Hắn còn đang suy nghĩ, nếu mất việc, kia về sau phải sống thế nào, như thế nào nuôi vợ mình, hắn về sau sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề tiền bạc.
Thất nghiệp thì nam nhân coi như chân chính ngã vào đáy cốc….
Nếu Lâm Việt không mở miệng, hắn phỏng chừng đã biết cuộc đời này không ngóc đầu lên nổi.
Một bên là nguy cơ bị mất việc, một bên là nỗi sợ phải đối mặt với ác ma này, hắn xuất thần nhìn phong cảnh ven đường, trong lòng cũng mờ mịt hỗn loạn đến cực điểm.
Trước khi xuống xe, Lâm Việt đột nhiên mở miệng hỏi Lâm Mộ Thiên.
“Anh thích làm ngôi sao à ?” Hai tròng mắt Lâm Việt nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, tuy rằng chỉ ngắn ngủ vài giây, cũng khiến Lâm Mộ Thiên cảm giác được run rẩy trong lòng.
“Tôi….”
“Xem ra anh cũng không phải thực thích làm thần tượng, anh ngày đó đến tìm tôi, không phải là việc này sao ?”
“Kỳ thật…” Kỳ thật Lâm Mộ Thiên cũng không thích làm thần tượng gì hết, hắn lúc đầu tiến vào giới giải trí cũn là do ba ba thiếu tiền Vĩnh Trình, là đứa con “duy nhất” của ba ba, tất yếu phải có trách nhiệm gánh lấy khoản nợ này, hắn tiến vào giới giải trí cũng là do Vĩnh Trình yêu cầu, khi đó Vĩnh Trình là muốn hắn thay công ty kiếm tiền trả nợ.
Nam nhân bản thân cũng không thích mấy công việc công chúng này, nhưng do cuộc sống ép buộc, hắn không thể lựa chọn được con đường phía trước, cho nên công việc thần tượng này trước mắt mà nói là rất trọng yếu với hắn.
“Kỳ thực tôi không thích làm thần tượng, nhưng tôi có nỗi khổ riêng, tôi cần tiền, tôi phải nuôi gia đình, tôi muốn vợ mình sống tốt…” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng nói ra một nửa lý do, đương nhiên nửa còn lại là do chuyện thiếu tiền Vĩnh Trình nhưng hắn cũng không nói, bởi vì hắn biết dù có nói, cũng không được sự đồng cảm nào từ Lâm Việt.
“Anh thế nhưng còn muốn nuôi gia đình, ha ha… ” Lâm Việt ý vị thâm trường nhìn nam nhân khẽ cúi đầu, nghĩ thầm, vợ anh muốn chạy theo kẻ khác rồi, còn ngơ ngơ ngác ngác muốn đưa tiền về cho ả, thật là thảm hại.
Lâm Việt không buồn nói lại, đưa nam nhân đến dưới lầu, nhìn động tác của nam nhân không được tự nhiên lên lầu một lúc sau, mới một mình lái xe rời đi, nam nhân khi trở về đã được cô vợ nhiệt tình nghênh đón, trong lòng nhất thời chua xót lại không thể khóc trước mặt, đành phải nhẫn nhịn đến lúc vợ đi ngủ, mới ôm chăn đến phòng ngủ cách vách, trên người hắn toàn dấu vết không thể bị vợ phát hiện, cũng may vợ hắn “săn sóc” không dị nghị nửa lời với việc phân phòng.
Từ lúc đó, Lâm Mộ Thiên hoàn toàn không có việc làm, hắn cũng không dám… đi tìm Lâm Việt, cũng không dám đến công ty, chỉ có thể ở nhà đợi tin tức, lúc đầu Lâm Mộ Thiên nghĩ lắm cũng chỉ ba tháng, lúc này đã qua nửa năm. Nửa năm nay hắn hoàn toàn không có chút quan hệ với công ty, Lâm Mộ Thiên tựa hồ cũng cảm giác được bản thân bị công ty vướt bỏ, Lâm Việt căn bản không có nửa điểm ý tứ muốn hắn trở lại, hắn cũng dần dần tiếp nhận loại chuyện này.
Nhẫn nại của hắn ba tháng trước đã cạn kiệt, điều khiến hắn còn cao hứng chính là…. Tâm Nghi vẫn không hề ghét bỏ hắn, còn cổ vũ hắn, thậm chí còn lấy ra khoản tiết kiệm của mình đi trợ cấp cho Lâm Mộ Thiên, hắn từng hỏi Tâm Nghi lấy đâu ra nhiều tiền vậy, phải biết rằng Tâm Nghi chỉ là một cô gái bình thường, nhưng, mỗi lần hắn hỏi Tâm Nghi lai lịch của tiền, Tâm Nghi lại nói là trước kia Lâm Mộ Thiên đưa cho mình, hắn cũng chưa từng hoài nghi điều gì.
Ngày cứ như vậy qua đi, Lâm Mộ Thiên quyết định ra ngoài tìm việc.
Chương 43
Trong thời gian nửa tháng tiếp theo, Lâm Mộ Thiên vì không muốn Tâm Nghi lo lắng, hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nói là mình phải đi làm, kỳ thật hắn mỗi ngày ở bên ngoài tìm việc, nhưng sự tình thường thường không được như ý, hắn không có kinh nghiệm sống nào, cũng không tinh thông cái gì, vì thế tìm việc lại trở nên rất khó khăn, hơn nữ do thân phận đặc biệt của hắn, muốn tìm công việc thích hợp thì khó càng thêm khó.
Lâm Mộ Thiên mỗi ngày đều tìm việc, rốt cục vô kế khả thi, hắn lựa chọn đi làm ở công trường, những người khác biết Lâm Mộ Thiên là ngôi sao, sợ dính phiền toái, cũng không chịu thuê hắn, huống chi vẫn là một ngôi sao quá thời, còn có kẻ nghĩ Lâm Mộ Thiên là kẻ lừa đảo đá ra khỏi công ty.
Ở một lần ngẫu nhiên, Lâm Mộ Thiên gặp được một tay nhân công dưới hậu trường, cô ta nửa năm trước cũng bị công ty giảm biên chế, hiện tại chồng cô đang nhận thầu một công trường, Lâm Mộ Thiên lại phi thường công việc này, tiền tuy rừang rất ít, nhưng cũng không sao.
Nam nhân hiện tại đã sắp cùng đường, cho nên khi biết đối phương đang tìm nhân công liền chủ động đưa ra yêu cầu, đối phương mới đầu còn bị Lâm Mộ Thiên dọa đến.
“Anh là Đại minh tinh mà, chúng tôi nếu đi thuê anh, kia có thể nói rất kỳ quái, mà nói cho cùng, Mộ Thiên à, tôi cảm thấy anh ở trong giới nghệ sĩ cũng rất có tiền đồ.” Đối phương nào dám tiếp nhận “đại bài” Lâm Mộ Thiên này làm công nhân, hơn nữa chồng cô cũng chỉ là một thầu khoán nho nhỏ, mời một nhân vật lớn như vậy vào côgn trường, đến lúc đó bị đám phóng viên vào phá rối, lúc đó cũng sẽ khó xử.
“Tôi xin cô, tôi đã không còn làm thần tượng gì nữa, tôi hiện tại thực cần một công việc….” Lâm Mộ Thiên thực thành khẩn nói cho đối phương, cùng với chuyện nửa năm nay không có lấy một công việc, dưới sự thành khẩn mà khiêm tốn của Lâm Mộ Thiên, cô ta cũng đồng ý yêu cầu của nam nhân.
“Vậy anh cố gắng làm cho tốt, nếu anh khi nào không muốn làm nữa, có thể trực tiếp nói cho tôi, tôi sẽ thay anh giải quyết, kỳ thật để một Đại minh tinh như anh đi làm công việc thế này, thực ủy khuất cho anh.”
“Không… không ủy khuất….” Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười vui sướng, “Cám ơn cô.” Nụ cười trên gương mặt nam nhân rất thành khẩn.
Vì thế, Lâm Mộ Thiên bắt đầu đi làm ở công trường, mới đầu lúc hắn đi công trường, còn không quen, bởi vì phải khuân vác nhiều, lúc đầu còn vụng về chậm chạp tự mình vật lộn, còn thường xuyên bị thương, hơn nữ bị đám nhân viên tạp vụ ghét bỏ, gọi hắn là “công tử bột”, còn nói “chắc là thiếu gia có tiền”, “tuổi lớn cũng không đi làm việc bao giờ” linh tinh rất khó nghe.
Thời gian đó Lâm Mộ Thiên thường mang người đầy vết thương cùng bụi đất về nhà, Tâm Nghi luôn lo lắng nhìn hắn, còn thường thường hỏi hắn gần đây làm gì, Lâm Mộ Thiên thành thật cũng không nói dối, nhưng để người vợ không cần lo lắng, đều ấp a ấp úng nói là quay phim.
“Anh gần đây… gần đây đóng phim võ thuật sao ?” Tâm Nghi vẫn cứ nói lắp, nhưng tựa hồ tốt hơn trước kia rất nhiều, điều này khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy cao hứng.
Chương 44
“Anh cũng không thể ở nhà cùng em…” Nam nhân có chút áy náy, nghĩ đến bản thân vô năng, tự tôn giống như bị đả kích.
Tâm Nghi tỏ vẻ Lâm Mộ Thiên không cần lo lắng nhiều như vậy, tự cô sẽ ở trong nhà tự chăm sóc bản thân, còn quan tâm khiến Lâm Mộ Thiên đừng nghĩ việc trong nhà, an tâm làm việc.
Khi Lâm Mộ Thiên nói cho Tâm Nghi mình phải tăng ca hai ngày, trong tích tức, Tâm Nghi tựa hồ trở nên đặc biệt cao hứng, Lâm Mộ Thiên cũng không có nghĩ nhiều, mỗi ngày đều dậy sớm đến công trường làm việc. Điều khiến cho hắn cảm thấy vui chính là nhóm nhân viên tạp vụ tựa hồ không xem TV, không biết hắn từng là ngôi sao, cùng nhau làm việc một thời gian, hắn phát hiện những người từng ác miệng này với hắn, thái độ cũng dần dần chuyển biến, thậm chí có thể gọi là “đàn anh đàn chị”.
Rốt cục cũng đã đến lúc lĩnh lương, tay Lâm Mộ Thiên cầm tiền, ít đến đáng thương, nhưng hắn cũng không oán hận một câu, chỉ mơ hồ nếu cứ như vậy, thì tiền lương hàng tháng cũng chỉ đủ được vài khoản ăn uống, hơn nữa hắn còn thiếu Vĩnh Trình tiền, không biết khi nào mới có thể hoàn.
Nghĩ đến Vĩnh Trình, nam nhân lúc này mới ý thức được đã hơn nửa năm không gặp qua người kia, nhưng sợ Vĩnh Trình sẽ trở về đòi tiền, cho nên hắn vẫn lo lắng chu đáo, liều mạng kiếm tiền hiện giờ là mục tiêu hàng đầu, chỉ có thể trả hét khoản nợ này, hắn về sau mới yên tâm mà sống.
Hôm nay mặt trời buổi chiều chói chang, công nhân trong công trường đều bận rộn khởi công, tiếng âm thanh máy cơ giới chuyện động cùng tiếng chỉ huy của nhóm kỹ sư, hòa cùng một chỗ rất ầm ỹ.
Lâm Mộ Thiên từ trong phòng để đồ đi ra, nhìn đến bên ngoài có một số người đang vây quanh, phát hiện một người nhân viên bình thường đối xử với mình không tồi, té từ trên cao xuống, chân đã bị thương.
“Mọi người đừng vây chặt như vậy, nhanh đưa người bị thương hô hấp, gọi xe cấp cứu chưa ?” Lâm Mộ Thiên đã từng trải qua việc này, mọi người đều coi hắn xử lý, nhóm nhân viên gật gật đầu bảo đã gọi, không lâu sau, đốc công đi đến, thái độ đốc công cũng không tốt lắm, điều này khiến Lâm Mộ Thiên đối với y có chút phản cảm.
“Các người đây là có muốn làm không, muốn cho tôi khó coi có phải không !”
Mấy công nhân đều trừng mắt căm tức, đốc công lại diễu võ dương oai kêu gào : “Xem đi xem đi, gặp các người một chút chuyện cũng làm không xong, các người rốt cục là muốn gì đây ! Hôm nay ông chủ lớn sẽ đến xem tiến độ công trình, các người phá hỏng chuyện của tôi, có phải muốn phản không ?!”
Đốc công đi đến đi lui trước mặt các công nhân, mọi người chỉ căm tức không dám ra tiếng.
“Một đám trừng mắt như vậy có ý tứ gì ? Có phải là tiền của tôi không đủ ? Có muốn làm hay không ?” Đốc công còn muốn nói tiếp, Lâm Mộ Thiên lúc này đứng dậy, chặn trước mặt đốc công.
Đốc công cao thấp đánh giá hắn.
“Mày là ai ?” Đốc công hỏi.
“Tôi là công nhân vợ ông giới thiệu đến, ông xem người này bị thương nặng như vaỵa, trước cứu người là trên hết.” Lâm Mộ Thiên không muốn việc thành chuyện lớn, nhóm nhân viên đều nổi nóng, nếu đốc công nói gì thêm nữa, nhóm nhân viên có thể sẽ bùng nổ, lúc đó khó mà vãn hồi.
“Được.” Đốc công gật gật đầu, hướng đến nhóm nhân công bên cạnh xua xua. “Tôi nói cậu rồi cậu, còn không đỡ lấy nó đi, mau đưa đến bệnh viện.”
Xe cứu thương đến đáng lý ra phải nhanh hơn, Lâm Mộ Thiên thật cẩn thận đỡ lấy người bị thường vào xe, đốc công cho vài người đi chăm sóc người bệnh, người trong công trường lại làm việc bình thường, Lâm Mộ Thiên mới phụ giúp đi chở xe, chợt nghe thấy tiếng vài chiếc xe cao cấp màu đen đến công trường, đốc công mặt mày vui sướng đi nghênh đón.
Chương 45
Xe chậm rãi ngừng lại giữa công trường, chiếc xe xa hoa có rèm che dưới ánh mặt trời lóe sáng đến chói mắt.
“Ông chủ Thư hôm nay đại giá quang lâm đến công trường, đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này ! Mấy công nhân cũng chờ ông lâu rồi ~” Đốc công cười đến thần tình sáng lán nhìn người bước khỏi xe, người nọ mặt quần áo thuần trắng, tóc lại đen mềm, mấy ngón tay đeo nhẫn dưới ánh mắt trời đẹp đến chói mắt.
Lâm Mộ Thiên ngây người….
Người kia, là Thư Diệu !
Bởi vì quá mức kinh ngạc, khiến cho lực đạo trong tay nam nhân không xe, xe chở hàng trở mình ngã trên đất, toàn bộ gạch đổ ra đất, tất ca mọi người nhìn về phía hắn.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được người kia đứng cách mình không xa lắm, đang đứng nhìn mình, hắn cảm thấy được tình cảnh của bản thân thật thảm hại, cùng thân phận Thư Diệu kém quá xa, tuy nói cùng là đồng nghiệp nhiều năm, nhưng là vào lúc này nhân tình mỏng manh, hắn thật không dám xác định xem đối phương còn nhớ rõ mình hay không, dù sao hắn hiện tại cũng sống không được tốt.
“A Thiên, anh hôm nay sao lại bất cẩn như vậy.” Nhóm công nhân chạy lại hỗ trợ, hai ba phút sau liền nhặt xe gạch lên, đốc công nghẹn khí không phát tiết được, tập hợp tất cả công nhân, ở trong bãi đất trống đến chào ông chủ.
Lâm Mộ Thiên cúi đầu đứng ở cuối cùng, nghe người phụ trách cùng đốc công bàn vịêc, cả quá trình hắn đều dùng nón bảo hộ che đi nửa khuôn mặt, tận lực để người khác không cảm giác được sự tồn tại của hắn, nhưng hắn biết trong nửa giờ này, có một ánh mắt một mực nhìn về phía hắn, hăn biết đó là Thư Diệu, nhưng không hề dám ngẩng đầu, chỉ có thể cố gắng cúi thấp đầu.
Sau cuộc gặp, đốc công theo đoàn người của ông chỉ đi xem xét công trường, Thư Diệu không đưa ra dị nghị gì, điều này khiến Lâm Mộ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thư Diệu rời đi, nam nhân cảm thấy được đối phương hiện giờ ngày càng xuất sắc.
Lúc tan tầm khoảng chín giờ tối, đám công nhân gọi đi quán ven đường uống rượu, Lâm Mộ Thiên khéo léo từ chối, bởi vì hắn phải sớm về nhà, để vợ mình không lo lắng, hắn là một người quan niệm rất nặng về gia đình.
“Thực không đi sao ?”
“Không đi, mọi người đi vui vẻ.” Trước khi chia tay, Lâm Mộ Thiên phất tay tạm biệt mấy người công nhân, bởi vì bên này công trường ít xe búyt, hắn chỉ có thể đi bộ về, còn có thể tiết kiệm được mấy đồng tiền xe, cứ như vậy hắn cũng dần dần quen với cuộc sống mệt nhọc.
Tuy rằng mệt chết đi, nhưng là có thể khiến cho suy nghĩ của hắn trở nên bình tĩnh, không cần tự động viên mình, ít nhất cuộc sống của hắn cùng Tâm Nghi có thể giải quyết.
Két két….
Từ phía sau nam nhân đột nhiên vang lên tiếng xe ôtô, có một chiếc xe màu đen có rèm che nhìn rất quen mắt ngừng lại trước mặt nam nhân, người trong xe tay gạt gạt điếu thuốc.
Trong xe có người ló ra, hướng nam nhân cười : “Có muốn đi uống một chén hay không ?”
“Thư Diệu….”
“Có hứng thú không ?” Thư Diệu dựa vào kính xe rít một điếu, cửa xe “lạch cạch” mở ra, anh xuống xe, đứng trước mặt nam nhân, nhìn thấy nam nhân có chút phong trần mệt mỏi.
“Khéo thật, lại gặp cậu ở đây.” Lâm Mộ Thiên muốn bản thân mình cười rộ khoái lạc, lại chỉ là nụ cười guợng ép.
“Buổi chiều chúng ta không phải đã gặp nhau sao ?” Vẻ mặt Thư Diệu rất tốt, cười rộ lên lại mê người, khi nói chuyện cũng khiến người ta nhịn không được đi quan sát bờ môi.
Lâm Mộ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Thư Diệu rơi mà trong mắt hắn, hóa ra buổi chiều Thư Diệu đã nhận ra hắn, vậy bây giờ là trùng hợp sao ? Hay là Thư Diệu cố ý đến đây chờ hắn ? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT