Vì phải họp gấp chuẩn bị event cho trường nên hôm nay chúng nó được nghỉ từ tiết 3.
- Tự dưng lại được về! – Q.Anh.
- Vậy thôi ở lại mà học – Tuấn chêm vô.
- Bộ tui nói chuyện với ông hả? Đồ thần kinh, dẫm phải đinh, nói linh tinh này à! – Q.Anh xổ một tràng kèm theo cái liếc mắt.
- Giờ mà về thì chán lắm! – Nó chen vô (để 2ac khỏi cãi nhau)
- Ừ, kiếm chỗ nào đi chơi đi! – Q.Anh nghe đến đi chơi là sáng mắt.
- Đi đâu được? – Minh.
- Biển! – Q.Anh với Tuấn đồng thanh.
- Ồ ôi, hiểu nhau dữ ta – nó cười gian xảo.
- Tại cô/cậu ta nói theo chứ bộ - Đồng thanh part 2.
Nó và Minh được trận cười nữa.
- Đồ học theo – đồng thanh part 3.
- Nữa! Kaka – Nó phá lên cười – cái này gọi là thần giao cách cảm.
- Xí
Q.Anh lườm Tuấn một cái rồi xách ba lô đi ra ngoài (qê qá r :D )
Nó nhịn cười chạy theo nhỏ, 3 anh chàng kia cũng đi ra sau.
- Đi đâu đây? – Minh.
- Thì biển đi! – Nó nhịn cười lén xem phản ứng của hai con người kia.
Cả hai nhìn nhau rồi vội quay đi, ngại ngùng không nói nên lời.
- Vậy cũng được á! Minh biết nè! Nhà Minh cũng có một hotel gần biển.
- Ô sờ kê! – Nó cười rồi quay sang hắn – đi không?
Hắn nhìn nó nhún vai:
- Sao cũng được, miễn là cô thích.
“Thằng cha này dạo này kì kì à nha, tưng tửng cmnr. Nhưng nhìn cũng có vẻ hối lỗi, vậy thì ta lại được nước làm tới kaka” – nó cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ gì đó là ‘giận’ hắn.
- Giờ về thay đồ 15’ sau có mặt nha! – Nó.
Nó đi cùng hắn, Minh đi một hướng, còn Q.Anh đang tính bắt taxi.
- Thôi lên đi cùng xe với Tuấn đi cho lẹ - Nó, rồi quay sang nháy mắt với Tuấn.
- Ừ, lên đây Tuấn chở cho nhanh, giờ chờ thì đến bao giờ mới được.
- Thôi kệ tôi, không cần ‘người’ quan tâm. – Q.Anh liếc Tuấn.
- Vậy thôi tí đi trễ tụi này chơi trước ráng chịu.
- Ơ…
- Vậy thì lên đi với Tuấn đi. Lẹ, còn thời gian cho mày làm giá nữa hả? – Nó nói gắng rồi leo lên xe hắn.
Q.Anh chu môi rồi cũng lẽo đẽo theo Tuấn.
- Bái bai, tí gặp nha, không đi là thú – Nó cười gian xảo rồi chiếc Excite phóng đi.
Minh đã đi trước, hai anh chị kia thì cũng chịu đi cùng nhau thôi (Ông Tuấn sướng thí bà lội luôn í ^^)
15’ sau.
Nó diện bộ đầm suông voan màu hồng phấn , tay nơ đen đơn giản rất trẻ trung. Hắn – quần short nâu, áo phông ôm sát body, càng làm tăng thêm độ men (lì).
Q.Anh với chiếc váy ombre màu hồng cực kì đơn giản, nhưng cũng đủ làm ai kia “mơ màng”. Tuấn gần giống hắn, quần short caro đen trắng – áo phông trắng nốt (chơi trội k à).
Và cuối cùng là Minh – người đến đầu tiên – quần baggy jean rách, áo phông xám đang chờ tụi nó.
- Tình hình là đang rất tình hình à nha. – Nó cười gian xảo.
- Con bệnh, lấy nhanh rồi còn đi, tụi nó đang đợi kìa. – Khuôn mặt Q.Anh đỏ dần lên, quay đi ngại ngùng.
Biết là trúng thóp nó cười hoài.
20’ sau
2 cô nương về thì không thấy 3 anh chàng kia đâu cả.
- Mấy thằng cha này trốn đâu hết rồi ta? – Nó loay hoay nhìn dọc, nhìn xuôi.
- Chắc lại la cà ở đâu rồi. – Q.Anh cũng ngó nghiêng tìm.
- Haizzz đi đâu không biết nữa bực quá đi – Nó đã bắt đầu bực vì tay phải cầm cả đống đồ.
- Grr tao mà bắt được hí hú với con nào tao oánh chết – Q.Anh tức giận không kém.
Nó thấp thoáng nhìn thấy bóng Minh, đang tính ré lên thì Minh đưa tay ra trước miệng, ánh nhìn nó đầy ẩn í.
Nhìn một lúc thì nó cũng nhận ra “í đồ” của Minh, nhỏ chạy lại chỗ Q.Anh:
- Đưa đồ đây tui xách cho, bà ra gần bờ biển kia xem có không?
Q.Anh ngây thơ tin liền, đưa đồ cho nó xách hết rồi lững thững đi ra.
Vừa quay lại đã thấy Tuấn nhà ta đứng ở ngoài xa, quay mặt về hướng biển. Q.Anh gọi:
- Ê!
- …
- Tuấn!
- …
- TÍnh chảnh à?
- …
- Hay nhầm người ta? Nhưng đúng là con mẹ Tuấn rồi mà!
- Ra xem thử! – nó giục.
Q.Anh bước đến gần Tuấn, miệng muốn gọi nhưng lại thôi vì sợ nhầm người.
Mỗi bước chân đến gần Tuấn hơn, trong lòng cô cảm thấy có chút gì đó hồi hộp, trực giác của con gái cho cô biết Tuấn đang mưu tính một điều gì đó mà cô chưa từng biết.
Chỉ còn 10 bước chân nữa là đến chỗ Tuấn rồi, nhưng Q.Anh khựng lại.
Cô đã chắc chắn đó là Tuấn, và cậu đang đứng trong hình ‘♥’ ở giữa dòng chữ ‘I ♥ U” vẽ trên cát.
- Tuấn…
Q.Anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để cậu nhận ra, từ lúc Q.Anh đi về phía mình cậu cũng hồi hộp muốn chết.
Tuấn quay lưng lại, trên tay cầm bó hoa hồng to chả bá, nhìn cô nàng với ánh mắt ấm áp và nụ cười mà đứa con gái nào nhìn thấy cũng sẵn sàng làm ‘osin’ vô điều kiện (chém hơi mạnh :v )
Cô nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, ngỡ ngàng.
Tuấn vẫn cười chờ đợi nhỏ bước vô hình ♥.
Đứng hình một lúc Q.Anh cũng đã hiểu ra mọi chuyện, quay sang đã thấy nó, Minh và hắn đứng gần đo.
- Vô đi! – Nó nháy mắt, huơ huơ tay.
Cô nửa muốn nửa không, chần chừ mãi.
Nó nhìn mà phát cáu, đi lại đẩy nhỏ vô trong hình ♥ nơi Tuấn đang chờ.
Lập tức cậu quỳ xuống chân nhỏ, đưa bó hoa lên:
- Làm bạn gái anh nha! – Kèm theo là nụ cười khiến lũ con gái suýt chết đuối (đó là Khánh ca chưa cười ạ).
Minh ở ngoài tung hoa (cánh hoa hồng vàng ạ vì Q.Anh thích hoa đó), hắn bắn pháo (cho dù không thích nhưng vì sự nghiệp của thằng bạn nên cố giúp).
Nó lợi dụng cơ hội 4 mắt nhìn nhau lôi điện thoại ra làm mấy chục pic đủ các kiểu.
Những ai có mặt ở đó đều phải ghen tị với Q.Anh, được một hotboy con nhà giàu tỏ tình lãng mạng thế kia mà ai chả muốn (t/g cũng muốn ghiaaa => ATSM T_T)
- Đồng í đi! – Nó cổ vũ tinh thần cho nhỏ bạn.
Những ai có mặt xung quanh cũng đồng thanh ủng hộ nó.
Sau vài phút bối rối, Q.Anh cũng mỉm cười và nhận bó hoa từ tay Tuấn và cái gật đầu ngại ngùng.
Cậu mừng hết biết đứng dậy ôm nhỏ vào lòng, thì thầm cái gì mà chỉ hai người mới biết.
Nó đứng ngoài nhìn mà phát ghen với con bạn thân:
- Hạnh phúc ghiaaaa … Tao cũng muốn … - Im bặt, quay mặt đi.
Cả Minh và hắn đều nhìn nó với con mắt ngạc nhiên.
.
.
.
- Ê! Mi, Khánh, Minh vào bờ đi! – Q.Anh gọi lớn.
- Aisss, cái đồ quỷ kia, sao hất nước vào mặt tôi? Chết nè! – Nó vuốt nước trên mặt rồi hất lại trả thù hắn.
- Hơ, chưa biết ai hất trước đâu! – Hắn cũng đâu chịu thua, hất lại cho bằng được.
Nó và hắn thi nhau tát nước, biết là không thắng nổi nên nó lặn xuống dưới kéo chân hắn xuống rồi nhanh chóng chạy lên bờ.
- Đánh lén à? – Khánh nhanh chóng ngoi lên bờ đuổi theo nó.
- Plè… Còn lâu mới bắt được tôi nhá – Nó chạy trước lè lưỡi chọc tức hắn.
“Cười người lúc trước, lúc sau người cười” – câu ca ông cha ta để lại không sai chút nào, vì mải quay ra sau chọc tức hắn nên nó không nhìn đường mà bị trượt té.
- Aisss …
Hắn cười lại nhưng nhanh chóng tắt đi vì nó có vẻ đau đớn ôm cổ chân.
- Đáng đời! – Hắn ngồi xuống trước mặt nó.
Nó cắn môi hậm hực nhìn hắn:
- Tại cậu hết cả đấy!
- Hơ, sao lại tại tôi?
- Không phải vì cậu nên tôi mới té à!
- Ai biểu cô đuổi tôi!
- Ai biểu cậu tạt nước tôi?
- Ai biểu cô tạt nước tôi trước!
- Tôi không biết, nói chung là tại cậu, tại cậu nên tôi mới ra nông nỗi này! – Nó gần như hét lên.
- Vâng tại tôi! – Hắn nhận lỗi cho dù đó không phải lỗi hoàn toàn do hắn.
- Á … - Nó ré lên khi hắn đụng vào chân.
- Chắc trật khớp rồi! – Nhẹ tênh.
- Hả? – Nó tròn mắt kinh ngạc. – Huhu tội nghiệp cho cái chân tôi.
Hắn quay lưng trước mặt nó.
- Cậu làm cái gì vậy?
- Cô muốn ngồi đây à?
- Tôi tự đi được! – Nó toan đứng dậy nhưng chưa dậy được đã té xuống.
- Nói rồi mà còn cứng đầu, lên.
Hắn gắt, nó đành leo lên lưng để cậu cõng mình.
Lại thêm một lần nữa nó gần hắn như vậy, cảm giác này thật khó tả, tim nó xốn xang cả lên. Nó đâu biết cái trong lồng ngực hắn kia cũng đang loạn nhịp.
Minh đứng ngoài nhìn thấy hết, cậu quay lưng bước đi, cảm xúc khó chịu, bực bội dần lấn chiếm cả con người cậu.
- Có chuyện gì vậy? – Q.Anh nhăn nhó nhìn nó.
- Té! – Nó vẫn không thôi xuýt xoa cho chân mình.
- Ngu! – Tuấn cười, nó liếc ngang một cái. Q.Anh véo hông làm cậu kêu ré lên.
.
.
.
Lúc sau,
Tất cả đồ ăn đều được thanh toán sạch.
- Mi! – Q.Anh gọi nó, đầu dựa vào vai Tuấn.
- Gì mày?
- Hát đi!
- Con rảnh!
- Hát đi mà, lâu rồi tao chưa nghe mày hát! – Q.Anh xuống nước năn nỉ.
- Tao hát dở lắm.
- Thôi đừng phét, mày mà hát dở. Nhề Minh nhề!
- Mi hát hay thật mà, giấu tài hoài! – Minh chen vô.
- Aisss, hai cái người này!
- Thôi hát đi, tôi làm BGK cho – Tuấn.
Hắn cũng muốn nghe nó hát, mới chỉ nghe danh thôi chứ chưa được trải nghiệm.
- Hát đi! Hát đi! – cả bọn đồng thanh.
- Thôi, được rồi, dở cấm chê.
- Không dở đâu mà
- E hèm – Nó lấy lại giọng…
‘Nắng vẫn khẽ soi bờ vai em
Gió vẫn lướt qua làn mi em
Mang tình yêu dịu êm, em cùng anh đi tới nơi chân trời
Khi môi hôn ngọt ngào hương quen
Khi tay anh đan vào tay em
Tay cầm tay, ta cùng nhau bình yên sánh bước đi bên đời
Take me away, mang em đi đến phương trời nào cùng anh
I want to stay, em mong sao mãi mãi mình sẽ bên nhau
Take me away, xa nơi xa trái tim em thuộc về anh
I want to stay, và bầu trời bình yên ta hát
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Cùng bay lên như tình yêu ta một thời
Để rồi chẳng muộn phiền trong đời
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Một ngày hạnh phúc có nhau nắm tay ta trở về đây
I fly I fly away.
Sao hôm nay bầu trời nên thơ
Cho con tim hát lời vu vơ
Mang niềm vui về đây, ta cùng nhau hát khúc ca yêu đời
Nhớ những dấu yêu ngày thơ bé
Không suy tư muộn phiền là thế
Nghe lời yêu, như một câu tình ca em hát cho muôn nhà.
Take me away, mang em đi đến phương trời nào cùng anh
I want to stay, em mong sao mãi mãi mình sẽ bên nhau
Take me away, xa nơi xa trái tim em mãi yêu người
I want to stay, và bầu tời bình yên ta hát
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Cùng bay lên như tình yêu ta một thời
Để rồi chẳng muộn phiền trong đời
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Một ngày hạnh phúc có nhau nắm tay ta trở về đây
I fly I fly away.
Dẫu bao muộn phiền ngày qua (Fly so high)
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Cùng bay lên như tình yêu ta một thời
Để rồi chẳng muộn phiền trong đời
Fly away, I fly away
Cùng bay cao nơi gió đưa mây
Một ngày hạnh phúc có nhau nắm tay ta trở về đây
I fly I fly away’
- Vỗ tay! – Q.Anh lên tiếng lập tức được hưởng ứng.
- Hát hay vậy mà kêu dở - Tuấn chêm vào.
Phải công nhận là nó hát thì không chê vào đâu được, đến cả hắn còn phải công nhận nữa là.
- Khen hoài, nổ mũi bây giờ - Nó cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT