Nó vừa bước ra cửa phòng thì cũng đúng lúc hắn đang
đi ra.
Nó đi ngang qua hắn lườm một cái sắc lẹm rồi hếch mặt
đi xuống nhà.
Biết sao giờ ai nói chọc tức nó. :3
Cậu lắc đầu rồi cũng theo sau nó đi xuống nhà.
Chưa xuống hết cầu thang mà nó đã ngửi mùi thức ăn.
Từ tối qua đến giờ nó cũng đã có cái gì vào bụng đâu.
Cô chạy liền một mạch xuống bàn ăn, cầm sẵn nĩa, muỗng
như đứa trẻ chờ cơm vậy. Hắn chưa thấy Chi nên quay sang hỏi cô Phương.
- Chi chưa dậy à cô?
- Dạ chưa cậu chủ! – Cô Phương lễ phép.
- Con bé này chắc tối qua đi chơi về khuya rồi đây.
Cô lên gọi nó xuống ăn sáng đi!
- Vâng!
Cô vội vàng lau tay rồi chạy lên tầng hai gọi nhỏ.
Còn nó và hắn trên bàn ăn. Không khí khá ảm đạm, hắn
buột miệng hỏi nó:
- Chưa hết giận tôi sao?
Nó đang ăn thì ngước lên nhìn hắn:
- Chưa! – Xúc tích. Rồi nó lại ăn tiếp.
- Từ thôi nghẹn bây giờ! – Hắn nhìn nó ăn mà bật cười
như kiểu bị bỏ đói vậy.
- Shut up! – Nó lườm hắn.
Cũng đúng thôi, sao mà nó ăn từ tốn cho được khi cái
bụng cứ réo mãi từ tối qua.
- Sao hai gọi em dậy sớm vậy? – Giọng ngái ngủ từ đằng
sau không ai khác ngoài Quỳnh Chi.
- Giờ mà còn sớm à? Muốn từ sau hai cấm em đi chơi tối
luôn không?
- Thôi mà. Em biết hai thương em mà! – Nhỏ chạy lại
phụng phịu hai mình.
- Vào ăn lẹ rồi còn đi học.
- Vâng! Em biết rồi!
Nhỏ chạy lại chỗ cạnh hắn. Liếc nhìn nó với ánh mắt
khác:
- Chị thích chơi trội nhề!
Câu nói đầy ẩn í của nhỏ đã đánh động đến nó, cô ngước
lên nhìn Chi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
- ?
- Ý em là sao? – Hắn cũng thấy khó hiểu với câu hỏi
của cô em gái mình.
- À không có gì. Mọi người ăn tiếp đi – Nhỏ tươi cười
với hắn, rồi liếc xéo nó bĩu môi.
Nó cũng không biết lí do là sao nữa. Con bé này đúng
là khó hiểu mà.
Nó bỏ đũa đứng dậy:
- Mọi người cứ ăn tiếp đi nhá!
Hắn nhìn nó nhưng rồi cũng không nói gì.
Nó mệt mỏi bắt taxi đến trường.
.Trường Z.
Nó vừa đặt chân xuống đường thì đã có bao nhiêu ánh
mắt “kì lạ” hơn thường ngày. Nó cảm thấy lạnh lạnh sương sống.
“Bộ mặt mình dính gì à?” Nó sờ sờ mặt mình nhưng đâu
có gì đặc biệt. Nó vẫn rất hồn nhiên đi tiếp.
Vừa vào trường thí nó đã bị một đám nữ sinh vây kín
lại (nhưng không phải túm tóc tạt tai tát tới tấp đâu nha :v ) …
- Chị Mi ơi chị với anh Khánh công khai yêu nhau rồi
hả?
- Không vậy sao? Còn hôn nhau nữa mà không bồ sao được!
- Nhưng sao hôm qua em thấy chị đi cùng xe với anh Bảo?
- Bộ chị bắt cả hai tay sao? Nhưng bắt một lúc được
2 hotboy của trường em cũng muốn quá cơ! (em này atsm hơi nặng :3 )
Vân vân và vân vân lời nói khiến nó đau cả đầu.
- WHAT THE HELL! – Không chịu nổi nữa nó ré lên để
tìm câu trả lời.
Lập tức cô bị kéo đến bản tin trường.
“TIỂU THƯ HÀ MI SẼ CHỌN AI GIỮA HAI HOTBOY NỔI TIẾNG
NHẤT TRƯỜNG?”
Và bên dưới là tấm ảnh hắn đang “kiss” nó (chụp lén)
Hai tai nó ù đặc, cả người chết sững với những gì
trước mắt mình, không ngờ chỉ sau một đêm mà mọi chuyện đã được “cụ thể hóa”
lên như vậy.
- Không thể tin nổi – nó nói trong vô thức
May sao Q.Anh, Thư, Tuấn và Minh kịp tới nơi “cứu”
nó khỏi cái đám lộn xộn này không thì nó nổ đầu quá.
Vào lớp nó mới thấy được yên bình chút nhưng vẫn
không tránh khỏi những ánh mắt và lời bàn tán của các “thánh soi”.
- Mọi huyện là sao vậy? – Q.Anh quay xuống bàn nó,
Tuấn ngồi bên cạnh.
- Haizzzzzzzzz – nó thở dài.
Minh bên cạnh cô lên tiếng:
- Để từ từ cho Mi thở đã!
Nhìn cậu cũng không muốn nghe chuyện đó cho lắm (sao
mà nghe nổi chuyện “người mình yêu” bị người khác abcxyz được chứ)
- Hà Mi ơi có người tìm – bạn gái cạnh cửa sổ gọi
nó.
Nó ủi xìu nhìn ra cửa sổ:
- Nữa! –
Vừa
nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa nó lại úp mặt xuống bàn.
Mấy ac 12, bạn cùng khối đến để “xem mặt” hot gơ được
lên báo trường và cũng là người mang tiếng bị kẹt giữa hai hotboy nhất nhì trường.
.Giờ giải lao.
.Tại căng-tin.
- Chị Hà Mi ơi chụp chung với em tấm hình nha :*
Không biết đây là người thứ bao nhiêu xin chụp chung
với nó rồi. Q.Anh, Thư ngồi bên cạnh mà phát gato.
- Trời ơi là trời, chắc mai tao nghỉ học quá! Cười
muốn gãy hàm luôn rồi! – Nó thở phào ngậm ống hút chai nutri.
- Phúng má, chu mỏ, mím môi,… làm kiểu gì mà chả đẹp
– Q.Anh chọc nó.
- … *lừ lừ* nhìn Q.Anh.
- Thôi thôi, con xin hai mẹ - Thư ra tiếng giảng
hòa. Rồi cả 2 lại cười phá lên.
- Về lớp đi! – Tuấn kéo Q.Anh dậy.
Từ lúc nào 2ng này thân nhau ghiaaaa.
Cả 5 người lại ỉu xìu đi về lớp.
.
.
.
- Chị Trang xem cái bộ mặt hống hách của nó kìa!
Nhìn mà ngứa mắt – Con nhỏ bên cạnh xì xầm với Trang.
- Mới có vậy
mà đã lên mặt, đúng là không coi ai ra gì mà! – Nhỏ thứ 2 chêm vào.
- Để rồi coi mày còn hống hách đến bao giờ - Môi
Trang cong lên một nụ cười nguy hiểm.
~
Ngang qua bãi trường nó thoáng nhìn thấy Bảo, nó
quên mất là hôm qua mình nhận lời Bảo đi đến bữa tiệc trong danh phận bạn gái vậy mà... Chợt nó thấy
hơi chạnh lòng, cảm thấy chút gì đó có lỗi với Bảo.
- Bọn mày cứ về lớp trước đi nha! Tao ra đây tí – Nó
cười.
- Đi đâu? – Thư.
- Ra đây tí! – Nó nháy mắt rồi chạy luôn.
………
Nó chạy đến vỗ vai một người con trai đang đứng nhìn
về một phía xa xăm, vô định.
- Anh Bảo!
- Mi? – Bảo hơi ngỡ ngàng khi thấy nó.
- Không em thì còn ai nữa :3 – nó cười.
- … - Bảo không nói gì chỉ cười trừ.
- Mà em xin lỗi chuyện tối qua nha em…
- Em không cần phải xin lỗi – Không để nó nói hết
câu Bảo đã ngắt lời. – Người nói câu đó phải là anh mới đúng.
Nó ngỡ ngàng nhìn Bảo nhưng rồi cũng nở nụ cười tươi
tắn.
- Xời, cái chuyện anh nói em là bạn gái em không để
tâm đâu. Chỉ là một câu nói đùa thôi mà có gì to tát đâu.
- Anh không nói đùa!
Bảo khẳng định chắc nịch khiến nó hơi bất ngờ
- Anh cứ đùa hoài, em chưa đủ chuyện để thiên hạ nói
sao?
- Anh yêu em! – Cậu nhìn thẳng vào mắt nó, cho dù biết
là nếu nó không đồng í thì khoảng cách giữa nó và Bào ngày càng xa nhưng cậu
không muốn che dấu tình cảm của mình nữa, từ ngày đầu tiên gặp nó cậu đã có cảm
tình rồi.
- Thôi em không đùa nữa đâu, em về lớp đây!
Nó chẳng biết nên nói thêm gì nữa. Mọi chuyện diễn
ra quá đường đột khiến nó một lúc khó mà chấp nhận được. Vừa quay lưng đi thì Bảo
kéo tay nó lại:
- Những gì anh nói ra không có chữ nào là giả dối cả.
Làm bạn gái anh nha!
Kèm theo là nụ cười không thể chê vào đâu được, nếu
là những cô gái khác thì đã đổ điêu đổ đứng từ lâu rồi. Nhưng nó thì khác, bối
rối, ngại ngùng nó giật tay mình ra khỏi tay Bảo:
- Nhưng …
- Shhh…
Bảo nhanh chóng đưa ngón trỏ lên trên bờ môi nhỏ
xinh của nó:
- Em cứ từ từ suy nghĩ, anh chưa muốn nghe câu trả lời
khi em chưa suy nghĩ kĩ càng.
Dứt lời cậu đi thẳng không quên để lại nụ cười mà lũ
con gái có thể nói là “yêu ngay lập tức” (nhưng với nó thì khác ạ :3 ). Bảo biết
là thể nào nó cũng từ chối nên cậu cố tình để nó suy nghĩ.
Nhưng còn nó?
Thật sự nó chỉ coi Bảo như một người anh không hơn
không kém, nhưng mọi chuyện đã đi quá xa. Nó thực sự muốn nói rõ nhưng Bảo
không cho nó cơ hội để nói. Cô thở dài rồi lững thững đi về lớp.
***
Sr mn vì đã ra chap chậm trễ ạ *cúi đầu*
Chắc mn qên ĐN!AYE hết rùi Huhuhu
#Lyn hứa là từ giờ sẽ đăn chap thường xuyên ạ nên mn đừng bơ truyện mày nha :* :* *hun hun*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT