Anh ngắm nhìn cô, không hiểu tại sao trước đây anh lại có những hành động đó nhỉ, đầu tiên là chuyển từ trường kĩ thuật mà anh thích sang trường kinh doanh mà anh ghét, rồi từ biệt thự 200m2 sang căn gác mái chưa đầy 30m2 thật không hiểu được mà, có lẽ từ lần đầu nhìn thấy con bé va phải anh ngày đó anh đã động tâm rồi.

Ngửi mùi hương từ tóc cô, mùi hoa oải hương thật thơm, nhưng mà tóc cô vẫn cứ để ngắn như vậy, nhìn không nữ tính cho lắm, tóc cô rất mượt nhưng mà lại ngắn quá, anh vuốt thấy không đã, ít nhất nó phải đến hông(@_@ đến đó làm gì vậy), vì quá gần cô lên cơ thể anh bắt đầu có phản ứng, anh cười khổ, anh bị cấm dục lâu quá nên bây giờ cô phải chịu trách nghiệm giúp anh giải tỏa thôi* cười dâm dê*,vuốt ve tấm lưng lõn là của cô, dần chuyển sang...( tự biết cái đó rồi), cô đang ngủ bị chọc cho bực mình bật dậy, hét ầm lên.

-TRẦN PHI HÙNG ANH KHÔNG BIẾT MỆT À?

-Em chạy hơn 11 năm(cả hai lần) anh không được giải tảo, tuổi thanh xuân của anh trải qua không TD em trách anh? Em nên kiểm điểm trước đi!

-Nhưng mà hơn 1 tháng vừa qua tối nào cũng phải hai ba chục lần (itachi hình như hơi quá rồi@_@) đến lỗi em mệt mà lả đi anh vẫn còn tiếp, anh hỏi ai chịu đựng được hả?

-Anh với em bây giờ phải tạo ra người thì phải cố gắng chứ!

-Anh... anh... biến thái, vô sỉ, heo giống, vịt,... ưm ưm

Bực mình anh ăn luôn, không cần hỏi, ăn đến không còn một mảnh đến hơn 3 tiếng đồng hồ mới tha cho cô, để cô nghỉ, tiện nằm xuống ngủ cùng luôn^^, đây là khoảng thời gian tuyệt nhất của anh, đắm chìm trong hạnh phúc và ngọt ngào, nhưng anh vẫn chưa cởi xích cho cô, chỉ lúc ngủ hoặc LT thì mới cởi ra, anh vẫn sợ, cực kì sợ cô sẽ một lần nữa biến mất, anh biết là anh làm như vậy cô không thích vì cô rất lăng động, rất muốn tự do, nhưng anh buộc phải nhốt cô lại như vậy, chỉ như vậy anh mới yên tâm.

Hai lần cô biến mất đã làm anh kiệt quệ lắm rồi, ôm cô trong lòng mà cứ sợ nó sẽ biến mất, mỗi đêm anh luôn bị giật mình nhưng thấy cô trong lòng mình anh mới thở phào ôm cô chặt hơn để chắc chắn không phải mơ. Thứ cấm luyến mà trước anh nghĩ là ngu ngốc và ghê tởm, lúc đó anh nghĩ tại sao con người lại si tình đến như vậy, cứ bỏ đi thì có phải hơn không, bây giờ thì anh mới hiểu, YÊU nó làm con người ta không thể từ bỏ, chỉ cần có đối phương thì làm bất cứ thứ gì cũng xó thể, không có thì cảm giác một ngày dài bằng hàng thiên niên kỉ, khi gần nhau thì ngọt ngào ấm áp, khi bị ép chia lìa thì đau đớn đến từng bộ phận trên từng tế bào.

Bây giờ có được cô, anh vẫn không yên lòng, còn cha còn Lỗ Tấn nữa, liệu họ có cản trở anh không? Còn con của họ sau này, liệu nó sẽ nghĩ sao nếu biết ba mẹ nó là anh em ruột. Nhưng có một điều anh chắc chắn, đó là sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay cô.

-Anh yêu em.

Thì thầm vào tai cô và lằm xuống ôm cô thật chặt và đi vào giấc ngủ.

_______________________

Sắp tới mình sẽ chuyển vào bệnh viện chăm itachi vì con bé bị nặng hơn rồi, haizzz họng từ bé đã yếu mà cứ thích ăn kem, khổ thế đó còn vạ lây bạn tốt là ta và gia đình no lắng. E hèm vấn đề chính, trong vong 1 tháng tới 2 tháng mình sẽ rất ít up chuyện nhưng tuyệt đối không drop nên các bạn yên tâm ha, thân @hungviago1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play