Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới Thư Diệu lại trực tiếp hỏi y vấn đề mẫn cảm như vậy, y vốn không tính trả lời, nhưng dưới ánh mắt minh bạch của Thư Diệu, nam nhân mới bất đắc dĩ mở miệng.
“Uhm” Nam nhân nhẹ nhàng giật giật môi, cho ra câu trả lời chính xác.
Thư Diệu nở nụ cười, hắn ôm bả vai nam nhân: “Có thể khiến anh làm được tới bước này, thật đúng là không dễ dàng.” Hắn theo ngón tay nam nhân sờ xuống, trong lúc vô ý chạm vào địa phương băng bó trên tay nam nhân.
Nam nhân cau mày, đem giấu tay ở phía sau. Thư Diệu lập tức biết nam nhân bị thương, nhìn thấy nam nhân không muốn mình lo lắng, Thư Diệu bảo nam nhân đưa tay ra.
Nam nhân mới chậm chạp đưa bàn tay quấn băng gạc ra, Thư Diệu cầm cái tay không bị thương của nam nhân, một bên cúi đầu ăn táo, một bên nhìn chằm chằm cái tay bị thương của nam nhân.
Ăn táo xong, hắn lại nhìn thoáng qua nam nhân không buồn hé răng. Nam nhân không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi, nhưng mấy lời quan tâm, hắn vẫn phải nói vài câu.
“Sao lại không cẩn thận vậy?” Thư Diệu ngửi được trên tay nam nhân có mùi thuốc, hắn không có lảng tránh.
“Hôm nay lúc ở công ty, không cẩn thận bị nước sôi làm phỏng, đã bảo bác sĩ xem qua, không có gì trở ngại, cậu yên tâm……” Thư Diệu nghĩ tới nam nhân sẽ không nói, nhưng nam nhân lại đột nhiên nói luôn nguyên nhân cho hắn, tuy mấy lời cuối cùng nam nhân nói rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rõ. Thư Diệu nhu hòa gật đầu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn băng gạc trên tay nam nhân.
Nhìn thấy Thư Diệu vội vội vàng vàng chạy tới như vậy, nam nhân bảo Thư Diệu đi tắm rửa.
“Tắm rửa?” Thư Diệu quay đầu, cười như không cười nhìn chăm chú vào nam nhân: “Tôi vốn tính lát nữa trở về, vì lo lắng anh không muốn tôi ở lại chỗ này.”
“……” đỏ ửng trên mặt nam nhân càng ngày càng đậm.
Thư Diệu ăn xong táo trên tay nam nhân, một ngụm táo cuối cùng trong miệng hắn đưa đến miệng y. Thừa dịp nam nhân không chú ý, liền ôn nhu hôn y.
Nam nhân bị hắn ôm, lông mi đang hơi hơi run run.
Mùi táo ở giữa môi hai người lan tràn, Thư Diệu chỉ hôn nam nhân, không có tiến thêm bước nữa. Nam nhân đi thay Thư Diệu xả nước ấm, nam nhân vừa đứng lên liền thấy Thư Diệu đứng ở trước mặt y.
Thư Diệu tựa vào cạnh cửa, vẫn là tạo hình kia, đôi mắt màu xám yên tĩnh nhìn chăm chú nam nhân. Nhìn thấy nam nhân sững sờ, khoé miệng hắn gợi lên nụ cười ôn nhu: “Không tìm thấy gương, không có biện pháp cởi.”
“Gương ở bên cửa, vì nhà hẹp không tiện trang trí, nên đành phải lắp tạm.”
“Không phát hiện.” Thư Diệu vươn tay, đỡ khung cửa, vừa lúc chặn nam nhân chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy nam nhân nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn ôn nhu nở nụ cười: “Anh thay tôi cởi cũng được, như vậy có vẻ nhanh hơn.”
Thư Diệu bắt lấy cái tay không bị thương của nam nhân, nam nhân nghiêng đầu bất đắc dĩ giằng co trong chốc lát sau đành phải thay Thư Diệu cởi quần áo. Phòng tắm quá nhỏ, hai nam nhân đứng ở bên trong thật chật.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi, vào phòng đi…… Tôi giúp cậu cởi……” Giọng nam nhân rất nhỏ, phòng tắm quá hẹp, hơn nữa nhìn qua một chút cũng không xa hoa. Người có tiền dùng quen gia cụ cao cấp như Thư Diệu khẳng định vẫn sẽ không quen.
Nam nhân thay Thư Diệu cởi quần áo, tóc giả cũng tháo xuống, sau đó Thư Diệu khoác một kiện áo ngủ đi tắm. Nam nhân thay hắn xếp đồ diễn lại rồi đặt ở trên sô pha.
Thư Diệu tắm rửa xong đi ra, nói với nam nhân: “Vì sao không mở cửa sổ?”
