Chương 269

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nghe được lí do thoái thác của Lâm Việt , nam nhân không nói gì, y coi như cam chịu ý của Lâm Việt. Y nên sớm nghĩ tới, Lâm Việt sẽ biết chuyện này, nhưng y không có dũng khí trực tiếp nói với Lâm Việt. Quan hệ của y và bọn họ, nếu Lâm Việt tự biết thì y cũng không muốn giấu diếm, cũng không muốn lừa gạt Lâm Việt.

Trong lòng nam nhân bị áp chế, y rất muốn nói, rất muốn nói……

Nghẹn đến lúc Lâm Việt tắt đèn chuẩn bị ngủ, nam nhân rốt cục nhịn không được. Y nghĩ tới rất nhiều phương thức hỏi Lâm Việt, nhưng cũng không muốn giáp mặt hỏi trực tiếp hắn.

“Nếu cậu có bạn gái, tôi sẽ không can thiệp các cậu quen nhau.”

“Anh câm miệng cho tôi.” Lâm Việt lạnh lùng quát ngăn nam nhân lại, hắn bị nam nhân chọc giận. Hắn bóp chặt thân thể run run của nam nhân, xoay mặt nam nhân qua, khiến cho nam nhân chỉ có thể chăm chú nhìn hắn: “Lâm Mộ Thiên, có bản lĩnh anh nói lại lần nữa xem!”

Lâm Việt sửa miệng gọi thẳng đại danh nam nhân, ngay cả cách xưng hô thân mật “Anh hai” này cũng vứt bỏ ! (vì LV đang giận nên ta đổi lại xưng hô Tôi – Anh trong 1 chương này cho phù hợp nhé :3)

Tuy nam nhân không có bản lãnh gì, nhưng y vẫn lập lại lần nữa: “Tôi nói, nếu cậu có bạn gái, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ không can thiệp việc các cậu quen nhau. Tôi hy vọng cậu không cần gạt tôi, chừng nào cậu muốn chấm dứt loại quan hệ này của chúng ta thì cậu cứ nói thẳng, tôi sẽ không phản đối.” Đã lâu rồi nam nhân cũng chưa từng kiên định như vậy, lần này vì Lâm Việt, vì Lâm gia, y không thể không nói.

“Được, Lâm Mộ Thiên!” Tiếng cười khẽ của Lâm Việt trở nên lạnh như băng, lần này hắn bị nam nhân chọc giận. Hắn siết chặt hai má nam nhân, rốt cuộc không thể sắm vai đứa em trai tốt nổi nữa. Cho dù hắn cố gắng như thế nào đi nữa, dường như nam nhân cũng không coi trọng hắn, hắn không có biện pháp, hắn bạo phát : “Tôi cho anh thời gian để anh suy nghĩ chứ không phải để anh nghĩ những thứ này, tôi để anh nghĩ cách vứt bỏ mấy bạn giường kia của anh chứ không phải để anh nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao này, tôi đối với anh thật thất vọng!”

“Tôi khiến cậu thất vọng?” Lâm Mộ Thiên cảm thấy buồn cười, giọng y cũng trở nên chua sót: “Mặc kệ cậu nói như thế nào, tôi khiến cậu thất vọng cũng được, khiến cậu xem thường cũng được, khiến cậu phỉ nhổ cũng không sao. Nếu cậu quen bạn gái, tóm lại tôi sẽ không can thiệp. Đến lúc này chúng ta nhất định phải duy trì mối quan hệ anh em, không cần làm chuyện như vậy nữa……” Nam nhân rất nghiêm túc, y chưa từng nghiêm túc như vậy, y nói rất rõ ràng.

Trước đây nam nhân ngây ngốc nghĩ, cứ tiếp tục như vậy thì tốt rồi, sẽ không vấn đề gì. Khi đó y cũng đã nghĩ tới, tuy Lâm Việt ngoài miệng nói có thể chịu được y cùng người khác nhưng từ nhỏ Lâm Việt đã rất bá đạo, lòng tự trọng rất mạnh, độc chiếm dục cũng đặc biệt cao nên sao có thể cùng người khác chia sẻ y. Những lời này, đều là tự mình lừa mình mà thôi.

Cho dù Lâm Việt có thể nhẫn, cũng nhẫn không được bao lâu.

Chấm dứt……

Vậy sớm chấm dứt đi……

Nam nhân còn muốn nói, Lâm Việt lại bảo y câm miệng, vì tránh cho tranh chấp, nam nhân cuối cùng cũng không nói nữa. Mọi chuyện cũng chưa nói gì rõ ràng, nhưng cả buổi tối Lâm Việt đều không có rời đi.

Không khí giữa hai người rất căng thẳng, thẳng đến tối hôm sau, hai người cũng chưa nói với nhau một câu. Vì tối qua uống rượu được Lâm Việt mang về nhà nên sáng nay nam nhân vốn phải đi, nhưng thấy sắc mặt Lâm Việt không được tốt lắm nên y không sốt ruột rời đi. Mà lúc này, hai người đang đối diện ngồi ăn cơm.

Biệt thự bên này của Lâm Việt đã thay đổi rất nhiều, y chuyển ra ngoài đã lâu, rất nhiều gia cụ đã thay đổi, còn mời người làm và đầu bếp. Lâm Mộ Thiên cả ngày cũng chưa nói với Lâm Việt, hai người ôm một tâm sự ngồi cùng bàn ăn cơm.

“Lâm……”

“Không cần nói.” Nam nhân vốn muốn nói, lại bị Lâm Việt ngăn lại.

“Tôi……”

“Anh hai, tôi bảo anh không cần nói, ăn cơm đi.” Lâm Việt không muốn nghe nam nhân tiếp tục đề tài tối hôm qua, giọng hắn rõ ràng cất cao thêm vài phần.

“Tôi ăn không vô.”

“Vậy đừng ăn, lát nữa bảo người làm nấu canh cho anh.” Lâm Việt một bên chậm rãi ăn, một bên chiếu cố khẩu vị nam nhân.

“Tôi không muốn uống.” Nam nhân sắc mặt rất kém cỏi lắc đầu.

Lâm Việt bất mãn nhíu mày: “Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi làm như vậy còn chưa đủ sao?” Hắn ngừng ăn, bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai mắt hơi hỗn loạn của nam nhân.

“Cậu làm rất tốt, nhưng tôi muốn nói, nếu cậu có bạn gái……”

“Tôi không muốn nghe nữa, tối hôm qua anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh liền muốn đá văng tôi như vậy?”

“Tôi phải nói, làm con lớn của Lâm gia, tôi không thể không nói, này không chỉ quan hệ đến cá nhân cậu mà còn quan hệ đến Lâm gia chúng ta.” Nam nhân trở nên rất kiên định, tuy tay y đang run với biên độ rất nhỏ nhưng thái độ y giống như không ai có thể dao động được. Y phải nói, nương cơ hội này để nói, dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói.

“Anh nói.” Lâm Việt thỏa hiệp.

“Cậu có thể quen bạn gái, cậu cũng có thể kết hôn, tôi cũng không ngăn cản của cậu, vì đời này của tôi có thể sẽ không có cơ hội sinh con nữa.” Giọng Lâm Mộ Thiên rất thấp, có chút run run. Hiện tại y đối với phụ nữ đều không phản ứng, sao còn khả năng sinh con, nhưng Lâm Việt không giống vậy _ Lâm Việt còn trẻ, không thể cứ hủy diệt hắn như vậy.

“Anh có ý gì?” Lâm Việt bất mãn. Nam nhân Lâm Mộ Thiên này như thế nào càng ngày càng kỳ lạ? Lại còn nói loại đề tài này, còn muốn hắn quen bạn gái, còn muốn hắn kết hôn? Còn muốn hắn sinh con?

Lâm Việt tựa hồ đoán được một chút ý tưởng của nam nhân, nhưng hắn lại không có nói thẳng ra lời.

Lâm Mộ Thiên hỏi: “Cậu muốn có một đứa con không?”

Nam nhân hỏi, làm cho Lâm Việt xác định suy đoán của mình. Đôi khi hắn thật sự cảm thấy ý tưởng nam nhân thật buồn cười, nam nhân tư tưởng thành thục đôi khi làm cho hắn thật phản cảm. Hắn tình nguyện nam nhân không cần lý trí như vậy, không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần đơn giản ở bên cạnh hắn làm một đại thúc ngốc ngốc là được rồi, nhưng thực tế luôn không phải vậy.

Chính vì nam nhân quá thành thục, nghĩ quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, có quá nhiều tư tưởng phong kiến lại bảo thủ. Hắn thật sự rất khó tin tưởng một nam nhân thành thục vẫn một mực bảo thủ như vậy, một chút cũng không nhiễm văn hóa nước ngoài. Tuy nam nhân đôi khi thật yếu đuối, nhưng trong lòng nam nhân rất rõ, chỉ là không nói mà thôi, nói cũng chỉ khiến mọi người lâm vào xấu hổ.

Lâm Việt sau khi tiêu hóa lời nói của nam nhân, hắn nhấp một ngụm hồng rượu, hỏi lại nam nhân: “Anh hai, anh muốn một đứa nhỏ sao?”

Lâm Mộ Thiên còn chưa nói, Lâm Việt liền tiếp tục nói: “Anh muốn tôi tìm bạn gái, hoặc là kết hôn thay anh sinh đứa nhỏ, muốn cho Lâm gia có hậu?!”

“Đúng……” Nam nhân gật đầu: “Điều kiện tiên quyết là.. cậu phải thích .”

Tuy Lâm Việt lâu rồi chưa động thủ đánh nam nhân, nhưng lần này Lâm Việt tức giận đến thiếu chút nữa động thủ. Giọng hắn cũng giảm xuống mấy độ: “Lần trước tôi đã nói qua, tôi không muốn kết hôn, không muốn đứa nhỏ, tôi chỉ muốn anh.”

“Vậy cậu có nghĩ tới, về sau sản nghiệp của cậu ai sẽ kế thừa hay không? Lâm Việt, cậu thông minh như vậy, không phải không nghĩ tới việc này đi.”

“Đó là anh nghĩ quá xa.”

Hai người đều trầm mặc, nam nhân biết Lâm Việt cự tuyệt lời y, tóm lại nam nhân đã tẫn nghĩa vụ thay người cha đã mất nói những lời này, cũng là trách nhiệm làm anh của y. Về phần Lâm Việt có muốn làm hay không, y cũng không quản được, y cũng không thể đả động đến quyết định của Lâm Việt. Nhưng nam nhân cũng không biết, chuyện lần này làm cho Lâm Việt đối với y tâm tồn bất mãn.

Cuộc sống của nam nhân cứ như vậy qua hai tháng, nháy mắt đã đến mùa xuân. Một tạp chí vì phối hợp chủ đề mùa xuân nên đã cố ý mời Lâm Mộ Thiên tới chụp ảnh bìa.

Lâm Việt vốn không tính để cho y nhận lời mời của tạp chí này. Y còn nhớ ngày đó Lâm Việt gọi y đến văn phòng, đem ảnh chụp của A Nhạc cho y xem trước, xong nói với nam nhân:“Anh hai, em cảm thấy anh còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. Anh xem tạo hình A Nhạc rất tốt, em cảm thấy quảng cáo này nên để cho A Nhạc chụp là tốt nhất.”

