ChƯƠNG 171 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Khuôn ngực lửa nóng dán cùng một chỗ, rốt cuộc y không thể lảng tránh tầm mắt của Lâm Việt, chỉ có thể nhìn đôi mắt sáng ngời kia của Lâm Việt, đáy mắt kia trong sáng như gương.

Nơi thân thể gắn bó thật nóng rát, giống như đang thiêu đốt.

“Tối hôm qua rốt cuộc có hay không? Có hay không……?” Y không ngừng hỏi, y hy vọng Lâm Việt cho y một câu trả lời chính xác, y không cần những câu trả lời ba phải, cái nào cũng được.

Lâm Việt nhìn y một lát mới nói: “Không có.” Nói xong, Lâm Việt bắt đầu ở trên người y vận động.

“Thật sự không có?”

“Thật sự không có.” Lâm Việt trả lời rất khẳng định.

Bị dục vọng nóng rực của Lâm Việt đỉnh đến điểm mẫn cảm kia một cái, làm cho y không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén. Hai chân y hơi hơi rộng mở, Lâm Việt từ giữa hai chân y tiến vào.

Thân thể y rất nóng, giống như bị dục vọng của Lâm Việt hòa tan; xúc cảm vừa mềm lại vừa nóng trong cơ thể y làm cho Lâm Việt thầm nghĩ tiến vào càng sâu. Lâm Việt cảm thấy nam nhân Lâm Mộ Thiên này bình thường tuy rằng ngốc, nhưng có đôi khi cũng không tính là quá hồ đồ. Chẳng qua là nam nhân đem tất cả chôn ở trong lòng, tới giờ cũng không biểu lộ ra ngoài.

Tối qua, đích thật Lâm Việt đã cùng với Thư Diệu đến biệt thự của Nhiên Nghị tham gia bữa tiệc tình ái, nhưng bọn họ vì Lâm Mộ Thiên nên cái gì cũng chưa làm, đều tự tìm một phòng để ngủ. Hai người đã sớm chán ghét cái loại cuộc sống hư thối này rồi, kỳ thật cả hai đều muốn cùng Lâm Mộ Thiên trải qua một cuộc sống đơn giản.

Lâm Việt vốn thích sạch sẽ, hơn nữa tối qua bị bầu không khí làm cho khó chịu nên trước khi đi hắn ở biệt thự Nhiên Nghị tắm rửa xong mới trở về, này kỳ thật là chuyện rất bình thường. Về phần Thư Diệu lảng tránh Lâm Mộ Thiên, kỳ thật là do tâm tồn áy náy đối với Lâm Mộ Thiên, lo lắng Lâm Mộ Thiên lây dính hơi thở dơ bẩn trên người hắn.

Bữa tiệc tối hôm qua thật *** loạn, thật dơ bẩn, Lâm Việt và Thư Diệu cũng không muốn cho y biết nên mới hẹn trước mỗi người một trước một sau về nhà, không muốn khiến cho y đa tâm.

Bất quá, y ở ngay trước mặt hỏi Lâm Việt đi đâu như vậy thì trước giờ vẫn là lần đầu tiên. Ở trong mắt Lâm Việt đây là hiện tượng phi thường tốt, ít nhất nó khiến cho Lâm Việt cảm giác y đang lo lắng.

“Anh hai, anh yên tâm đi, chúng em không có, chúng em thật sự chưa làm gì cả.” Lâm Việt cúi thấp xuống, mân đôi môi Lâm Mộ Thiên, nước bọt dưới ánh đèn mờ nổi lên một tầng sáng bóng. ( Beta : Bác cứ nghĩ nhiều, đêm trước mà bọn nó có làm cái gì thì ko có chuyện sáng hôm sau cả hai thằng lôi bác ra “ ăn ” thế đâu, sức đâu mà dai thế :3 )

Ánh mắt Lâm Mộ Thiên phức tạp nhìn sườn mặt Lâm Việt, Lâm Việt đang không chút hoang mang hôn đôi môi y. Đầu lưỡi mềm mại kia linh hoạt đảo qua đôi môi y, thâm nhập vào đôi môi hé mở của y. Lâm Việt cảm giác được một tia đáp lại rất nhỏ, chậm rãi, không dấu vết của y……

Lâm Việt cũng không đợi nữa, liền đem dục vọng chôn sâu ở trong thân thể Lâm Mộ Thiên bắt đầu chậm rãi vận động. Hắn một bên động thắt lưng tiến vào con đường lửa nóng, một bên làm cho hai tay Lâm Mộ Thiên ôm lên cổ hắn, trừu sáp cũng trở nên càng ngày càng dồn dập nhưng lại không thô lỗ. Lâm Việt cũng có kỹ xảo, độ mạnh yếu vừa phải, cũng có thể làm cho nam nhân thoải mái, cũng không thương tổn thân thể của cả hai.

Y bị Lâm Việt gấp gáp tiến vào khiến y không có cách nào nói nữa, hai chân hơi run run, thân thể cũng theo sự tiến vào của Lâm Việt mà một lần nữa lại nóng lên. Mộ Thiên cảm giác trong cơ thể mình giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tốc độ phía dưới càng ngày càng nhanh làm cho y “Ừ ừ ha ha” vài tiếng. Ở dưới thân em trai mình còn có thể bày ra tư thế *** loạn này, chuyện này thật khiến cho chính bản thân Lâm Mộ Thiên cũng rất khó chấp nhận, nhưng ở thời điểm làm tình y khống chế không được, cũng ngăn cản không được……

“Anh còn phải lên máy bay, cậu……” Trong tình ái mê loạn, Lâm Mộ Thiên vẫn nhịn không được nhắc nhở Lâm Việt, y phải lên máy bay đi ngoại ô quay phim.

CHƯƠNG 172 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Lâm Việt “ suỵt ” một tiếng, ý bảo y đừng nói nữa.

‘ Đừng nói nữa, giờ anh chỉ cần cố gắng cảm nhận em là được rồi ” Lâm Việt bất đắc dĩ cười một tiếng rồi cử động eo tiến đến chỗ sâu nhất của y. Thân thể mẫn cảm bị tiến vào khiến cho phía dưới thật ướt át, theo sự tiến vào của Lâm Việt y theo bản năng nghiêng đầu. Ánh mắt ướt át của y hơi run rẩy, dường như rất thoải mái lại dường như rất áp lực.

“……” Y chỉ có thể phát ra tiếng “ uhm ” áp lực.

“Anh hai, anh cảm giác được em không? Hả? Em ở trong thân thể của anh, chúng ta đang cùng một chỗ !” Lâm Việt chậm rãi nói, giọng hắn rất nhẹ nhưng hô hấp lại càng ngày càng gấp gáp, động tác cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Bị cự trụ lửa nóng kia xâm nhập, nội vách tường nóng ướt của Lâm Mộ Thiên đã sớm theo bản năng hấp chặt dục vọng nóng cháy kia; dục vọng xụi lơ của y cũng dần dần ngẩng đầu, đè ở bụng Lâm Việt. Cảm giác được quanh mật huyệt vừa tê lại vừa trướng, y tiếp nhận dục vọng của Lâm Việt cảm giác được nhiệt dịch từ giữa hai chân y chảy xuống, hơn nữa khuôn ngực ấm áp của Lâm Việt dán lên y.

Y run run hé miệng hô hấp thật sâu, Lâm Việt nhìn y một lát liền tùy thời cúi đầu, quấn đầu lưỡi mềm mại kia, ngậm, hôn, mân ……

Thẳng đến khi hai người ở trên sô pha làm xong, Lâm Mộ Thiên mới phát hiện có một đạo tầm mắt lạnh như băng đang âm lãnh theo dõi y ( như âm hồn, chỗ nào vong cũng hiện lên được :v ) Y quay đầu, liền thấy Nhiên Nghị! Hắn đang ở cửa ra vào bàn chuyện với Thư Diệu, chẳng qua ánh mắt lạnh băng kia thỉnh thoảng quét về phía bên này. Lâm Mộ Thiên cũng không biết Nhiên Nghị đến đây bao lâu rồi, tuy sô pha đưa lưng về phía cửa nhưng sô pha cũng bị làm đến lệch vị trí……

Lâm Việt biết y thẹn thùng nên bảo y đi lên lầu thay quần áo, Lâm Mộ Thiên đơn giản thu dọn một chút, lại đổi bộ quần áo liền vội vàng xuất môn.

