Chương 88

Rất nhanh, nam nhân cả người run rẩy kẹp lấy ngón tay anh, cho dù nam nhân không hé răng, Thư Diệu cũng biết mình đã chạm đến nơi đó, anh rút ngón tay ra, đứng dậy đem dục vọng của mình đối diện với hậu huyệt của nam nhân, thong thả đẩy vào, tiến đến nơi sâu nhất, lưng nam nhân run cả lên, Thư Diệu đem nam nhân ôm vào trong ngực, hạ thể tương liên ngồi trong bồn tắm lớn, anh cũng không sốt ruột tác cầu.

“Cảm giác được tôi không ? Tôi đang ở trong cơ thể anh, Mộ Thiên à…” Thư Diệu tựa vào bên tai nam nhân, thanh âm khàn khàn nhắc nhở nam nhân sự tồn tại của mình, dục vọng không biết từ nơi nào đến dần lan ra.

Nam nhân toàn thân hàm chứa thứ thật lớn kia nghe được lời nói của Thư Diệu, đầu tiên là dừng lại, sau là mê loạn, rồi không ý thức gật đầu.

“Tiền anh nợ Vĩnh Trình, tôi đã thay anh trả chỉ còn ba nghìn vạn, còn một vạn tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Thư Diệu hôn lấy gáy nam nhân, trong mắt anh tràn ra quang mang nhu hòa.

“Tôi không cần anh trả lại cho tôi đâu, anh cũng không cần cảm thấy áy náy, tôi sẽ không áp chế anh cái gì, tôi là tự nguyện, anh không cần cảm thấy nợ nần gì tôi.” Thư Diệu hôn môi nam nhân, hàm chứa đầu lưỡi khẽ run của nam nhân, miệng thì thào nói : “Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ anh.” Lời nói hàm hồ cũng là lời thề chân ý nhất.

Thư Diệu đối với nam nhân chính là thật tâm, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bức thiết muốn đi bảo vệ một ai như vậy, anh thật sự yêu thích người đàn ông lớn tuổi hơn mình này, đây không phải là trò chơi, là thật tâm !

Loại tình cảm này là từ khi nào mà nảy sinh ?

Có lẽ là từ khi anh lần đầu tiên lên sân khấu, nam nhân ở bên cạnh cẩn thận động viên an ủi, có lẽ là từ lúc quên mất lời bài hát, nam nhân mỉm cười ở bên tai nhắc nhở, có lẽ là khi anh thiếu chút nữa bị đèn sân khấu đè xuống một khắc kia, thời điểm đó nam nhân quên cả tính mạng bản thân kéo anh ra, có lã là khi nam nhân trong bữa tiệc khánh công không ngừng ca ngợi sự xuất sắc của mình, thường xuyên nhắc tới mình trước báo giới…

Còn rất nhiều rất nhiều chuyện, Thư Diệu rõ ràng nhận thức được cảm tình của mình, anh luyến tiếc không buông mà hôn lên nam nhân, đưa nam nhân thích ứng thứ thật lớn của mình, mới bắt đầu chậm rãi động đậy, con đường vừa chặt vừa hẹp đó tắc anh thực chặt, anh ôn nhu vuốt ve tấm ngực của nam nhân.

Hạ thể hai người giao triền trong nước, Thư Diệu ôn nhu đứng vững, chậm rãi lui một chút, lại xâm nhập một chút, tần suất thiển thiển kích thích mỗi một tế bào trong người nam nhân, anh từng chút từng chút tiến vào, lửa nóng kia ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể nam nhân, một cảm xúc ngứa ngáy nhột nhạt chậm rãi tích lũy trong lòng nam nhân, thứ cự nóng thật lớn kia ở trong cơ thể không ngừng ma sát, lâu dần trở thành một ngọn lửa khoái cảm mãnh liệt.

Thư Diệu bị nam nhân “cắn” thật chặt, thực thoải mái, theo xâm nhập dục vọng, nụ hôn của anh cũng trở nên xâm nhập dây dưa…. mặt nước kịch liệt rung động, hô hấp của hai người theo *** bành trướng mà càng phát ra dồn dập, thân thể kề sát bên nhau theo động tác mà dây dưa, nam nhân cả người rơi vào cái ôm của nam nhân, lưng kề sát ngực Thư Diệu, hai tay Thư Diệu xuyên qua nách nam nhân, vờn quanh ngực nam nhân, kích thích đột khởi, lập tức nghe thấy tiếng ngâm khẽ như có như không.

Nam nhân run rẩy thân thể, hai chân rộng mở ngồi trên đùi Thư Diệu, thân thể hàm chứa lấy dục vọng của thanh niên phía sau, trở nên thoải mái mà phập phồng.

“Thoải mái không ?” Thư Diệu rời đi đôi môi nam nhân, cái miệng nóng bỏng dán lấy hai má phiếm hồng, thanh âm của Thư Diệu thực nhẹ, cũng thực ôn nhu, khiến nam nhân nghe xong như lâm vào mê hoặc.

Chương 89

“Mộ Thiên, tôi muốn nghe anh gọi tên tôi.” Thư Diệu ôm lấy thắt lưng nam nhân, khiến cho dục vọng xâm nhập vào cơ thể nam nhân ở một nơi sâu nhất, bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt, hai người hít lấy một hơi thật sâu.

Thư Diệu chôn mặt vào bả vai nam nhân, nam nhân bắt lấy cánh tay Thư Diệu.

“Thư.. Thư Diệu….” Nam nhân hàm hồ kêu một tiếng tên của anh, gương mặt chôn ở bả vai nam nhân phát ra tiếng cười cao hứng, tựa hồ còn mang theo chút xúc động , anh không tự chủ được ôm chặt nam nhân.

“Tôi thực sự thích anh, thực thích, tin tưởng tôi, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh…” Thư Diệu nâng lên hai chân nam nhân, hướng về phía trước đĩnh động thắt lưng, anh tiến vào nam nhân, nhanh mà ôn thu, miệng dán vào đầu vai nam nhân, không ngừng lặp lại “ái ngữ”.

Bị một chút ma sát kia, nam nhân nhắm mát lại, ngử đầu, run rẩy môi, miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, thực hoặc nhân, tiếp theo ôn nhu của Thư Diệu lại phát ra dục vọng mãnh liệt, nam nhân khẽ mở hai mắt, nhợt nhạt rên rỉ, trước mắt hắn là một tầng sương mù mỏng manh, mà trong mắt Thư Diệu lại là một tầng hơi nước phiêu lượng.

Hai người dưới sự mãnh liệt dần đi đến đỉnh, thở dốc hỗn độn, sau Thư Diệu cũng không nhanh rời đi, anh thay nam nhân tẩy rửa thân thể mệt mỏi, liền sau đó ôm nam nhân đến phòng lại làm vài lần, “lời hứa” nam nhân nói chỉ cho Thư Diệu làm một lần đã hoàn toàn tan biến.

Buổi tối hôm đó, không ai quấy rầy bọn họ, bởi vì Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi đều không về nha, nam nhân cả đêm đều nghe thấy Thư Diệu ghé vào lỗ tai hắn nói rất nhiều câu yêu thương, nam nhân cũng chưa từng trải qua như vậy, mà Thư Diệu cũng chưa từng chân tình đối đãi với một ai như thế, cho đến khi nam nhân kiệt sức, Thư Diệu mới nhẹ nhàng ôm nam nhân ngủ, cùng nam nhân trên giường, cảm thụ hơi thở của nam nhân, khóe môi Thư Diệu nhếch lên một nụ cười hạnh phúc nhợt nhạt.

***

Ngày hôm sau, khi Vĩnh Trình trở về, Thư Diệu đã muốn rời khỏi, nam nhân tức giận đem đống đĩa ném tới trước mặt Vĩnh Trình, Vĩnh Trình trực tiếp đi đến ôm nam nhân hỏi nam nhân có học hỏi được gì không, nam nhân vừa tức vừa giận, đối mặt với Vĩnh Trình đang tiếp cận đòi hôn môi, hắn muốn nghiêng đầu, Vĩnh Trình cũng không khó xử hắn, liền hôn hai má của hắn.

“Tối qua cậu đi chỗ nào ?” Nam nhân hỏi Vĩnh Trình.

“Anh đang quan tâm tôi sau ?” Vĩnh Trình dùng đầu khẽ cụng vào trán nam nhân, hai tay không an phận ở bên hông nam nhân trườn tới trườn lui.

Nam nhân không lên tiếng, đây là hỏi, không có là quan tâm !

Nghĩ đến đêm qua mình cùng Thư Diệu ở nhà làm cái loại sự tình này, nam nhân cảm thấy được thực áy náy, làm một thằng đàn ông, bị người đặt dưới thân, thực buồn cười, huống chi mình vẫn là một người đã có gia đình.

Nam nhân cúi đầu, không nói chuyện, trong lòng chỉ cảm thấy thực có lỗi với vợ, Vĩnh Trình nhìn thấy hắn buồn bực không vui, liền ôm lấy bả vai nam nhân, anh nghĩ đến nam nhân vì chuyện đêm qua mình không về mà phiền muộn.

Vĩnh Trình suy nghĩ, nam nhân đối với mình không phải là khoogn có cảm tình, nam nhân lúc trước tích cực mời anh vào nhà, còn hầu hạ anh mọi thứ, nói cái gì thì hắn làm cái đó, anh biết, nam nhân nghĩ muốn thay cha bồi thường cho anh.

Mỗi khi Vĩnh Trình nghĩ đến nam nhân chỉ đối với mình là tình cảm bồi thường, tình tự trở nên ủ rũ, Vĩnh Trình ôm nam nhân đem đến sô pha, cở quần nam nhân, tiến nhập vào thân thể nam nhân. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play