“Không được, bên tạp chí đã chỉ định tôi đến chụp ảnh bìa lần này, nếu cậu đổi người đối phương sẽ không vui.”

Lâm Việt nghĩ trong chốc lát, mới gật đầu đáp ứng nam nhân, hai mắt nâu bình tĩnh của hắn nhìn chằm chằm nam nhân. Gần đây nam nhân trở nên rất có chính kiến, nếu nam nhân quyết định, hắn không nghĩ phản đối.

Sự tình vừa bàn xong.

Trợ lý Lâm Việt liền gõ cửa bước vào, A Nhạc cũng đi theo bước vào. Lâm Mộ Thiên ngồi không nhúc nhích, nhìn thấy A Nhạc tiến đến thì lễ phép gật đầu. Lâm Việt sắc mặt bình tĩnh nhìn nhìn nam nhân, mới nói với A Nhạc sẽ không để hắn chụp tạp chí.

“Vốn đã nói là để tôi chụp, ông chủ, sao anh có thể nói đổi liền đổi, hơn nữa hiện tại tôi cũng khá nổi tiếng mà!” A Nhạc tựa hồ rất xem trọng việc chụp ảnh bìa tạp chí lần này, hắn đối với nam nhân ôm bất mãn.

Mà nam nhân đang trầm mặc, lại vào lúc này mở miệng: “A Nhạc, cậu hiểu lầm rồi, này cũng không phải là Lâm Việt quyết định, đây là bên nhà đầu tư đã quyết định trước rồi.”

Lâm Việt không hé răng, tỏ vẻ cam chịu.

Lúc Lâm Mộ Thiên nói chuyện đều nhìn Lâm Việt, y cũng không biết Lâm Việt đã hạ quyết tâm muốn cho A Nhạc chụp tạp chí này. Nếu hôm nay y không tranh thủ cơ hội này, Lâm Việt căn bản sẽ không để cho y chụp.

Nam nhân đột nhiên cảm thấy thật không có ý nghĩa, cảm thấy mình giống như một người đàn bà bị vứt bỏ, lúc cần thì sẽ dỗ dành, lừa lọc, lúc không cần thì ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn ngươi một cái.

Nam nhân có chút chán ghét, y buông mắt xuống nói với A Nhạc đang không ngừng lên án, giọng nam nhân không cao không thấp: “Chuyện này đã quyết định rồi, nếu cậu có ý kiến gì, có thể trực tiếp đi tìm nhà đầu tư……”

“Ông chủ, anh nói đi, chuyện này rốt cuộc giải quyết như thế nào?” A Nhạc bất mãn ngồi xuống, tựa hồ muốn có một câu trả lời hợp lý thuyết phục.

Vì A Nhạc gần đây rất nổi, mà thái độ Lâm Việt đối với cây hái ra tiền luôn rất tốt, hắn cười khẽ vài tiếng: “Gần đây đang chuẩn bị cho cậu album mới, cậu trước làm cho xong chuyện hiện tại, cơ hội không thể thiếu cho cậu, cậu rất có tiềm lực.”

Nghe được ông chủ tán dương, A Nhạc mới câm miệng chấp nhận.

Lâm Mộ Thiên loáng thoáng cảm giác được A Nhạc đối với y bất mãn cùng địch ý, tuy trước mặt Lâm Việt mọi người nói chuyện đều rất khách khí, nhưng ở sau lưng, A Nhạc hầu như sẽ không thèm để ý nam nhân.

Nam nhân cũng biết A Nhạc là vì Thư Diệu mới đối với y có địch ý, nhưng nam nhân bình thường không ở công ty, cũng rất ít công tác, thậm chí rất ít cùng A Nhạc chạm mặt nên dĩ nhiên cũng không có gì trao đổi.

Lúc này.

Cửa ban công bị người đẩy ra, An Lâm một thân hàng hiệu đi giày cao gót, một bộ phu nhân ông chủ đi vào, ngay cả cửa cũng không thèm gõ đã vào.

Người đàn bà này rất thủ đoạn, từ lúc đầu chỉ là một ngôi sao nhỏ, đến nay đã trở thành ngôi sao quốc tế. Ở trước mặt Lâm Việt cũng càng ngày càng dám nói, nam nhân nhìn thấy cô liền đau đầu.

“Tôi đi về trước, nếu cậu có việc tìm tôi, thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi……”

Vì gần đây nam nhân đôi khi không ở nhà, y lo lắng lúc Lâm Việt tới tìm y, nói không chừng y đang cùng Thanh Dương hẹn hò, cho nên tránh cho Lâm Việt một chuyến tay không y vẫn phải nói như vậy.

An Lâm và A Nhạc đều ở bên cạnh nhìn, nam nhân cũng không có kiêng dè.

Lâm Việt cười khẽ gật gật đầu, tâm tình tựa hồ tốt hơn một chút.

Nam nhân đang chuẩn bị rời đi, lại nghĩ tới cái gì, y quay đầu đơn giản nói với Lâm Việt: “Còn có, nếu tối nay cậu rảnh thì trở lại cùng tôi ăn cơm, nếu không rảnh thì thôi……”

Từ lần trước sau khi cùng Lâm Việt nháo có chút không thoải mái, nam nhân cũng cảm giác được thái độ Lâm Việt đối với y có chút biến hóa, hai tháng này Lâm Việt rất ít khi tìm tới y.

Thậm chí nam nhân đang tự hỏi có phải không nên nói chuyện bảo Lâm Việt đi lo hương khói sau này hay không. Không nên nói cũng đã nói rồi, này có thể làm cho nam nhân an tâm, nếu ba ba y còn sống, khẳng định sẽ muốn bọn họ kết hôn sinh con.

Nam nhân đã từng trải qua một cuộc hôn nhân không hoàn mỹ, đã sớm đối với việc kết hôn mất đi hứng thú. Hơn nữa không ngừng bị người áp, hiện tại muốn y đi tìm một người đàn bà rồi sinh con là không có khả năng.

Nhưng Lâm Việt thì khác, bởi vì Lâm Việt vốn thích phụ nữ.

Sau khi nam nhân từ văn phòng đi ra, A Nhạc cũng theo y đi ra, nam nhân cũng không muốn để ý tới tiếng cười nhạo khinh thường của An Lâm. Giờ y không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các nhân sĩ trong nội bộ công ty, dù sao y cũng ở trong trạng thái nửa tuyết tàng ( Beta : nghĩa là đang bị ngâm, ko có nhiều hoạt động nghệ thuật nữa ). Nam nhân tâm sự nặng nề, cũng không có phát hiện A Nhạc đi theo y vào thang máy.

Cửa thang máy mở ra.

Nam nhân tính đi ra, lại bị người ngăn lại.

A Nhạc chắn ở trước mặt nam nhân, căm tức hỏi: “Anh có ý gì? Anh đã bị công ty tuyết tàng rồi, anh còn trở về làm gì? Anh có biết cơ hội lần này với tôi mà nói rất quan trọng không?”

Nam nhân thật bất đắc dĩ, y thử khuyên A Nhạc: “Này không phải chuyện tôi có thể quyết định ……” Thật sự, bên đầu tư chỉ định y, dù trước đó Lâm Việt quyết định muốn A Nhạc thế thân, nhưng bên đầu tư không thông qua, vẫn muốn y tới làm.

“Ha, tôi biết rồi.” A Nhạc châm chọc khiêu khích hừ cười vài tiếng, dùng giọng điệu kiêu ngạo tự phụ nói: “Anh là ghen tị tôi thôi, bởi vì giờ anh không còn nổi, tôi thì nổi hơn anh, tôi đã thế vị trí từng là của anh!”

“……”

“Hào quang của anh, vinh quang của anh, sự nghiệp của anh, mọi thứ đều bị tôi lấy đi, cho nên anh ghen tị tôi!”

“Không phải.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu.

“Không chỉ như thế, anh đã lớn tuổi, tôi lại còn trẻ, tiền đồ tôi một mảnh sáng lạng. Anh già đi, anh không cơ hội!” A Nhạc chắn ở cửa thang máy, ngăn nam nhân ở trong thang máy.

“……” Lâm Mộ Thiên thật sự không muốn nghe Nhạc khiêu khích, loại hành vi ngây thơ này, ở trong mắt nam nhân không có chút ý nghĩa.

Nhìn thấy nam nhân không nói lời nào, A Nhạc càng thêm tức giận, hắn thẹn quá thành giận rống nam nhân: “Anh không cần giả ngu, giả trầm mặc, anh có ý gì chứ? Tôi không xứng cùng anh nói chuyện sao? Kỳ thật anh khó chịu như vậy, quan trọng nhất vẫn là vì Thư Diệu, đúng không?!”

Mi mắt nam nhân run rẩy, sắc mặt cũng trở nên kém, A Nhạc chẳng những giáp mặt chế nhạo y, thậm chí càng nói càng thái quá, càng nói càng vớ vẩn. Hắn hoàn toàn vặn vẹo ý tứ của y, nói y không chịu nổi như vậy, vô sỉ như vậy……

Tại sao mỗi người đều phải xuyên tạc ý tứ của y, giống như y làm gì cũng sai, làm gì cũng không đúng, vậy muốn y thế nào? Chẳng lẽ còn phải dựa theo ý người khác đi sống sao?

Nam nhân giật giật miệng, giọng điệu trở nên kiên định: “Mời cậu tránh ra, nơi này là công ty, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy cậu như vậy, đối với cậu không có gì tốt. Cậu là ngôi sao, cậu cũng cần phải chú ý trường hợp.”

“Anh?!” A Nhạc giận trừng nam nhân.

“Ở trước mặt công chúng, cậu cần duy trì hình tượng cá nhân, cậu biết vì sao đến giờ cậu vẫn ở vị trí này không thể đi lên không?” Đây là lúc nam nhân phản kích.

“Đó là vì cậu quá kiêu ngạo!”

Nam nhân nói một hơi những lời mà lão tiền bối nói với người mới, A Nhạc không nói gì để phản bác, thậm chí còn nhìn nam nhân với cặp mắt khác xưa, hắn căn bản không nghĩ tới nam nhân sẽ nói ra những lời như vậy.

A Nhạc sửng sờ đứng ở cửa thang máy, nam nhân lập tức rời đi.

Chiều hôm đó, nam nhân sau khi từ công ty trở về liền trực tiếp “hoá trang” một chút đi siêu thị, nam nhân bao lớn bao nhỏ từ siêu thị đi ra, đang chuẩn bị về nhà nấu cơm.

Lúc nam nhân ở trạm chờ xe, nhìn thấy khu thương mại đối diện có một chiếc xe sang quen thuộc đang đứng, tiếp theo liền thấy Lâm Việt một thân soái khí, cùng An Lâm một thân hàng hiệu từ trong xe đi ra.

Xe liền dừng ở trước cửa khách sạn xa hoa của Thư Diệu trước kia, có chuyên gia thay Lâm Việt đậu xe và dẫn đường. Hai người xuất hiện dẫn tới phần đông người qua đường ghé mắt, còn có phóng viên chờ ở gần đó ra sức chụp ảnh. An Lâm tự nhiên kéo tay Lâm Việt, hai người tiến vào khách sạn, mà ngoài cửa vệ sĩ đang ngăn cản phóng viên.

Nam nhân cầm theo bao lớn bao nhỏ, còn che che lấp lấp lo lắng phóng viên phát hiện y. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nam nhân bản năng nhìn nhìn hai bao đồ trên tay mình.

Xem ra đêm nay Lâm Việt sẽ không về nhà ăn cơm. Ngay lúc nam nhân có chút thất vọng, di động trong túi không ngừng chấn động. Vì nam nhân để điện thoại ở trong túi áo, điện thoại chấn động đụng tới ngực y, đụng tới nhũ thủ mẫn cảm của y khiến y thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, ngay cả đồ trên tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nam nhân luống cuống tay chân tiếp điện thoại, hơi thở có chút không xong, lại mang theo một chút ngượng ngùng hỏi: “Thanh Dương, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

CHƯƠNG 270

Edit : Đa mộng

Beta ; Trangki

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương: “Ngày mốt có thời gian không?”

“Uhm.” Nam nhân gật đầu.

“Vậy mốt tôi phái người tới đón anh, anh qua đây một chuyến.” Thanh Dương tạm dừng một chút, giọng chậm lại: “Mốt tôi đi tái khám, tôi hy vọng anh cùng tôi đi.”

“Được.” Nam nhân cười gật đầu.

Vì lần trước chưa cùng Thanh Dương đi, nên lần này nam nhân quyết định bồi Thanh Dương đi tái khám. Hơn nữa ngoại trừ cuối tuần chụp ảnh bìa tạp chí ra, mỗi ngày y đều có thời gian, mỗi ngày đều có thể bồi Thanh Dương.

“Giờ đang ở đâu?”

“Tôi mới từ siêu thị mua đồ ăn ra, chuẩn bị về nhà nấu cơm.” Nam nhân rất thành thật trả lời câu hỏi của Thanh Dương. Y vốn định mời Thanh Dương, nhưng nghĩ nghĩ Thanh Dương gần đây tựa hồ rất bận, chắc không có thời gian tới nhà y ăn cơm cho nên đã không nói.

“……” Thanh Dương bên kia không nói gì.

“Làm sao vậy?” Nụ cười trên mặt nam nhân dần dần biến mất, nghi hoặc hỏi : “Thanh Dương, sao cậu không nói lời nào……” Nam nhân lo lắng mình nói sai gì đó.

“Không sao.” Giọng Thanh Dương tựa hồ có chút tiếc nuối vì nam nhân trì độn không có mời hắn cùng ăn bữa tối. Hắn có chút hoài niệm tay nghề của nam nhân (=.,= nhớ hồi trc nấu cho VT dở lắm mà ta), thời đi học nam nhân thường xuyên vì hắn xuống bếp.

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi sẽ đi tìm cậu sau……”

Lúc này..

Nam nhân phát hiện có một phóng viên ở đối diện đường đang nhìn quanh quẩn về phía y, nam nhân nghiêng đầu lại không thể dùng bao túi che mặt, y chỉ có thể tránh mặt đi. Nghe điện thoại Thanh Dương gọi tới, nam nhân nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Thanh Dương, tôi ngắt điện thoại đây, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.” Nam nhân nhanh chóng cúp điện thoại, quẹo vào hướng phía trước. Phóng viên kia hình như muốn xác định thân phận của y, thế nhưng đã đi theo.

Ngay lúc phóng viên kia sắp tới gần nam nhân, nam nhân sốt ruột lại không thể chạy. Điểm chết người là xung quanh không thể gọi xe, ngay lúc nam nhân lo lắng vạn phần……

Xe Thanh Dương chậm rãi ghé vào ven đường, Thanh Dương lười biếng tựa vào ghế sau. Hắn ý bảo nam nhân lên xe, nam nhân nhìn thấy cứu tinh bèn cầm theo bao lớn bao nhỏ lên xe.

Vì xe Thanh Dương và biển số xe ở Tây khu phi thường nổi tiếng nên phóng viên cũng không dám tiến lên, cũng không dám chụp loạn. Nam nhân cảm kích nói lời cảm tạ Thanh Dương, tầm mắt Thanh Dương dừng ở bao lớn bao nhỏ trên tay nam nhân.

“Dù sao tôi cũng ở một mình, mua nhiều chút từ từ ăn, hơn nữa đôi khi Lâm Việt cậu ấy sẽ tới ăn cơm.” Nam nhân tỏ vẻ có lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho Thanh Dương, còn khách khí nói: “Phiền cậu đưa tôi về nhà, đoạn đường này thật sự rất khó kêu xe ……” Nam nhân sửa sang lại bao túi một chút, chỉnh tề đặt ở bên cạnh.

Thanh Dương trầm mặc lưu ý động tác của nam nhân, nhiều năm như vậy, nam nhân càng trở nên giống người nội trợ. Dù hiện tại đã là ngôi sao nhưng vẫn giống như trước tự xuống bếp, quét tước, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo của ngôi sao. Có lẽ có người sẽ nói nam nhân không cá tính, nhưng Thanh Dương lại cảm thấy khí chất ôn hòa, thái độ mềm mại như vậy của nam nhân thật hợp ý hắn. Ở trên người nam nhân giống như có một loại cảm giác gia đình, thật thoải mái, thật ấm áp, làm người ta rất là quyến luyến.

Xe đến dưới lầu, nam nhân cũng không mời Thanh Dương lên, Thanh Dương thì luôn chờ nam nhân mở miệng nhưng nam nhân lại thủy chung không có mở miệng. Bởi vì nam nhân biết Thanh Dương gần đây đang bận chuyện xây khu giải trí, khẳng định có rất nhiều việc cần hoàn thành, nếu rút thời gian đi bồi y, vậy có vẻ y quá kiêu ngạo.

“Tôi tự lên là được rồi, cậu đi bận việc của cậu đi, ngày kia tôi chờ cậu tới đón.” Nam nhân bao lớn bao nhỏ xuống xe, không có phát hiện trong mắt Thanh Dương hơi hiện lên vẻ mất mát.

“Uhm.” Thanh Dương thần sắc lười biếng gật đầu, lông mi thật dài của hắn dấu đi vài phần mất mát.

Nam nhân có chút luyến tiếc Thanh Dương, nhưng vẫn tự mình cầm đồ lên lầu. Sau khi vào nhà, nam nhân bỏ đồ vào tủ lạnh, bắt đầu làm bữa tối. Đêm nay lại một mình y ăn cơm, bất quá y vẫn làm hai phần cơm, lỡ như Lâm Việt trở lại còn có mà ăn.

Nam nhân vừa vặn nấu cơm xong thì chuông cửa liền vang —

Mở cửa ra, thấy Thanh Dương một thân áo lụa hoa lệ màu xanh đậm, đỡ quải trượng bằng ngọc đắt tiền im lặng đứng ở ngoài cửa. Trong hai mắt trầm định của Thanh Dương không hề gợn sóng, lộ ra ý lười nhàn nhạt.

Tuy Thanh Dương luôn đỡ quải trượng, nhưng hắn chưa bao giờ còng lưng (ms >20t còng cm zề mà còng *cào cào tóc*) , hắn đi rất chậm, nhưng thân hình thủy chung đều vẫn duy trì trạng thái lười biếng hoàn mỹ. Hơn nữa hắn thích vải sa tanh mềm mại, cả người nhìn qua không mất cao quý, ngược lại toát lên đặc thù và hoa mỹ.

“Thanh Dương……” Nam nhân còn mặc tạp dề, y không nghĩ tới sẽ là Thanh Dương, y nghĩ…… Y nghĩ Thanh Dương đã rời đi rồi, hoàn toàn không nghĩ tới Thanh Dương lại đi lên.

Lúc nãy Thanh Dương không rời đi, hay là xong chuyện rồi mới đi vòng trở lại?

Thanh Dương lập tức đã nhìn thấu suy nghĩ của nam nhân, miệng hắn lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Tôi không đi, kỳ thật hôm nay công việc của tôi đã xử lý xong rồi. Anh tính để tôi đứng ở bên ngoài, không tính mời tôi vào sao?” Giọng hắn rất chậm, nhưng âm sắc cũng rất dễ nghe.

Nam nhân phục hồi tinh thần lại, liền tiến lên dìu Thanh Dương vào nhà, y an trí Thanh Dương ngồi xuống sau, liền vội vội vàng vàng xuống bếp bưng thức ăn lên. Thanh Dương xuất hiện làm cho nam nhân rất cao hứng, cứ nghĩ đêm nay lại một mình ăn cơm, một mình xem TV, một mình ngủ (=.= thế mún ngủ vs ai :333), bất quá Thanh Dương tới cũng có thể nói chuyện. Tuy nam nhân rất thích yên tĩnh, nhưng bình thường một người ngốc lâu cũng hy vọng có ai đó có thể đến gặp mình.

Nam nhân đời này không có bạn bè gì, người bạn tốt nhất chính là Thanh Dương, người từng chứng kiến hỉ nộ ái ố của y thời còn đi học. Đương nhiên giữa họ cũng không chỉ như vậy, Thanh Dương có thể tới ăn cơm, nam nhân cũng thật cao hứng.

Đơn giản ăn một chút cơm nhà sau Thanh Dương còn bồi nam nhân xem TV. Thanh Dương lười biếng tự nhiên nằm ở trên sô pha, đầu của hắn gối lên đùi nam nhân.

“Cậu muốn uống nước không? Tôi đi rót cho cậu, hay là cậu muốn ăn trái cây, tôi có thể gọt vỏ cho cậu.” Nam nhân rất hiểu đạo đãi khách, y đối với Thanh Dương rất tốt, đây là chuyện mọi người đều biết. Hiện tại Thanh Dương đến nhà y làm khách, đương nhiên y phải chiếu cố tốt, dù sao Thanh Dương rất giàu, ăn gì cũng là sơn trân hải vị, ở là trang viên riêng của mình, không nhất định sẽ thích ứng căn nhà nhỏ này của y.

“……” Thanh Dương thoải mái nửa khép hai mắt, im lặng nghỉ ngơi không có trả lời.

Nam nhân nghĩ Thanh Dương không thích nơi này của y, y có chút tiếc nuối cúi đầu, nhìn chăm chú vào Thanh Dương lười biếng. Thanh Dương không xem TV nhưng hắn đang nghe tin tức, Ánh sáng lúc sáng lúc tối từ TV chiếu vào sườn mặt nam nhân: “Thanh Dương nếu cậu không quen nơi này của tôi, lần sau vẫn nên để tôi tới tìm cậu. Nơi này quá nhỏ, không biết cậu có thể cảm thấy thoải mái hay không.”

“Không có không thoải mái.” Thanh Dương thản nhiên trả lời, đánh tan băn khoăn của nam nhân.

Hai người cứ như vậy mãi cho đến đêm khuya, nam nhân mới đưa Thanh Dương xuống lầu, dốc lòng dìu Thanh Dương lên xe. Thẳng đến khi Thanh Dương rời đi, nam nhân mới chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ uống lạnh.

Nam nhân đi chưa được mấy bước liền ngây ngẩn cả người, vì y thấy…… Vĩnh Trình đứng ở dưới đèn đường có chút đăm chiêu nhìn y. Vĩnh Trình xuất hiện làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp.

Vĩnh Trình khẳng định sẽ hiểu lầm ……

Nam nhân đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Vĩnh Trình liền đứng ở nơi cách y không xa. Nam nhân muốn giải thích lại cảm thấy có chút dư thừa, vì y và Thanh Dương cũng không có làm chuyện gì không dám nhìn người.

Trầm mặc sau một lúc lâu sau, vẫn là nam nhân mở miệng trước……

“Sao cậu lại tới đây?”

Vĩnh Trình nhíu mày một cái, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Tôi không thể tới sao?”

“Không phải.” Nam nhân lắc đầu, thấp giọng nói: “Cậu tùy thời đều có thể tới……” Giọng nam nhân rất thấp, cũng hơi run run. Tuy nói Vĩnh Trình cũng không phải thường xuyên tới chỗ y, nhưng Vĩnh Trình trước giờ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lúc tới cũng không nói cho y, khi đi cũng rất vội vàng.

“Lần này anh nói như thế nào, anh không tính giải thích với tôi sao?” Vĩnh Trình bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân. Vì nhìn thấy Thanh Dương xuất hiện ở nhà nam nhân nên hắn rất khó chịu, rất khó chịu !!! Hắn không biết vì sao Thanh Dương tới nhà nam nhân, cũng không biết vì sao trễ như vậy Thanh Dương mới đi, khe hở đó làm cho hắn có vô hạn không gian để đặt giả thiết.

Hắn rất giận……

Nam nhân đem sự tình trải qua hôm nay nói cho Vĩnh Trình, vốn y không nghĩ chủ động giải thích nhưng Vĩnh Trình đã hỏi nên y cảm thấy cần phải nói rõ một chút. Nếu Vĩnh Trình có thể lý giải, vậy thì tốt.

“Kỳ thật gần đây tôi có gọi điện cho cậu nhưng tìm khắp không thấy cậu, điện thoại của cậu gọi không thông.” Nam nhân nói tình hình cho Vĩnh Trình, trên thực tế đúng là y có liên hệ Vĩnh Trình.

Ánh mắt Vĩnh Trình nhẹ chớp lên, hắn nghiêm mặt nói với nam nhân: “Gần đây vì chuyện khu giải trí nên tôi không có thời gian tìm anh, điện thoại tôi đã đổi rồi, vẫn chưa báo cho anh.”

“ À, vậy sao……” Nam nhân gật đầu, không có truy vấn.

Vĩnh Trình tựa hồ lo lắng nam nhân nghĩ nhiều, hắn lại bổ sung vài câu: “Bình thường anh cũng không chủ động tìm tôi, tôi cũng không biết anh sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

“ Ừ……” Nam nhân nhẹ giọng đáp lại, kỳ thật nam nhân vốn nghĩ Vĩnh Trình đang trốn hắn, nhưng hôm nay Vĩnh Trình lại chủ động xuất hiện ở trước mặt y, nam nhân có chút không rõ lắm……

Gần đây Vĩnh Trình đều ở khu giải trí, hắn phụ trách xây dựng khu giải trí. Vì gần đây phải đi khắp nơi bàn bạc, không có thời gian chiếu cố nam nhân.

Mà hắn tắt di động đi là vì không muốn một số người quấy rầy, hắn có nguyên nhân của mình, cũng không phải cố ý bất hòa với nam nhân, cũng không phải tránh né nam nhân. Vĩnh Trình cũng mơ hồ cảm giác được cái nhìn của nam nhân đối với hắn.

Vĩnh Trình muốn củng cố địa vị mình, hắn càng lên cao, lại càng có tư cách bảo vệ nam nhân, càng có phân lượng đứng ở bên cạnh nam nhân. Hắn làm những việc này cũng là để về sau ở cùng nam nhân có thể không bị người quấy rầy.

Nhưng Thanh Dương lại từ trong nhà nam nhân đi ra, trường hợp này xác thực khiến hắn phi thường mất hứng.

“Lâm Mộ Thiên, tôi thật không muốn lần sau tôi tới tìm anh lại nhìn thấy anh cùng người khác một chỗ.” Giọng điệu hắn rõ ràng có chút đụng chạm, nam nhân cũng không muốn cùng hắn tranh cãi.

Y chậm rãi đi tới bên cạnh Vĩnh Trình, bảo Vĩnh Trình bồi y đi mua đồ uống lạnh. Vĩnh Trình không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi theo nam nhân tới cửa hàng tiện lợi.

Nam nhân cùng Vĩnh Trình xuất hiện làm cho ông chủ cửa hàng tiện lợi thụ sủng nhược kinh, vì là đêm khuya, cửa hàng tiện lợi và trên ngã tư đường cũng không có người qua lại, nên cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác thấy. Lúc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, nam nhân còn rất thân thiết ký tên tặng ông chủ.

“Cậu muốn lên ngồi một lát không?” Nam nhân hỏi Vĩnh Trình, vì một đường này sắc mặt Vĩnh Trình cũng không tốt lắm, hai người trầm mặc thật lâu, nam nhân mới có cơ hội mở miệng.

Nam nhân mời làm cho tâm tình Vĩnh Trình tốt lên rất nhiều.

“Anh nói đi.”

Vĩnh Trình có hưng trí nhìn nam nhân, nam nhân cầm trong tay đồ uống lạnh uống, đứng ở trước cửa dưới lầu. Vì vừa uống qua đồ uống lạnh nên môi nam nhân trở nên hồng hồng, màu sắc phi thường đẹp mắt.

Nam nhân phát hiện ánh mắt Vĩnh Trình nhìn y có chút kỳ quái, nam nhân ngượng ngùng đẩy Vĩnh Trình: “Không cần náo loạn, nơi này là bên ngoài, là dưới lầu, nếu tôi bị paparazzi nhìn thấy thì xong.”

Vĩnh Trình vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm nam nhân lên: “Miệng đỏ như vậy……” Nhất định ăn rất ngon……

Ánh mắt nam nhân lo lắng lại sốt ruột làm cho hắn rất yêu thích, nhất là bộ dạng nam nhân thẹn thùng, cũng là hắn thích nhất. Vĩnh Trình cũng không rõ từ khi nào mình lại có loại ham mê này, tóm lại hắn mặc kệ nhiều như vậy, hắn chỉ đối với loại phản ứng này của Lâm Mộ Thiên có hứng thú.

Nam nhân bảo hắn đừng náo loạn, Vĩnh Trình cũng chuyển biến tốt thu liễm lại, hắn tiếp nhận gói to chứa đồ uống lạnh trên tay nam nhân, ôm nam nhân lên lầu. Nam nhân lo lắng bị hàng xóm thấy, muốn hất cái tay đang ôm thắt lưng y của Vĩnh Trình ra, nhưng Vĩnh Trình lại gắt gao bắt lấy cái tay đang kháng cự của nam nhân không cho nam nhân giãy dụa, ôm nam nhân vào thang máy.

“Tôi bảo cậu không cần xằng bậy, không cần sờ, nơi này có máy giám sát……” Nam nhân gấp đến độ vẻ mặt xấu hổ đẩy Vĩnh Trình ra, Vĩnh Trình đứng ở phía sau nam nhân, ôm eo nam nhân.

Nam nhân cảm giác được môi Vĩnh Trình dán lên cổ y, ái muội mút cổ nam nhân. Nam nhân không có biện pháp, bị Vĩnh Trình ôm, y lại không đi được. Thang máy đang không ngừng đi lên nhưng Vĩnh Trình tựa hồ biết nam nhân rất khẩn trương nên hắn chỉ hôn cổ nam nhân, không có hành vi gì quá phận, điều này làm cho nam nhân cũng dần dần an tâm rất nhiều.

Cảm giác được mái tóc mềm mượt của Vĩnh Trình ở cổ y quét tới quét lui, mùi vị đặc trưng trên thân Vĩnh Trình làm cho hai chân nam nhân như nhũn ra, nam nhân hơi hơi nghiêng đầu……

Vĩnh Trình nắm cằm nam nhân, hôn lên đôi môi y. Vì vừa rồi uống qua đồ uống lạnh nên môi nam nhân hơi lạnh, Vĩnh Trình nồng nhiệt hôn giống như muốn cắn nuốt nam nhân……

Cảm giác được đầu lưỡi Vĩnh Trình đẩy môi nam nhân ra, đầu lưỡi lửa nóng kia luồn vào miệng nam nhân, nam nhân khống chế hơi thở khiến bản thân không quá khó nhận, nụ hôn của Vĩnh Trình rất nóng bỏng, rất cường thế.

Nam nhân bị hắn hôn hơi thở tăng thêm, đầu lưỡi nóng ướt của Vĩnh Trình quấn quanh đầu lưỡi nam nhân. Hai người hôn từ nặng chuyển thành nhẹ, từ nụ hôn nóng cháy nồng nhiệt dần dần biến thành nụ hôn nhợt nhạt, ngậm lấy, mân mê, mút vào ……

Có lẽ là lâu quá không có gặp nam nhân nên Vĩnh Trình cảm thấy gần đây nam nhân trở nên càng ngày càng có mị lực, nhận hôn cũng trở nên quy củ hơn rất nhiều. Y không giống trước kia thôi thôi đẩy đẩy, lần này nam nhân không có cự tuyệt hắn hôn.

Vĩnh Trình một tay vừa cầm đồ uống lạnh vừa ôm eo nam nhân, một tay nắm cằm nam nhân, làm cho nam nhân nghiêng đầu, chóp mũi giao thoa mặc hắn hôn môi. Vĩnh Trình cũng nghiêng đầu đáp lại tư thế nam nhân, sườn mặt với đường cong ôn nhu của hắn rất đẹp, rất mê người…..

Vĩnh Trình trong tay cầm đồ uống lạnh lẽo khiến đùi nam nhân có chút lạnh, tay Vĩnh Trình đang chuẩn bị trượt vào trong áo nam nhân, nhưng vào lúc này —

Thang máy ngừng lại.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, nháy mắt lúc cửa thang máy bắt đầu mở, Vĩnh Trình vẫn không có tính buông nam nhân ra. Hắn nắm cằm nam nhân lại hôn vừa sâu vừa chặt, nam nhân có chút sốt ruột muốn đẩy Vĩnh Trình ra.

Giữa lúc giật mình.

Dư quang nam nhân quét tới thân ảnh thon dài đang đứng ngay cửa thang máy, đối phương vốn không kiên nhẫn ấn nút thang máy, nhưng vừa thấy hai người bọn họ sau, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Hai mắt vốn bình tĩnh lúc này hoàn toàn bị lửa giận thay thế…… (editor: =.,= đố biết là ai đấy) (Beta: Ngoài boss Nhiên Nghị đen đủi đến đi ị có khi cũng bắt gian được thì bạn không nghĩ được ai khác :3 )

Nam nhân kinh ngạc mở to mắt, khó tin nhìn người đứng ở cửa thang máy, người kia cư nhiên là…… Cư nhiên là……

HẾT CHƯƠNG 270 Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play