Ánh mắt lạnh như băng của Đại công chúa và đôi mắt sáng quắc của hoàng
thái hậu, như hai tia băng lửa nung nấu, muốn khảo nghiệm sức chịu đựng
của Già Lam.
Những người này, chỉ cần đợi có cơ hội, nhất định sẽ hết sức đưa ngươi vào chỗ chết.
Cho nên, nàng không cần phải nhân từ, 'nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân."
Già Lam chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Phượng lão thái thái, tuy bà không nói gì, nhưng ánh mắt dò xét như cây đinh, đâm thật sâu vào da
thịt nàng. Phượng lão thái thái quả thật là người tiến bộ, bà sẽ bảo vệ
tôn nhi của mình, nhưng cũng chỉ bảo vệ tôn nhi của mình, còn về phần
những người khác, thì không nằm trong phạm vi bảo vệ của bà.
Hai mắt Hiên Viên Trinh Nhi đẫm lệ nhìn Phượng Thiên Sách và Già Lam,
rồi lại quay đầu nhìn Phượng lão thái thái: "Lão tổ tông, chúng ta không nên thúc ép Sách ca ca, có lẽ huynh ấy chỉ nhất thời mê muội, còn có
thể cứu vãn được, đợi khi huynh ấy tỉnh táo lại, sẽ biết mình nên làm
cái gì."
Phượng lão thái thái cúi đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Trinh Nhi, lại
ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Sách, bà chậm rãi giơ tay xoa xoa mi tâm của mình: "Được rồi, vị cô nương này cuối cùng là ai, không quan trọng.
Việc quan trọng bây giờ là tình trạng vết thương của hoàng hậu Tuyết
Mộng quốc, ai có thể trị hết vết thương của hoàng hậu, người đó là đại
công thần."
Già Lam sửng sốt, không nghĩ tới Phượng lão thái thái lúc này lại nói
giúp nàng, kinh ngạc nhìn bà, phát hiện bà cũng đang nhìn mình, ánh mắt
thâm trầm khó lường.
Hoàng thái hậu vẫn khăng khăng không bỏ qua, kiên trì nói: "Phượng tỷ
tỷ, phải điều tra thân phận cô gái này cho rõ ràng, mỗi người chúng ta
ngồi đây đều có thể gặp nguy hiểm. Lỡ như nàng ta là kẻ thù của Phượng
gia, muốn làm hại Phượng gia, đó chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?"
"Phượng thái quân, chúng ta không thể phòng lòng người được." Đại công
chúa thêm dầu vào lửa, ánh mắt sắc bén vẫn không rời Già Lam.
Đối mặt với tình huống như vậy, Phượng lão thái thái quả thực bị làm khó.
Phượng Thiên Sách cúi đầu, chỉ thấy một người Già Lam, lên tiếng nói:
"Nói nãy giờ là các người muốn xác nhận khiếu thẩm mỹ của ta sao? Ta
thích nữ nhân, xấu hay đẹp thì có liên quan gì tới các người? Người ta
thích là nàng, không có quan hệ đến xấu đẹp, càng không liên quan đến
thân thế, chỉ cần trong lòng có cảm giác là được."
Già Lam ngơ ngác nhìn hắn, tim đập rộn lên.
Đã từng có người nói với nàng rằng, nếu trên đời này có một người, bất
luận cô xấu hay đẹp, bất luận cô xuất giàu nghèo, chỉ cần người đó quan
tâm cô, người như vậy đáng để cô phó thác cả cuộc đời.
Là hắn thật sao?
Phút chốc trong lòng Già Lam hoảng hốt, nhất thời không phân biệt là hắn đang nói thật hay giả, đang diễn trò hay là thật lòng.
"Đại ca, huynh đúng là đầu óc mê muội! Xấu nữ có gì tốt chứ, đáng để
huynh bảo vệ vậy sao? Hôm nay là ngày xem mắt của huynh, hai vị công
chúa đều ở đây, bất luận là xuất thân hay diện mạo, người nào cũng tốt
hơn Già Lam. Huynh cố chấp như vậy, làm sao ăn nói được với hai vị công
chúa?" Phượng Thiên Dục nhịn không được nói tiếp, nhất là đôi mắt vẫn
nhìn Già Lam, tựa như đang cố gắng vạch trần bộ mặt thật của nàng, trả
thù cho cúc hoa.
"Buổi thân cận hôm nay, cũng không phải là mong muốn của ta, các người
yêu ai thích ai, muốn gây sự với ai cũng được, nhưng nếu làm khó dễ nữ
nhân của ta, ta tuyệt đối không buông tha." Đôi mắt phượng trầm xuống,
dưới đáy mắt hiện rõ sự lạnh lẽo, phút chốc khiến mọi người sinh ra ảo
giác. Hắn có phải thật sự là Phượng thiếu cực phẩm hoang đường ngu ngốc
kia không?
"Hơn nữa, mục đích chính của xem mắt, không phải là muốn mối quan hệ
giữa Phượng gia với hoàng thất thêm thân thiết sao? Phượng gia cũng
không phải chỉ có một mình ta là thiếu gia...." Phượng Thiên Sách nheo
mắt lại, tà khí câu dẫn, nhìn về phía Phượng Thiên Dục, "Nhị đệ cũng có
thể thú bất kỳ người nào đệ thích, ta tin tưởng với danh tiếng của đệ,
người của hai hoàng thất đều đồng ý với mối hôn sự này."
"Ta? Ta làm sao có thể?" Gương mặt Phượng Thiên Dục đỏ bừng, biểu hiện cứng nhắc, cũng không dám phản bác nữa.
"Sách nhi, cô gái này thân phận bất minh, nói không chừng là người ám
sát hoàng hậu Tuyết Mộng quốc có liên quan tới nàng, ngươi nghĩ thử xem, nàng biết người xem mắt hai vị công chúa, mà nàng lại muốn chiếm lấy
ngươi, không cho ngươi xem mắt thành công, cho nên tức giận mà...." Lời
nói hoàng thái hậu sâu xa, "Sách nhi, ngươi nghe ai gia nói một câu, làm việc gì cũng không nên quá xúc động, phải nghĩ đến sau đó. Ngươi là đại thiếu gia Phượng gia, không phải là dân chúng tầm thường, hôn sự của
ngươi nhất định phải môn đăng hộ đối, chỉ có thân phận công chúa với
xứng với ngươi."
"Ta thấy, nàng ta đã cho Phượng thiếu uống mê dược rồi, mới khiến hắn
chết mê chết mệt như vậy." Đại công chúa tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Con ngươi Già Lam co lại, nơi sâu thẳm nhất còn sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Những người này, muốn đối phó với nàng, chuyện gì cũng lôi ra nói được.
"Muốn tăng thêm tội, cần gì phải nói nhiều lời?" Già Lam lạnh lùng cười, con ngươi xinh đẹp từ từ mở ra, đem tất cả mọi người gom vào một chỗ,
"Các người muốn xem dung mạo của ta, ta cũng có thể để các người nhìn.
Cần gì phải hất nước bẩn lên người ta? Người hoàng tộc bãn lĩnh phải
khác người, nhưng hôm nay nhìn một nhà các người vu oan giá họa, gây sự
với ta như thế. Quả thật hôm nay ta đã được thụ giáo đầy đủ."
Nói xong, nàng xoay người nhìn Phượng Thiên Sách, đôi mắt như sao nhấp
nháy: "Ta muốn ngươi là người đầu tiên nhìn thấy dung mạo của ta."
Kèm theo đó là tiếng nói êm ái của nàng, chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống, lộ ra dung mạo của nàng.
Như mặt trời bừng sáng.
Phượng Thiên Sách nhìn nàng, từ lúc cái khăn che mặt rơi xuống, mang theo cả kinh diễm, hắn vô cùng giật mình.
Trái tim hắn đã sớm đập thình thịnh, hắn biết là nàng sử dụng thuật dịch dung, để che đi cái bớt trên mặt, nhưng hắn cũng rất chắc chắn, đây
chính là gương mặt sau khi mất đi cái bớt của nàng.
Hắn cũng biết nếu như trên mặt nàng không có cái bớt, nàng nhất định sẽ
là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn không thể tưởng tượng
được lúc nàng thật sự đứng trước mặt mình, có thể khiến hắn chấn động và kích thích như thế.
Giờ phút này trên mặt Già Lam không có bất kỳ lớp trang điểm hay trang
sức gì, tựa như hoa sen trong nước, đôi môi đỏ hồng, con ngươi long lanh sáng chói như sao trên trời, chớp mắt cũng đủ để vạn vật trong trời đất u buồn, hắn nhìn nàng thật lâu, cũng không có cách nào xê dịch đi được.
Già Lam từ trong ánh mắt của hắn có thể thấy được sự rung động, hai gò
má không khỏi ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, vừa ngượng ngùng, vừa thấy không được tự nhiên.
Mỹ nhân xấu hổ, lòng người nhốn nháo.
Phượng Thiên Sách càng nhìn nàng chăm chú, hắn tự nhận bản thân không
phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng, lại vừa vặn làm tim hắn xúc động, hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập không theo quy
luật, không biết nhanh hay chậm hay là đã ngừng hoạt động.
Lúc này, Già Lam đứng trước mặt hắn, giống như tiên nữ đang đi lạc giữa
chốn trần gian, cả người toát ra một loại thuần khiết mờ ảo không ai có
thể khinh thường, hai bên má phủ lên một tầng mây đỏ, để nàng từ đám mây đó chậm rãi rơi xuống nhân gian, sinh ra mấy phần thân thiết, làm người ta kiềm lòng không đậu muốn đến bảo vệ nàng, nhưng lại sợ quấy rầy mỹ
nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, quên mất cả ngôn ngữ, ngơ ngác nhìn nàng, ngây dại....
Bên trong gian phòng đột nhiên im lặng lạ thường, Già Lam ngước mắt,
thấy Phượng Thiên Sách vẫn duy trì gương mặt đó thật lâu, nếu không nghe nghe được tiếng hô hấp và tận sâu nơi đáy mắt của hắn đang biến thành
vòng xoáy và sáng bóng, nàng cũng thật hoài nghi, hắn có phải hay không
đã hóa đá.
Quay đầu nhìn những người khác, bốn người hoàng thái hậu, đại công chúa, Phượng lão thái thái và Hiên Viên Trinh Nhi đều mở to đôi mắt ngạc
nhiên, há hốc mồm, quên cả phản ứng.
Thiên Dật đại sư ngẩn người một lúc, sau đó rất nhanh phục hồi ánh mắt, lòng yên tĩnh như nước.
Bởi vì Già Lam đưa lưng về phía Phượng Thiên Dục, cho nên Phượng Thiên
Dục không thể nhìn thấy gương mặt thật sự của Già Lam, cuối cùng sau khi thấy Già Lam kéo khăn che mặt xuống, hắn nở nụ cười đắc ý: "Thế nào? Ta nói không sai chứ? Nàng ta chính là kẻ quái dị, cả Lạc Xuyên thành đều
phỉ nhổ nàng là xấu nữa. Nàng ta dám so với công chúa Trinh Nhi sao,
ngay cả xách dép cũng không xứng."
Thấy tất cả mọi người đều ngẩn người ra đó, không có một chút phản ứng,
Phượng Thiên Dục cảm thấy kỳ quái, không quên tiếp tục nói những lời độc ác: "Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng sao? Có phải là chưa từng
thấy ai xấu như nữ nhân này không? Ha ha ha....."
Trong khoảng thời gian ngắn, Phượng Thiên Dục cảm thấy cực kỳ sảng
khoái, Già Lam ở trước mặt mọi người bị mất mặt, bây giờ nợ cũ đã được
đòi lại.
Cười được phân nữa, hắn thấy bầu không khí có gì đó sai sai, hắn nhìn
hoàng thái hậu và lão tổ tông, rồi lại nhìn Đại công chúa và Hiên Viên
Trinh Nhi, vẻ mặt mọi người lại biểu hiện giống như đúc, thoạt nhìn
không giống như bị xấu nữ hù dọa, ngược lại là.....
Làm sao có thể.
Hắn lại quay đầu nhìn đại ca, nét mặt đại ca rõ ràng là si mê mất hồn, tại sao có thể như vậy?
Hắn sống với đại ca hơn hai mươi năm, cho dù đại ca hoang đường, luôn
làm những chuyện vô lý, nhưng trước giờ cũng chưa từng biểu hiện kỳ lạ
như lúc này.
Chẳng lẽ, xấu nữ xấu đến cực điểm, cũng có thể khiến người ta rơi vào si mê?
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, Phượng Thiên Dục đứng lên, sải bước
chân đi đến trước mặt Già Lam. Tròng mắt hắn hất lên, khinh thường nhìn
về phía Già Lam, đôi mắt vừa liếc qua, bỗng nhiên hắn giật mình, cả
người cứng đờ.
Nàng...Nàng là ai đây?
Sao lại không phải là Già Lam?
Hắn nhìn Già Lam không chớp mắt, kinh ngạc, chấn động, không thể tin được.
Quả là ngày tận thế của thế giới.
Từ lúc hắn nhận thức đến giờ, Hiên Viên Trinh Nhi là nữ nhân xinh đẹp
nhất hắn từng gặp, hắn nghĩ, thế gian này nữ nhân đẹp nhất cũng chỉ có
thể là Trinh Nhi mà thôi.
Mà giờ phút này, nhìn cô gái trước mắt, tất cả những hiểu biết của hắn đều bị đẩy ngã hết.
Hắn còn nói, nữ nhân này mà dám so với công chúa Trinh Nhi, ngay cả xách dép cũng không xứng đáng, hiện tại hắn phải nuốt hết những lời mình
muốn nói vào bụng. Nàng so với công chúa Trinh Nhi chỉ có xuất trần
thoát tục hơn, kinh diễm hơn.
Hắn chẳng bao giờ động tâm với nữ nhân, cũng có lúc phải kiềm nén không
cho trái tim đập loạn, hắn và Già Lam bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau thật
lâu, đáy lòng hắn đột nhiên bị kích thích, muốn đoạt lấy nàng, kéo nàng
vào trong lòng mình, mà bảo vệ thật tốt.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, không nên để một người ngu ngốc như đại ca chà đạp.
"Dục nhi, vị cô nương này có dung mạo xinh đẹp như vậy, sao ngươi lại
nói nàng là xấu nữ?" Phượng lão thái thái không hổ dánh là người trải
đời, cũng là người hoàn hồn đầu tiên, ánh mắt nhìn về Già Lam có thêm
mấy phần thưởng thức.
Cả đời nàng đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn
thấy nữ tử xinh đẹp xuất trần như vậy, bà tin tưởng ánh mắt của Sách
nhi, chỉ là mới vừa rồi bị mọi người quấy rầy, bà không thể không tức
giận.
"Ta.....Ta không biết......" Phượng Thiên Dục nói lắp, nhìn gương mặt Già Lam, vẫn không tin được sự thật.
Hắn cũng rất muốn biết, nữ nhân này lại ở đâu nhảy ra? Rõ ràng nhìn rất Già Lam nhưng lại không phải là Già Lam?
Già Lam mỉm cười, nhìn Phượng Thiên Dục cười nói: "Ta nghĩ, có lẽ do Nhị thiếu quá nhớ nhung vị Già Lam cô nương kia, mới sinh ra ảo giác."
"Ai nhớ nhung nàng ta? Không có chuyện đó đâu." Phượng Thiên Dục hận
không thể cắt phăng quan hệ với Già Lam, có chết hắn cũng quên nổi nhục
ngày trước.
"Thì ra... Thì ra cô nương đúng là vị mỹ nhân tuyệt thế...Sách ca
ca...Ánh mắt của Sách ca ca quả nhiên không tầm thường....." Hiên Viên
Trinh Nhi nhìn Phượng Thiên Sách, chẳng biết hao tốn bao nhiêu sức lực,
thật vất vả để nói ra những lời này, đôi mắt rưng rưng, muốn trào ra
ngoài.
Hoàng thái hậu suy sụp, mới vừa rồi cũng bị dung mạo của Già Lam làm cho kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn, bà quên luôn cả mục đích của
mình. Nàng nhíu mày một cái, vốn muốn mượn cớ vạch trần thân phận Già
Lam, đuổi nàng ra khỏi Triều m tự, như thế nàng ta mới không gây trở
ngại cho buổi xem mắt của Phượng gia và hoàng thất. Ai ngờ, công dã
tràng, chẳng những không vạch trần được thân phận của nàng, ngay cả bà
cũng không tự chủ mà bị nhan sắc của nàng mê hoặc.
Nữ tử xinh đẹp vô song như thế, nhất định là một kẻ gây tai họa, hồng
nhan họa thủy, nếu đặt ở trong hoàng cung, bà sẽ là người đầu tiên ban
cái chết cho nàng, bởi vì nếu như nàng tồn tại sẽ hủy hoại toàn bộ tiền
đồ hoàng gia.
"Phượng tỷ tỷ, hôm nay chúng ta hẹn nhau đến Triều m tự, là trao đổi
chuyện cưới xin. Nếu cuối cùng người Sách nhi chọn là công chúa Trinh
Nhi, ai gia cũng không nói lời nói, nhưng nếu sau cùng người Sách nhi
chọn lại là người ngoài, ai gia xem như Phượng gia đang làm nhục hoàng
thất." Lập trường Hoàng thái hậu đột nhiên thay đổi, vô cùng uy nghiêm
nói.
Bà trực tiếp nói thẳng ra tại đây, bà đồng ý cho người Phượng gia lựa
chọn công chúa Trinh Nhi làm cháu dâu, nhưng nếu cuối cùng người Phượng
Thiên Sách chọn không phải là công chúa Trinh Nhi, cũng không chọn Đại
công chúa, như vậy bà cũng không thể nói gì hơn, cho dù công chúa Trinh
Nhi xinh đẹp thế nào thì vẫn ngang hàng với Đại công chúa, Đại công chúa có thua cũng không mất mặt, nhưng nếu Đại công chúa bại dưới tay một nữ nhân có thân phận không rõ ràng, vậy bà tuyệt đối không cam tâm.
Đại công chúa cuối đầu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hoàng nãi
nãi, hôm nay ta tới đây, chính là vì nể mặt Phượng lão thái quân, nếu
không phải vì yêu mến Phượng thái quân, ta cũng không đến đây.
Nàng kiêu ngạo xoay chuyển ánh mắt, nhìn Phượng Thiên Sách, trong ánh
mắt đều là khinh miệt: "Để ta gả cho một người hoang đường vô năng, đúng là vũ nhục lớn của đại công chúa! Trên này người xứng với bản công
chúa, chỉ có Nạp Lan Tiêu Bạch đứng đầu Bát công tử của Hạo Thiên. Trừ
hắn ra, những nam nhân khác đều không lọt vào mắt bản công chúa."
"Hôm nay bản công chúa mượn cơ hội này, nói rõ cho mọi người biết, sau
này không cần an bài những cuộc gặp mặt nhàn chám này cho ta nữa. Bản
công chúa chỉ tham gia một lần, không có lần thứ hai với loại người chơi bời phong lưu." Nói xong, nàng vái chào Hoàng thái hậu và Phượng lão
lão, "Hoàng nãi nãi, Phượng thái quân, xin tha thứ cho ta không thể tiếp tục mà rời đi trước."
Không để cho Hoàng thái hậu và Phượng lão thái thái có bất kỳ cơ hội giữ lại, đại công chúa đã ngênh ngang sải bước ra ngoài.
Có tính cách.
Già Lam không ngờ trong lòng đại công chúa đã có người để ý, mà người đó lại là Nạp Lan đại ca, lấy tính tình bình thản của Nạp Lan đại ca, có
thể hứng thú với đại công chúa cao ngạo cường thế hay không?
"Mau hoàn hồn." Phượng Thiên Sách đột nhiên lấy khăn che dung mạo xinh
đẹp của nàng, đồng thời lôi kéo suy nghĩ nàng lại, sắc mặt của hắn hơi
khó coi, không còn si mê vừa nãy.
Già Lam kỳ lạ nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại đột nhiên thay đổi như vậy.
"Sao này không được tùy tiện để lộ diện mạo thật ra ngoài, bằng không nàng cứ coi chừng ta."
Ánh mắt của hắn lộ ra một tia hung ác độc địa, cũng không biết cuối cùng là đang tức giận với ai.
Lúc này, có tăng nhận vội vã chạy vào bẩm báo: "Phượng thái quân, hoàng
thái hậu, phương trượng trụ trì, thương thế Hoàng Hậu đột nhiên chuyển
biến xấu, mọi người chúng ta đều bó tay, chỉ sợ hoàng hậu không qua
khỏi...."
"Mẫu hậu." Hiên Viên Trinh Nhi bi ai kêu lên một tiếng, cả người bỗng
nhiên lắc lư, lảo đảo xông ra ngoài. Đi ngang qua Phượng Thiên Sách,
thân thể nàng nghiêng vẹo, chợt té lên người Phượng Thiên Sách.
Trong tích tắc, chuyện xảy ra quá đột ngột, Phượng Thiên Sách theo bản năng đưa tay ra đỡ Hiên Viên Trinh Nhi.
Ngã vào trong lòng Phượng Thiên Sách, Hiên Viên Trinh Nhi khẽ nhếch môi, giả vờ yếu ớt, giống như nếu nàng còn thở nữa sẽ bất tỉnh mất.
Hai tay nàng thuận thế đặt lên, ôm chặc lấy Phượng Thiên Sách, ai oán
khóc ồ lên: "Sách ca ca, huynh mau cứu mẫu hậu. Ta không thể mất đi mẫu
hậu. Sách ca ca, ta nên làm gì bây giờ?"
Phượng Thiên Sách cúi đầu nhìn nàng, chân mày nhíu lại, thấy nàng khóc
thương tâm như vậy, hắn cũng không đành lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng,
dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, mẫu hậu muội nhất định không có
chuyện gì."
Động tác nho nhỏ, giọng nói dịu dàng, vốn không có gì to tát, nhưng rơi vào trong mắt Già Lam, lại như có cây kim đâm vào.
Bây giờ Hiên Viên Trinh Nhi cần nhất là được người ta an ủi, Phượng
Thiên Sách an ủi nàng ấy cũng là chuyện bình thường, nhưng nàng không có cách nào tiếp nhận được.
Phượng Thiên Sách trước mặt như có cơn gió thổi qua, khi hắn ngẩng đầu,
chỉ thấy thân ảnh Già Lam nhanh chóng rời đi. Hắn ngẩn người, theo bản
năng đẩy Hiên Viên Trinh Nhi ra, ném nàng về phía Phượng Thiên Dục, sau
đó đuổi theo Già Lam.
"Sách ca ca..." Hiên Viên Trinh Nhi cực kỳ thất vọng, tại sao Sách ca ca lại đối xử với nàng như vậy? Lẽ nàng hắn đã quên mất, lúc còn nhỏ hắn
đã từng nói gì sao?
Sống chết của mẫu hậu, Sách ca ca không những không an ủi nàng, trái lại còn vô tình với nàng, tại sao hắn lại có thể làm thế với nàng?
Cả người không ngừng run rẩy, nàng cảm giác cả bầu trời trên đỉnh đầu nàng sụp đổ.
"Trinh Nhi, đừng buồn, mẫu hậu muội nhất định không có chuyện gì."
Phượng Thiên Dục không chịu nổi ánh mắt tuyệt vọng của nàng, nên vỗ về
an ủi.
Hiên Viên Trinh Nhi dường như không nghe thấy, đứng ở cửa run lên một hồi.
Phượng lão thái thái đau đầu xoa thái dương, trong lòng không khỏi thở
dài, suy nghĩ của bọn trẻ bây giờ, thật sự là không hiểu nổi.
Hoàng thái hậu cũng đau đầu không thua kém gì, bà bắt đầu hoài nghi uy
phong của bà có còn tồn tại hay không, tiểu bối như vậy càng khó khống
chế hơn cả hai mẹ con hoàng hậu.
Đúng rồi, hai mẹ con hoàng hậu đâu?
Bà bỗng nhiên vỗ bàn một cái, lúc này mới nhớ tới hai mẹ con hoàng hậu vẫn còn bị nhốt ở thiện phòng, chẳng ai quan tâm tới.
"Ngươi, nhanh đi thả hoàng hậu và nhị công chúa."
Đáng thương cho hai mẹ con hoàng hậu ngu ngốc ở trong thiện phòng ba
canh giờ. lạnh đến run người. Cuối cùng thấy có người mở cửa, đưa quần
áo tới, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.
Sau khi Già Lam rời khỏi phòng khách, trên đường đi rất khó chịu, lập tức trở về phòng mình.
Xoay gương đồng, nàng bỏ khăn che mặt xuống, trong gương đồng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp xuất trần của nàng, nhưng mà sắc mặt lúc này của
nàng không được tốt lắm.
"Dung mạo xinh đẹp, thật sự rất quan trọng sao?" Nhớ tới bộ dạng khi nãy của Phượng Thiên Sách, nàng vốn rất cao hứng, nhưng bây giờ chỉ thấy có vô cùng châm chọc.
Gương mặt của nàng bây giờ rất xinh đẹp, nhưng tất cả đều là giả, tháo bỏ lớp da này đi, thì nàng vẫn là người xấu xí.
Đáy mắt nổi lên tức giận, nàng dùng sức xé lớp da trên mặt xuống.
Nàng chính là nàng, dáng dấp thế nào thì chính là thế đó.
Nàng không cần người khác hâm mộ, cũng không muốn xu nịnh bất cứ kẻ nào, nàng chỉ muốn là nàng.
Lúc này, cửa phòng có người nhẹ nhàng đẩy ra, từ trong gương đồng, phản
chiếu hình ảnh nam nhân. Nam nhân trong gương mỉm cười, bước về phía
nàng.
Già Lam hơi sững sốt, thấy rõ người tới, nàng trực tiếp che gương đồng lại, không muốn nhìn thấy hắn nữa.
"Tức giận?" Hơi thở nam nhân ở ngay sau lưng nàng.
Nhắm mắt lại, đôi môi nhếch lên, Già Lam bịt lỗ tai mình lại, đồng thời
nín thở, hạ quyết tâm không muốn nghe bất kỳ lời nào của hắn, ngay cả
hơi thở cũng không muốn hắn nghe, triệt để cắt đứt quan hệ với hắn.
Nhìn hành động ấu trĩ nhưng đáng yêu của nàng, Phượng Thiên Sách nhịn
không được mà cười nhạo, ôm nàng vào lòng: "Đã nghe qua chuyện 'bịt tay
trộm chuông'[1] chưa? Nàng xác nhận sẽ không nghe thấy âm thanh của ta?"
[1] Bịt tay trộm chuông (掩耳盗铃) có nghĩa là tự lừa dối mình, không lừa
dối được người. Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi,
bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông
lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới,
bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Già Lam nghiêng người, tránh né móng vuốt của hắn.
Nàng thích bịt tay trộm chuông thì sao? Liên quan gì đến hắn?
"Có thể nói cho ra biết tại sao nàng lại tức giận?" Giọng nói của Phượng Thiên Sách đột nhiên rất thấp, như dụ dỗ người ta phạm tội.
Trong đầu Già Lam chấn động, đúng vậy tại sao nàng phải tức giận? Hiên
Viên Trinh Nhi là đối tượng xem mắt của hắn, hơn nữa còn là thanh mai
trúc mã, bây giờ mẫu thân người ta sắp chết, ôm nàng ta dỗ nín nàng ta
thì thế nào? Hắn an ủi đối tượng hẹn hò, thanh mai trúc mã thì thế nào?
Cuối cùng nàng tức giận cái gì?
Cũng không biết sao lại buồn bực, bởi vì nguyên nhân gì thì trên mặt Già Lam cũng càng thêm ửng đỏ.
Nàng nhắm chặc hai mắt lại, lúc này càng không muốn mở ra, rất sợ đối
phương cười nhạo, đúng vậy, hắn nhất định sẽ cười nhạo nàng.
Lúc này nàng không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng Phượng Thiên Sách nhìn nàng, đôi mắt đen láy không nhìn ra suy nghĩ.
Tay hắn nhẹ nhàng chạm đến vị trí bớt trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Nàng bây giờ thế nào cũng được, rất xinh đẹp, rất chân thật."
Trong lòng Già Lam khẽ run lên, sau đó gắt gao bịt chặt lỗ tai, không muốn nghe bất cứ lời nào của hắn.
"Không muốn để ý đến ta?" Tay hắn chậm rãi di chuyển, từ bớt trượt
xuống, đến đôi môi nàng, đầu ngón tay tinh tế chạm đến vành môi," Nếu
nàng không để ý đến ta, ta sẽ hôn nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT