CHƯƠNG 125

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Kết thúc công việc có mệt hay không?” bên tai nam nhân truyền tới giọng nói dễ nghe của Vĩnh Trình, tiếp theo đó liền cảm giác được hai tay Vĩnh Trình ở trên người y sờ tới sờ lui, khiến cho y rất không thoải mái.

Thời tiết nóng như vậy, trong lều không có quạt máy, cứ như ở trong ***g hấp vậy, y không biết sao Vĩnh Trình lại có tâm tình làm chuyện này. Y âm thầm kinh ngạc, cả buổi chiều này, Vĩnh Trình trải qua như thế nào.

“Tôi không cảm thấy mệt.” giọng nam nhân không lớn, y lo lắng bị người bên ngoài nghe thấy nên nhỏ giọng một chút thì tốt hơn. Y muốn hất tay Vĩnh Trình ra, Vĩnh Trình lại nhân cơ hội sờ vào trong áo y.

Quần áo nam nhân đều bị mồ hôi làm ướt nên khi bị vén áo lên như vậy thì hơi lạnh. Quần áo nam nhân vì bị Vĩnh Trình sờ tới sờ lui nên hơi tuột xuống dưới, y sờ soạng đi lấy khăn mặt, vừa vặn lại bị hôn bất ngờ không kịp phòng bị.

Nam nhân bị nụ hôn thình lình kéo đến khiến cho sắp hít thở không thông, y chống tay ở trước ngực Vĩnh Trình, muốn đẩy Vĩnh Trình ra. Nhưng đối phương ôm thắt lưng y, kéo khoảng cách cả hai lại gần hơn, thân thể hai người gần như sát vào nhau, căn bản không có đường sống để y chống lại. Đầu lưỡi y bị ép nhẹ, đầu lưỡi nóng ướt, mềm mại của đối phương quấn quanh rồi ái muội mút vào.

Đôi môi cánh hoa trằn trọc, đầu lưỡi xâm nhập trong khoang miệng nóng ướt của nam nhân, dây dưa đầu lưỡi trốn tránh kia. Nơi mẫn cảm trong khoang miệng bị càn quét qua, nam nhân nhịn không được “Ân” một tiếng. Âm thanh hơi nhẹ từ trong xoang mũi phát ra trong bóng đêm có vẻ ái muội lại mê người, hô hấp của y trở nên dồn dập, nóng bỏng. Vĩnh Trình gấp gáp hôn sâu nam nhân, cử động trên tay cũng không dừng, hai tay không ngừng âu yếm thân thể nam nhân, chạm vào, nhẹ niết, khiêu khích làn da mẫn cảm của y.

Vì khi quay phim nam nhân chỉ hay đội tóc giả, trước giờ nam nhân cũng chưa từng hoá trang nên không có hơi thở son phấn của nữ nhân, điều này làm cho Vĩnh Trình phi thường thích. Hắn theo khóe miệng nam nhân, một đường hôn lên trên mặt y.

Nam nhân chỉ cảm thấy hai má bị nước miếng làm cho ướt át, đầu lưỡi mềm mại lướt qua hai má y, lại luồn vào trong miệng y, quấn đầu lưỡi y, môi bị hôn đến phát đau. Sự nhiệt tình cùng với sự vội vàng của Vĩnh Trình khiến y không chống đỡ được, đầu lưỡi y bị hôn đến run lên, nhưng Vĩnh Trình lại không nguyện ý buông y ra.

Nhiệt tình xâm nhập, mật dịch tham nhập, giống như muốn nuốt nam nhân vào trong bụng, tựa như một con sói chưa được ăn no. Trong cái lều lớn tối như mực, lại nghe thấy tiếng e hèm áp lực của nam nhân, cùng với tiếng hừ nhẹ thỏa mãn từ trong xoang mũi phát ra của Vĩnh Trình. Chỉ là hôn môi lại giống như đang làm tình, còn chưa có chính thức bắt đầu lại giống như đã đến cao trào.

Vĩnh Trình hôn môi nam nhân, vội vàng nói: “Tôi muốn anh.”

“Tôi……” Tôi không……

Nam nhân còn muốn nói, miệng lại bị ngăn chặn, Vĩnh Trình nhấp đôi môi nam nhân mấy lần, ngăn chặn cái miệng còn muốn nói chuyện kia. Hắn ngậm môi nam nhân, vội vàng tỏ vẻ: “Bây giờ tôi sẽ làm, tôi chờ không nổi nữa.”

“Ngô……” Nam nhân căn bản không có cơ hội nói chuyện. Y bị hôn gắt gao, ngay cả thời gian nuốt nước miếng cũng không có, đã bị hôn đến thất điên bát đảo.

Muốn sẽ làm, còn cần nói ra sao (=.,= thế đấy, mấy thằng này cứ xử sự ôn nhu mà bá đạo thì sao mà thúc đẩy ra cho được)……

Nam nhân vì lời nói cùng với nụ hôn nóng bỏng của Vĩnh Trình mà mặt trở nên đỏ bừng. Đáng tiếc trong bóng đêm thấy không rõ sắc mặt y, nhưng Vĩnh Trình cũng cảm giác được rất rõ thân thể nam nhân đã mềm đi rất nhiều. Hắn biết nam nhân khẳng định lại thẹn thùng trốn tránh, hắn ôm thắt lưng nam nhân, không cho nam nhân trốn, đường hoàng áp nam nhân lên trên giường lớn mà đoàn phim cố ý vì nam nhân chuẩn bị.

Thời tiết rất nóng, hơn nữa nam nhân bị thân thể nóng rực của Vĩnh Trình kề sát, y quả thực cũng bị ép tới hít thở không thông. Trong lúc hỗn loạn có gì đó ướt mềm ở cần cổ y chạy loạn _ đó là đầu lưỡi ướt át mềm mại của Vĩnh Trình, nhẹ nhàng mà xẹt qua cổ nam nhân, dừng lại ở xương quai xanh, liếm hôn biến thành mút vào phát ra tiếng nước “Đát đát”.

“Đừng như vậy…… Ngày mai tôi còn phải quay phim……” Nam nhân bảo Vĩnh Trình đừng lưu lại dấu vết ở trên người. Y là nhân vật công chúng, bị truyền thông nhìn thấy khẳng định sẽ trở thành đề tài bàn luận lớn.

Vĩnh Trình từ trước người nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt trầm định nhìn chằm chằm nam nhân, hô hấp nóng rực của hắn đều phun ở trên mặt y: “ Anh không thích tôi hôn anh?” khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức Vĩnh Trình chỉ cần cúi đầu là sẽ hôn được môi nam nhân. Không khí nóng ẩm cùng với tứ chi thân cận kích thích làm cho trong cơ thể hắn có cổ xao động mãnh liệt, hắn không muốn dừng lại.

Nam nhân há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Nhiều nhất là tôi không lưu lại dấu vết là được, kỳ thật tôi vẫn thích hôn nơi này của anh.” ngón tay thon dài của Vĩnh Trình cọ xát cằm nam nhân. Hắn chậm rãi nâng cằm dưới nam nhân lên, thuận thế đem đầu lưỡi cho vào giữa đôi môi hé mở của y.

==========

CHƯƠNG 126 H

Edit : Đa Mộng

Betôi : Trangki

Nam nhân bị hôn chặt, thế hôn của Vĩnh Trình rất mãnh liệt, có lẽ lâu lắm rồi chưa làm nên hắn có vẻ hơi kích động, hai ba cái liền cởi sạch quần áo trên thân nam nhân, tiện tay để ở bên giường. Một bên hôn nhẹ thân thể nam nhân, một bên cởi quần áo mình, hạ thân gắt gao ngăn chặn hạ thể nam nhân, vật cứng nóng bỏng kia để ở bộ vị trọng yếu của y.

Thân thể nam nhân trở nên căng thẳng, tuy rằng bị Vĩnh Trình không ngừng vuốt ve, nhưng khi cảm giác được hạ thân cứng rắn kia của Vĩnh Trình, nam nhân cũng dần dần trở nên khẩn trương. Vĩnh Trình niết nhũ thủ nam nhân, đầu lưỡi không ngừng liếm láp nhũ thủ dựng đứng mẫn cảm kia của y.

“Ân……” hô hấp của nam nhân dồn dập, áp lực rên rỉ vài tiếng. Đối mặt với sự khiêu khích của Vĩnh Trình, thân thể y vốn mẫn cảm lúc này đã có phản ứng.

“Có cảm giác ?” ánh mắt xinh đẹp của Vĩnh Trình lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, hai mắt đã thích ứng bóng tối có thể thấy rõ dung mạo lẫn nhau. Nhìn thấy nam nhân ngượng ngùng tránh đi tầm mắt hắn, hắn vươn tay xoa dục vọng của nam nhân, động tác dồn dập làm mấy cái. Nhìn thấy y theo bản năng lại bất an khép chân lại, hắn kéo chân y, đem chân y nâng lên đè ở trước ngực rồi chen vào giữa hai chân. Dục vọng sớm vận sức chờ phát động của hắn để ở huyệt khẩu đang căng chặt của nam nhân.

“Tôi muốn đi vào, anh thả lỏng, bằng không sẽ đau.” Hắn ngậm vành tai nam nhân vào, ái muội liếm lộng, hắn không quên nhắc nhở nam nhân thả lỏng.

Hắn không muốn làm nam nhân bị thương, phát hiện nam nhân sửng sốt một chút, hắn chậm rãi động thân tiến vào, không có chất bôi trơn dễ chịu nên khiến cho y phải chịu dày vò. Vĩnh Trình nhìn thấy nam nhân nắm chặt drap giường, dáng vẻ rất khó chịu, hắn không đành lòng liền dừng ở trong thân thể nam nhân. Suy nghĩ một lúc tuy hắn mới chỉ tiến vào đầu đỉnh nhưng hậu huyệt của nam nhân quá chặt, kẹp chặt làm cho hắn vừa thích lại vừa đau.

Vĩnh Trình cúi thân xuống, giống như an ủi mà hôn hai má ướt mồ hôi của nam nhân, khi hôn đến bên tai nam nhân, hắn hô hấp dồn dập mà tỏ ý: “Miệng mở ra.” Giọng hắn rất dễ nghe, ở trong lều lớn tối như mực rất rõ ràng.

Nam nhân còn chưa kịp động, liền cảm giác được Vĩnh Trình chủ động vói ngón tay thon dài vào trong miệng của y, nhẹ nhàng mà quấy, ma sát đầu lưỡi y. Nam nhân “ nha nha ô ô” nghe không rõ là đang nói cái gì, Vĩnh Trình hôn trước ngực run run của nam nhân, ngón tay được bôi trơn hướng về phía giữa hai chân nam nhân, vuốt ve nếp nhăn nơi động khẩu của y.

Dục vọng của Vĩnh Trình từ con đường bên trong nam nhân rút ra, hắn khiến cho y nghiêng người, phía sau lưng theo bản năng cong lên, hắn thuận thế cho ngón tay vào thân thể nam nhân, nhẹ nhàng đè ép khai thác. Ngón tay bị hậu huyệt mềm mại gắt gao hấp trụ, nhìn ngón tay mình ở trong thân thể nam nhân tiến tiến xuất xuất, hắn lại có một loại cảm giác khác.

Vì tránh không để nam nhân quá đau, hắn vuốt ve đùi trong của nam nhân, làm cho nam nhân hoàn toàn thả lỏng. Cơ thể nam nhân dần dần nóng lên, y nghiêng thân nằm ngã xuống giường, cảm giác được ngón tay thon dài của Vĩnh Trình ở trong thân thể y ấn đến ấn đi, xúc cảm rõ ràng kia làm cho tim y đập gia tốc, đồng thời còn có thể cảm giác được đầu lưỡi Vĩnh Trình trượt ở trên người y.

Nam nhân muốn khống chế âm thanh của mình, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ áp lực, y không khống chế được. Thân thể trường kỳ bị khai thác trở nên càng thêm mẫn cảm so với trước kia, nam nhân không thể khống chế dục vọng của mình……

Làm một trận sau thì dục vọng của Vĩnh Trình thuận lợi tiến vào thân thể nam nhân, chặt chẽ và nóng rực khiến Vĩnh Trình không tự chủ được hít sâu. Cảm giác mất hồn đến thấu xương trong thân thể của nam nhân làm cho Vĩnh Trình phi thường thích, vừa mềm mại, vừa ướt lại vừa dính, kẹp hắn thật chặt, thật thoải mái.

Hắn đỡ chân nam nhân, cử động eo bắt đầu đong đưa. Dục vọng của hắn ở trong bí huyệt của nam nhân ra ra vào vào, theo tần suất nhanh hơn, phát ra tiếng nước “Phốc chi” *** mỹ.

Nam nhân cuộn tròn cơ thể, xiết chặt chăn dưới thân, nhận lấy sự nhiệt tình và va chạm chặt chẽ của Vĩnh Trình. Dục vọng kia thường xuyên ra vào trong cơ thể y, thậm chí y có thể cảm giác được hình dáng dục vọng của đối phương, xúc cảm rõ ràng khiến cho nam nhân không thể nào trốn tránh. Cùng với sự ra vào của dục vọng, nam nhân muốn đổi tư thế, tư thế này hiện giờ là y bị Vĩnh Trình đặt nghiêng ở dưới thân, rất không thoải mái.

==========

CHƯƠNG 127 H

Edit : Đa Mộng

Beta: Trangki

Nam nhân hơi động, Vĩnh Trình hình như hiểu ý định của nam nhân liền đem nam nhân ôm đứng lên, lật người qua. Nam nhân quỳ tựa vào trên giường, Vĩnh Trình từ phía sau lưng tiến vào thân thể y.

“Ba ba ba”……

Tiếng dinh dính quanh quẩn ở trong lều tối như mực, có vẻ dị thường mãnh liệt và rõ ràng, kích thích thần kinh nam nhân. Lúc vận động Vĩnh Trình rất cẩn thận, hắn không muốn làm bị thương nam nhân, nhiệt tình lại ổn định ma sát đột khởi mẫn cảm ở nội bích kia của y.

Vĩnh Trình cúi người xuống hôn cái lưng hơi cong của nam nhân, một bàn tay che dục vọng của y, một bàn tay xoa mu bàn tay y. Năm ngón tay thon dài xen kẽ vào nhau, gắt gao nắm ngón tay nam nhân.

Nam nhân bị thân thể nóng như lửa ở phía sau áp chế, thừa nhận tác cầu nóng bỏng kia. Y cúi đầu thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi và thân thể nóng bỏng kề sát phía sau cùng một chỗ. Hô hấp nóng rực, không khí oi bức, hơn nữa hỏa diễm ma sát trong cơ thể khiến nam nhân đầu đầy mồ hôi thở dốc. Thân thể nóng hơn, tim đập nhanh hơn, theo sự tiến vào không ngừng của Vĩnh Trình cùng cường lực ma sát kia khiến tiếng rên rỉ khó nhịn của nam nhân đã trở nên run run….

Vĩnh Trình lại phi thường vui thích khi nghe được âm thanh mất hồn như thế của nam nhân, giống như đạt được thắng lợi. Hắn yêu thương mà hôn nhẹ cái lưng trơn bóng của nam nhân, theo thân thể giật lên của hắn, mồ hôi trên người rơi xuống ở trên thân nam nhân. Nam nhân chỉ cảm thấy thứ kia quá nóng, kích thích làn da y thật sâu, thật nóng, thật nhiệt……

“Thích không?” Vĩnh Trình hạ giọng, hỏi nam nhân có thoải mái hay không.

“Ngô ngô……” Nam nhân căn bản là nói không nên lời, bị đỉnh đến nỗi cả người mềm nhũn, mở miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ không thể ức chế. Đàn ông không giống phụ nữ, dục vọng của đàn ông trong loại giao chiến thân thể kịch liệt này là không có biện pháp khống chế.

“Anh cũng cứng rắn, nhiệt nhiệt, ẩm ướt, thật đáng yêu.” Vĩnh Trình một đường theo lưng nam nhân liếm hôn đến vành tai y, đầu lưỡi hắn luồn vào trong lỗ tai nam nhân, ướt át ngậm vào lỗ tai nóng lên của y.

Nam nhân chưa từng bị kích thích qua như vậy, sự mãnh liệt đánh sâu vào, nhấc lên từng cơn sóng to, nam nhân tại trong cao trào mê muội phát ra tiến rên rỉ yếu đuối ở trên giường lớn hỗn độn. Khi nam nhân cao trào, Vĩnh Trình cảm nhận được nam nhân co rút nội bích lại, trong sự đong đưa nóng bỏng đạt đến cao trào, hắn nhẹ nhàng thở hổn hển. Dục vọng vẫn chôn ở trong cơ thể nam nhân không chịu ra, hắn vuốt ve thân thể ướt nóng của y.

Nam nhân cả người vô lực nghe được tiếng thở dài thỏa mãn của Vĩnh Trình, tay bị đối phương bao phủ thật chật, nam nhân chôn đầu, căn bản là không thể hô hấp.. Y nghiêng đầu muốn hô hấp, y muốn từ trong không khí oi bức kia giải thoát ra, ai ngờ Vĩnh Trình lại nhanh chóng cúi đầu, cho y một nụ hôn sâu hít thở không thông.

Tối nay, nam nhân cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần, tóm lại ngày hôm sau dậy hai chân thật vô lực, nhưng thân thể nam nhân đã được rửa sạch sẽ. Trước khi đi quay phim thì y nhìn thoáng qua Vĩnh Trình đang ngủ, tên kia tối qua thể lực kinh người, hiện tại ngủ thật đúng là ngon.

Buổi chiều khi nam nhân trở về thì Vĩnh Trình thay y đổi băng gạc ở miệng vết thương. Nam nhân từ khi đi vào cũng chưa nói gì, chợt nghe Vĩnh Trình tự nhủ nói nam nhân lúc quay phim diễn rất nhập tâm, còn không quên gay gắt khinh bỉ diễn viên đóng vai nữ chính cùng diễn với nam nhân. Hắn lo lắng nam nhân bị “ yêu nữ ” mê hoặc, hắn cũng không hy vọng y lại đi nhìn những người khác, nam nhân chỉ cần có hắn là đủ rồi.

“Anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không?”

“Tôi đang nghe.” Nam nhân thật bất đắc dĩ.

“Vậy sao anh luôn không có phản ứng, anh giống như không thích tôi ở trong này cùng anh quay phim.” Vĩnh Trình đối với thái độ của nam nhân có chút thất vọng, hắn nhéo nhéo tay nam nhân, cắn miệng y một ngụm, lại luyến tiếc dùng miệng ma sát vài cái.

==========

CHƯƠNG 128

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Cảm thấy nam nhân thẹn thùng né tránh, hắn thật sự thích vô cùng, mỗi lần đều phải túm nam nhân lên giường mới bỏ qua. Kế tiếp là thời gian nam nhân quay phim, Vĩnh Trình đè thấp mũ, đeo kính râm, giả thành nhân viên giao cơm, ở bên cạnh gần gũi thưởng thức nam nhân diễn xuất. Điều này làm cho nam nhân có chút không được tự nhiên, đáng tiếc lại không có biện pháp với tên Vĩnh Trình này.

“Bị phát hiện sẽ không tốt lắm, ngày mai cậu nên…… cậu đừng đi ra ngoài.” Nam nhân ghé vào trên giường mỏi mệt hô hấp, người nọ ở phía sau ôm y thật chặt, đôi bàn tay to ở trên người y sờ tới sờ lui.

“Anh lo lắng tôi bị hai vệ sĩ mà Lâm Việt và Thư Diệu phái tới phát hiện sao?” Vĩnh Trình mang điệu bộ không sao cả dán ở bên tai nam nhân cười khẽ, tiếp theo nói chậm lại, ở bên tai nam nhân ái muội hỏi, “Anh đang lo lắng tôi à ?”

Nam nhân không nói lời nào, muốn gỡ đôi tay không an phận kia của Vĩnh Trình ra, lại bị Vĩnh Trình gắt gao ôm lấy không động đậy được. Đương nhiên kế tiếp nam nhân muốn biểu đạt ý kiến phản đối, cũng đều bị bao phủ ở giữa đôi môi.

Ngày hôm sau, Vĩnh Trình không biết lấy đâu ra quạt điện. Hắn thật đúng là can đảm, chỉ đơn giản cải trang một chút như vậy mà lại tự do ra vào đoàn phim. Sau đó nam nhân mới biết được người đầu tư bộ phim này ngoài Lâm Việt ra còn có chú của Vĩnh Trình.

Như thế nào chạy tới chạy lui đều chạy không thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ, nam nhân biết phản kháng cũng vô dụng, đối với những người này y đều là người ở thế bị động. Y cũng chưa từng chủ động qua, y biết mình không có tư cách phản kháng, dù có phản kháng, kết quả cũng giống nhau, vậy còn không bằng tích chút khí lực làm tốt công việc.

Mà Thư Diệu mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho nam nhân, nam nhân cũng rất vui khi nghe giọng hắn. Có số chuyện y nguyện ý nói với Thư Diệu mà không muốn nói cho Lâm Việt, y biết tính tình của Lâm Việt, lúc không tức giận thì tao nhã, nóng giận lên thì phiền toái. Mỗi khi nam nhân nghe điện thoại của Thư Diệu, Vĩnh Trình đều dùng một loại ánh mắt u oán nhìn chằm chằm y.

Nam nhân lại cảm thấy Vĩnh Trình như vậy hình như có điều khó nói, vì thế y xem như không biết mệt ở trước mặt Vĩnh Trình trò chuyện với Thư Diệu. Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Vĩnh Trình thật sự chịu không nổi hành động như khiêu chiến của nam nhân liền đè nam nhân ở trên giường vuốt ve một trận. Ngày hôm sau lại khôi phục hình thức gọi điện thoại mỗi ngày, đến cuối cùng Vĩnh Trình đành phải trong lúc y nghe điện thoại mà đi ra ngoài hóng gió.

Mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lâm Việt đều cố định gọi một cuộc điện thoại cho nam nhân. Hơn nữa Vĩnh Trình thường lôi kéo muốn nam nhân làm mấy chuyện “ này nọ ” một lần khiến cho thời gian y đọc kịch bản giảm mất một nửa. Điều này dẫn đến việc nữ chính phát hỏa, đi mặt nặng mày nhẹ với nam nhân khiến đám người trong đoàn phim sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Việc mời được nữ nhân vật chính này đến đây cũng không dễ, hậu trường rất căng thẳng, người trong đoàn phim lại không ai dám đắc tội.

“Tôi muốn anh giải thích cho tôi ! Anh thật ngu ngốc, đã sai 3 lần rồi!” Nữ nhân vật chính An Lâm buồn bực chỉ vào nam nhân phạm sai lầm, một chút cũng không còn bộ dáng thục nữ.

“Ngại quá……” Nam nhân cảm thấy thật có lỗi.

“Anh có biết cái gì là chuyên nghiệp không? Anh có biết cái gì gọi là lãng phí thời gian không? Anh đây là đang làm lãng phí thời gian quý giá của cả đoàn phim! Không quay nữa, đi học lại rồi đến đây!” An Lâm bị thái độ nam nhân làm tức giận đến nỗi trực tiếp chạy lấy người. Trong trường quay mọi người khó mà mở miệng nói, đều khẩn trương nhìn một màn không tốt này, ai cũng không dám ngăn trở nữ chủ An Lâm “ thong thả” rời đi.

Nam nhân cảm thấy thật có lỗi, đồng thời trong đoàn phim mọi người vụng trộm lén an ủi nam nhân. Sau khi Vĩnh Trình nghe được chuyện này thì không có kích động quá lớn, hắn tỏ vẻ nam nhân không quay nữa là tốt nhất, không quay thì không quay.

Ngày hôm sau An Lâm kia không biết như thế nào, liền chủ động giải thích với nam nhân, ánh mắt mọi người trong trường quay đều sắp rớt ra ngoài. Nam nhân cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy hết thảy phát sinh quá đột ngột khiến y trở tay không kịp.

Rốt cục cũng quay thành công bộ phim truyền hình, tối ngày phát tiền công, Vĩnh Trình ôm nam nhân im lặng ngủ. Thời tiết rất nóng nhưng Vĩnh Trình lại tuyệt nhiên không muốn buông nam nhân này ra.

==========

CHƯƠNG 129

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Sau khi Lâm Mộ Thiên quay xong đã về đến nhà, về nhà dĩ nhiên là nhà Lâm Việt. Từ sau lần Thư Diệu nằm viện, y bị Lâm Việt mang đi thì vẫn ở lại trong biệt thự Lâm Việt, y cũng dần dần quen trong “ nhà ” có sự tồn tại của Lâm Việt.

Nhưng lúc y đi vào trong nhà liền thấy có một bộ quần áo rơi ở trên đất, y lập tức dừng bước tròn mắt đứng tại chỗ. Nam nhân không muốn đi lên lầu, y an vị ở dưới lầu chờ Lâm Việt đi xuống.

Thời gian từng phút từng giây đi qua, nam nhân lần đầu tiên cảm thấy chờ đợi là việc đặc biệt gian nan. Sau đó không lâu, một nữ nhân mặc áo ngủ từ trên lầu xuống, khi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên ngồi ở phòng khách, hai người đều kinh ngạc .

“An Lâm……” sắc mặt nam nhân nhìn không tốt lắm, không nghĩ tới người phụ nữ mà Lâm Việt mang về là cô. Thì ra mọi người nói chuyện An Lâm có chỗ dựa ở công ty chính là ông chủ lớn Lâm Việt, khó trách hai ngày trước cô rời đoàn phim trở về trước.

Nam nhân nhất thời có chút không chấp nhận được sự thật này, bất quá, y biết rõ Lâm Việt trước giờ đều chưa từng mang phụ nữ về, này chứng tỏ An Lâm có chỗ đặc biệt.

“ Sao anh lại ở chỗ này?” An Lâm chán ghét nhìn chằm chằm nam nhân trầm mặc.

“Tôi về nhà mà thôi.” Giọng nam nhân không lớn, y nói là sự thật.

“Anh đã về rồi.” Trên lầu truyền đến tiếng Lâm Việt, nam nhân ngẩng đầu, nhìn về phía trên lầu. Lâm Việt vừa tắm rửa xong đi ra, tóc còn ẩm ướt, khuôn mặt tinh xảo kia nhìn qua thật mê người.

Lâm Việt nhìn thấy nam nhân sắc mặt không tốt thì trong lòng có chút không thoải mái, hắn đi xuống lầu liền bảo An Lâm rời đi trước. Người đàn bà An Lâm này phi thường hiểu chuyện, hỏi cũng không hỏi, An Lâm rất nhanh liền rời khỏi biệt thự.

Cho dù là nam nhân có trì độn, nhìn thấy loại tình huống này cũng biết quan hệ giữa Lâm Việt và An Lâm không hề đơn giản.

Lâm Việt chạy đến bên cạnh nam nhân ngồi xuống, nam nhân hướng bên cạnh dịch ra một chút, chừa ra một khoảng cách giữa hai người. Nhìn thấy loại tình huống này, trong lòng Lâm Việt mất hứng _ nam nhân ngốc này vẫn sợ hắn như vậy sao, hắn không biết đã ngủ vớu y bao nhiêu lần rồi. Tại trong cái “nhà” này ở chung lâu như vậy rồi, nam nhân ngốc này vẫn không mở lòng với hắn.

“An Lâm là em bảo cô ấy đến.” Lâm Việt mặc áo ngủ, ngực hơi mở. Hắn chống tay lên sô pha, nghiêng đầu nhìn nam nhân, giọt nước trên mái tóc hắn nhỏ giọt ở trên mặt nam nhân. Nam nhân ngửi được trên người hắn có cổ mùi rượu đậm đặc, hẳn là uống không ít.

“Tôi biết.” Nam nhân trả lời, nếu không phải Lâm Việt bảo cô tới, sao cô có thể đi vào.

“ Anh không tức giận sao?”

“……” Vì sao y phải giận……

Huống chi, giận thì hữu dụng sao? Có cần phải giận không? Có tư cách giận sao?

“ Anh thấy đấy, em cũng đến tuổi thích hợp kết hôn rồi, em muốn kết hôn với An Lâm. Anh cảm thấy được không?” Lâm Việt hỏi ý kiến nam nhân, kỳ thật hắn muốn thử nhìn phản ứng của nam nhân.

Quả nhiên không ngoài sở liệu nam nhân sửng sốt.

Kết hôn?

“ Uhm, được.” Một lát sau nam nhân mới chậm rãi gật đầu, có vẻ như có lệ. Y không biết vì sao Lâm Việt muốn nói với y chuyện này, y mệt chết đi, y không muốn nghe, y không muốn biết chuyện của Lâm Việt, y không…… không có hứng thú……

“Chỉ cần anh nói không, chỉ cần anh nói anh cần em, nói anh hy vọng em không kết hôn, hy vọng em cùng một chỗ với anh, em có thể không làm gì cả, cũng không cần gì cả, chỉ cần canh giữ ở bên cạnh anh.”

“……” Nói hữu dụng sao?

“ Anh nói đi.” Lâm Việt giữ chặt nam nhân đang có ý đinh muốn đứng dậy chạy, kéo nam nhân về lại sô pha. Nam nhân ngã ngồi ở trên sô pha, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Lâm Việt, thủy chung đều không nói gì.

“……”

Thấy nam nhân thủy chung đều câm miệng không nói lời nào, tâm Lâm Việt lạnh ngắt. Hắn chỉ muốn thử xem mà thôi, thử xem địa vị mình ở trong lòng nam nhân ngốc này là như thế nào. Lâm Việt vốn luôn rất tự tin, lần này tựa hồ đã thảm bại rồi……

Nam nhân này không nói lời nào, chính là ánh mắt hồng hồng theo dõi hắn, hắn muốn từ bàng hoàng trong mắt nam nhân nhìn ra điểm gì đó, lại không nắm được gì. Nhìn xuống đôi môi nam nhân khép khép mở mở, hắn nhịn không được nghiêng qua, nặng nề mà hôn chặt đôi môi y. Nhất là nghĩ đến cảnh nơi này khả năng cũng bị những người khác hôn qua, hắn liền khó chịu lại đau lòng, hắn muốn đem cảm giác mà người khác lưu lại từ trong linh hồn của nam nhân tiêu trừ hết.

==========

CHƯƠNG 130

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Vì sao anh không chịu nói, em chỉ muốn anh nói một câu thôi mà khó như vậy sao?” Lâm Việt bắt lấy bả vai nam nhân ép nam nhân nhìn thẳng hai mắt hắn, trong mắt hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.

“……”

“Anh nói anh chỉ cần một mình em, anh chỉ cần em, không cần những người khác!” Lâm Việt áp bách nam nhân mở miệng, nam nhân không nói, hắn liền nắm cằm dưới của nam nhân, hôn tàn sát bừa bãi.

“……”

Hai tay Lâm Việt nắm mặt nam nhân, khi hắn nói htif cỗ mùi rượu nóng rực kia phun ở trên mặt y : “Em không muốn chia xẻ anh với Thư Diệu, nhưng mà…… Nhưng lấy sức của một mình em lại không thể bảo hộ anh, anh hiểu chưa……”

“Cậu say rồi.” Nửa ngày, nam nhân chỉ nói được ba chữ này.

Lòng Lâm Việt đang đau, nam nhân ngốc này nghĩ hắn đang nói giỡn sao.

“Anh hai, em chỉ sợ mất đi anh, cho nên em mới đáp ứng Thư Diệu, chớ có trách em…… Chớ có trách em……” Lâm Việt say, say rất lợi hại, tiệc tối qua hắn uống không ít, trán hắn nhẹ nhàng để ở trên trán nam nhân, thản nhiên mà bày tỏ: “Ít nhất hiện tại em còn có thể có được anh, em thật sự không hy vọng…… Không hy vọng xem anh như lễ vật, xem như món đồ chơi, chia xẻ với người khác……”

“……”

“Anh hiểu chưa? Anh rốt cuộc có hiểu hay không? Anh nghe hiểu lời em nói không? Hả?” Lâm Việt hàm hàm hồ hồ dặn dò, luôn mãi lặp lại lời mình, hắn đỡ lấy mặt nam nhân, gắt gao hôn đôi môi nam nhân, không cho nam nhân nói.

Hắn bắt đầu hối hận vì đã hỏi nam nhân vấn đề này, hắn sợ hãi nghe được đáp án phủ định của nam nhân, cho nên hắn thà rằng hôn chặt miệng nam nhân chứ không cho y nói chuyện, cũng không muốn nghe thấy đáp án phủ định của nam nhân. Nam nhân bị hôn đến sắp hít thở không thông, ngay tại một giây y nghĩ chính mình sắp chết rồi thì Lâm Việt buông môi y ra, để cho nam nhân hít thở không khí mới mẻ.

Sợi chỉ màu bạc nối liền khóe miệng hai người, tình sắc lại *** mỹ. Nam nhân bị mùi rượu trên người Lâm Việt khiến cho có chút say, còn chưa kịp phản ứng lại, quần đã bị lột xuống dưới. Điều hòa trong phòng điều chỉnh hơi thấp, da bại lộ ở trong không khí có chút rét run. Lâm Việt tách hai chân nam nhân, tiến vào thân thể nam nhân, bí huyệt của nam nhân ngậm chặt vật thể thật lớn kia. Cũng may là động tác của Lâm Việt mặc dù có chút thô lỗ, nhưng cũng không phải quá bạo lực.

Lâm Việt rất hỗn loạn, rất mâu thuẫn, đồng thời cũng rất bất lực, hai mắt nam nhân hồng hồng nhìn Lâm Việt đang ra vào thân thể y. Y há mồm muốn nói, nhưng Lâm Việt sợ hãi y cự tuyệt, nghĩ mọi biện pháp ngăn chặn cái miệng của y. Nam nhân bị ép buộc cả đêm, y thủy chung không nói được một lời nhìn Lâm Việt đang ở trên người mình luật động.

Bị nam nhân nhìn chăm chú vào như vậy trong lòng Lâm Việt còn cao hứng, nhìn thấy hai mắt hồng hồng kia của nam nhân, hắn không quá nhẫn tâm bèn thả chậm động tác. Nam nhân ngốc này là anh của hắn, tóm lại Lâm Việt sẽ không buông ra, cho dù là phải cùng Thư Diệu chia xẻ cũng được, hắn không muốn mất đi, không muốn hối hận.

“Anh hai, anh đừng trách em, không cần trách em.” Lâm Việt chôn đầu ở trong cổ nam nhân, giọng hắn trầm thấp giống như đang khóc. Đây là lời nói thật lòng sau khi say hay là lời nói mê sảng, nam nhân cũng phân được không rõ ràng. Hắn lôi kéo nam nhân “làm” rồi lại “làm”, thủy chung đều không đủ, cuối cùng liền ôm lấy nam nhân ở trong phòng khách ngủ. Khi hắn tỉnh lại, kia mới chân chính là lúc hối hận.

Một tuần kế tiếp, nam nhân đều không mở miệng nói chuyện với hắn, này lại làm hắn lo lắng. Vô luận hắn làm như thế nào, nam nhân cũng không nói với hắn. Hắn biết nam nhân đang chống cự trong thầm lặng, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy hậu quả như vậy. Hắn biết không tình cảm nào thuận buồm xuôi gió, huống chi tình cảm của bọn họ còn dị dạng như vậy.

HẾT CHƯƠNG 130 Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play