Trên mặt Thanh Dương ngoại trừ lười biếng ra thì không có biểu tình gì dư thừa, còn mang theo vài phần hơi thở lười biếng bẩm sinh, trong đôi mắt trầm định mà u tĩnh kia không có một tia gợn sóng.
Hắn thản nhiên mở miệng gọi nam nhân một tiếng: “Lại đây đi.”
Thanh Dương nói làm cho Lâm Mộ Thiên thành công tránh được Nhiên Nghị, biểu hiện của nam nhân không có quá mức kích thích, dù sao nháo quá cũng không tốt. Mọi người đều đi ra ngoài để chơi, cho nên nam nhân sẽ không muốn để ý lời Nhiên Nghị nói.
Vĩnh Trình “shit” một tiếng, cũng không để ý tới Nhiên Nghị nữa, nam nhân lập tức liền cảm giác được ánh mắt Vĩnh Trình dừng ở trên người mình. Y quay sang Vĩnh Trình nói một câu “Không có việc gì” thì Vĩnh Trình mới yên lòng.
Bạn Nhiên Nghị giải thích: “Kỳ thật cũng không có gì vui cả, chỉ cảm thấy đại thúc này thật thú vị, còn có thể hại……”
“Được rồi, có thể dùng cơm rồi, cậu vẫn là ít nói mấy lời vô nghĩa, lo hưởng thụ bữa tối đi.” Nhiên Nghị ngắt lời bạn mình, hắn cũng không muốn người khác đi đánh giá nam nhân.
Thanh Dương thản nhiên nhìn về phía nam nhân, miễn cưỡng hỏi: “Anh không có chuyện gì chứ?”
“Không……” Nam nhân không dấu vết cúi đầu. Ánh mắt Thanh Dương xuyên qua đầu vai nam nhân nhìn về phía Nhiên Nghị cách đó không xa đang chán đến chết chờ bọn họ đi qua.
Đáy mắt Thanh Dương bịt kín mấy tầng bóng tối, hắn biết, nam nhân khẳng định có chuyện! Chẳng qua là ngại Nhiên Nghị ở đây nên không tiện nói ra mà thôi, vì thế Thanh Dương không hỏi nữa.
Lúc dùng cơm năm người tách ra ngồi, mà cái bàn vốn cũng rất dài nên nói chuyện thật không tiện. Lâm Mộ Thiên dứt khoát trầm mặc không nói lời nào, chỉ vùi đầu chậm rãi ăn. Mà mấy người khác cũng không giống nam nhân trầm mặc như vậy, dưới sự lôi kéo của của bạn Nhiên Nghị, mọi người tùy ý nói chuyện phiếm, đương nhiên tán gẫu cũng có vẻ cao sang, có vẻ xa xỉ. Nếu không phải xe xịn thì chính là du thuyền, nam nhân đối với phương diện này căn bản là không biết gì cả, cũng không không biết xấu hổ nói chen vào, nói sai sẽ lại bị Nhiên Nghị nhạo báng.
Thanh Dương động tác rất nhẹ, có chuyên gia vì hắn cắt đồ ăn, hắn chỉ cần gắp thức ăn đưa vào trong miệng là xong (=.,=). Mà Vĩnh Trình đối với thức ăn thì lại không có gì hứng thú, ngược lại đối với rượu ngon có vẻ hứng thú hơn, về phần Nhiên Nghị…… Hắn cùng người bạn rất tuấn tú kia của hắn nói chuyện với nhau, hắn không có tìm nam nhân phiền toái, điều này làm cho nam nhân yên tâm không ít.
Cơm tối xong thì có chuyên gia mời mọi người đi tới hồ tắm trong rừng sâu. Hoàn cảnh này thật xấu hổ, Lâm Mộ Thiên căn bản ngại đi, y chỉ có thể một mình ở lại trong lều, chờ bọn họ tắm xong lại đi. Nếu không vì cái gì khác thì theo lý mà nói đều là đàn ông thì có thể không cần kiêng kị, nhưng nam nhân không có biện pháp dùng tâm tình bình thường cùng bọn họ tắm rửa.
Rất kỳ quái, thật quỷ dị, vì tránh khỏi xấu hổ, nam nhân một mình lưu lại ở trong rừng sâu. Đương nhiên ngoại trừ nam nhân ra còn có rất nhiều thuộc hạ Thanh Dương nên căn bản không phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Trong lều mọi thứ đều đầy đủ, còn có chiếc nệm mềm mại và chiếc chăn ấm, còn chuẩn bị quần áo sạch và rượu. Trong lều ánh đèn thật nhu hòa làm cho nam nhân thoải mái muốn ngủ, toàn thân đều thả lỏng .
Chẳng bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nam nhân nhấc mành lên thì thấy thuộc hạ Thanh Dương mang tới một mộc dũng lớn (= thùng gỗ tắm ngày xưa) cho nam nhân ở trong lều tắm. Lều rất lớn, ít nhất khoảng 100m2, hơn nữa không gian cũng khá lớn không khí rất lưu thông, không có cảm giác áp lực gì. Nam nhân lễ phép nhường đường để cấp dưới mang mộc dũng tiến vào.
“Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, lát nữa chờ họ tắm xong tôi lại đi là được.” Lâm Mộ Thiên cảm thấy như vậy cũng quá phí phạm.
“Không sao, Lâm tiên sinh, anh cứ yên tâm tắm đi. Mấy thứ này là từ hồ tắm trong rừng sâu chuyển tới, ông chủ đã dặn dò bọn tôi phải đưa đến.”
“Cám ơn……” Lâm Mộ Thiên biết đây đều là ý của Thanh Dương, y cũng không tiện cự tuyệt. Nhìn cấp dưới đổ từng thùng từng thùng nước ấm vào mộc dũng, còn đổ một chút tinh dầu tĩnh tâm ở bên trong, y thấy mọi thứ đều làm rất chu đáo.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi ở bên ngoài canh, anh không cần lo lắng vấn đề an toàn. Nếu cần cho thêm nước nóng hoặc là có gì phân phó, có thể tùy thời gọi chúng tôi.”
“Cảm ơn mọi người.”
Lâm Mộ Thiên thân thiện gật đầu, thẳng đến khi mọi người rời khỏi sau đó y mới cởi quần áo ra ngâm mình. Có lẽ quá thoải mái nên nam nhân tựa vào mộc dũng dần dần bị buồn ngủ bao phủ, dần dần ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, khi nam nhân tỉnh lại, cảm giác được có nhiệt khí xâm nhập sườn mặt y, nam nhân lập tức cảnh giác nghiêng đầu —-
Vừa nhìn đã thấy sườn mặt anh tuấn của Vĩnh Trình. Vĩnh Trình đứng ở phía sau y, hai tay nắm lấy hai tay khoát lên biên dục dũng của nam nhân. Giờ phút này hắn đang cúi người xuống vùi đầu hôn nhẹ cổ nam nhân, nụ hôn nhỏ vụn kia theo cần cổ nam nhân chuyển qua hai má phiếm hồng của y. Tuy nói da thịt màu mật ong của nam nhân không dễ dàng nhìn thấy ửng đỏ, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên gương mặt kia cũng là xúc cảm rõ ràng.
Nhìn thấy đối phương là Vĩnh Trình, nam nhân mới yên tâm nói: “Sao cậu lại quay về? Không phải đi hồ tắm trong rừng sao? Lại còn làm tóc ướt hết rồi?” Nam nhân vươn tay cầm một cái khăn đưa cho Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình một bàn tay tiếp nhận khăn xoa xoa tóc, một bàn tay xuyên qua dưới nách nam nhân, vuốt ve thân thể y: “Tắm một cái mà thôi, không cần bao nhiêu thời gian, bọn họ cũng đã quay lại.”
Cái tay lạnh như băng của Vĩnh Trình xoa ngực nam nhân, nam nhân “ưm” một tiếng giữ chặt tay hắn: “Bên ngoài rất lạnh cậu còn đi lung tung, sao không ở yên trong lều nghỉ ngơi. Tay cậu lạnh quá.”
“Bên ngoài trời mưa, buổi tối trong rừng này thật đúng là lạnh, cho nên đêm nay……” Nói tới đây Vĩnh Trình lại đến gần nam nhân một chút, hai tay hắn ôm cả thân thể trần trụi của nam nhân, sườn mặt tinh xảo hơi lạnh dán lên gương mặt nóng lên của nam nhân. Hắn không chút nào kiêng kị mà tỏ vẻ muốn lưu lại : “Đêm nay tôi và anh cùng ngủ, đừng nghĩ đuổi tôi đi.”
Nam nhân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi.” Dù sao nơi này của y cũng rất rộng, hai người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.
Ánh mắt Vĩnh Trình theo đầu vai nam nhân, chậm rãi di động xuống phía dưới. Có bọt nước theo ngực nam nhân chảy xuống, hắn nghiêng đầu có thể nhìn thấy rõ ràng hai má vì thẹn thùng mà hơi hơi phiếm hồng của nam nhân……
“Tắm xong chưa, tắm xong rồi thì ra đi.” Vĩnh Trình hai tay vuốt ve cánh tay nam nhân, ở bên cạnh dặn dò y: “Lần sau khi tắm đừng ngủ, sẽ bị cảm lạnh.”
“ Tôi nhớ rồi.” Nam nhân chậm rãi gật đầu, cảm giác được Vĩnh Trình đang chủ động thay y lau người, y có chút không quen. Nhưng trừ bỏ một chút không thích hợp như vậy ra, lại từ đó tìm được vài tia ấm áp.
Trong ấn tượng, này hình như là lần đầu tiên Vĩnh Trình thay y lau người
“Cậu…… Cậu……” Nam nhân do dự có nên cứ như vậy trực tiếp từ trong mộc dũng đi ra hay không, ánh đèn mờ ảo này có vẻ thật ái muội.
Vĩnh Trình vắt khăn lên dục dũng, chuẩn bị trực tiếp ôm nam nhân đi ra. Tuy hắn rất muốn xem bộ dạng nam nhân từ trong bồn tắm lớn đi ra, nhưng lo lắng nam nhân ngượng ngùng nên hắn quyết định vẫn là tự mình chủ động một chút.
“Tôi ôm anh đi ra.” Vĩnh Trình cười đến có chút bại hoại. (=.,= đồ bại hoại)
“Không cần, miễn cho dơ quần áo của cậu, cậu đi tắt đèn đi, tôi tự mình…… Tôi tự đi ra……” Nam nhân cụp đầu xuống tựa ở ven mộc dũng, vẻ mặt ngượng ngùng kia nhìn thế nào cùng cảm thấy thật mê người.
Vĩnh Trình biết nam nhân lo lắng bên ngoài có người thấy, vì thế hắn rất phối hợp tắt đèn đi. Một lát sau, nam nhân mới từ trong mộc dũng chậm rãi đi ra.
Trong lều thật im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước róc rách.
Ánh sáng từ bên ngoài bắn vào, mơ hồ có thể thấy rõ tình cảnh trong lều, thân thể nam nhân dính đầy bọt nước cũng có vẻ hiện lên rõ ràng. Nam nhân cũng cảm giác được ánh mắt Vĩnh Trình chưa từ trên người y dời đi. Y lau khô người sau, liền thay áo ngủ đã chuẩn bị vào, áo ngủ làm bằng bông rất dầy, áo và quần riêng biệt ……
“Cậu cởi áo khoác ra đi, bên ngoài lạnh lắm, trước thay quần áo đã.” Nam nhân sờ soạng đưa một bộ áo ngủ cho Vĩnh Trình, khi chạm vào cái tay lạnh lẽo của Vĩnh Trình, nam nhân nhíu mày.
Vĩnh Trình không nói gì đổi quần áo xong liền đem nam nhân áp đảo ở trên giường. Hắn ngửi ngửi mùi vị trên thân nam nhân, hai tay trượt vào trong áo y, cái tay lạnh như băng tiến vào làm cho thân thể nam nhân chịu không nổi run run.
Nam nhân bị ép tới phát ra tiếng kêu rên, lập tức bị một cỗ nhiệt khí đánh úp lại, nam nhân đang muốn nói chuyện thì môi bị gắt gao ngăn chặn. Nụ hôn nóng bỏng thế tới rào rạt khiến cho nam nhân không có biện pháp nói, cái loại cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào này, cùng nụ hôn nồng nhiệt lại cường thế, làm cho ngực nam nhân nhảy lên kịch liệt. Dù cách một lớp áo thật dày, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ kia.
Thân thể nam nhân thả lỏng tùy ý Vĩnh Trình khẽ hôn, đầu lưỡi Vĩnh Trình tách mở miệng của y ra, đầu lưỡi ướt mềm quấn quanh đầu lưỡi thả lỏng mềm mại của y. Nam nhân mềm nhũn bị ép vào trong chăn bông, Vĩnh Trình trước giờ luôn nồng nhiệt lại hăng hái, hơi thở của hai người nhẹ nhàng dung hợp. Đầu lưỡi Vĩnh Trình đảo qua những điểm mẫn cảm trong khoang miệng nam nhân làm cho nam nhân không tự chủ được rụt vai lại……
Kỳ thật thân thể nam nhân cũng không mềm, thân thể nam nhân sờ lên thật mềm dẻo lại rắn chắc, không có một chút sẹo lồi mà lại rất đầy đặn làm cho người ta thèm thuồng.
Vĩnh Trình hôn nam nhân, nam nhân không có cảm giác được chỗ nào không khoẻ. Nam nhân nhắm mắt nhận nụ hôn nóng ướt lại sâu sắc dằng dặc của Vĩnh Trình. Vĩnh Trình đè lên thân thể nam nhân, hai tay âu yếm thân thể y, cái tay lạnh như băng được thân thể nóng rực của nam nhân sưởi ấm. Vĩnh Trình không có cởi áo nam nhân ra, tựa hồ lo lắng nam nhân cảm lạnh.
Hắn hôn rất sâu, lúc đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng nam nhân, hắn còn cắn môi nam nhân mấy cái thật mạnh. Môi hai người đã tách ra nhưng khoảng cách giữa hai người cũng rất gần.. rất gần.
Gần đến mức hơi thở của hai người đều phun ở trên mặt nhau. Đôi mắt mê người của Vĩnh Trình trong bóng đêm lóe lên ánh sáng làm cho nam nhân mê muội.
Nam nhân biết Vĩnh Trình muốn “làm”, đã đến lúc này rồi y cũng không tiện cự tuyệt.
Nam nhân tràn ngập khí chất ôn nhuận thành thục, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, giống như muốn giải thích nhưng không phản bác, không phản kháng, mà lại lộ ra một chút thẹn thùng.
Vĩnh Trình ôm eo y, ổn định dục vọng mình, hỏi nam nhân: “Anh bảo tôi tuần này đừng tới tìm anh, vậy tại sao lại cùng Thanh Dương một chỗ?”
Nam nhân đang cúi đầu giương mắt nhìn về phía Vĩnh Trình: “Tôi cùng Thanh Dương chỉ là ngẫu nhiên gặp, còn có…… Cậu gần đây không phải bận sao……”
“Tôi vì muốn cho anh nghỉ ngơi mới đáp ứng gần đây không tìm anh, tôi nhịn cũng thật vất vả, hơn nữa hôm nay lúc nhìn thấy anh tôi thật kinh ngạc, Thanh Dương cư nhiên mang anh đi ra bàn công chuyện.” Vĩnh Trình vươn đầu lưỡi, đầy *** liếm hôn xương quai xanh của nam nhân. Thân thể nam nhân lập tức trở nên khẩn trương, miệng không hề dự triệu tràn ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Nam nhân biết Vĩnh Trình hiểu lầm, y bị Vĩnh Trình đưa lên đùi, làm cho cả người y khóa ngồi ở trên đùi Vĩnh Trình. Một mặt cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của Vĩnh Trình ở cổ y chạy loạn, một mặt cảm giác cái tay Vĩnh Trình ở bộ vị mẫn cảm trên người y sờ tới sờ lui, hơi thở của nam nhân khó tránh khỏi cũng tăng thêm.
“Anh giải thích như thế nào với tôi?” Vĩnh Trình hỏi y.
“Thanh Dương cậu ấy không thích nam nhân, chúng tôi…… Chúng tôi chỉ là bạn……”
Vĩnh Trình nâng cằm nam nhân lên, môi dán lên, nặng nề mút vào đôi môi cánh hoa của y. Trong bóng đêm nghe thấy tiếng nói trầm thấp dễ nghe của y vang lên……
“Tôi cũng không thích nam nhân.” Giọng hắn thật dễ nghe, lại làm cho lòng nam nhân đau xót. Nam nhân không nói gì, lập tức Vĩnh Trình lại ôm sát thân thể cứng ngắc của nam nhân, nhận mệnh bày tỏ : “Tôi không thích nam nhân, tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng lại thích thân nam nhân là anh.” Giọng hắn rõ ràng nhẹ đi không ít, cảm giác được thân thể nam nhân chấn động, hắn chôn đầu vào trong cổ nam nhân.
“……” Nam nhân ngậm miệng không nói.
Y cũng không phải đồng tính luyến ái.
“Lâm Mộ Thiên, anh thắng, tôi thừa nhận ……” Vĩnh Trình ôm nam nhân, không dấu vết thở dài một hơi. Mái tóc mượt mà của hắn chạm đến da nam nhân, làm cho y cảm thấy hơi ngứa.
“Cậu không cần như vậy.” Tâm tình nam nhân trở nên phức tạp.
“Tôi thừa nhận, tôi thích anh.” Giọng Vĩnh Trình có vẻ có chút nhụt chí.
“……”
“Lâm Mộ Thiên, hình như tôi yêu anh rồi.” Vĩnh Trình nói xong cũng lâm vào trầm mặc, cái tay vuốt ve tóc Vĩnh Trình của nam nhân tạm dừng, nam nhân lâm vào trong cảm xúc kinh ngạc lại hỗn loạn……
Lúc này.
Bên ngoài truyền tới giọng Nhiên Nghị: “Thời tiết quỷ quái gì thế này, vừa lạnh vừa ẩm ướt.”
Nghe được tiếng bước chân của Nhiên Nghị càng ngày càng gần, nam nhân vốn đang lâm vào suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời, nam nhân tay chân luống cuống, tâm tình cũng trở nên càng ngày càng khẩn trương. Tiếng bước chân kia từng chút từng chút một giống như đạp vào trong lòng y……
CHƯƠNG 260
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Nhiên Nghị, anh qua đây giúp tôi lấy một chút quần áo, tôi rất lạnh.” Bên ngoài lại truyền tới tiếng bạn của Nhiên Nghị, Nhiên Nghị chửi thề một tiếng, tựa hồ rất khó chịu quay đầu đi trở về, nghe tiếng bước chân đi xa tâm tình nam nhân thả lỏng một hơi.
Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Mộ Thiên phức tạp lại mê mang, ngay cả chính y cũng nghĩ không rõ, vừa rồi là Vĩnh Trình đang hướng y thổ lộ sao? Này hình như là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận tầm quan trọng của y……
Vĩnh Trình chính là vội vàng kéo quần nam nhân, làm cho song mông rắn chắc của nam nhân bại lộ ra ngoài. Quần cũng chỉ bị tụt xuống đùi khiến cho bộ vị riêng tư nhất của nam nhân lộ ra. Da nam nhân bị khí lạnh xâm nhập, tế bào toàn thân đều đang buộc chặt, cảm giác được hai tay Vĩnh Trình nâng cái mông y lên, chậm rãi tách ra……
Trong căn lều tối đen truyền ra tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập, trong đó còn kèm theo vài tia áp lực hít thở không thông, và tiếng rên rỉ khó nhịn. Nệm vì vận động kịch liệt mà phát ra tiếng vang “chi dát”, hai thân thể trong bóng đêm dây dưa, bên ngoài mưa rơi tí tách, rơi xuống mái lều phát ra tiếng xào xào. Tiếng mưa phùn rơi xuống gõ vào mái lều, che lấp tiếng than nhẹ như có như không kia.
“Nhiên Nghị bị bạn hắn kêu đi rồi sao?” Vì để xác định Nhiên Nghị thật sự đã rời đi hay chưa, nam nhân hỏi một tiếng.
Vĩnh Trình nhìn thoáng qua bên ngoài, gật gật đầu, cúi đầu ngậm lấy môi nam nhân: “Hắn cũng chả phải bạn bè gì, người đàn ông kia là quản lý quán ngưu lang lớn nhất Nam khu.”
Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, bị nụ hôn nóng bỏng cùng dục vọng động thân tiến vào của Vĩnh Trình khiến cho nói không nên lời. Y bị Vĩnh Trình đặt ở trên chiếc nệm mềm mại, hai chân bị nâng lên nhận lửa nóng cứng rắn tiến vào.
Quán ngưu lang, quản lý?
Cũng chính là nói Nhiên Nghị mời đến bồi ngủ, như vậy Nhiên Nghị là cố ý, là muốn khiến cho y cảm thấy mình tuy là ngôi sao nhưng chỉ cần trả thù lao thì cũng chẳng khác ngưu lang cho lắm.
Phát hiện nam nhân có một lát thất thần, Vĩnh Trình ôm nam nhân lên đùi, đỉnh vào thân thể nam nhân từ trên xuống. Bí huyệt nam nhân bị mở ra, bị lấp đầy, một tia chất lỏng màu bạc từ chỗ tương liên của hai người chậm rãi trượt ra, cái mông va chạm với thân thể, phát ra tiếng “ ba ba ba” *** mỹ, làm cho nam nhân mặt đỏ tim đập.
Từng đợt từng đợt sóng xâm nhập khiến nam nhân không có biện pháp nghĩ về mấy chuyện linh tinh khác nữa, Vĩnh Trình nâng mặt nam nhân lên, làm cho nam nhân nhìn thẳng vào hắn, vào lúc này chỉ có thể nghĩ về hắn. Nam nhân biết Vĩnh Trình có đôi khi rất cường thế, chính là xuất phát từ lo lắng đến cảm nhận của y. Nam nhân cũng biết Vĩnh Trình đang gây áp lực lên cảm xúc y, vì thế y cũng không miên man suy nghĩ nữa.
Vĩnh Trình cúi đầu, hơi thở tràn ngập sắc dục hôn lên môi nam nhân, ngậm đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân vào mà liếm hôn, ma sát, nhiệt tình dây dưa, hơi thở nam nhân nóng cháy ướt át. Dưới thế công nồng nhiệt lại ra sức của Vĩnh Trình, nam nhân tùy ý hắn ôm tới ôm lui. Nam nhân mê ly mở hai mắt, cả người đều bị Vĩnh Trình ôm vào lòng, theo động dẫn tiến vào kia, thân thể nam nhân phập phồng lên xuống ở trên đùi Vĩnh Trình, bí huyệt chặt chẽ ngậm dục vọng nóng bỏng kia thật sâu.
Nam nhân hơi thở hổn hển, dục vọng giữa hai chân y dưới sự nhiệt tình khiêu khích của Vĩnh Trình, run run đứng lên. Thẳng đến khi lòng bàn tay Vĩnh Trình bao trùm dục vọng của nam nhân, nam nhân mới hoàn toàn mất đi chống cự, yếu đuối nằm ở trên nệm rộng thùng thình. Vĩnh Trình thuận thế đè lên, nhiệt tình đẩy mạnh tiến vào đến chỗ sâu nhất, khoái cảm lan khắp toàn thân……
Sau khi làm xong, Vĩnh Trình ôm nam nhân ngủ, nam nhân nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sau khi cao trào nam nhân thật mệt mỏi, ngay lúc nam nhân mông mông lung lung ngủ, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ho khan.
Âm thanh kia từ xa xa trong lều của Thanh Dương truyền đến (Thanh ca như người sắp gần đất xa trời =.,=), nam nhân vốn định đứng dậy đi xem thử, đáng tiếc Vĩnh Trình ôm thắt lung y, y đi không được. Thẳng đến sau nửa đêm, tiếng mưa rơi nhỏ đi một chút, y lại nghe từ căn lều cách vách truyền đến tiếng rên rỉ làm người ta xấu hổ khiến nam nhân cả đêm cũng không ngủ ngon.
Sáng hôm sau, mắt nam nhân có vết thầm quầng nhàn nhạt, liếc mắt một cái là nhìn ra tối hôm qua mất ngủ. Sáng nay lúc rời giường, nam nhân tinh thần không tốt lắm, thiếu chút nữa ngã xuống giường.
Vĩnh Trình ngồi ở bên giường hút thuốc rồi mới chậm rãi mặc quần áo, có chút áy náy nói với nam nhân vài câu an ủi: “Khi nào về sẽ mua chút thuốc bổ cho anh bồi bổ thân thể.”
“Không cần.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, y cũng không phải nữ nhân, uống thuốc bổ gì chứ, nghỉ ngơi cái là khoẻ lại ngay.
“Không cần nói, tôi quyết định rồi.” Vĩnh Trình mặc quần áo vào, ở trên mặt nam nhân bá đạo hôn cái chụt. Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi hơi nheo lại, ái muội nhéo nhéo mặt nam nhân: “Khách khí với tôi làm cái gì, anh là người của tôi rồi, uống chút thuốc bổ cũng nên mà. Dưỡng thân thể tốt một chút, chúng ta mới có thể……”
“Cậu câm miệng……” Nam nhân bất đắc dĩ ngắt lời hắn, đẩy Vĩnh Trình ra. Người này như thế nào động một cái liền nói mấy cái này, cả đầu óc cũng chỉ biết mấy chuyện như thế. Để tránh cho Vĩnh Trình càng nói càng quá phận, y vẫn nên sớm khiến cho hắn câm miệng thì tốt hơn.
Vĩnh Trình không có tiếp tục đùa giỡn nam nhân nữa, nam nhân cũng đã mặc xong quần áo. Y đang muốn đi ra ngoài đã bị Vĩnh Trình giữ chặt, hôn một cái làm Mộ Thiên trở tay không kịp. Nam nhân muốn mắng mắng hắn đáng tiếc đẩy cũng đẩy không ra, nói cũng nói không được. Vĩnh Trình nhắc nhở nam nhân phải có trách nhiệm với hắn, nam nhân muốn cười lại bị hôn gắt gao, có chút thở không nổi.
Ngay tại lúc hai người đang hôn nhau, rèm cửa bị xốc lên ——
Nhiên Nghị lạnh lùng đứng ở cửa, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm hai người. Hắn vốn muốn tiến vào nhìn xem nam nhân ngu xuẩn Lâm Mộ Thiên này chết hay chưa, tối qua mưa lớn như vậy, bên ngoài lại rất lạnh. Hắn đợi lâu như vậy mà y cũng không đi ra, hắn còn tưởng nam nhân ở trong lều ngủ đến chết rồi, không nghĩ tới tiến vào lại thấy một màn như vậy. Được lắm, được lắm, hắn tựa hồ xem thường nam nhân ngu xuẩn Lâm Mộ Thiên này, đi đến đâu cũng có thể thông đồng nam nhân, thật sự là không biết xấu hổ……(=.,= công việc chính của Nhiên ca: Bắt gian!)
Nhiên Nghị ở trong lòng lạnh lùng mắng, thấy một màn như vậy làm cho hắn thật không thoải mái. Hơn nữa nam nhân ngu xuẩn kia vừa nhìn thấy hắn xuất hiện thì ánh mắt lập tức sợ hãi trừng lớn, một bộ hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn cũng không phải quái vật ăn thịt người, Lâm Mộ Thiên làm chi sợ hắn như vậy. Nam nhân lảng tránh làm cho Nhiên Nghị càng thêm khó chịu, ngực muốn hoảng. Hơn nữa tối qua cái tên quản lý quán ngưu lang kia kêu giường so với thứ gì còn kêu vang hơn, khiến cho Nhiên Nghị thật không hưng trí, trọng trọng bất mãn làm cho Nhiên Nghị trở nên tràn ngập oán khí. (=.,= oán phụ phu nhân)
“Có người……” Lâm Mộ Thiên bị hôn hàm hồ nhắc nhở Vĩnh Trình, nam nhân bản năng muốn đẩy Vĩnh Trình ra, lại bị Vĩnh Trình bất động thanh sắc ôm càng chặt hơn.
Vĩnh Trình tràn ngập khiêu khích lạnh lùng liếc Nhiên Nghị một cái, chẳng những không buông nam nhân ra, ngược lại còn ôm sát nam nhân, lập tức nụ hôn cũng trở nên cuồng nhiệt hơn. Nhiệt khí xâm nhập nam nhân, giống như muốn cắn nuốt y khiến hơi thở của nam nhân trở nên thật gấp, đầu lưỡi bị mút vào gần như tê dại. Hai tay Vĩnh Trình trượt vào trong áo y, siết cái lưng bóng loáng của nam nhân, làm cho thân thể nam nhân gắt gao dán vào hắn. Nam nhân không thể khép kín miệng, bên môi tràn ra vài đường chất lỏng triền miên.
Nam nhân khẩn trương “y y ô ô” muốn nói _ Nhiên Nghị đang ở bên cạnh nhìn, Vĩnh Trình sao có thể không kiêng nể gì như vậy!
Nhiên Nghị mặt mày càng ngày càng nhăn, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Hắn thật muốn tiến lên tát nam nhân mấy bạt tai. Nam nhân ngu ngốc này sao có thể không biết xấu hổ như vậy, câu dẫn Thư Diệu còn không nói, lại cùng em trai ruột của mình làm tình, lão tình nhân còn ở bên ngoài, bản thân lại cùng nam nhân khác ở trong lều thân thiết, thật sự là không biết xấu hổ!
Nhiên Nghị cũng không biết bản thân đến tột cùng tức giận cái gì, hắn vẻ mặt chán ghét, giọng điệu không tốt hừ lạnh nói: “Ghê tởm muốn chết……”
Vĩnh Trình buông nam nhân ra, cười lạnh một tiếng, “Ghê tởm thì cậu đừng xem, ghê tởm cậu còn xem làm gì.”
“Đi đây, không thèm chờ các người, đồng tính luyến ái ghê tởm!” Nhiên Nghị nổi giận đùng đùng hất rèm cửa chạy bổ ra, cũng không quay đầu lại xoay người bước đi, Vĩnh Trình căn bản khinh thường cùng hắn nói chuyện, thúi lắm.
Lúc nói đến “ghê tởm” và “đồng tính luyến ái”, Vĩnh Trình cũng rõ ràng cảm giác được thân thể nam nhân bởi vậy mà chấn động. Vai nam nhân hơi run run, qua một trận, nam nhân mới nhỏ giọng mở miệng……
Mi mắt nam nhân hơi run run, từ lúc Nhiên Nghị xuất hiện đến giờ trên mặt nam nhân đều rất khó xem, có vẻ mỏi mệt lại vô lực.
Nhiên Nghị hắn thật là quá đáng……
Vĩnh Trình vuốt ve bả vai nam nhân như an ủi: “Đừng để ý cái loại người này, đừng suy nghĩ nữa, đi thôi, cần phải trở về.”
Trên đường đi về, mấy người ngồi trên xe bus xa hoa, trong xe bus trống rỗng, ngoại trừ lái xe ra cũng chỉ còn lại năm người, nam nhân buồn ngủ tựa vào hàng ghế cuối cùng.
Nhiên Nghị cùng quản lý quán ngưu lang đang chơi bài còn Thanh Dương lại đang nhắm mắt ngủ bù. Về phần Vĩnh Trình hắn vẫn để cho nam nhân mượn vai dựa vào, ánh mắt nam nhân dừng ở trên gương mặt tái nhợt của Thanh Dương, nhìn thấy Thanh Dương ngủ, nam nhân cầm một cái áo đắp lên cho Thanh Dương.
Lúc này.
Xe nhoáng lên một cái, nam nhân cước bộ không xong, cả người té ở trên người Nhiên Nghị. Nhiên Nghị bị nam nhân đấy ngã trên mặt đất, bài trên tay tán loạn, không cần nói cũng biết hiện tại sắc mặt Nhiên Nghị có bao nhiêu kém, có bao nhiêu không xong.
Quản lý quán Ngưu lang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nam nhân, một bộ biểu tình “Đại thúc anh chết chắc rồi”. Nhiên Nghị đen mặt chán ghét đẩy nam nhân không biết làm sao ra, nam nhân thấp giọng tỏ vẻ xin lỗi, này thuần túy là một cái ngoài ý muốn.
Vĩnh Trình đang muốn đi lên dìu nam nhân, nam nhân tỏ vẻ không có việc gì, tự mình đứng lên.
Thanh Dương mở mắt, liền nhìn thấy nam nhân rầu rĩ không vui ngồi ở bên cạnh hắn, trên mặt nam nhân lộ ra vẻ mặt gọi là “xấu hổ”. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn qua lại mọi người một cái, đại khái đã biết xảy ra chuyện gì…
Nhiên Nghị chính là ghét bỏ oán giận một câu: “Thật bẩn” đã không để ý tới nam nhân, ngồi trở lại vị trí cũ.
“Tôi không phải cố ý, vì vừa rồi đột nhiên xe phanh lại mới đụng vào cậu.” Nam nhân thấp giọng nói xong thì không nhìn Nhiên Nghị nữa. Nhiên Nghị người này cũng chỉ làm tổn thương y, trước giờ đều vậy. Ánh mắt nam nhân hồng hồng, không nghĩ tiếp tục để ý tới Nhiên Nghị. (thật muốn khi dễ thúc nữa mà >’’ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT