Đêm đến, Song Hỉ nằm mơ một giấc mộng rất cổ quái.
Trong mơ cậu biến thành phụ nữ, mặc trang phục
sườn xám truyền thống của Trung Quốc, đang quỳ gối dưới chân Tương Văn
Đào. Còn Tương Văn Đào chễm chệ ngồi trên ghế chủ vị, trước mặt một đoàn người, anh khoác trường bào đạo mạo, chậm rãi dạy bảo: “……….Nếu đã vào
cửa Tương gia, từ nay về sao phải giữ đạo làm vợ, tuân theo gia huấn.
Làm trâu làm ngựa, cũng không được oán hận ——”
Song Hỉ ngọ nguậy tỉnh lại, nhớ lại cảnh trong
mơ, làm cậu buồn bực nửa ngày. Khi kể cho Tương Văn Đào nghe, anh cười
đến mức không thở nổi, cúi đầu dụi dụi tựa lên vai cậu.
“Còn cười! Đều do câu “bà xã bé bỏng” của cậu hại tớ!” Song Hỉ thẹn quá hóa giận, vừa động bờ vai, đã hất đầu Tương Văn Đào ra.
“Vậy sau này không gọi cậu là bà xã nữa, gọi là
“vợ” được không?” Tương Văn Đào cười cười, không sợ chết tiếp tục trêu
chọc. “Dù sao lúc trước đi học, cậu cũng là “vợ” của tớ còn gì.”
Anh nói như vậy, làm Song Hỉ nhớ lại kỉ niệm năm đó, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Khi đó các nam sinh —— mà không chỉ riêng nam
sinh, các nữ sinh cũng đều tùy ý gọi nhau là vợ chồng. Cậu và Tương Văn
Đào thường đi chung, lại hay giặt quần áo cho anh, vì thế mọi người đều
nói “Đúng là đảm đang quá đi ~” sau còn dùng danh xưng “vợ Tương Văn
Đào” để gọi cậu.
Lại nói lúc đó hai người còn có một đứa con nuôi, đó là Hai Trăm Tám. Cũng không nhớ lúc ấy tên kia đánh cược cái gì “Nếu thua tôi sẽ làm con nuôi của cậu”, mọi người trong phòng đều chứng
kiến, mà kết quả đương nhiên không cần phải nói.
Cậu bạn Hai Trăm Tám cũng coi như người biết giữ
lời, tuy ban đầu có cố gân cổ: “Con nuôi thì con nuôi!” Nói xong, còn mở miệng, gọi rành mạch lưu loát: “Mẹ nuôi~~” giọng điệu kia, đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ mà.
Trong phòng mọi người đều cười ầm lên, Song Hỉ
đáp trả bằng một cú đấm. Miệng lưỡi của Hai Trăm Tám cũng không vừa, vừa bị đánh vừa kêu to: “Ôi, mẹ nuôi nổi giận rồi, mau gọi cha nuôi đến cứu tớ!”
Bây giờ nhớ lại, khi đó thật vô ưu vô lo, thậm chí có phần điên khùng.
“Không biết con nuôi của chúng mình giờ ra sao rồi.” Tương Văn Đào hài hước nói.
Anh vẫn còn nhớ có một lần ra ngoài chơi, Hai
Trăm Tám đi với bạn gái cậu ta, bốn người bọn họ đứng dưới bóng cây ở
công viên chụp ảnh. Chụp xong, có người còn đùa đó là ảnh gia đình……
Song Hỉ an ủi anh: “Chúng mình chắc giờ lên chức
thành ông bà nội rồi.” Hai Trăm Tám bây giờ đi lái taxi, miệng lưỡi ngày càng liến thoắng hơn trước. Đáng tiếc kì nghỉ dài hạn này cậu ta lại
đưa mẹ về thăm quê, bằng không gia đình bọn họ gặp lại nhau sau mười mấy năm, cũng có nhiều chuyện đáng nói.
Chẳng qua bây giờ Hai Trăm Tám mà kêu hai người
là cha mẹ nuôi, chắc cậu sẽ không chịu. Nghĩ như vậy, Song Hỉ không khỏi bật cười.
Tương Văn Đào nghiêng đầu, im lặng thưởng thức nụ cười vô tư trên môi Song Hỉ.
Người ta vẫn thường nói môi đàn ông ăn bậy khắp
chốn, nhìn môi Song Hỉ thế này chắc không ăn hết khắp nơi rồi. Môi cậu
hơi cong hình thoi, là đôi môi thích hợp để hôn…….Anh đã từng thử hôn
một lần, hương vị rất tuyệt………
“Làm gì thế?” Song Hỉ hoài nghi nhìn anh.
Tương Văn Đào tủm tỉm cười sờ sờ môi mình: “Nghĩ tới nụ hôn đầu của cậu.”
Song Hỉ ngẩn ra, rồi buột miệng: “Cậu là đồ chết bầm!”
(*) Nguyên văn “ngày/ Nhật (日)” : tiếng
lóng dân gian dùng để chửi mắng người khác, đôi khi để bày tỏ thái độ
bất mãn hoặc không đồng tình.
Tương Văn Đào bật cười.
Đó là chuyện từ hồi lớp mười một. Đây là độ tuổi
mà mọi người thích thổi phồng chuyện tình cảm của mình. Nhất là hội con
trai, sao có thể chịu thua trong vấn đề này, cho dù không có, cũng phải
bịa cho thành có, Song Hỉ cũng không ngoại lệ.
Chả là có một bạn nữ cùng lớp, mắt to, tóc dài, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối cậu có đưa cô về nhà, rồi sau đó về kể lại.
“Này, này ~” các nam sinh nháo nhào, “Tương Văn Đào, vợ cậu thất tiết rồi, nhanh đi dạy bảo cậu ta đi!”
Lúc ấy Tương Văn Đào đang nằm trên giường Song
Hỉ, cười mỉa khi nghe cậu thổi phồng về “kĩ thuật hôn” của mình, sau đó
anh bèn kéo cậu lại: “Chuyện nhỏ!” . Nói xong còn sán lại giả vờ muốn
hôn.
Song Hỉ theo phản xạ quay mặt tránh đi.
“Kĩ thuật hôn tốt chứ? Hửm?” Tương Văn Đào trêu
tức nhìn cậu, “Mới như vậy đã có phản ứng rồi sao?” Các nam sinh khác
đều cười ầm lên.
“…………” Song Hỉ đỏ bừng mặt, bị anh chọc mà không
nói được lời nào. Tương Văn Đào cứ như quả núi đè lên người cậu, làm
cậu đẩy cũng không đẩy nổi. Cuối cùng cậu gào lên: “Hôn thì hôn! Chẳng
qua là hai phiến thịt thôi mà!” Nói xong còn tỏ vẻ hi sinh oanh liệt.
Cậu cược là Tương Văn Đào không dám hôn thật.
Dù sao mọi người đều là con trai, tuy rằng bình
thường có hơi dở dở ương ương một chút, nhưng nam sinh hôn nam sinh, sẽ
trở thành trò cười cho mọi người, Tương Văn Đào sẽ không ——
Bỗng trên môi như có cái gì đó áp chặt vào.
Song Hỉ kinh ngạc mở to mắt, lập tức thấy đôi con ngươi đen láy của Tương Văn Đào gần trong gang tấc.
Phòng ngủ bỗng im bặt, sau đó bùng nổ những tiếng hò hét chói tai.
“Người dũng cảm!”
“Cường đạo!”
Mỗi một người đều là những kẻ miệng lưỡi sắc bén, các nam sinh hưng phấn đến độ dây thần kinh như cháy bằng sạch.
Tương Văn Đào quyết đoán rời khỏi môi cậu. Còn
phát ra âm thanh chép miệng nhỏ tựa như có chút lưu luyến, giữa những
tiếng hò hét ấy, trừ hai đương sự, cơ hồ không ai nghe thấy được.
Anh cười cười ngồi xuống, nhìn Song Hỉ đang hóa
đá vì kinh ngạc, biểu tình trên mặt có chút đắc ý, lại như khiêu khích,
còn có chút cảm xúc không thể nói thành lời. Song Hỉ sờ sờ môi, giống
như người mất trí, một lúc lâu sau mới tru lên, bổ nhào vào người Tương
Văn Đào. “Đồ chết bầm kia! Đó là nụ hôn đầu của ông đây đó!” Hai người
đều ngã ập xuống, lại tiếp tục đánh.
Mọi người đều vui sướng khi có kẻ gặp họa. Mà Tương Văn Đào, lại cười như con hồ ly trộm thịt thành công.
Tuy rằng bị đánh vài cái, nhưng có sao đâu, trộm “sắc” luôn phải trả giá đắt mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT