Edit: Tịch Liêu

Già Lam ngẩn người, nàng chỉ tùy tiện nói dối hắn, chẳng ngờ hắn lại tin là thật, hơn nữa còn nói ra người có thể chất thuần dương...

Thiên Dật, không lẽ là Thiên Dật đại sư?

"Đúng vậy, chính là Thiên Dật đại sư, tối hôm qua ta giúp hắn một chuyện, sau đó hắn giúp ta lại một chuyện, xem như huề nhau." Già Lam liếc mắt thấy gương mặt đen thui của hắn, tâm tình vô cùng hả hê.

Không để ý vẻ ngạc nhiên trong mắt Già Lam, Phượng Thiên Sách liền nghi ngờ, mắt phượng nheo lại, xít lại gần gương mặt nàng, càng nhìn thấy rõ ràng hơn: "Cái bớt trên mặt nàng thật sự biến mất, hay là...."

Hắn vươn tay ra, muốn kéo khăn che mặt xuống, bởi vì hắn chỉ thấy cái khăn che mặt đã che mất đi cái bớt, nhưng lại không xác định được có thật sự là cái bớt đã biến mất hay không.

Già Lam nghiên người tránh né hắn, giữ chặt lấy khăn che mặt: "Bớt vừa mới biến mất, không thể tiếp xúc với ánh sáng được, buổi tối ta còn phải đi tìm Thiên Dật đại sư, để hắn giúp ta chữa trị cho hết tận gốc."

Đôi mắt xảo quyệt nhìn sắc mặt biến hóa của hắn, trong lòng Già Lam rất sảng khoái, hiếm khi gạt được hắn một lần, nàng đương nhiên phải nói thêm cho người ta tin chắc.

Còn chữa trị tận gốc?

Phượng Thiên Sách đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng kéo ra một đường vòng cung mê hoặc: "Nàng đã không cần ta giúp đỡ, vậy ta đi trước, đối tượng hẹn hò khác của ta đã đến rồi. Có người nói công chúa Tuyết Mộng quốc là đệ nhất mĩ nhân, khuynh quốc khuynh thành, tài hoa phong nhã, ta nên đi rửa mặt chải đầu, thay đổi xiêm y mới, phải để lại ấn tượng tốt với nàng ấy mới được.

Nói xong, hắn người muốn rời đi.

Cái gì?? Mặt Già Lam đen thui, rửa mặt chải đầu cái đầu ngươi đó. Lại còn thay xiêm y mới, muốn chết à?

Đệ nhất mỹ nhân Tuyết Mộng quốc, thật sự đẹp lắm sao?

Già Lam nhíu mày, trừng mắt nhìn bóng lưng Phượng Thiên Sách, không ngừng chửi mắng.

Người phía trước đột nhiên quay đầu lại: "Đã quên nhắc nhở nàng, Thiên Dật đại sư đã từng lập lời thề trước mặt quốc vương Kỷ quốc, cả đời sẽ không hoàn tục, trong đó có rất nhiều người ở các nước đến, có thể làm chứng. Nếu có người đứng quá gần Thiên Dật đại sư, nhất định sẽ bị xem là yêu nữ, hơn nữa còn bị quốc vương Kỷ quốc xét xử...Tiểu Lam Lam, chúc nàng thật nhiều may mắn."

Hắn cười đến quái gở, đuôi mắt không biết vểnh lên tới đâu, muốn có bao nhiêu đắc ý là có bấy nhiêu.

Già Lam mỉm cười, đấu nhau với hắn, nếu ai đen mặt trước thì người đó thua. Cho nên, mặc dù trong lòng bực bội thế nào đi nữa, nàng cũng tuyệt đối không thể thua được, mỉm cười chống đỡ, lúc nào cũng phải bình tĩnh.

"Ta và Thiên Dật đại sư nói chuyện hợp nhau, cũng không xấu xa như ngươi nghĩ, nghe nói Thiên Dật đại sư ngoại trừ cửu cung đầu, hắn còn rất hứng thú và có thiên phú với những phương diện khác, ta phải tìm thời gian cùng hắn thảo luận một phen, để củng cố thêm tình hữu nghị mới được."

"Nàng nhất định phải làm bằng hữu với hòa thượng à? Ngược lại ta biết một chỗ, có thể đề xuất cho nàng đi, chờ nàng đến chỗ đó rồi, từ nay về sau các người sẽ có thể danh chính ngôn thuận nói chuyện với nhau." Phượng Thiên Sách cười nhạt một tiếng, lộ rõ tà khí.

Già Lam không muốn tốn hơi thừa lời, hắn nhất định đang đợi nàng hỏi là chỗ nào? Nhưng nàng nhất quyết không hỏi, cho hắn nghẹn chết!

Một lúc lâu, cũng thấy nàng lên tiếng, Phượng Thiên Sách tiến lại gần quan sát nàng: "Nàng thật sự không muốn biết là chỗ nào sao?"

"Không muốn!" Già Lam lắc đầu, ai biết nếu hắn nói ra thì chắc chắn cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì.

Phượng Thiên Sách nhìn nàng một lúc, nói tiếp: "Nàng không muốn biết cũng đúng thôi, chỗ kia người bình thường muốn vào cũng chưa chắc đã vào được. Ta thấy nàng, haizzz. Có lẽ cũng không vào được."

"Người đừng nói khích ta, ta mới không hứng thú với những nơi đó." Già Lam hoài nghi, hắn nói chỗ kia, có thể là am ni cô hoặc nơi nào khác. Bởi vì chỉ có thể quy y làm ni cô, hòa thượng ni cô, đều là người xuất gia, không phải sẽ được danh chính ngôn thuận gặp nhau sao?

Tên lòng dạ hiểm độc. Chưa từng thấy ai lại đi xúi giục đồ nhi mình làm ni cô?

Trên đời này, cũng chỉ có mình hắn là độc nhất vô nhị.

Phượng Thiên Sách giả vờ lấy làm đáng tiếc, buông tiếng thở dài, lắc đầu: "Cửu cung vườn là nơi tề tụ những người nổi tiếng khắp đại lục Hạo Thiên, chỉ cần là cao thủ có tài nghệ chơi cửu cung đầu thì mới có tư cách bước vào cửu cung vườn. Ta vốn thấy nàng có khả năng chơi cửu cung đầu, muốn đề cử nàng đi cửu cung vườn, nàng đã không có hứng thú, vậy quên đi."

"Cửu cung vườn?" Già Lam vô cùng kinh ngạc, nói một hồi, nơi hắn muốn nàng đi, không phải là am ni cô, mà là cửu cung vườn à?

Hắc tuyến trên trán rơi xuống, Già Lam trừng mắt nhìn ai đó đang rất đắc ý, nàng thật sự không muốn thừa nhận, nàng lại thua hắn lần nữa.

Người này rõ ràng là cố ý. Hắn cố ý nói gạt nàng, sau đó lại đánh bất ngờ, vì muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng.

Trên này còn ai dám so lòng dạ hiểm độc với hắn hay không đây?

"Nếu ta muốn đi cửu cung vườn, có thể tìm Thiên Dật đại sư nhờ hắn đề cử, cũng không muốn phiền Phượng thiếu ngài." Già Lam bình tĩnh nói còn không quên cười một cái.

Nụ cười trên mặt Phượng Thiên Sách hơi thu lại: "Ta là sư phụ của nàng, ta có quyền quản thúc đồ nhi của mình, không để cho đồ nhi của ta đi sai đường, ít làm ra việc đáng hổ thẹn với sư môn."

Hắn vươn tay, bắt lấy cánh tay của Già Làm, dắt nàng đi về phía trước.

Bàn tay của hắn rất lớn, có thể bao trọn cả bàn tay của nàng.

Già Lam cúi đầu nhìn tay của hai người, đột nhiên cảm giác như đang bị phụ huynh dắt tay, điều này thật sự rất kỳ lạ. Tuy nói bọn họ trên danh nghĩa là quan hệ sư phụ đệ tử, nhưng bọn họ lại ngang hàng, nàng làm sao có thể để hắn tùy ý như gia trưởng mà dắt tay nàng đi được?

Tay nàng vùng vẫy mấy lần, cố đẩy ngón tay của hắn, cùng mười ngón tay của hắn đan chặt vào nhau

Như thế này là mới công bằng, nàng hài lòng nở nụ cười, không để ý đôi mắt người trước mặt càng thêm sâu thẳm, vòng xoáy càng lúc càng mở rộng, như muốn hút cả Già Lam chìm đắm vào trong đó.

Đợi khi Già Lam ngẩng đầu, Phượng Thiên Sách đã xoay người, tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước, trong miệng không quên nhắc nhở: "Thật phiền phức. Biết thế đã không đồng ý với sư phụ thu nhận đồ đệ rồi. Nếu như ta được tự lựa chọn đồ đệ, ta chắc chắn sẽ không chọn đồ đệ như nàng vừa trẻ con lại vừa không hiểu chuyện, ta cũng không cần phải nói nhiều như bây giờ."

Già Lam cười lạnh một tiếng, phản bác: "Nếu biết ngươi là sư phụ, đánh chết ta cũng không bái sư. Sư phụ người ta, vừa chăm sóc lại vừa bảo vệ đồ đệ, nhìn dáng vẻ ngươi đi, ngày thường chỉ nghĩ tới cách nào khi dễ được ta, nếu ngày nào ngươi không khi dễ ta thì ngày đó ngươi bệnh cũng không nhẹ."

Phượng Thiên Sách cúi đầu nhìn nàng bất mãn oán giận, đôi mắt sáng khẽ chuyển động, đủ loại oan ức, giống như hắn thật sự đem nàng ra khi dễ đến thê thảm, nàng mới có thể có nhiều bực dọc với hắn như vậy

Thật sự là rất đáng yêu.

Con ngươi như sáng tỏ, hắn vươn ngón tay thon dài, xỉ vào ấn đường của nàng: "Đừng có oán trách! Một ngày làm thầy, cả đời cũng làm thầy, nàng không trốn không thoát lòng bàn tay của ta đâu."

Già Lam ngẩng đầu, vẫn không thể nào tránh được cái xỉ xỉ của hắn, bắt chước thò tay chọt vào hông hắn nói: "Ngươi chờ đó đi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở mình đánh bại ngươi."

"Được. Ta chờ nàng."

Hai người trừng mắt với đối phương, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Phượng Thiên Tầm và nha hoàn Tiểu Thanh núp ở một góc, xa xa rình coi, dưới ánh mắt trời, ánh mắt và nụ cười của bọn họ còn muốn sáng chói hơn cả ánh nắng.

Phượng Thiên Tầm nhịn không được, cười gian hắc hắc: "Đại ca, huynh còn không chịu thừa nhận huynh thích người ta đi?"

"Tiểu thư, người thật thông minh. Trên đời này, không ai thông minh hơn người." Tiểu Thanh sùng bái mù quáng nói.

"Dĩ nhiên." Phượng Thiên Tầm cũng không thèm nghiêm tốn, rất tự nhiên trả lời.

Chủ tớ hai người bề ngoài cực kỳ vênh váo.

Phòng khách.

Hoàng hậu Tuyết Mộng quốc được đưa vào gian phòng khác, trong chùa những cao tăng biết y thuật đều tập hợp ở đây, bắt tay xem bệnh cho hoàng hậu Tuyết Mộng quốc.

Hoàng thái hậu và Phượng lão thái thái ngồi chờ ở một gian phòng khác, đang tiếp kiến công chúa Hiên Viên Trinh Nhi của Tuyết Mộng quốc.

Mẫu thân bị trọng thương, Hiên Viên Trinh Nhi khóc lóc sướt mướt trong lòng Phượng lão thái thái.

Khi Già Lam theo Phượng Thiên Sách đi vào đã thấy một màn như vậy.

Phượng lão thái thái liếc mắt, thấy Phượng Thiên Sách tới, liền ngoắc tay với hắn: "Sách nhi, ngươi mau đến an ủi Trinh Nhi đi. Nói gì nói, các ngươi cũng coi như là thanh mai trúc mã, là người quen. Mẫu hậu Trinh Nhi gặp chuyện, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh kìa, ngươi mau mau tới đây."

Mà Hiên Viên Trinh Nhi nghe vậy, chậm rãi từ trong lòng Phượng lão thái thái ngẩng đầu nhìn ra, thấy người đứng ngoài cửa là đúng là Phượng Thiên Sách. Mặt của nàng liền ửng đỏ.

Nước mắt trong suốt, tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, ngay cả Già Lam cũng không nhịn được mà thấy thương hoa tiếc ngọc.

Thì ra nàng ấy là công chúa Tuyết Mộng quốc, Hiên Viên Trinh Nhi....Thật đúng là tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Già Lam không tự chủ ngẩng đầu nhìn Phượng Thiên Sách, mỹ nhân như vậy, xinh đẹp động lòng người, phong nhã tài hoa, lại có thân phận là công chúa một nước, quả thực rất xứng đôi với hắn. Quan trọng nhất là bọn họ còn là thanh mai trúc mã...

Hắn có đi qua an ủi nàng ấy không?

"Sách ca ca." Tiếng gọi mềm mại từ trong miệng Hiên Viên Trinh Nhi thốt ra, ánh mắt nàng ấy dịu dàng như nước dừng trên người Phượng Thiên Sách, khiến người đang ngồi trong phòng cũng không nhịn được trái tim rạo rực.

Phượng Thiên Dục nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu của Hiên Viên Trinh Nhi, lại nhìn đại ca mình, rốt cuộc đại ca có tài cán gì chứ, sao có thể khiến Trinh Nhi chú ý. Hắn không tìm lý do, chỉ cần nhìn thấy đáy mắt Trinh Nhi lóe lên tình cảm nồng đậm, hắn biết nàng đối với đại ca có bao nhiêu để ý.

Ghen tuông nồng nặc.

Cũng không phải để bụng Trinh Nhi, chỉ là quen biết cùng lúc, cũng là thanh mai trúc mã, vì sao Trinh Nhi lại không có ấn tượng gì với hắn, còn đối với đại ca hết lần này tới lần khác đều là nhớ mãi không quên?

Không công bằng mà.

Con mắt liếc sang hắn còn thấy một người, người nọ đang nắm tay với đại ca, giống như là người yêu của nhau vậy.

Trong nháy mắt, hắn quan sát người nọ, cực kỳ kinh ngạc.

Nàng ấy là ai?

Nhìn dáng dấp của nàng rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Cuối cùng là gặp ở đâu rồi nhỉ?

Phượng Thiên Dục trầm tư suy nghĩ.

Không chỉ có mình hắn chú ý điểm này, những người khác trong cũng để ý đến chi tiết đó.

Phượng thiếu không chỉ tới một mình, trong tay hắn còn dắt theo một người, không phải, là nắm tay đến mới đúng.

Ánh mắt Hiên Viên Trinh Nhi dừng ngay bàn tay của họ, kinh ngạc há hốc mồm, quên cả khép lại.

Phượng lão thái thái nhướng mày, nhìn Phượng Thiên Sách, Già Lam rồi sau đó quan sát Hiên Viên Trinh Nhi, bà ho khan một tiếng, ngoắc tay lần nữa với Phượng Thiên Sách: "Sách nhi còn không mau sang đây."

Xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Già Lam không biết rốt cuộc trong lòng hiện tại cảm thấy thế nào, nàng cố sức muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, nhưng càng muốn thối lui, hắn càng siết chặt hơn, không để cho nàng giãy dụa.

Già Lam kinh ngạc nhìn về phía hắn, giờ phút này không phải hắn nên buông tay nàng ra, đi đến chỗ lão tổ tông và thanh mai trúc mã của hắn sao? Còn siết chặt tay nàng làm chi?

"Đừng nhúc nhích! Cũng không được buông tay ta ra." Phượng Thiên Sách dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.

Trái tim Già Lam như muốn nhảy ra ngoài, hắn có biết hắn đang làm gì không? Đối mắt với thanh mai trúc mã, còn là đối tượng xem mắt, hắn lại tay trong tay với nữ nhân khác, đối phượng sẽ nghĩ như thế nào đây? Hắn thật sự muốn vứt bỏ lần xem mắt này hả?

Còn là.....

Tim nàng đập nhanh như máy gia tốc.

"Giúp ta."

Hai chữ này lập tức đem những suy nghĩ mơ màng của nàng đánh bay đi.

Quả nhiên là do nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Người ta chỉ muốn lợi dụng nàng để cự tuyệt đối phương, để thanh mai trúc mã của hắn hết hy vọng mà thôi, căn bản là do nàng tự mình đa tình nghĩ ngợi lung tung.

Được rồi, giúp thì giúp.

Dù sao thì nàng cũng đắc tội với không ít người, thêm một Hiên Viên Trinh Nhi cũng chả sao.

Nàng vẫn rút tay ra khỏi bàn tay Phượng Thiên Sách, trong lúc hắn vẫn còn kinh ngạc, Già Lam đã để tay lên khuỷu tay của hắn, còn dựa thật sát vào người hắn, tựa như bọn họ là một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt.

"Sách Sách, nàng ấy là ai? Sao lại gọi chàng là Sách ca ca?"

Phượng Thiên Sách cúi đầu nhìn nàng, giống như thấy quỷ, một lát sau mới bình tĩnh, khóe mắt co giật vài cái.

Người ta nói nữ nhân giỏi thay đổi, quả nhiên không sai.

Già Lam trừng mắt với hắn, có cần khoa trương vậy không?

"Khụ khụ." Phượng Thiên Sách ho khan vài tiếng, mở miệng nói, "Vị này không phải là công chúa Tuyết Mộng quốc đấy chứ? Đã lâu không gặp, ta cũng không nhận ra. Lại nói công chúa Tuyết Mộng quốc là đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai..."

Cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên người Hiên Viên Trinh Nhi, nghe được hắn tán dương, tâm tình nàng nhất thời tốt lên rất nhiều, cho nên không để ý đến hình ảnh trước mặt.

"Sách ca ca gạt ta, hiện tại người ta như thế, nhất định là không đẹp." Nàng lấy khăn lụa lau đi nước mắt, dù bi thương nhưng vẫn để sự dịu dàng, càng động lòng người.

Phượng lão thái thái nhìn nàng trìu mến, đang định an ủi nàng vài câu, ai ngờ Phượng Thiên Sách đã mở miệng trước, nói: "Đẹp. Nhưng mà so với Lam Lam của ta thì còn kém rất xa."

Sắc mặt Hiên Viên Trinh Nhi trong nháy mắt trắng bệch, đau khổ nhìn Phượng Thiên Sách, không thể tin đây là những lời hắn nói.

Già Lam cũng ngu người, chỉ cảm thấy người này nói chuyện đả thương người quá mức đi, mẫu thân của nàng đang trọng thương, đến nay còn chưa rõ sống chết, trong lòng đã thương tâm lắm rồi, bây giờ hắn còn đả kích đối phương như vậy....

Được rồi. Nàng thừa nhận, tận đáy lòng nàng có chút ngọt ngào nho nhỏ, nhưng về lý nàng vẫn nên phê phán hành động của hắn.

Phượng lão thái thái tức giận trừng mắt với Phượng Thiên Sách: "Sách nhi, ngươi làm gì thế. Còn không mau đến xin lỗi Trinh Nhi?"

"Tại sao phải xin lỗi? Ta nói sự thật mà. Nàng quả thực không xinh đẹp bằng Lam Lam của ta." Phượng Thiên Sách hoàn toàn thất vọng, cúi đầu, ánh mắt thâm tình nhìn Già Lam, đáy mắt sáng rục như bỉ ngạn hoa nở rộ diêm dúa lẳng lơ.

Già Lam thiếu chút nữa bị hút vào đó.

Lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đang diễn trò, đang diễn trò.

Không phải là thật.

Phượng lão thái thái dở khóc dở cười, một ngón tay chỉ vào hắn, khẽ nhếch môi, không biết học từ đâu cái thói phong lưu nữa.

"Lam Lam?" Phượng Thiên Dục chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đến gần Già Lam, dùng ánh mắt hoài nghi của hắn đánh giá Già Lam một vòng, giống như muốn nhìn thấu nàng, "Ngươi là Già Lam?"

Hắn nhìn một lúc, thảo nào vừa gặp đã thấy quen quen, còn thái độ của đại ca đối với nàng, cũng khiến hắn hoài nghi phải chăng cô gái này là Già Lam?

"Nàng gọi là Già Lam? Dục nhi, các người quen biết nhau sao?" Phượng lão thái thái cũng hiếu kỳ hỏi.

Phượng Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên biết. Nàng ấy chính là xấu nữ nổi tiếng khắp Lạc Xuyên thành, nàng ấy so với Trinh Nhi, ngay cả xách dép cũng không xứng."

Miệng lưỡi Phượng nhị thiếu cũng ít có độc.

Một câu thôi, đã khiến tất cả mọi người ở đây nổi lên hiếu kỳ.

Người ngồi phía trong, không chỉ có Phượng lão thái thái, Hiên Viên Trinh Nhi, Phượng Thiên Dục, còn có ba người Hoàng thái hậu, đại công chúa và Thiên Dật đại sư, Hoàng Phố Kỳ Anh đã chạy vào cung báo tin, nên không có ở đây, mà hai mẹ con hoàng hậu thì đã bị người ta lãng quên trong thiện phòng.

Nghe Phượng Thiên Dực miêu tả Già Lam như vậy, ánh mắt hoàng thái hậu và đại công chúa sáng rực.

"Dục nhi, người nói cô gái này là xấu nữa? Nàng ấy đến từ Lạc Xuyên thành?" Hoàng thái hậu như bắt được nhược điểm, cả người liền phấn chấn lên.

Già Lam thật không ngờ, che giấu lâu như vậy, cuối cùng lại bị Phượng Thiên Dục phá đám.

Mà thôi, thuyền tới đâu cầu tự nhiên thẳng, kết quả xấu nhất còn có thể nói gì?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng ngược lại có vẻ thoải mái hơn.

Phượng Thiên Sách cũng không có biểu lộ khẩn trương gì, trái lại liếc mắt nhìn nàng, để nàng được yên tâm.

Phượng Thiên Dục trả lời: "Hồi bẩm hoàng thái hậu, thật sự là vậy, ta không nhìn nhầm. Nàng quả thật chính là Già Lam, trong thời gian ở Lạc Xuyên thành ta và đại ca ta có quen biết nàng. Nàng vốn là đứa trẻ mồ côi Sở gia của Lạc Xuyên thành, bởi vì dung mạo xấu xí, nên trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong thành. "

"Sách nhi, có phải thế không?" Hoàng thái hậu lớn tiếng hỏi.

Phượng Thiên Sách không trực tiếp trả lời bà, trái lại nhìn về phía đệ đệ mình mắng: "Nhị đệ, việc này ngươi không đúng rồi. Trong lúc ở Lạc Xuyên thành, ngươi không may bị Tiểu Lam Lam bạo...cái gì đó, mất mặt với mọi người, nên người ghi hận Tiểu Lam Lam, ta đây có thể hiểu."

Không để ý Phượng Thiên Dục tức giận đến đỏ mặt, hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà, bây giờ người ở trước mặt ngươi, gọi là Lam Lam, không phải là Tiểu Lam Lam. Chỉ thiếu một chữ nhưng lại hai người khác nhau. Hiện tại ngươi lại lấy người làm nhục ngươi áp đặt lên người Lam Lam, đúng là so đó từng li từng tí, không có phong độ của nam nhân gì cả. Đại ca chỉ muốn nói với ngươi một câu..."

Dừng lại, Phượng Thiên Sách chỉ hận rèn sắt không thép nhìn đệ đệ mình, nói từng chữ một: "Ta. Khinh. Thường. Đệ."

Phượng Thiên Sách tức giận run người: "Ngươi đừng tưởng gạt được ta, nàng ấy chính là Già Lam, ta không thể nào nhìn lầm được. Nàng ấy có dám tháo khăn che mặt ra không? Xem rốt cuộc ai đúng ai sai?

Hắn một mực chắc chắn.

Già Lam cũng không biết đến tột cùng hắn lấy trực giác từ đây, lại khẳng định đúng là nàng?

Đại công chúa lúc này đứng lên, bước đến trước mặt Già Lam, lạnh lùng nói: "Nhị thiếu nói không sai, cuối cùng là xấu nữ hay mỹ nữ, chỉ cần tháo khăn che mặt nàng xuống là có thể biết ngay."

"Ai gia cũng tán thành. Ngươi tự mình tháo khăn che mặt xuống hay là để San nhi thay người làm, ngươi đừng chống đối vô ích." Hoàng thái hậu ăn nói vô cùng khí phách, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Già Lam, bên trong như có cây đuốc sáng, trong chớp mắt có thể thiêu rụi cả khăn che mặt trên người Già Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play