Khi y đi ngang qua bên cạnh Nhiên Nghị, Nhiên Nghị cũng không liếc mắt nhìn y một cái. Bất quá, như vậy là tốt nhất, y cũng không muốn chọc Nhiên Nghị.

Vốn Thư Diệu muốn đưa y ra sân bay nhưng y cự tuyệt, hơn nữa Nhiên Nghị tìm đến Thư Diệu để bàn chuyện, Thư Diệu căn bản đi không được. Cuối cùng, Lâm Việt lái xe đưa y ra sân bay .

Lúc Lâm Mộ Thiên xuống xe, Lâm Việt còn rất luyến tiếc hôn sâu y, cười nói: “Phải sớm một chút trở về, em sẽ nhớ anh, bên này vừa mới ổn định nên em không đi được, không có biện pháp đi xem anh.”

“Không sao, công việc của cậu quan trọng hơn, tôi sẽ tự chiếu cố mình.” Lâm Mộ Thiên nhìn hắn một lát mới chậm rãi mở cửa xuống xe, tiến vào sân bay.

***

Thời gian một tuần rất nhanh liền trôi qua, Lâm Mộ Thiên trải qua trong sự bận rộn rất phong phú, nơi quay phim là một phim trường phong cách cổ trang (QT là ảnh thành thị, có lẽ giống Hollywood ý, 1 thành phố phim trường) ( Bên Trung quốc có phim trường Hoành Điếm rất nổi tiếng, bạn nghĩ là ở đây ), hơn nữa chỉ có nhân viên công tác mới có thể tiến vào.

Mấy ngày nay, Thư Diệu và Lâm Việt mỗi ngày ở những thời điểm khác nhau đều gọi điện thoại cho y, có đôi khi y sẽ nói cho họ chuyện phát sinh hôm nay, nhưng đôi khi, y quá mệt mỏi, cũng chỉ có thể nói đơn giản hai ba câu.

Những ngày này nhìn như bình tĩnh nhưng lại không lâu, rất nhanh, Lâm Mộ Thiên liền nhìn thấy Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình lén lút xuất hiện ở nơi quay phim của y, cũng giống với lần trước, hắn vẫn như trước ngụy trang để người khác không phát hiện hắn. Buổi quay phim lần này của Lâm Mộ Thiên rất khổ, cực kì khổ, chẳng những phải mặc áo giáp, còn phải lên chiến trường, còn phải diễn ướt át về tình yêu, lần này y sắm vai một vị đại tướng quân rong ruổi sa trường.

Nhân vật này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói rất có tính khiêu chiến, đạo diễn cũng nói, nếu thành công có thể lấy được giải thưởng lớn. Bộ phim đầu tiên Lâm Mộ Thiên diễn là về tình yêu, hợp tác với An Lâm, mà lần này nữ nhân vật chính vẫn không đổi người, vẫn là An Lâm. Không biết bắt đầu từ khi nào, tên của bọn họ hầu như sánh đôi với nhau, điều này khiến cho Vĩnh Trình tiến đến xem phi thường khó chịu.

Đêm đó, Lâm Mộ Thiên quay xong, kết thúc công việc chuẩn bị cùng với đoàn phim về khách sạn, nhưng lại bị Vĩnh Trình gọi lại. Vĩnh Trình tỏ ý muốn Lâm Mộ Thiên cùng đi khách sạn chơi, toàn bộ phim trường có phong cách kiến trúc cổ, đương nhiên khách sạn cũng không ngoại lệ. Vĩnh Trình trước giờ cũng chưa từng tới những nơi này, hắn bị vây trong tò mò liền lôi kéo Lâm Mộ Thiên cùng đi .

Nói không chừng giường khách sạn, rát hợp ý hắn…….

CHƯƠNG 173

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

***

Khách sạn không có người nào, có lẽ do thời gian quá muộn nên có vẻ phi thường lạnh lẽo.

Khách sạn này trang hoàng cổ kính, rất hợp khẩu vị Vĩnh Trình, ít nhất hôm nay, hắn muốn loại cảm giác này. Dưới sự nhiệt tình dẫn đường của nhân viên, hai người tìm được căn phòng tốt nhất.

“Đêm nay chúng ta trọ ở nơi này, anh cũng đừng về khách sạn bên kia nữa.”

“ Uh ”

Lâm Mộ Thiên cũng gật đầu đáp ứng, bảo nhân viên nấu vài món đặc sắc. Vì quay phim quá muộn nên y vẫn chưa ăn cơm, Vĩnh Trình đợi y cũng đợi thật lâu, bụng cũng trống trơn.

Phong cách bài trí trong phòng rất cổ điển, tản ra mùi gỗ đàn hương làm cho người ta có cảm giác thư giãn.

“Anh gần đây làm sao vậy? Giống như rất không vui, có phải tôi không nên tới nơi này hay không?” Vĩnh Trình hỏi ý y. Hai người ngồi gần nhau, Vĩnh Trình liền nghiêng đầu, nhìn Lâm Mộ Thiên đang ăn cơm.

“Không có.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, “Chú của cậu biết cậu đến tìm tôi không?”

“Ông ấy biết, lúc tôi xuất môn đã nói qua với ông, ông lại mặc kệ chuyện của tôi, anh không cần để ý như vậy.” Vĩnh Trình gắp đồ ăn cho y, hiếm khi thấy hắn cẩn thận như vậy.

“Ông ấy là trường bối của cậu.”

“Cho nên tôi rất tôn trọng ông ấy.”

Lâm Mộ Thiên chậm rãi ăn, y phát hiện Vĩnh Trình đang theo dõi y. Y hồ nghi nhìn qua, lại phát hiện, Vĩnh Trình đang theo dõi đôi môi đang ngậm chiếc đũa của y……

Bên trong hai tròng mắt xinh đẹp kia giống như có gì đó tản ra.

“Ăn no chưa?”

Lâm Mộ Thiên gật đầu một cái, giây tiếp theo chiếc đũa trên tay đã bị rút ra, môi bị một vật nóng bỏng ngăn chặn. Còn chưa biết rõ phát sinh sự tình gì y đã bị Vĩnh Trình vừa hôn vừa ôm vào trong mộc dũng. (= thùng gỗ tắm ngày xưa ý)

Dòng nước ấm áp trong mộc dũng nháy mắt liền ngập qua thắt lưng, sau đó tới ngực, hai người trần trụi dán vào nhau không chút cách trở. Đôi môi bị gắt gao hôn chặt, nụ hôn của Vĩnh Trình thế tới luôn luôn vội vàng luôn luôn nhiệt tình.

Vĩnh Trình buông đôi môi y ra, một đường ổn định hôn đến cằm y, nhẹ nhàng mà cắn một ngụm: “Thích tắm mộc dũng không? Cảm giác này thật mới mẻ, đúng không?” ngón tay Vĩnh Trình nhẹ nhàng nắm bắt nhũ tiêm Lâm Mộ Thiên, một bàn tay ái muội sờ soạng bên hông Lâm Mộ Thiên.

Mặt nước dao động rất nhẹ.

Lâm Mộ Thiên chỉ cúi đầu, không có trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình. Ánh đèn chiếu lên làn da màu mật ong của y rất là mê người, chỉ tắm rửa mà phải mất hai tiếng, đương nhiên không chỉ đơn giản là “tắm”, loại không khí này như thế nào cũng phải “làm”.

Lúc ở trong mộc dũng “làm”, ngay cả bọt nước cũng văng ra, bất quá cảm giác rất hoàn hảo, không tính là quá kém. Cả quá trình Vĩnh Trình đều đem y lười biếng ôm vào trong ngực, tuy rằng tiết tấu của Vĩnh Trình rất nhanh, nhưng y cũng không cảm giác được đau đớn. Theo động tác thẳng tiến kia của Vĩnh Trình, trong cơ thể y nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị, y chôn đầu ở đầu vai Vĩnh Trình môi vô thức đụng vào làn da hắn.

Y nhíu mi lại, đỡ thành mộc dũng, theo thân thể nảy lên của Vĩnh Trình, mặt nước tràn ra gợn sóng. Vĩnh Trình cơ hồ đem y ôm ở trên người, tư thế như vậy có thể tiến vào càng sâu.

Sau khi làm xong, cũng tắm không sai biệt lắm, Vĩnh Trình ôm y đến trên giường lớn phục cổ rồi đắp chăn nghỉ ngơi. Hai tay Vĩnh Trình gắt gao ôm vai y, đầu dựa vào đầu y.

“Tôi ở đây không được bao lâu, qua hai ngày nữa tôi phải đi rồi. Vì chuyện của Nhiên Nghị còn chưa giải quyết, hắn đang tìm cơ hội trả thù tôi; nếu tôi không về bên kia, khả năng xảy ra vấn đề.”

“Tôi cũng đoán cậu cũng ở đây không được bao lâu.” Lâm Mộ Thiên chậm rãi gật đầu, chóp mũi tràn đầy hơi thở của Vĩnh Trình.

CHƯƠNG 174 H

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

“Anh đang bực mình à?” Vĩnh Trình nghiêng đầu đặt y ở dưới thân, cúi đầu ngửi mùi sữa tắm thơm ngát nhàn nhạt trên người y, “Cái dạng này của anh khiến tôi rất thích, nếu có thể làm nũng với tôi được thì tốt rồi.”

Vĩnh Trình tiến qua.

“Tôi cũng không phải đàn bà.” Lâm Mộ Thiên nở nụ cười.

Y vốn nghĩ đẩy đầu Vĩnh Trình ra, vừa vươn tay, cổ tay lại bị gắt gao bắt lấy, bị hôn trở tay không kịp. Đồng thời, hai chân bị tách ra, một vật thể lửa nóng cứng rắn chậm rãi tiến vào thân thể y, dục hỏa không lâu mới vừa phóng thích qua kia dần dần bị khơi mào; y nghiêng đầu, nắm chặt sàng đan dưới thân.

Vĩnh Trình nhìn thấy bộ dạng Lâm Mộ Thiên ở dưới thân mình dần dần bị *** bao phủ, Vĩnh Trình liền yêu thích không buông tay vuốt ve thân thể y, dẫn tới người dưới thân một trận run run.

“Ở nơi này làm, có được không?” Vĩnh Trình vươn đầu lưỡi xẹt qua cổ y, hôn lên hai má y, đầu lưỡi mềm mại kia bồi hồi ở trên môi y, “Đổi hoàn cảnh một chút kỳ thật cũng không tồi, anh xem nơi này nhiều phong cách cổ xưa như vậy, tôi cảm thấy rất thích hợp với anh.” Vĩnh Trình hôn mặt y một cái, khóe miệng hiện lên tươi cười, cũng kéo chăn qua, bao trùm thân thể hai người lại.

Vĩnh Trình cũng biết nam nhân Lâm Mộ Thiên này kỳ thật rất thẹn thùng, tuy y chưa bao giờ nói nhưng từ vẻ mặt của y, từ sắc mặt đó có thể thấy được.

Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng “uh” một tiếng, dục vọng lửa nóng kia của Vĩnh Trình tiến vào càng mạnh càng sâu, điểm mẫn cảm nổi lên trong cơ thể của y bị đụng vào. Hai chân theo bản năng muốn khép kín lại bị Vĩnh Trình dùng sức đỉnh, nhiều lần đều ma sát đến điểm nổi lên đáng yêu trong cơ thể kia của y. Vĩnh Trình bị y gắt gao “kẹp” chặt, dục vọng đang nóng lên kia ở trong cơ thể y rõ ràng bành trướng, làm cho con đường vốn hẹp hòi của y bị trướng đầy.

Y nhắm mắt lại, hai chân hơi duỗi ra, nhận dục vọng của Vĩnh Trình. Thân thể của cả hai dưới sự vận động bịt kín một tầng mồ hôi tinh tế, làm người khác nhiệt huyết sôi trào.

Vĩnh Trình liền đè nặng y, ôm y, hôn y, làm đến khi hai người sức cùng lực kiệt mới thôi, cuối cùng Vĩnh Trình ôm y ngủ. Ngày hôm sau thức dậy Lâm Mộ Thiên xin nghỉ hai ngày, vì Vĩnh Trình nói có thể lưu lại hai ngày cho nên hai ngày này y hầu như thời thời khắc khắc đều cùng một chỗ với Vĩnh Trình, nhưng mà.. đại bộ phận thời gian đều là ở trên giường. (=.,=)

Sự phong phú của Vĩnh Trình thật sự là đa dạng đến kinh ngạc, liên tục muốn y, tư thế cũng đổi đến đổi đi khiến cho y có chút ăn không tiêu. Vài lần y đẩy Vĩnh Trình ra, Vĩnh Trình đều chỉ cười ôm y vào trong ngực hôn lấy hôn để, chưa đến một khắc, tay lại bắt đầu hạnh kiểm xấu. Bất quá, mỗi lần y cũng thoải mái, chuyện này thật làm cho y không thể nào trốn tránh. Thân thể y đã rất mẫn cảm rồi, hơn nữa dục vọng của đàn ông cũng không thể khống chế được, có lẽ là đã quen có sự tồn tại của Vĩnh Trình.

Thời gian dài qua đi, y liền cảm thấy…. kỳ thật Vĩnh Trình có rất nhiều ưu điểm, ít nhất biết bận tâm đến cảm thụ của y. Lúc y mất hứng, Vĩnh Trình sẽ hỏi y; lúc y mệt, Vĩnh Trình sẽ dừng lại; tóm lại, Vĩnh Trình dường như rất hiểu ý của y, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của y.

Bất quá, Vĩnh Trình có đôi khi hưng trí sẽ hỏi y một số vấn đề kỳ quái, tỷ như, hai người vốn đang “làm việc”, hay lúc đến đỉnh, hắn sẽ hỏi: “Anh cảm thấy tôi và Lâm Việt hay là Thư Diệu, ai tốt hơn?”

“ uhm……” Mỗi lần Lâm Mộ Thiên nghe dạng câu hỏi như thế đều sẽ theo bản năng căng chặt thân thể, theo dục vọng của Vĩnh Trình đẩy vào, con đường chặt chẽ kia hấp dục vọng của Vĩnh Trình vào rất sâu.

CHƯƠNG 175

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Thân thể Lâm Mộ Thiên không thể luôn phản ứng mỹ diệu mà sau khi “làm” xong, bình thường Lâm Mộ Thiên đều sẽ nói với hắn: “Đừng hỏi tôi loại vấn đề này, tôi không thích.”

Y không thích so sánh, lại càng không thích lấy mấy người này ra so sánh. Y so sánh không được, so không ra cao thấp, chỉ có thể càng so càng phiền lòng. Vĩnh Trình cũng chỉ hỏi qua y lần đó còn sau cũng sẽ không có hỏi qua vấn đề này nữa.

Ngày qua thật nhanh, một ngày sau khi Vĩnh Trình đi, y vừa quay phim xong chợt nghe người ta nói bên ngoài có người tìm y, y cũng không biết là ai. Vốn y đoán người đó là Lâm Việt hoặc là Thư Diệu, nhưng khi y thấy Tâm Nghi bụng đang mang thai tới thì y hoàn toàn chấn kinh rồi!

Tâm Nghi xem như vợ trước của y đi!

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua y nhìn thấy Tâm Nghi. Tâm Nghi ăn mặc tốt lắm, nhìn qua người cũng đẹp lên rất nhiều; đã thế còn có xe cao cấp đưa Tâm Nghi đến trường quay. Khi y thấy cảnh này thì trong lòng có tư vị gì đó nói không nên lời.

Bụng Tâm Nghi……

Cái thai trong bụng Tâm Nghi là của y sao? Hay là của người khác ……

Hơn nữa, y và Tâm Nghi đã cắt đứt liên lạc lâu như vậy rồi, lần này vì sao Tâm Nghi lại tìm đến y?

Ngay tại lúc Lâm Mộ Thiên lâm vào tự hỏi, Tâm Nghi thế nhưng ôm cái bụng, thương tâm quỳ trước mặt y: “Tôi.. tôi.. tôi…… Tôi van cầu anh …… anh đã có Lâm.. Lâm.. Lâm Việt …… anh buông tha Vĩnh Trình đi…… (>”Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play