CHƯƠNG 273

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Lúc từ chỗ Thanh Dương trở về thì đã là buổi tối, nam nhân xuống xe ở đầu phố, vì lo lắng gặp được những người khác, nam nhân cũng vì bất đắc dĩ mới làm như vậy. Tuy điều này đối với Thanh Dương mà nói ít nhiều có điểm không tôn trọng, nhưng vì tránh phiền toái không cần thiết, nam nhân vẫn phải làm như vậy, Thanh Dương cũng rất hiểu nam nhân……

Quả nhiên, nam nhân mới ra cửa thang máy liền thấy được người y không muốn nhìn thấy, Nhiên Nghị cư nhiên đứng ở trước cửa nhà y, tựa hồ không có tính rời đi, nhưng nhìn qua thì, sắc mặt Nhiên Nghị lại trấn định tự nhiên, khoé miệng hắn gợi lên nụ cười làm cho nam nhân kinh hãi. (ôi, mừng ca trở lại =.,=)

“Như thế nào? Không chào đón tôi?” Nhiên Nghị hướng nam nhân hất hất lên cái cằm tinh xảo, thái độ ác liệt của hắn làm cho nam nhân có điểm sợ hãi. Ở trong mắt nam nhân, Nhiên Nghị là một nhân vật nguy hiểm.

“Không phải……” mỗi lần Lâm Mộ Thiên đối mặt Nhiên Nghị thì trong lòng luôn sợ hãi, mấy lần trước là vì có những người khác đang ở, nên y không có khẩn trương như vậy, nhưng lúc này đây lại không có người có thể giúp y.

“Không phải? Không phải kia còn không mau mở cửa?!” Nhiên Nghị ngữ khí thật kiêu ngạo, hắn căn bản không đem nam nhân để vào mắt.

Nhiên Nghị trong lòng hỏa đại, hắn đợi nam nhân gần một tiếng, hiện tại cũng sắp rạng sáng rồi nam nhân mới từ bên ngoài chậm rãi về tới, y đã ở bên ngoài làm gì? hơn nữa lại cùng người nào một chỗ? Nhiên Nghị căn bản không muốn đi chú ý mấy chuyện không chút nào liên quan đến hắn, nhưng gần đây cứ luôn nhịn không được hướng nơi này của nam nhân chạy tới.

Đáng chết……

Nhiên Nghị ở trong lòng hung hăng mắng chính mình có bệnh, trúng tà, hơn nữa ghét bỏ nam nhân không biết xấu hổ đồng thời lại phỉ nhổ bản thân không chịu khống chế hành vi.

Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị có chút giận, nên ngay cả cái tay lấy chìa khóa cũng đang hơi run run. Nhiên Nghị quan sát tỉ mỉ lập tức liền phát hiện y đang sợ hãi, hắn không hiểu, nam nhân đến tột cùng sao lại sợ hắn như vậy. Hắn cũng không có động thủ đánh y, huống chi cái loại chuyện không phong độ này Nhiên Nghị cũng không thèm thi triển ở trên thân nam nhân, bình thường công việc của hắn cũng đủ bận rộn rồi.

Đêm nay hắn cùng mấy lão già mở tiệc, tính chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn nghĩ tới mấy hôm trước tìm tới nam nhân nhưng không thực hiện được, vì thế hắn quỷ mê tâm hồn lại mò tới. Vốn hắn đã mệt muốn chết, bận rộn cả ngày, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, nghĩ muốn tới chỗ nam nhân hưởng thụ phục vụ của nam nhân một chút, nhưng hắn chờ tới chờ lui nam nhân cũng không về. Hiện tại nam nhân trở về lại mang theo vẻ mặt sợ hãi, hắn có thể không căm tức sao?! (=.,= có bệnh) ( thật ra thì anh công nào của má Mặc cũng mang một phần ‘bệnh’ trong người, chủ yếu là ít hay nhiều thôi :v )

“Tôi bảo anh mở cửa, anh thất thần làm cái gì?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn cau mày bắt đầu thúc giục, nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình như nhìn thấy quỷ, hắn đã muốn nổi bão: “Anh là ngu ngốc sao? Ngay cả mở cửa cũng không biết, anh sống còn có gì hữu dụng?” Nhiên Nghị tâm tình không tốt, nói chuyện cũng phát ra chanh chua, hắn là vì thái độ sợ hãi của nam nhân mà căm tức.

Có cái gì phải sợ, hắn cũng sẽ không ăn thịt người…… (=.,= ko sao?)

Nhìn thấy cái tay mở cửa của nam nhân đang run rẩy, Nhiên Nghị trong lòng thật bất mãn. Hắn tiến qua, một phen giật lấy cái chìa khóa trong tay nam nhân, lưu loát mở cửa ra, hơn nữa còn kéo nam nhân vào trong nhà.

Cửa đóng lại, nam nhân bất an cởi giầy vào nhà, Nhiên Nghị đặt cái chìa khóa ở trên bàn trà, đĩnh đạc ngồi ở trên sô pha, sai nam nhân đi châm trà cho hắn. (=.,=)

“Tôi không……” Lâm Mộ Thiên đứng ở trong phòng khách không nhúc nhích, y nói rất nhỏ, nhưng y cũng không dám tới gần Nhiên Nghị. Y cũng không biết mục đích đêm nay Nhiên Nghị tới đây là gì.

Nhưng nam nhân cũng không quá muốn gặp người này, vì người này xuất hiện chắc chắn không có chuyện tốt, hơn nữa Nhiên Nghị còn luôn vũ nhục y, nhục nhã y……

Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân sững sờ ở tại chỗ, hắn không kiên nhẫn nhắc nhở nam nhân: “Anh tốt nhất động tác nhanh lên, tôi cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, nếu tôi mất hứng, tôi sẽ đi nói với em trai anh, hôm nay anh đã cầu tôi lưu lại như thế nào.” Hắn vặn vẹo sự thật, nam nhân căn bản không cầu hắn, cũng sẽ không cầu hắn.

“Lâm Việt sẽ không tin cậu……” đáy lòng nam nhân không buông. Nhiên Nghị này bất kể chuyện gì cũng làm được, lần trước là gửi ảnh giường chiếu cho Lâm Việt, lần này không biết lại muốn thế nào. Nam nhân đã mệt muốn chết rồi, bị Nhiên Nghị siết càng chặt, nam nhân càng sợ hãi.

“Anh xác định như vậy sao?” Nhiên Nghị tùy ý cởi áo khoác để ở một bên, hắn thật tùy tiện, thật giống như đang ở trong nhà mình. Hắn nới lỏng cổ áo, cười nhạo hỏi nam nhân, “Lần trước cho anh một triệu kia dùng xong chưa?”

Nam nhân đang muốn đem tiền ra trả lại cho Nhiên Nghị, Nhiên Nghị liền nhìn nam nhân liếc mắt một cái, không có hảo ý trào phúng nam nhân: “Không cần phải nói, người như anh khẳng định là cầm tiền đi mua này nọ tặng cho mấy dã nam nhân của anh rồi.”

“Cậu nói bậy……”

Nam nhân càng sợ hãi hắn, hắn lại càng quá phận……

“Tôi nói bậy? Quan hệ của anh và Vĩnh Trình, còn có Lâm Việt, hiện tại mọi người đều biết, nhiều nam nhân xoay quanh anh như vậy, chi tiêu nhất định rất lớn.” Nhiên Nghị cười đến thật đáng giận, nhìn thấy nam nhân ủy khuất lại khó chịu nhìn hắn, hắn nhịn không được thấp giọng mắng một câu, tự giễu mà tỏ vẻ, “Tôi đây không phải cũng đưa tiền cho anh sao?”

“Cậu…… Cậu có ý gì?” huyết sắc trên mặt Lâm Mộ Thiên dần dần rút đi, ngay cả khí lực nuốt nước miếng y cũng không có.

Nhiên Nghị cười nhạo một tiếng, hắn không chút khách khí nhìn về phía nam nhân: “Anh hiểu được ý tôi mà, đừng khiến tôi nói quá rõ ràng, không cần mặt mũi không biết xấu hổ, dù sao anh cũng thanh nhàn, vẫn giá lần trước, một triệu có đủ hay không?”

Nam nhân câm miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

“Làm sao vậy đại minh tinh, có tiền kiếm liền cao hứng nói không nên lời?” Nhiên Nghị nở nụ cười, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt vừa lòng, vì biểu tình sợ hãi của nam nhân đã bị tổn thương thay thế.

“Cậu đi……” Giọng nam nhân hơi phát run, y chỉ về phía cửa ra vào. Y không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, vừa rồi đáng nhẽ y không nên để cho Nhiên Nghị tìm được khe hở tiến vào.

Nhiên Nghị không nghĩ tới nam nhân lại đuổi hắn đi như vậy, hắn che dấu đi biểu tình khó có thể tin, trào phúng liếc mắt nhìn nam nhân một cái: “Anh nói cái gì?”

“Tôi bảo cậu đi, tôi không cần tiền của cậu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu……” Nam nhân tức giận đến mức cả người đều phát run, y nói chuyện giọng rất không ổn định, khiến cho y thật không khí thế.

Nhưng âm thanh thật nhỏ này của nam nhân khiến Nhiên Nghị giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào _ nam nhân cư nhiên cự tuyệt hắn, hắn nghĩ tới loại người tùy tiện giống nam nhân, làm vài lần cũng chả có gì, nhưng giờ xem ra nam nhân tựa hồ không quá nguyện ý cùng hắn làm tình. Không chỉ có lúc này, mấy lần trước cũng làm cho Nhiên Nghị cảm thấy có loại cảm giác đang cường bạo nam nhân. (ủa ko phải vậy à =.,=)

“Anh giả thanh cao làm gì, anh cùng em trai anh còn dám làm, cùng tôi lại không thể? Chúng ta cũng không phải chưa làm qua, tôi thế nhưng cho anh cái giá rất cao, tôi cũng sẽ không làm không…….”

Ba —

Bàn tay nam nhân quật ở trên mặt Nhiên Nghị, nam nhân tức điên rồi, y chịu không nổi Nhiên Nghị cứ luôn vũ nhục y như vậy. Y run run thu tay, Nhiên Nghị bị đánh sau chỉ lạnh lùng theo dõi y, ánh mắt kia thật âm ngoan làm cho nam nhân cực kỳ sợ hãi……

“Tôi không muốn đánh cậu, là tự cậu…… Là tự cậu……” Là tự cậu vũ nhục tôi như vậy, tôi cũng không phải người như vậy……

Nam nhân cũng không có nói ra, ánh mắt đáng sợ của Nhiên Nghị làm cho y không thể tiếp tục. Sườn mặt Nhiên Nghị hơi đỏ lên, nhưng này cũng không ảnh hưởng tới dung nhan anh tuấn của hắn, biểu tình hắn ngoại trừ châm chọc, khinh thường, lạnh băng, thì không còn gì khác ……

Nhiên Nghị không nói lời nào, cũng không đi.

Nam nhân có chút sốt ruột, im lặng như vậy so với Nhiên Nghị phát hỏa còn đáng sợ hơn, cổ họng nam nhân khô sáp, y gian nan nói: “Tôi mời cậu nhanh lên rời đi, về sau cũng xin đừng tới tìm tôi, nếu tôi không có tiền, tôi tự nghĩ biện pháp, còn có……”

Nam nhân tạm dừng trong chốc lát, nhịn xuống thương tâm và khổ sở, y vô lực tỏ thái độ với Nhiên Nghị: “Nếu cậu làm việc này đều vì muốn tôi cách xa Thư Diệu, như vậy cậu làm được rồi, tôi sẽ không đến gần Thư Diệu nữa. Cậu cũng không cần lo lắng Thư Diệu vì tôi mà xem nhẹ cậu, từ nay về sau tôi sẽ không gặp cậu ấy nữa, cậu vừa lòng chưa……”

Nam nhân một hơi nói xong, khí lực giống như đều bị rút hết, tim truyền đến rất nhỏ đau đớn, y thật sự không có tâm tư cùng Nhiên Nghị dây dưa tiếp nữa. Y biết Nhiên Nghị khinh thường y, chỉ muốn vũ nhục y, y không muốn làm loại chuyện này nữa.

Nam nhân muốn rời đi lại bị Nhiên Nghị kéo cổ tay tha trở lại, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, Nhiên Nghị liền khóa ngồi ở trên người y, đem hai tay lộn xộn của y đặt ở đỉnh đầu.

Y kinh hoảng bắt đầu giãy dụa, Nhiên Nghị lại vào lúc này mở miệng —

“Anh muốn biết tối đó chúng tôi đã nói những gì không?” Nhiên Nghị hạ giọng chất vấn y, nhìn thấy nam nhân vì lời nói của hắn mà đột nhiên sửng sốt, khoé miệng hắn câu một nụ cười thắng lợi: “Như thế nào? Rất muốn biết phải không? Vậy là tốt rồi, hầu hạ tôi cho tốt, dù sao cũng không thể thiếu tiền và đáp án cho anh.” Hắn có tiền, một triệu không là gì với hắn, nhưng nam nhân rốt cuộc có đáng giá nhiều như vậy hay không, chỉ có Nhiên Nghị mới biết.

“Tôi không muốn biết, cậu buông ra!” Nam nhân run run la lên, nhìn thấy nam nhân phản ứng kịch liệt như vậy, Nhiên Nghị đột nhiên không có hưng trí. Hắn vốn tính “đùa giỡn” nam nhân thêm một chút.

“Lâm Việt nói từ bỏ, hắn chán ghét anh, hắn ghét bỏ anh già, nói mặt sau của anh thật lỏng, không thỏa mãn được hắn. Hắn bảo tôi và Vĩnh Trình về sau tùy tiện làm anh thế nào cũng được, hắn cũng không quản……”

“Cậu…… Cậu câm miệng……” ánh mắt nam nhân phiếm hồng nhìn chằm chằm Nhiên Nghị không ngừng đả kích y, nam nhân bị Nhiên Nghị nói cơ hồ hỏng mất, bắt đầu nức nở nghẹn ngào.

Lời Nhiên Nghị nói làm tổn thương tâm nam nhân, nam nhân không có biện pháp cho rằng cái gì cũng chưa nghe thấy. Dù Lâm Việt thật sự nói như vậy, y cũng không có biện pháp thay đổi……

Có điều, nam nhân bị Nhiên Nghị đảo loạn tâm thần, không có nhận thấy được lo lắng trong mắt Nhiên Nghị, đương nhiên cũng không phát hiện Nhiên Nghị đang nói dối. Nhiên Nghị vốn cũng chỉ là thuận miệng nói lung tung, không nghĩ tới nam nhân thật sự tin……

Kỳ thật tối hôm đó, Nhiên Nghị và hai người kia xuống lầu sau, căn bản không có gì trao đổi liền tự rời đi, vì mọi người đều cảm thấy không cần bàn lại. Nhiên Nghị và Vĩnh Trình, còn có Thanh Dương chỉ là đối tác làm ăn mà thôi, nhưng trong cuộc sống riêng, giữa bọn họ cũng không phải bạn bè. Nhưng bọn họ trước giờ đều công – tư rõ ràng, giữa bọn họ sẽ không vì chuyện nam nhân mà ảnh hưởng đến công việc.

“Cậu gạt tôi, tôi sẽ không tin cậu……” Nam nhân thấp giọng phản bác, thừa dịp Nhiên Nghị thất thần, nam nhân đẩy hắn ra.

“Anh ở trong lòng Lâm Việt rốt cuộc là loại người gì, chính anh rõ ràng, không cần tôi nói bọn họ cũng rất rõ, anh bị bao nhiêu người ngủ qua……” Nhiên Nghị sửa sang lại quần áo một chút, ánh mắt châm chọc nhắm vào hướng nam nhân. Nam nhân khẩn trương quay đầu, không nghĩ nhìn hắn.

Nhìn nam nhân không phản ứng, Nhiên Nghị hỏa thiêu càng vượng, hắn từ bên chính phủ lại đây không phải vì bị đánh, mà là vì phát tiết. Hắn rất muốn xé quần áo nam nhân, khiến nam nhân ở dưới thân hắn rên rỉ, nếu nam nhân có thể phối hợp hắn động eo hoặc là phát ra tiếng rên rỉ mê loạn, vậy thì không thể tốt hơn, nhưng ngẫm lại chung quy chỉ là tưởng tượng.

“Tôi không muốn……” Nam nhân nói xong liền xoay người vào phòng, trở tay khóa cửa lại.

Nam nhân biết Nhiên Nghị ở phòng khách chưa có đi, y không muốn đi ra ngoài đối mặt. Y thật sự sợ hãi người kia, người kia luôn không ngừng thương tổn y, vũ nhục y, làm cho y rất khó chịu, cùng hắn ở chung là bất hạnh lớn nhất của nam nhân.

Không quá bao lâu, trong phòng khách đã không còn động tĩnh, nam nhân cũng hỗn loạn ngủ thiếp đi. Khóe mắt y có chút ướt át, trong lòng nam nhân dĩ nhiên đã chịu khổ sở.

Nam nhân ngủ thẳng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, tiếp theo liền cảm giác được có người trèo lên giường y. Chăn bao trùm trên thân nam nhân bị tiện tay xốc lên, một đôi tay ấm áp, trượt vào trong áo ngủ hơi mở của nam nhân……

Nam nhân mơ hồ cảm giác hai điểm trước ngực bị người nhu nắn, có hơi đau, đối phương đột nhiên tăng thêm lực đạo, nam nhân ăn đau nhăn chặt mày, đôi môi run run phun ra tiếng rên rỉ yếu ớt……

Tiếng rên rỉ nhợt nhạt, mỏng manh, vô lực, xen lẫn một chút thống khổ này thật là mê người……

CHƯƠNG 274 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nam nhân ngủ mơ hồ cũng không nhận thấy có chút nào khác thường, cả người y lõm vào trong chăn, nệm mềm mại cùng cái chăn ấm áp làm cho y ngủ thật thoải mái. (=.,= ghét nhất cái kiểu mơ hồ này của thúc đấy)

Nam nhân “ưhm” một tiếng, muốn xoay người lại bị người ngăn lại, áo ngủ nam nhân bị vén lên, da thịt bóng loáng lộ ra, làn da mượt mà kia làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Quan trọng nhất là phản ứng trì độn của nam nhân, khiến người nọ càng thêm càn rỡ. Quần nam nhân bị cởi ra rồi kéo đến cổ chân, áo bị cởi không nói, thân thể còn bị người vuốt ve. Nam nhân lâm vào mê mang lại nghĩ mình đang nằm mơ, hoàn toàn không có chút cảnh giác.

Đến khi nam nhân mơ mơ hồ hồ mở to mắt……

Người y thấy cư nhiên là Nhiên Nghị vẻ mặt cười đến đáng giận, nam nhân cảnh giác lui về phía sau, mới phát hiện áo và quần mình đều bị người cởi ra. Y cơ hồ trần trụi đối diện Nhiên Nghị, mà hai mắt tràn đầy cười nhạo kia của Nhiên Nghị đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân.

“Đừng tưởng rằng anh khóa cửa, tôi sẽ không có biện pháp tiến vào, cái chìa khóa của anh còn ở trong tay tôi, Đại minh tinh, trí nhớ của anh thật đúng là không tốt.” Nhiên Nghị lắc lắc cái chìa khóa của nam nhân trong tay.

“Đem cái chìa khóa trả lại cho tôi……” Nam nhân muốn cướp, lại bị Nhiên Nghị xoay người đè lên người, nam nhân tức giận đến mặt đỏ lên.

Nhiên Nghị để chìa khóa ở đầu giường, hắn đối với cái chìa khóa này cũng không hứng thú, hắn đối với Lâm Mộ Thiên mới thật cảm thấy hứng thú. Hắn đè thân thể lộn xộn của nam nhân, uy hiếp nam nhân: “Anh thử động nữa xem, tôi sẽ nghĩ tới anh sốt ruột muốn, mặt sau của anh vừa rồi ngậm ngón tay tôi thật chặt.” Giọng hắn hạ thấp mấy phần, hắn cười thật không có hảo ý.

“Cậu nói bậy……” Nam nhân sắp bị Nhiên Nghị làm tức chết rồi, miệng người này thật là thiếu đạo đức. Nam nhân vừa định ngồi dậy đã bị Nhiên Nghị áp đảo, quần áo nam nhân hai ba lượt đã bị lấy hết.

Nam nhân căn bản không phải là đối thủ Nhiên Nghị, nhìn thấy Nhiên Nghị bắt đầu cởi quần áo, nam nhân vừa vội lại khủng hoảng lui sát tới đầu giường. Nhiên Nghị tựa hồ cố ý muốn chọc nam nhân, hắn không chút hoang mang cởi áo, lộ ra thân trên trần trụi. Nam nhân tránh tầm mắt Nhiên Nghị nhìn về nơi khác, Nhiên Nghị đương nhiên không dễ dàng buông tha nam nhân như vậy.

Hắn kéo cái tay run run của nam nhân qua để cho tay nam nhân dán lên bụng hắn, nam nhân đụng đến cơ bụng của hắn. Nhiên Nghị toàn thân cao thấp không có chút sẹo lồi, có thể nói là hoàn mỹ. Nam nhân đụng đến bụng Nhiên Nghị, xuống một chút nữa sẽ đụng tới dục vọng, nam nhân lập tức đã nghĩ rút tay về, vào lúc này, Nhiên Nghị rút dây lưng……

Hai người trần trụi gặp lại nhau.

Đương nhiên nam nhân thật xấu hổ, y cực lực muốn né tránh nhưng thủy chung vẫn không đấu lại khí lực Nhiên Nghị. Tay y bị Nhiên Nghị kiềm chế, bắt buộc ma sát dục vọng của Nhiên Nghị.

Y không muốn, nhưng lại không có biện pháp.

Y phản kháng cũng vô dụng, Nhiên Nghị luôn nghĩ ra đủ loại biện pháp khiến y đi vào khuôn khổ. Nam nhân run run bắt tay vào làm, sắc mặt không tốt vuốt ve, nhưng biểu hiện của nam nhân khiến Nhiên Nghị phi thường không hài lòng.

Hắn hình như là đến tìm chuyện vui, chứ không phải đến tìm phiền não. Nhiên Nghị không muốn quản nhiều, hắn tách hai chân nam nhân ra, sau một trận khai thác hắn mới xâm nhập thân thể nam nhân.

Nam nhân không phản kháng, đã bị làm thì phản kháng chính là phí công giãy dụa, nam nhân nhắm mắt lại không muốn để cho Nhiên Nghị nhìn thấy ánh mắt thất bại của y nhưng Nhiên Nghị lại bắt nam nhân mở mắt ra nhìn hắn. Nam nhân không thèm nhìn, thực hiện kháng nghị không tiếng động. Mà lúc Nhiên Nghị tiến vào nam nhân lại càng dùng sức, hắn đong đưa eo, cúi đầu thưởng thức hình ảnh dục vọng mình ở trong cơ thể của nam nhân ra ra vào vào. Hai chân nam nhân không thể khép kín bị hắn đặt ở hai bên sườn, tư thế này thấy thế nào cũng thật *** loạn.

Nam nhân vốn đã hay xấu hổ, làm sao chịu được loại kích thích này, y hầu như muốn thét chói tai _ Nhiên Nghị sao có thể như vậy, sao có thể khiến y làm ra loại tư thế vô sỉ này ???

Nhiên Nghị đêm nay cũng phi thường giận, hắn chẳng những đợi nam nhân lâu như vậy, còn bị nam nhân quăng một cái tát, lại còn bị nhốt ở ngoài. Mà vừa rồi nam nhân còn không biết tốt xấu cự tuyệt hắn, tâm tình một lòng muốn phát tiết của hắn biến thành muốn trêu cợt nam nhân.

Hắn vỗ cái mông nam nhân phát ra tiếng ‘ ba ba ba ’, hậu huyệt nam nhân bản năng căng chặt lại, ngậm lấy dục vọng chậm rãi dời đi của Nhiên Nghị. Nhìn thấy biểu tình thẹn thùng lại ủy khuất ẩn nhẫn của nam nhân, Nhiên Nghị liền nhịn không được muốn trêu chọc y.

“Tôi sẽ chụp vài tấm ảnh rồi đem gửi cho Thanh Dương, anh cảm thấy thế nào?” Hắn hôn vành tai nam nhân, đùa cợt cười cười vài tiếng. Phát hiện nam nhân sắc mặt trắng bệch, một bộ muốn khóc, hắn cũng câm miệng không vũ nhục nam nhân nữa.

Nhiên Nghị trầm mặc khiến trong phòng lâm vào im lặng trước nay chưa từng có, mà lúc này, âm thanh thân thể giao triền kia vì không có lời nói che lấp càng phát ra rõ ràng.

Nam nhân bị bày ra đủ loại tư thế, Nhiên Nghị ôm thắt lưng nam nhân, làm cho nam nhân tựa vào trên giường, từ phía sau tiến vào nam nhân. Hoặc là làm cho nam nhân mở đùi ra ngồi ở trên người hắn, còn yêu cầu nam nhân tự mình động, bằng không chính là ôm nam nhân đến sô pha, đem hai chân nam nhân khoát lên trên vai, dục vọng ma sát nội vách tường mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, làm cho nhiệt dịch từ động khẩu của nam nhân không ngừng nhỏ giọt.

Cảnh tượng *** mỹ kia lại làm cho dục vọng của Nhiên Nghị bùng cháy càng thêm vượng, tiếng rên rỉ như có như không của nam nhân thật giống như thuốc giục tình. Nhiên Nghị chôn đầu ở trong cổ nam nhân, trắng đêm tác cầu, nam nhân nhẫn nại, nhưng khi Nhiên Nghị đỉnh đến điểm mẫn cảm của y, y nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Âm thanh kia tuy nhỏ nhưng cũng thật mê người.

Không đủ không đủ, như vậy cũng không đủ!

Nam nhân không hề phản kháng, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức mới thôi. Đêm nay nam nhân quên mất bản thân làm sao mà ngủ, sáng hôm sau thức dậy, Nhiên Nghị cư nhiên còn ở đó.

Nhiên Nghị ở sau lưng nam nhân, vừa lòng mặc quần áo. Hắn chậm rãi cầm quần áo, nhớ lại một đêm tốt đẹp tối hôm qua, hắn thật tận hứng, nhưng lại khổ nam nhân, đến giờ chân nam nhân vẫn còn nhũn ra chua xót.

Hai chân nam nhân mở rộng, trong thân thể lưu lại cảm giác làm cho y có chút xấu hổ. Y buông mi xuống che dấu bất an trong mắt, y thủy chung vẫn tránh không khỏi Nhiên Nghị.

“Cậu tìm tôi vì làm loại chuyện này?” Nam nhân thấp giọng hỏi có vẻ vô lực lại không khí thế, nói là hỏi, còn không bằng nói là lầm bầm lầu bầu.

Nhiên Nghị sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, quay đầu nhìn về phía nam nhân vô lực trên giường: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trả thiếu cho anh một phân tiền.” Hắn một bên cười nhạo nam nhân, một bên từ trong túi lấy ra chi phiếu, nhanh chóng viết một triệu, đặt chi phiếu ở trên giường.

Nam nhân cũng không thèm nhìn tới tấm chi phiếu kia, Nhiên Nghị sửa sang lại quần áo sau, liếc mắt nhìn nam nhân một cái. Vốn hắn nghĩ nam nhân nhìn thấy tiền sẽ rất cao hứng, nhưng Lâm Mộ Thiên lại một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho Nhiên Nghị nhíu mày.

Nhìn thấy nam nhân trần trụi nằm ở trên giường, địa phương *** mỹ giữa hai chân gian kia bị làm có chút sưng đỏ, mà nhũ tiêm nam nhân bị niết đỏ lên. Nam nhân nhắm mắt lại tựa hồ không muốn nhìn hắn, nhưng Nhiên Nghị nhìn thấy cảnh tượng này lại chết tiệt cảm thấy thân thể nam nhân thật mê người _ hắn từ khi nào thì trở nên nông cạn như vậy?

Hắn thế nhưng lại vì thân thể tốt đẹp của một người đàn ông, mà một lần lại một lần tưởng tẫn biện pháp ôm nam nhân. Hắn trầm tư nhìn nam nhân trong chốc lát, đáy mắt lóe ra ánh sáng ái muội không rõ.

Lúc Nhiên Nghị đi, nam nhân cũng chưa liếc nhìn hắn một cái, khiến nam nhân tức giận là Nhiên Nghị thế nhưng cầm đi cái chìa khóa của y. Đương nhiên buổi chiều nam nhân phải đi mời người tới đổi khóa, nếu cần, nam nhân sẽ cân nhắc chuyển nhà.

Bị Nhiên Nghị đùa nghịch một đêm, thân thể y rất không thoải mái. Y không phải người trẻ tuổi, càng không có linh hoạt, cũng không có tinh lực tràn đầy như người trẻ tuổi.

Chuyện của Nhiên Nghị lưu lại cho nam nhân bóng ma không nhỏ, khi nam nhân đến studio chuyên biệt ở toà soạn báo để chụp ảnh bìa, nhiếp ảnh gia còn đùa nói nam nhân miệt mài quá độ không có tinh thần.

Nam nhân cũng chỉ xấu hổ cười cười, bất quá buổi chụp hình tiến hành thật thuận lợi, nam nhân rất chuyên nghiệp nên rất nhanh buổi chụp hình đã hoàn thành, nhiếp ảnh gia và nhân viên đều rất vừa lòng.

Mấy ngày kế tiếp, Nhiên Nghị không có xuất hiện nữa, điều này làm cho nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có đôi khi y sẽ đi tới chỗ Thanh Dương uống trà chiều, mà Vĩnh Trình đôi khi sẽ tìm đến y ăn bữa tối, nhưng dường như mọi người đều vẫn duy trì ăn ý, ai cũng không đề cập những chuyện mẫn cảm, về phần Lâm Việt……

Nam nhân gần đây không có cơ hội cùng hắn chạm mặt, từ lần trước Lâm Việt gặp được y và Vĩnh Trình cùng một chỗ, Lâm Việt đã không qua tìm y nữa. Nam nhân cũng biết Lâm Việt có thể còn đang giận, y cũng không thể không biết xấu hổ đi tìm Lâm Việt. Mà Thư Diệu gần đây đều ở nước ngoài đóng phim, chỉ có thể điện thoại liên hệ nam nhân, không có cách nào gặp mặt.

Nhưng lần đó Thanh Dương nói với y, Lâm Việt tiếp được tất cả hạng mục công trình khách sạn cao cấp của khu giải trí nên gần đây bận không có thời gian, nam nhân càng thêm không tiện đi quấy rầy Lâm Việt.

Mà mỗi lần nam nhân nhận được điện thoại Thư Diệu, tâm tình của y sẽ trở nên bất an không yên. Vì quan hệ giữa y và Thư Diệu chặt chẽ cho nên Nhiên Nghị luôn vũ nhục y, thậm chí có lần y cho rằng Nhiên Nghị thích Thư Diệu.

Mấy lần thiếu chút nữa y nhịn không được bảo Thư Diệu về sau đừng gọi điện thoại nữa, nhưng nghe thấy giọng nói ôn nhu của Thư Diệu, lời nói vừa đến bên miệng thủy chung cũng không thể thốt ra.

Tối nay, Thư Diệu gọi điện thoại tới nói với nam nhân —

“Mộ Thiên, ngày mai tôi sẽ trở về.” Giọng Thư Diệu rất ôn hòa, bên kia đài truyền hình đang phát tin tức cũng không có ảnh hưởng đến hai người trò chuyện.

“Đã quay xong rồi?” Nam nhân một bên gọi điện thoại, một bên mở nước tắm.

Thư Diệu “uhm” một tiếng, Thư Diệu tựa hồ đang vội vàng thu dọn đồ, động tĩnh bên kia cũng khá lớn, trong chốc lát kéo ngăn kéo, trong chốc lát kéo ngăn tủ, hai người hàn huyên xong thì ngắt điện thoại. Mỗi lần cùng Thư Diệu nói điện thoại, nam nhân đều cảm thấy thật thoải mái, vì Thư Diệu ôn nhu khiến y có cảm giác ấm áp hài hòa, mà Thư Diệu trở về lại làm cho nam nhân thật mâu thuẫn.

Rốt cuộc y phải làm như thế nào mới có thể cân bằng quan hệ giữa bọn họ……

Y rất muốn gặp Thư Diệu, nhưng lại không thể gặp.

Nhiên Nghị uy hiếp y, khiến y không có biện pháp. Nhiên Nghị là người của chính phủ, y là một người bình thường, căn bản không đắc tội nổi.

Tuy Thanh Dương sẽ giúp y, nhưng Thanh Dương chỉ giữ được y nhất thời, không thể giữ y được cả đời, chuyện của Nhiên Nghị làm cho nam nhân buồn rầu thật lâu. Lúc nam nhân đang tắm thì nhận được bạn học Lê Lê gọi tới, nói là nam nhân lần trước chạy mất nên lần này phải ra ngoài uống thêm một lần cho sảng khoái.

Tâm tình nam nhân thật lo lắng, ở nhà sẽ chỉ khiến y suy nghĩ nhiều, vì thế y đáp ứng lời mời của Lê Lê. Nam nhân biết chồng Lê Lê rất có tiền nên Lê Lê thường xuyên cầm tiền nhàn rỗi ra ngoài tiêu xài, tìm mấy tiểu bạch kiểm linh tinh. Công ty họ có mấy tiểu ngôi sao từng cùng Lê Lê có giao dịch tiền tài, Lê Lê dẫn y đến CLB cao cấp của Nam khu.

Nơi này không phải địa bàn Thanh Dương, không phải lo lắng sẽ gặp người quen, chẳng qua nam nhân không nghĩ tới Lê Lê nói đi chơi, cư nhiên là mang y tới quán PR cao cấp nhất của nam khu, đơn giản mà nói chính là vịt ***. (=.,=) ( Beta : *** ở đây là tiểu *** / shop giống ngày xưa chứ ko phải *** kia đâu các thím nhớ :v _ mà thực ra cũng đúng là ‘***’ kia thật )

Là nơi chuyên vì phụ nữ hoặc là đàn ông có tiền phục vụ, vì nơi này rất cao cấp, cơ bản đều là khách quen, khách mới phải đăng ký, hơn nữa người bồi lần đầu tiên cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm, không thể làm tình.

Vì Lê Lê là khách quen nơi này cho nên nam nhân cũng liền được thơm lây, tự nhiên thông qua. Người phụ nữ này thật là biết tiêu xài, toàn thân hàng hiệu, đồng hồ, túi sách, môi đỏ mọng yêu diễm, quần áo khêu gợi, trong đầu nam nhân chỉ có hai chữ “Diễm phụ” (=.,=). Cô kéo nam nhân cười tủm tỉm đi vào quán ngưu lang, nam nhân nghĩ tới sẽ có rất nhiều người, không nghĩ tới đêm nay chỉ có hai người bọn họ.

Lê Lê này cư nhiên bắt y cùng tới vịt ***, nam nhân lúc mới đầu kinh ngạc sau cũng chậm rãi quen. Lê Lê gọi ba đứa nhỏ nam sinh xinh đẹp, đều là bộ dạng học sinh trung học.

Người phụ nữ này thật có thể nuốt một ngụm này, nam nhân ngồi ở bên cạnh, Lê Lê thấy y nhàm chán, liền đẩy đẩy chân nam nhân: “Anh xem xem, có đứa nào anh thích không, thích thì tùy tiện kêu một đứa, tôi trả tiền.” (=.,=)

“Tôi không thích đàn ông……” Nam nhân vừa tức vừa buồn cười nhìn Lê Lê, thế mới biết bị người kéo đến làm tấm mộc.

“Đã là thời đại nào rồi, chuyện này thật bình thường, nơi này khách nam và khách nữ đều như nhau. Nếu anh nhàm chán thì gọi một đứa đi, tôi và ông chủ Thái ở đây rất quen thuộc.” Lê Lê một bàn tay cầm ly rượu, một bàn tay cầm điếu thuốc lá rất nữ sĩ. Dáng vẻ của cô thật quyến rũ, thật yêu diễm, tuy đã kết hôn nhưng so với trước kia càng gợi cảm hấp dẫn hơn nhiều. Cô nhìn qua rất trẻ, vị diễm phụ xinh đẹp này đang bảo y tùy tiện gọi.

“Ông chủ Thái?” Lâm Mộ Thiên có chút đăm chiêu nỉ non.

Ông chủ Thái?

Lần trước hình như y đã nghe nói qua, ông chủ quán ngưu lang lớn nhất Nam khu hình như là người bạn dễ nhìn tên Tiểu Thái kia của Nhiên Nghị.

Rất nhanh, nam nhân liền chứng thực phán đoán của y, Lê Lê đột nhiên giữ chặt cánh tay nam nhân, chỉ vào người đàn ông thân hình hoàn mỹ cách đó không xa nói với y: “Anh xem, vị kia là Nhiên Nghị viên, lần trước hình như anh nói anh biết hắn, vậy mau đi qua chào một tiếng đi.” Cô nói xong, liền đẩy đẩy cánh tay nam nhân, ý bảo nam nhân nhanh đi.

Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị đang cùng Tiểu Thái ngồi ở xa xa thân mật nói chuyện phiếm, đến khi ánh mắt Nhiên Nghị hướng về phía này, nam nhân sợ tới mức hồn cũng bay mất tiêu …… (:v oan gia ngõ hẹp)

HẾT CHƯƠNG 274 Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play