“Tôi đi mở.” Nam nhân nghĩ Thư Diệu cảm thấy không khí trong phòng quá ngạt, nam nhân đi tới bên cửa sổ kéo bức màn ra, mở cửa sổ. Cùng lúc đó, trong phòng đèn dập tắt, ánh trăng lập tức chiếu vào phòng……
Nam nhân tưởng bóng đèn hỏng rồi, chuẩn bị đi đổi bóng đèn, lại phát hiện là Thư Diệu tắt đèn đi. Mà lúc này, Thư Diệu mặc áo ngủ thật tùy ý ngồi ở giữa giường, hắn cầm điều khiển từ xa mở TV.
“Đừng xem……” Nam nhân sốt ruột đi qua, muốn ngăn lại.
Nhưng là ….
Thư Diệu đã sớm một bước giơ cao điều khiển từ xa, ấn bật TV, vì thế khiến nam nhân chụp trượt, trực tiếp nhào vào trong lòng Thư Diệu.
Ai……
Nam nhân không muốn Thư Diệu nhìn thấy bộ dáng chật vật của y hôm nay, nhưng trong TV không ngừng truyền phát tin buổi sáng, Thư Diệu vẫn xem tới khuya mới ngủ.
Cũng may, Thư Diệu không có cười nhạo y, nhiều nhất chỉ là nói một chút trang phục y mặc hôm nay, trước ống kính không có đẹp mắt như trước kia. Nam nhân cũng giống hắn, y cũng đã ở trước mặt phóng viên thừa nhận, thì sợ gì nữa……
Tất cả mây mưa thất thường đều biến thành chân thật, trắng trợn lộ ra trước mặt người trên toàn thế giới, các tầng lớp xã hội đều đang chú ý.
Đêm đó nam nhân gối lên cánh tay Thư Diệu ngủ, sáng hôm sau lúc dậy, cánh tay Thư Diệu đều đã tê rần, nam nhân mở to mắt liền phát hiện biểu tình Thư Diệu không thích hợp.
Nam nhân săn sóc thay Thư Diệu mát xa cánh tay tê dại kia, cả quá trình, đôi mắt đen của Thư Diệu mỉm cười nhìn chăm chú vào nam nhân, hai mắt đen láy của hắn tản ra ánh sáng nhu hòa.
Vô luận tạo hình gì cũng đẹp mắt……
“Hôm nay tan tầm tôi tới đón anh, tôi mang anh đi tới chỗ tôi ở nhìn xem, anh còn chưa đi qua.” Thư Diệu tiến đến bên tai nam nhân, ái muội cắn cắn bên tai phiếm hồng của y.
Nam nhân mẫn cảm “uhm” một tiếng, sắc mặt nam nhân không biết nên nói là vui hay là buồn: “Thư Diệu, tôi thật sự có thể tới chỗ cậu sao, cậu không phải cảm thấy tôi tới đó không tiện ư?”
Thư Diệu một bên chậm rãi lắc đầu, một bên đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo. Hắn quay qua nhìn về phía nam nhân đang ở trong ổ chăn: “Anh không muốn đi sao? Nếu không muốn qua thì bỏ đi, chúng ta hẹn lần sau.”
Hắn săn sóc cảm nhận của nam nhân, đưa ra nhượng bộ để cho nam nhân không gian lựa chọn.
“Không phải.” Nam nhân lắc đầu phủ nhận, “Vậy sau khi kết thúc công việc cậu tới đón tôi là được……” Thư Diệu gật đầu, hắn ở trong tủ quần áo nam nhân, tìm ra vài bộ đồ bình thường nam nhân hay mặc tham dự trước công chúng. Đương nhiên nếu xuất hiện ở trước mặt truyền thông, lực hấp dẫn cũng là rất cao.
Tuy mắt thẩm mỹ của nam nhân có chút vấn đề (=.,=), nhưng nhà tạo hình công ty y sẽ luôn thay y để ý, cho y quần áo thích hợp nên dù trình độ thẩm mỹ có tệ cũng đều là hàng hiệu quốc tế.
Thư Diệu mặc ở trên người lại có một phen hương vị khác, so với nam nhân mặc có phong phạm hơn. Vì dù gì Thư Diệu vẫn còn trẻ, dáng người đẹp, tạo hình lại là quý công tử, nên đương nhiên phi thường thích hợp Thư Diệu.
Vì Thư Diệu có thông cáo nên đi rất gấp, trước khi đi, hắn bảo nam nhân nghỉ ngơi cho tốt. Tối đó, hắn đúng hẹn tới đón nam nhân đến chỗ hắn ở.
Khu chung cư cao cấp nhất thành phố, rất nhiều người nổi tiếng ở nơi này; đây là khu tập trung người giàu có, rất nhiều kẻ có tiền đều ở đây. Lâm Mộ Thiên không nghĩ tới cho dù Thư Diệu có “nghèo túng”, vẫn ở căn nhà cao cấp như vậy, đi xe quý giá như vậy……
“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Nam nhân càng nhìn càng lo lắng, dựa theo thu nhập của Thư Diệu căn bản không thể chi tiêu như vậy, y không biết Thư Diệu đã dùng cách gì giải quyết.
Mỗi lần nam nhân hỏi Thư Diệu, Thư Diệu đều mí mắt cũng không chớp trả lời: “Công ty cho, ông chủ cho.”
Nam nhân cũng không có hoài nghi, càng không có suy nghĩ lại, liền nhận thức như lời Thư Diệu nói, chỉ cảm thấy ông chủ Thư Diệu hào phóng lại xa hoa. Từ sau khi thân phận giữa y và Thư Diệu chính thức công khai, mỗi ngày đều có hot news của hai người họ.
Cũng như ngày hôm qua……
Thư Diệu lái xe đến nhà y thì bị chụp phải, mấy phóng viên giải trí bát nháo này, căn bản không thèm để ý suy nghĩ của người khác chỉ thích viết loạn. Vừa công khai tình cảm hai người thì tiêu đề một cái so với một cái càng hạ lưu hơn, nội dung một cái so với một cái càng trắng trợn hơn, đám paparazzi này thậm chí còn chụp được cảnh y và Thư Diệu ôm nhau ở trên giường……
Bất quá, chuyện này một chút cũng không cắt giảm danh tiếng của Thư Diệu, ngược lại thúc đẩy nhân khí của hắn càng thêm dồi dào, mà nhân khí nam nhân cũng không mảy may bị tụt xuống.
Đi vào nhà Thư Diệu, nam nhân không có cảm giác câu nệ, vì là Thư Diệu, nên nam nhân thật an tâm.
Ngay cả nam nhân cũng không nghĩ tới, y và Thư Diệu xác định quan hệ đầu tiên, Thư Diệu ôn nhu khiến nam nhân không thể nào chống cự. Gần đây sau khi kết thúc quay phim Thư Diệu đều sẽ tìm đến y.
Công việc tuy rằng rất bận rộn nhưng số lần hai người gặp mặt lại thường xuyên gia tăng, đương nhiên cũng không ngừng được đăng báo.
Bởi vì chỗ ở của Thư Diệu quá cao cấp, quá bắt mắt, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy. Phóng viên cũng trường kỳ canh giữ ở đó, nên bọn họ “hẹn hò” cơ bản đều ở trong nhà nam nhân.
Quan hệ của hai người đã công khai, dù bị chụp cũng không hề gì, nam nhân cũng không để ý nữa. Một tuần qua, mỗi ngày đều là đầu bản tin, cỗ sóng nhiệt này tựa hồ không có tính thối lui.
Mà mỗi lần Thư Diệu đi lên đều sẽ mua rất nhiều đồ, bổ khuyết tủ lạnh nhà nam nhân. Vì hiện tại nam nhân rất ít ra ngoài cho nên nhiệm vụ mua đồ đạc cơ bản đều giao cho Thư Diệu.
Thư Diệu cẩn thận còn mua cho nam nhân thuốc trị phỏng, hiện tại miệng vết thương của nam nhân đã đỡ nhiều lắm rồi. Tóm lại, cho dù bên ngoài huyên nháo lợi hại cỡ nào, “cuộc sống” của hai người đều không hề bị bất luận kẻ nào xâm phạm.
Nam nhân nhớ tới ngày ấy A Nhạc đưa vé cho y, thừa dịp Thư Diệu ôm y xem tin tức, y đưa vé cho Thư Diệu……
“A Nhạc mời cậu xem biểu diễn……”
Nam nhân nói còn chưa xong, Thư Diệu liền cắt ngang lời y: “Để sau rồi nói, vé anh cứ giữ đi.”
“ Ừ.”
Màn hình TV chuyển sang tin giải trí, lại là tin tức của y và Thư Diệu, còn có A Nhạc ở hiện trường buổi biểu diễn cũng bị hỏi chuyện của hai người, mà hiện trường bão nổi, tay Bass đen mặt chạy lấy người.
Thư Diệu không có hứng thú xem nữa liền tắt TV, Thư Diệu chưa cho nam nhân cơ hội nói chuyện. Hắn cúi đầu hôn lên môi nam nhân, quay người đặt nam nhân ở dưới thân.
Hơi thở nam nhân nóng rực, cảm giác dục vọng giữa háng Thư Diệu đè lên y, hô hấp của y trở nên thật hỗn loạn. Dưới khiêu khích mang theo một chút tình sắc của Thư Diệu, hơi thở y trở nên càng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng……
Mũi nam nhân phát ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, Thư Diệu ngăn chặn nam nhân, một bàn tay hắn xâm nhập trong quần y, qua lại vuốt ve đùi nam nhân. Một bàn tay ái muội nhu nắn khuôn ngực mềm dẻo của nam nhân, ngón tay thon dài kẹp lấy điểm nhô lên trước ngực y, thong thả vuốt ve……
Hắn hôn môi nam nhân, trằn trọc mút vào đầu lưỡi ướt mềm của y. Nam nhân không có khước từ, y nhìn thoáng qua bức màn, bức màn phủ rất kín, không chụp tới tình huống bên trong. Y thả lỏng người, chậm rãi vươn tay ôm cổ Thư Diệu.
Động tác nam nhân rất nhẹ, mang theo một chút khiếp đảm. Nam nhân chủ động khiến Thư Diệu dừng vài giây, nhưng tiếp theo đó là nụ hôn ướt át càng ôn nhu, càng sâu sắc……
Ngón tay Thư Diệu vuốt ve điểm nhô lên trước ngực nam nhân, đầu lưỡi hắn quấn quanh đầu lưỡi thoáng đáp lại của nam nhân, xúc cảm mềm mại ở giữa môi hai người ôn nhu lan toả. Hắn đè ép thân thể nam nhân, dục vọng để ở giữa háng y chậm rãi ma sát, từng chút một đỉnh vào thân thể mềm dẻo của nam nhân. Cho dù cách lớp quần cũng có thể cảm giác được dục vọng của cả hai đều rất có tinh thần……
Nam nhân hơi rũ mắt, che dấu ngượng ngùng nơi đáy mắt, biểu tình ngây ngô của nam nhân làm cho Thư Diệu rất thích. Hắn hai ba cái nhấc tay liền kéo quần nam nhân, làm cho áo nam nhân mở rộng.
Thân thể mê người của nam nhân hiện ra ở trước mặt hắn không hề che lấp.
Lâm Mộ Thiên hơi ngượng ngùng ôm cổ Thư Diệu, y không thuần thục hồi hôn, nhưng dưới sự lôi kéo của Thư Diệu, cũng dần dần dung hợp tiết tấu. Giữa môi hai người phát ra tiếng nước ‘chậc chậc’, tiếng đầu lưỡi ma sát, quấy đảo, mút vào khiến tim nam nhân nhảy loạn bang bang……
Thư Diệu rời khỏi môi nam nhân, kéo xuống cái tay đang ôm cổ hắn của nam nhân, hai mắt đen sâu không thấy đáy dừng ở trước mặt y: “Vẫn là ăn ngon như vậy, hương vị một chút cũng không đổi.”
Hắn ám chỉ đánh giá nụ hôn với nam nhân, nam nhân không có trả lời, chỉ là nhẹ nhàng đẩy hắn hai cái, ý bảo hắn không cần nói. Nhưng Thư Diệu giống như rất thích nhìn thấy nam nhân thẹn thùng!
“Thẹn thùng?” Hắn nhéo nhéo cái đùi mềm dẻo của nam nhân, thấp giọng nở nụ cười: “Bất quá bộ dạng anh thẹn thùng, tôi rất thích.” Hắn lấy tay nhéo mặt nam nhân.
Giọng nói của Thư Diệu thật dễ nghe, trong giọng nói của hắn mang theo vài tia đùa giỡn, nhưng giọng hắn lại luôn ôn nhu, dễ gần…..
“Nói bậy……” Nam nhân giật giật môi, Thư Diệu đến giờ còn đặt ở trên người y, chỉ cần y cúi đầu là có thể nhìn thấy tư thái gia hoả kia đang ma sát y.
Thư Diệu mở chân y ra, nam nhân cảm giác được dục vọng của Thư Diệu để ở động khẩu của y bồi hồi. Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào, điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên……
Thư Diệu một bên vỗ về dục vọng, tiến vào thân thể nam nhân, một bên chậm rãi vươn tay tiếp điện thoại. Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại ở bên tai, chính hắn lại không mở miệng nói……
Nhưng là —
Giây tiếp theo.
Thư Diệu tựa hồ nghe thấy đối phương nói gì đó, sắc mặt hắn trở nên không tốt, thật hiển nhiên là mất hứng, dục vọng của hắn không có dừng việc xâm nhập vào bên trong nam nhân.
Nam nhân cũng không biết điện thoại đầu kia là ai, cũng không biết đối phương đến tột cùng nói cái gì. Y chỉ nhìn thấy song đồng Thư Diệu đang dần dần nhíu lại, trong con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia tức giận……
Nhất thời, nam nhân ngừng thở, ngay cả lời nói cũng không dám bật ra.
CHƯƠNG 290
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Biểu tình khác thường của Thư Diệu làm cho nam nhân khẩn trương, y không biết đầu kia điện thoại là ai mà làm cho Thư Diệu bắt đầu sinh tức giận. Nhưng sau một trận im lặng ngắn ngủi, Thư Diệu chậm rãi động eo, làm cho dục vọng xâm nhập thân thể nam nhân, qua lại ma sát huyệt đạo của y.
Con đường nóng bức của nam nhân ngậm dục vọng của hắn thật chặt, không khí khẩn trương khiến cho nam nhân không tự giác thắt chặt lại. Vì điện thoại ở trong tay Thư Diệu còn chưa cúp, nên nam nhân không dám phát ra một tiếng động nào.
Nam nhân mơ hồ có thể nghe được đầu kia điện thoại có người đang nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm là giọng của ai, cũng không biết đầu kia điện thoại đang nói gì với Thư Diệu.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của nam nhân, Thư Diệu đem điện thoại đặt ở bên tai y. Nam nhân lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại ngạo mạn……
“Lâm Mộ Thiên, bảo anh nói chuyện, khiếm thao à?”
Vô lễ như vậy, vô sỉ như vậy, ngữ khí cực đoan như vậy, ngoại trừ Nhiên Nghị ra không còn ai khác. Giọng điệu luôn mang theo cười nhạo lại xem thường người khác của hắn, dù có hóa thành tro, nam nhân cũng nhận ra được.
“Cậu……” Nam nhân tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, giọng y run rẩy nói: “Đừng nói nữa…… Cậu câm miệng……” Y không biết lúc nãy Nhiên Nghị nói gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt.
Hai tay Thư Diệu phân biệt ấn giữ gốc đùi nam nhân, hướng hai bên sườn áp mở ra, khiến cho hạ thể nam nhân di động lên xuống, cái mông rắn chắc gắt gao dán hạ thể hắn. Dục vọng nóng bức của hắn chôn sâu ở con đường vừa ướt lại vừa nóng của nam nhân, dục vọng nóng bức ma sát nội vách tường tạo ra từng trận khoái cảm, khiến nam nhân không tự giác “nức nở” ra tiếng.
Động tác của Thư Diệu không có ngừng, hắn cúi đầu hôn cổ nam nhân, động dẫn ôn nhu khiến nam nhân tim đập bất ổn. Nam nhân cảm giác được dục vọng của Thư Diệu từng chút một tiến vào trong cơ thể y, động tác không chút hoang mang nhưng ôn nhu, mang theo một chút cường thế khiến người ta không thể nào chống cự, đầu lưỡi Thư Diệu tự do ở cần cổ nam nhân……
Xúc cảm trơn ướt lại mềm mại làm cho hơi thở của nam nhân đều run run, nam nhân cũng không biết sao Nhiên Nghị lại biết điện thoại nhà y, nhưng loại chuyện này đối với Nhiên Nghị mà nói cũng không khó.
“Này, sao không nói lời nào? Anh đang làm gì vậy?” giọng nói hơi lo lắng của Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại vang lên, đương nhiên không thiếu cười nhạo: “Đừng nói với tôi là trong nhà anh còn có những người khác?”
Giọng Nhiên Nghị rất nguy hiểm khiến nam nhân có chút sợ hãi.
Ngay vào lúc nam nhân sững sờ, Thư Diệu cầm điện thoại qua. Hắn đổi một cái tư thế, để cho nam nhân nằm nghiêng, hắn thuận thế từ phía sau ôm nam nhân vào trong ngực.
Hắn đặt điện thoại ở bên tai, tiếp tục nghe Nhiên Nghị nói, dục vọng chôn ở trong cơ thể nam nhân của hắn thỉnh thoảng lại chậm rãi động một cái. Đôi môi ướt át của hắn hôn sườn mặt nam nhân, hô hấp nóng bức khiến nam nhân ngưa ngứa ……
Nam nhân muốn bảo Thư Diệu ngắt điện thoại đi nhưng Thư Diệu lại hướng y khoa tay múa chân ra dấu, trong lòng nam nhân vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Y rất sợ Nhiên Nghị nói mấy chuyện hạ lưu, nếu Thư Diệu biết chuyện giữa y và Nhiên Nghị, như vậy……
Như vậy……
Nam nhân quả thực không dám tưởng tượng, Nhiên Nghị _ cái người đáng giận kia luôn như vậy, nếu muốn Nhiên Nghị tiêu trừ thành kiến với y, quả thực còn khó hơn so với lên trời!
Ngay tại thời khắc nam nhân suy nghĩ hỗn loạn —
Thư Diệu thản nhiên mở miệng: “Là tôi, Thư Diệu.” Giọng hắn lộ ra vài tia lãnh ý, nam nhân biết Thư Diệu đang giận, có thể nghĩ biểu tình Nhiên Nghị lúc này có bao nhiêu khiếp sợ, hoặc là nói, là cỡ nào oán niệm.
Nam nhân nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng.
“Tôi không biết hôm nay cậu gọi điện thoại đến có mục đích gì, nhưng tôi không thích giữa bạn tôi, cùng người yêu của tôi có mâu thuẫn. Nhiên Nghị, cậu hẳn là hiểu được ý của tôi.” Giọng điệu Thư Diệu rất vững vàng, giọng nói không có chút biến hóa, trong đôi mắt đen cũng bất động thanh sắc nhìn chằm chằm sườn mặt nam nhân, ngón tay hắn ái muội vuốt ve môi y.
“Người yêu?!” Giọng Nhiên Nghị cất cao vài phần, ngay cả nam nhân cũng có thể mơ hồ nghe được.
“ Đúng vậy.”
Thư Diệu không chút hoang mang đáp lại, sau đó hắn lại ôn nhu nở nụ cười; nhưng nụ cười lại khiến người ta có một loại ảo giác khinh thường mơ hồ. Hắn bảo Nhiên Nghị đừng gọi tới nữa, đơn giản nói xong liền ngắt điện thoại.
Nam nhân hỗn loạn nhìn về phía Thư Diệu: “Cậu ta…… Cậu ta có nói gì sao?”
Thư Diệu trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân muốn ngồi xuống lại bị Thư Diệu ôm chặt. Tiếp theo, chợt nghe thấy giọng nói vững vàng lại dễ nghe của Thư Diệu tựa vào lỗ tai y vang lên……
“Vì sao anh phải đáp ứng cậu ta không gặp tôi?” Thư Diệu khống chế eo nam nhân trước sau đong đưa, dục vọng sớm vận sức chờ phát động bắt đầu cử động như sống lại.
Hơi thở hắn xâm nhập bên tai nam nhân, nam nhân chôn đầu vào trong gối đầu mềm mại, ức chế tiếng rên rỉ muốn từ miệng mà ra. Nam nhân không trả lời Thư Diệu, y còn chưa nghĩ ra phải làm sao nói với Thư Diệu. Y không muốn phá hư tình cảm giữa Thư Diệu và Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị lại luôn ép y. Mà Thư Diệu nhìn thấy phản ứng bất an lúc này của nam nhân, hắn cũng không có truy vấn nữa.
Vừa rồi, trong điện thoại, Nhiên Nghị đem chuyện nên nói cũng đều nói hết rồi, chỉ là hắn không nghĩ tới Lâm Mộ Thiên đáp ứng Nhiên Nghị không gặp hắn, chuyện này làm cho trong lòng Thư Diệu rất là bất mãn……
Bất quá, hiện tại nam nhân đã thừa nhận quan hệ người yêu với hắn, coi như là nam nhân tiến bộ.
Hai người việc tốt vẫn phải làm, không có khả năng làm được một nửa liền chấm dứt. Dưới sự “ôn nhu” của Thư Diệu, nam nhân đạt lên đỉnh, cao trào sau kéo theo mỏi mệt khiến nam nhân có chút buồn ngủ.
Nam nhân đầu đầy mồ hôi bị Thư Diệu ôm, tay y nhẹ nhàng khoát lên hông Thư Diệu. Thân thể Thư Diệu ôn nhu gắt gao dán vào y, cảm giác được hơi thở Thư Diệu đến gần, nam nhân mới chậm rãi mở mắt ra.
Đôi môi bị hôn chặt……
Đầu lưỡi nam nhân bị Thư Diệu ngậm chặt, nhẹ nhàng mút vào, hơi thở ôn nhu bao vây lấy nam nhân, thật thoải mái, khiến nam nhân có cảm giác an tâm.
Thư Diệu hôn rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng trong đó lại làm cho người ta cảm giác được vài phần cường thế. Là ảo giác, hay là chân thật, nam nhân lâm vào mê loạn đã phân không rõ nữa.
Y không chán ghét cảm giác như vậy……
Đôi môi mềm mại của Thư Diệu ma sát môi nam nhân, ở trên môi nam nhân ôn nhu vẽ vòng. Đầu lưỡi mềm nhẹ quấy đầu lưỡi ướt mềm của y, sau khi nụ hôn kết thúc, nam nhân hé mở đôi môi có chút phiếm hồng.
Thật vất vả hơi thở mới vững vàng, nam nhân mới chậm rãi mở miệng: “Thư Diệu, kỳ thật tôi và Nhiên Nghị cũng không phải như cậu tưởng tượng, chúng tôi hầu như không có biện pháp hiểu nhau. Cậu ta bảo tôi rời khỏi cậu, là vì nghĩ tới sự nghiệp của cậu.”
Nam nhân dùng giọng nói đứt quãng, lắp bắp nói xong một câu. Y vẫn muốn nói tiếp với Thư Diệu, không muốn khiến cho Thư Diệu hiểu lầm, dù sao y còn không biết vừa rồi Nhiên Nghị nói bậy cái gì.
“Uhm.” Thư Diệu nhẹ nhàng mà đáp, hắn ôm nam nhân, ngón tay ở trên vai nam nhân nhẹ nhàng trượt xuống.
“Tôi đáp ứng cậu ta, là vì không muốn ảnh hưởng đến cậu……” Nam nhân nói càng ngày càng nhỏ: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn cùng Nhiên Nghị dây dưa không rõ……”
Cú điện thoại của Nhiên Nghị cũng không làm cho Thư Diệu phát giận với nam nhân, dựa theo cá tính Thư Diệu, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện thương tổn y. Chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, nhưng nam nhân vẫn luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa phong ba. Nhưng mỗi lần nam nhân hỏi Thư Diệu có phải để ý hay không, Thư Diệu luôn sẽ rất ôn nhu lắc đầu. Nếu nam nhân nói nữa, hắn sẽ dùng hành động làm cho nam nhân không thể tiếp tục mở miệng nữa, thẳng đến khi trong miệng nam nhân tràn ra tiếng rên rỉ.
Giữa trưa hôm nay.
Nam nhân bí mật đến phim trường xem, nhân viên Đông Tinh an bài nam nhân đi lối đi đặc thù, còn là lối đi cho người tàn tật. Nhân viên công tác giải thích nói là vì bên này hầu như không có người đi, nên có vẻ an toàn, lo lắng quan hệ giữa nam nhân và Thư Diệu, bọn họ cũng không thể không làm như vậy. Vì tránh đi đám phóng viên nên đành phải ủy khuất nam nhân.
Nam nhân cảm thấy cũng không sao cả, đi lối nào cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy Thư Diệu thì tốt rồi. Nam nhân rất lễ phép mỉm cười với nhân viên, nhân viên Đông Tinh bị nụ cười ôn hòa của nam nhân khiến cho ngượng ngùng. Lâm Mộ Thiên người thật so với trên TV cũng có mị lực, tuy nói nam nhân không tính là đẹp trai nhưng loại khí chất ôn nhuận này làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận.
Trong tay nam nhân cầm theo cặp ***g, vì Phong Xa còn chưa làm xong hợp đồng nên nam nhân tạm thời chưa thể kết thúc. Nhưng rảnh rỗi không cũng buồn chán nên y đi mua đồ ăn làm cơm trưa, đem tới cho Thư Diệu.
Lúc nhìn thấy Thư Diệu, Thư Diệu còn đang quay, cảnh tượng bên trong lấy bối cảnh châu Âu xưa, hơn nữa Thư Diệu một thân ác ma ma mỵ, nhìn qua rất có hương vị.
Nam nhân đứng ở một góc sáng, không muốn gây trở ngại bọn họ công tác. Nhân viên tiếp đãi y đi bận việc, y đứng một bên xem Thư Diệu quay, một bên chờ Thư Diệu kết thúc công việc.
Phim mới lần này của Thư Diệu là căn cứ thánh kinh biên tập thành một cố sự, hắn diễn là Quỷ Vương của địa ngục cai quản vạn chúng, bộ áo liền quần kia của hắn hao tổn không biết bao nhiêu của cải tiền bạc. Nữ chính của bộ phim này là nghệ sĩ của Đông Tinh, vai diễn của nữ chính là nhân loại, hai người đối diễn.
Nam nhân đợi không bao lâu liền quay xong rồi, đạo diễn và biên kịch đều tán dương diễn xuất của Thư Diệu. Nhìn thấy Thư Diệu kết thúc công việc đi về hướng phòng nghỉ, nam nhân đang chuẩn bị gọi Thư Diệu lại, liền thấy bạn diễn nữ gọi Thư Diệu lại, còn đưa lên một hộp cơm trưa đáng yêu.
Thư Diệu nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười ôn nhu, còn nhận cơm trưa.
Nam nhân không nhúc nhích.
Lúc này.
Thư Diệu lại phát hiện nam nhân, hắn vượt qua bạn diễn nữ đem cơm trưa trong tay đưa cho trợ lý. Mắt thấy Thư Diệu ngày càng tới gần, y cũng tiến lên vài bước……
“Tôi mang cơm trưa cho cậu, nghĩ tới khả năng cậu chán ăn cơm công ty……” Nụ cười nam nhân có chút miễn cưỡng, xem ra bình thường bữa ăn của Thư Diệu rất tốt, căn bản không cần phải ăn cơm công ty vì trợ lý hoặc bạn diễn của Thư Diệu tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt cho hắn.
“ Vậy sao?” Thư Diệu nhìn nam nhân trong chốc lát, hắn tiếp nhận cơm trưa trong tay nam nhân, mở ra ngửi ngửi rồi mới ngẩng đầu lộ ra một bộ cảm động: “Là cơm trưa tình yêu.”
Trong đôi mắt xám u ám ẩn chứa ý cười.
“Chính là cơm trưa bình thường.”
Nam nhân lo lắng bị người bên cạnh nghe được, ở trường quay như vậy thủy chung không tốt lắm.
Thư Diệu nói một tiếng “Cám ơn”, cũng nhận lấy cơm trưa nam nhân làm, trực tiếp đem nam nhân đưa sang phòng nghỉ. Ở trường quay có rất nhiều người nên cũng không tiện làm gì với nam nhân.
Nhưng đóng cửa lại.. là có thể. (=.,=)
Nam nhân bị tầm mắt mãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hỏi Thư Diệu làm sao vậy. Thư Diệu lại không nói lời nào, thẳng đến khi Thư Diệu ăn xong cơm trưa nam nhân làm, nam nhân đang chuẩn bị đi thu dọn, nhưng Thư Diệu lại ôm cổ y.
Nam nhân có chút luống cuống tay chân, vì Thư Diệu đang lôi kéo tay y hướng địa phương kia sờ qua……
“Cậu làm cái gì……”
“No cơm ấm XX. (=.,=)” Thư Diệu cười “ha ha”, hơi thở từ miệng hắn thở ra kích kích lỗ tai nam nhân.
Thư Diệu lôi kéo tay nam nhân sát qua sát lại, nam nhân muốn nói lại nói không nên lời. Ngay lúc Thư Diệu kề sát vào mặt nam nhân, chuẩn bị ở trên đôi môi hé mở của nam nhân in lên nụ hôn……
Cửa phòng nghỉ bị trợ lý Thư Diệu đẩy ra: “Thư Diệu, hiện tại có một cuộc phỏng vấn, an bài anh đi……” Trợ lý còn chưa nói xong liền ngây ngẩn cả người, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Thư Diệu chuẩn bị hôn nam nhân.
Nam nhân xấu hổ đẩy Thư Diệu ra.
Việc tốt bị phá hư nên Thư Diệu có chút mất hứng, hắn bảo trợ lý đi ra ngoài: “Đã biết, tôi lập tức ra ngay.” Không kiên nhẫn, rõ ràng là giọng không kiên nhẫn……
Trợ lý đầu đầy mồ hôi lui ra ngoài.
Nam nhân thúc giục Thư Diệu: “Cậu đi nhận phỏng vấn đi, tôi ở bên cạnh chờ cậu, nếu trễ cậu còn chưa quay lại, tôi sẽ đi về trước .”
“Được.”
Thư Diệu lên tiếng sau đó liền sửa sang lại tạo hình một chút, hắn dừng bước lại một lát, quay đầu hỏi nam nhân: “Mấy ngày nay lúc tôi còn quay phim, mấy người kia có đến tìm anh không?”
Mấy người kia……
Nam nhân đương nhiên biết Thư Diệu nói mấy người kia là ai……
“Không……” Nam nhân chậm rãi lắc đầu.
“Em trai anh và Vĩnh Trình không có tới tìm anh?”
“Không có.” Nam nhân thành thật trả lời : “Bọn họ gần đây đang bận chuyện khu giải trí.”
Thư Diệu lại hỏi: “Vậy Thanh Dương thì sao?”
“Cũng bận.”
……
“Khu Giải trí” .. Thư Diệu ở trong lòng lẩm nhẩm ba chữ này, hắn có chút đăm chiêu gật đầu rồi mới xoay người bước đi. Nam nhân biết Thư Diệu đang lo lắng cho y, chuyện quan hệ của bọn họ công khai, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới mấy người kia.
Cũng sắp một tuần rồi, sự kiện qua đi, không khí bình tĩnh có chút dị thường……
Nam nhân còn không biết ngày mai nên dùng dạng tâm tình gì đến tham gia buổi lễ từ thiện, vì buổi từ thiện ngày mai, vô luận là Lâm Việt hay là Vĩnh Trình, hoặc là Thanh Dương, thậm chí là Nhiên Nghị và Thư Diệu cũng đều phải tham dự.
Không quá bao lâu.
Cửa phòng nghỉ lại bị người mở ra, nam nhân tưởng Thư Diệu trở về, y cao hứng ngẩng đầu thì một bóng đen cao lớn bao phủ y. Đến khi nam nhân thấy rõ phản quang dung mạo bóng người kia, thì nam nhân đột nhiên ngây ngẩn cả người……
Nụ cười trên mặt y cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại sợ hãi không hiểu…… (=.,= ai làm thúc sợ nào?) ( Còn ai ngoài thằng hãm …. kia nữa :v )
HẾT CHƯƠNG 290 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT