
Đào rất tự nhiên, bình thản, nụ cười lại chân thành ấm áp: “Cậu không
chọn cách né tránh là tớ đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Yên chí, tớ tuyệt
đối sẽ không ép buộc cậu, cứ theo lời cậu, chúng ta làm bạn.”
Song Hỉ “a” một tiếng, thấy mình như trút được gánh nặng.
Trong lòng cậu vẫn đè nặng chuyện này. Ai bảo được người khác thích là hạnh phúc, hạnh phúc cái rắm! Nếu hai bên
đều yêu nhau thì tốt rồi, nhưng không thể đáp lại tình cảm của đối
phương thì chính là gánh nặng. Cũng may Tương Văn Đào rộng lượng, cầm
được thì cũng buông được, không có dây dưa nhiều. (Bị lừa rồi em ơi ~ =))))
Cậu lập tức trả lời: “Đúng đấy, bạn bè mới được cả đời, đúng không?”
Tương Văn Đào mỉm cười gật đầu: “Ừ. Cả một đời.”
Nghe được lời hứa của Tương Văn Đào, Song Hỉ cảm thấy trời thật trong, trong tâm cũng bừng sáng, tóm lại là tất
cả đều tốt, gánh nặng gì cũng vứt đi hết.
Tương Văn Đào thật biết giữ lời, duy trì
mối quan hệ bạn bè với cậu. Anh vẫn đối xử rất tốt với Song Hỉ, cũng
không vì bị cự tuyệt mà làm mặt lạnh. Trong công việc, trong cuộc sống,
vẫn chiếu cố cậu rất nhiều, hơn nữa loại chiếu cố này vẫn hạn chế trong
một phạm vi nhất định, ngay cả một ánh mắt ẩn ý cũng không để lộ ra, lại càng không như lúc trước tìm cơ hội đụng chạm thân thể để ăn chút đậu
hủ của Song Hỉ.
Song Hỉ biết, anh đang kiêng dè.
Dù trước mắt hành động kiêng dè này là vô tình, nhưng tin rằng theo thời gian, hai người sẽ trở lại làm bạn bè
thực sự. Song Hỉ rất tin tưởng điều này.
Sau đó không lâu, Song Khánh cũng biết kết quả cuộc nói chuyện.
Ở đầu kia điện thoại, cô trầm mặc, nhẹ giọng đề nghị: “Anh……. Hay để em giới thiệu bạn gái cho anh.”
Song Hỉ bật cười. Vậy không phải thật
ngược đời sao, lẽ ra cậu mới là người quan tâm đến việc chung thân đại
sự của em gái chứ? Nhưng cười xong, cậu cũng hiểu được dụng tâm của em
gái, chần chừ một chút, nói: “Vậy không tốt lắm đâu. Cậu ấy sẽ nghĩ thế
nào?”
Giờ mà tìm bạn gái, kẻ trì độn đến mấy
cũng biết là để cho ai xem. Đã nói làm bạn với Tương Văn Đào rồi, cần gì phải bày ra cái mặt xin chớ đến gần chứ.
“Anh cần gì phải lo anh ta nghĩ thế nào!” Song Khánh có hơi bực mình. Cô thấy anh trai mình thật như đàn bà, nếu
đã không thể đón nhận anh ta, cần gì phải lo đến cảm nhận của đối
phương.
Cô ngừng lại, ngữ khí dịu đi một chút:
“Công ty có hai suất đi đào tạo ở nước ngoài, bây giờ số người đủ điều
kiện đang tranh nhau vỡ đầu. Sáng nay em cũng làm đơn xin, tuy rằng cơ
hội không lớn, nhưng cũng có khi được.”
Song Hỉ a một tiếng. “Vậy, nếu được chấp thuận, sẽ đi trong bao lâu?”
“Một năm.” Khóa đào tạo này công ty tiến
hành không theo định kỳ, những người trở về đều thăng chức, cho nên mọi
người cũng coi đây là con đường tắt để thăng tiến. Không ai không muốn
tiến lên, Song Khánh cũng không ngoại lệ.
“Nếu em đi rồi, sau này sẽ không có ai trao đổi chuyện này với anh.” Song Khánh nói ra lo lắng của mình.
Nỗi khổ tâm này của em gái, Song Hỉ cũng
hiểu được. Ngẫm lại tuổi mình cũng không còn nhỏ nữa, giờ việc làm đã ổn định, có tìm bạn gái cũng là chuyện hợp lẽ, vì thế cậu liền đồng ý với
Song Khánh: “Được. Vậy em tìm giúp anh đi.”
“Anh cứ chuẩn bị tinh thần chọn người đi………..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT