Cả đêm hôm đó anh không thể ngủ nổi, không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên. Nghĩ lại ánh mắt cùng hành động của cô chiều nay, anh
không khỏi cau chặt chân mày. Tại sao anh cứ có cảm giác cô là lạ thế
nào ấy, chẳng lẽ có chuyện gì? Nhưng rồi lại lắc đầu xua tan ý nghĩ này. Cô bé kia thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hàng ngày ngoài ăn với ngủ
thì cũng chỉ biết chống nạnh hung hăng bày tỏ chủ quyền với anh.
Nghĩ tới dáng vẻ đắc ý của cô mỗi khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mọi
người là anh lại không nhịn được bật cười. Cô ấy à, chính là khắc tinh
của anh đấy, cho dù có trốn tránh thế nào cũng không chạy thoát được,
thế thì cứ vui vẻ tiếp nhận đi, dù sao anh cũng không chán ghét cô, hơn
nữa còn…
Mọi người chỉ biết cô hung hăng giống hệt chị gái mình, anh lại cảm
thấy bộ dáng cô đứng trước người anh như gà mẹ bảo vệ gà con hết sức
đáng yêu. Bọn Minh Đức luôn nhìn anh với ánh mắt thương cảm cùng trêu
tức, nhưng anh một chút cũng không khó chịu, thay vào đó lại rất hưởng
thụ sự kìm kẹp của cô. Anh thích cô để ý anh như vậy, thích cô quản lí
anh như vậy, thích cô luôn một câu hai câu gọi tên anh như vậy, tất cả…
tất cả anh đều thích…
Khóe môi mỉm cười đầy dịu dàng, anh chầm chậm chìm vào giấc ngủ,
trong mơ cũng tràn ngập bóng dáng nho nhỏ ẩn dấu sự mạnh bạo kinh người.
Một đêm êm đềm với giấc mơ về một tương lai ngọt ngào, nhưng anh làm
sao biết được, sáng ngày hôm sau, chờ đợi anh lại là một tin tức kinh
thiên động địa như vậy…
Thiên Dã mang theo cặp sách nặng trịch bước ra khỏi nhà, còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thấy tiếng kêu gấp gáp từ xa truyền tới.
– Thiên Dã! Thiên Dã! Không xong rồi!! – Minh Đức chạy như bay, vừa chạy vừa kêu to.
– Có chuyện gì? – Thiên Dã bình tĩnh đóng cửa rồi mới nhíu mày hỏi.
Mới sáng sớm ngày ra đã la ó cái gì, ngại người ta không biết một ngày
mới đã bắt đầu à?
– Không tốt, không tốt, có chuyện rồi… – Minh Đức chạy đến thở không ra hơi, liên tục xua tay.
– Nói rõ rà… – Thiên Dã còn chưa dứt lời đã thấy từ phía xa Uyển Hinh hai mắt đỏ hồng, nước mắt giàn dụa chạy tới.
– Anh Thiên Dã, Giai Giai, Giai Giai cậu ấy… – Còn chưa nói hết câu đã bật khóc nức nở.
– Giai Giai làm sao? – Vừa nghe thấy cái tên này, Thiên Dã chỉ cảm
thấy trái tim mình thoáng khựng lại, nhưng trên mặt vẫn không có biểu
hiện quá lớn.
– Cậu ấy… hu hu… cậu ấy… không nói lời nào… không nói gì hết… cứ như vậy… cứ như vậy mà… hu hu… hu hu…
– Rốt cuộc Giai Giai bị làm sao? – Thiên Dã sốt ruột rống lên, âm
thanh lớn đến mức khiến hai người trước mặt lập tức sững sờ tại chỗ.
Không thèm để ý bọn họ kinh ngạc cái gì, Thiên Dã lập tức túm lấy Minh
Đức ở một bên. – Giai Giai làm sao? Xảy ra chuyện gì? Nói! Rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì?
– … – Minh Đức bị dọa đến ngây người. Phải biết trước giờ Thiên Dã
chưa từng có phản ứng lớn như vậy, lần này sao lại… Bị hỏi dồn dập, rốt
cuộc Minh Đức cũng bất chấp ruột gan bởi vì chạy nhanh mà như đứt thành
từng khúc, mở miệng một hơi nói ra. – Giai Giai theo mẹ ra nước ngoài
rồi.
– Ra nước ngoài? – Thiên Dã buông lỏng tay, trái tim dần dần ổn định
trở lại, khinh thường hừ một cái. – Chỉ là đi du lịch một thời gian
thôi, có cần làm quá vậy không?
– Không phải du lịch, là định cư… hu hu… sau này cậu ấy sẽ sống cùng
mẹ, sẽ không về… không về đây nữa… hu hu… – Uyển Hinh khóc như mưa. Cô
thật sự không ngờ Giai Giai sẽ rời đi trong im lặng như thế. Nếu như
không phải sáng hôm nay cô qua nhà đợi cô ấy cùng đi học, nếu không phải chị Minh Minh đưa cho cô bức thư kia, có lẽ đến tận bây giờ cô còn
không biết. Cô vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ là bạn thân, nhưng Giai Giai
lại không nói không rằng mà đi mất rồi. Cô ấy có biết cô sẽ rất đau lòng hay không?
– Định cư? Không về nữa? – Thiên Dã sửng sốt. – Ai nói?
– Tôi nói. – Minh Minh chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lưng Uyển Hinh an ủi,
rồi mới ngẩng đầu nhìn Thiên Dã. – Giai Giai đi rồi, chắc cậu vui lắm
nhỉ?
– Đi đâu? – Thiên Dã nhíu mày.
– Không biết. – Minh Minh nhún vai. – Cậu cũng không phải không biết
kể từ sau khi ly hôn mẹ tôi chưa từng tiết lộ nơi ở của mình cho người
nhà. Lần này trở lại mục đích chỉ là đón Giai Giai mà thôi.
– Nói vậy là chuyện Giai Giai ra nước ngoài đã được quyết định từ
lâu? – Minh Đức nhảy dựng. – Hoàng Minh Minh, cậu rốt cuộc có coi bọn
tôi là bạn không? Tại sao chuyện lớn như vậy mà lại giấu diếm bọn tôi?
– Bố tôi để cho con bé tự quyết định. Vốn sẽ không đi… – Nói đến đây
Minh Minh liếc nhìn Thiên Dã một cái, ánh mắt tràn đầy giận dữ. – Lý
Thiên Dã, tôi biết cậu vẫn không thích Giai Giai vì con bé luôn bám lấy
cậu, nhưng cậu làm vậy có phải rất quá đáng hay không?
– Tôi? Tôi đã làm cái gì? – Thiên Dã kinh ngạc, không chỉ vì lời
trách cứ của Minh Minh, mà còn cả vế trước. Cái gì mà vẫn không thích
Giai Giai vì cô luôn bám lấy anh? Anh rõ ràng là…
– Cậu làm cái gì thì chính cậu biết. Hừ! – Minh Minh bực bội bỏ lại một câu, xách cặp đến trường.
– Cậu nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? – Thiên Dã giữ chặt khuỷu tay Minh Minh, nóng nảy hỏi.
– Buông tay! – Minh Minh hung hăng giơ chân đá người trước mặt một
cái nhưng phản ứng của người kia quá nhanh lại càng khiến cô một bụng
lửa giận muốn bùng phát. – Lý Thiên Dã, cậu cút cho tôi!
– Nói cho tôi biết, Giai Giai bị làm sao? – Giọng nói lạnh băng dường như kèm theo cả sự thiếu kiên nhẫn, bàn tay to lớn không kiềm chế được
siết chặt khiến Minh Minh đau đến hít sâu một hơi.
– Tôi không biết, cậu buông tay! – Minh Minh giãy dụa nhưng không
thoát ra được, đành phải mở miệng nói ra đầu đuôi. – Tôi thực sự không
biết. Ngày hôm qua lúc tôi qua lớp Giai Giai thì con bé đã về trước rồi, Uyển Hinh nói con bé đi tìm cậu. Sau đó không bao lâu con bé về nhà,
còn chưa nói một tiếng đã chạy lên phòng thu dọn hành lí. Tôi hỏi thế
nào nó cũng không nói, cho đến khi ra khỏi cửa mới ôm chặt tôi nói nó
muốn theo mẹ ra nước ngoài. Tôi ngăn cản thế nào cũng không được. Cậu
nói xem, không phải tại cậu thì còn tại ai?
– Anh Thiên Dã, anh… anh rốt cuộc đã làm gì Giai Giai? Tại sao cậu ấy lại bỏ đi? – Uyển Hinh sụt sịt túm lấy vạt áo Thiên Dã truy hỏi nhưng
người kia một chút phản ứng cũng không có.
Anh có chút tiêu hóa không kịp, ngây ngốc đứng im một chỗ. Sau khi
gặp anh trở về liền muốn đi? Tại sao? Ngày hôm qua anh rõ ràng không nói cái gì chọc giận cô, không phải sao? Thậm chí vừa mới nhận được tin
nhắn của cô liền như một tên ngốc chạy tới ghế gỗ ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ.
‘Lý Thiên Dã, em hỏi anh một câu được không?’
‘Anh… có thích em không?’
‘Anh mau trả lời đi chứ? Thích hay không thích, anh nói một câu xem!’
Chẳng lẽ không phải cô chỉ tùy tiện hỏi như vậy? Chẳng lẽ quyết định
của cô có liên quan đến câu hỏi này? Nếu như anh nói thích cô, cô sẽ ở
lại, còn không…
Không không không, Huỳnh Giai Giai anh biết không phải một ngươi có
thể dễ dàng buông tay như vậy. Cô bám theo anh 10 năm, thậm chí suốt 3
năm đầu anh luôn tỏ vẻ khó chịu với cô cô cũng chưa từng có ý định từ
bỏ, làm sao bây giờ lại bỏ đi như vậy được?
Đúng, cô sẽ không dễ dàng bỏ lại anh như vậy, tuyệt đối không thể
nào. Trước đây không phải cũng thế sao, mỗi khi tức giận cô liền chạy về quê vài ngày, sau đó lại hớn hở quay lại tiếp tục đeo bám anh không
buông. Lần này chỉ là đổi thành ra nước ngoài mà thôi. Nghĩ như vậy, anh hơi an tâm, khóe môi khẽ cong như có như không một nụ cười.
– Lý Thiên Dã, thái độ của cậu là có ý gì? – Minh Minh nhìn thấy rất
rõ ràng nụ cười nhẹ nhõm kia, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Em gái của
mình thích người này như thế nào cô biết rõ, thế nhưng người này… Hừ,
cho dù là bạn thì thế nào, dám làm tổn thương em gái của Huỳnh Minh Minh cô đây thì nhất định sẽ không yên với cô đâu.
– Không có ý gì, đến giờ đi học rồi. – Anh buông cánh tay Minh Minh ra, dẫn đầu đi bộ đến trường.
Minh Đức, Minh Minh và Uyển Hinh cũng không quá ngạc nhiên với phản
ứng lạnh nhạt này, dù sao trong lòng bọn họ sớm đã biết Giai Giai là đơn phương theo đuổi người ta.
—————————————
2.
Đợi đến khi tiệc tan, ai cũng hơi chếnh choáng, thậm chí Uyển Uyển và Uyển Hinh đều say đến bất tỉnh nhân sự, mọi người liền quyết định để xe lại thuê taxi trở về. Chỉ có Thiên Dã trực tiếp thuê một căn phòng ở
khách sạn gần đó nghỉ ngơi, dù sao anh cũng ở một mình, có về nhà hay
không cũng không quan trọng. Bố mẹ anh vào năm anh tốt nghiệp đại học đã quyết định trở về quê sống cùng họ hàng an hưởng tuổi già rồi, chỉ còn
lại mình anh ở trong căn nhà cũ, nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm của cả
đám bọn họ, đặc biệt là một cô gái bướng bỉnh vô tình nào đó.
Nói thật, đối với căn nhà kia, cảm xúc của anh rất phức tạp, vừa muốn rời xa nó, lại không nỡ đem nó vứt bỏ, cũng giống như tâm trạng mỗi khi nghĩ tới quãng thời gian kia, cùng cô gái kia.
Cách đây 7 năm anh rất kiên định, cũng tự tin mình có thể kiên trì
đến khi cô trở lại, nhưng… 7 năm sau thì dường như không còn như vậy nữa rồi. Anh bắt đầu sợ hãi, bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu mất dần sự
bình tĩnh vốn có. 7 năm rồi cô còn không trở lại, vậy… cô thật sự sẽ
quay về chứ? Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, cô có còn nhớ đến anh
hay không? Một người vô tâm từng làm tổn thương cô, cô có thể tha thứ
cho anh hay không? Cô có thể nào vẫn còn tình cảm với anh hay không?
Thiên Dã nặng nề nằm trên giường, một tay gác lên trán che đi ánh đèn điện hắt vào từ cửa sổ, sơ mi trên người có chút xốc xếch, mái tóc tán
loạn, toàn thân toát lên sự hoảng loạn vô hình, hoàn toàn không nhìn ra
bộ dáng chỉn chu lạnh lùng thường ngày.
– Lý Thiên Dã, không cho phép anh cười với người khác!
– Lý Thiên Dã, anh là của em, chỉ được nghe lời em!
– Lý Thiên Dã, em thích anh, cho nên anh cũng phải thích em!
– Lý Thiên Dã, anh đừng hòng thoát khỏi em!
– Lý Thiên Dã, anh nghe cho kĩ, sau này em nhất định sẽ trở thành vợ của anh!
– Lý Thiên Dã…
Thần trí dần dần mơ mơ màng màng, bên tai dường như vang vọng âm
thanh bá đạo mà anh nhung nhớ thật lâu, khóe môi khe khẽ nhếch lên. Anh
chờ cô, chờ lâu lắm… lâu đến mức anh bắt đầu mơ hồ rồi, rốt cuộc là anh
nợ cô hay cô nợ anh, anh cũng không còn rõ ràng nữa, chỉ mong có thể
nhìn thấy cô một lần, tiếp tục hưởng thụ sự quan tâm đầy bá đạo của cô,
tiếp tục làm Lý Thiên Dã thuộc quyền sở hữu của cô…
– Lý Thiên Dã, em hỏi anh một câu được không? Anh… có thích em không? Anh mau trả lời đi chứ? Thích hay không thích, anh nói một câu xem!
– Cô bé ngốc! Thật là ngốc!! – Anh lẩm bẩm, gương mặt nháy mắt trở nên thật nhu hòa mang theo vô vàn tiếc nuối cùng bi thương.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng cô hiểu được. Thái độ của anh đã rõ ràng như
vậy rồi, làm sao cô có thể không biết được chứ? Nhưng mà anh sai rồi,
sai rồi… Bởi vì bố mẹ vẫn luôn trêu chọc anh, khiến cho anh nghĩ rằng
tình cảm của mình đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, làm sao anh biết được,
ngoại trừ hai người bọn họ, ai cũng không nhận ra…
Đúng, ai cũng không biết đến tình cảm của anh. Thật buồn cười làm
sao, khi anh bị những lời tuyên bố mạnh mẽ của cô đầu độc, một mực tin
rằng mình là của cô thì cô lại đột ngột biến mất, một chút dấu vết cũng
không để lại, một lời từ biệt cũng không cho anh, thậm chí một lí do rõ
ràng cũng không có. Cho đến bây giờ nhớ lại khoảng thời gian tăm tối ấy
anh vẫn cảm thấy không thể thở nổi.
Trong dòng suy nghĩ mông lung ấy, anh dần dần chìm vào giấc ngủ không yên, trong mơ anh trở lại buổi chiều hôm ấy, không còn cố chấp giữ
trong lòng mà dũng cảm nói với cô tình cảm mình ấp ủ bấy lâu, sau đó bọn họ cùng nhau vui vẻ ngắm hoàng hôn buông xuống. Cô không đi đâu hết,
Giai Giai của anh không hề rời xa anh.
…
Minh Minh say đến đi cũng không vững, toàn thân dựa vào người Đình
Kiên để mặc anh loạng choạng vừa dìu vừa kéo mình về phía trước. Cho đến khi cơ thể cảm nhận được chăn đệm mềm mại, cô mới hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ hài lòng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đình Kiên nhìn vợ say đến không biết trời đất gì thì cười một tiếng,
giúp cô lau người thay quần áo xong mới tự mình đi vào phòng tắm. Tửu
lượng của anh cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, nhưng bởi vì cô và tên
Minh Đức kia cứ cậu một câu tôi một câu tiến đến cậu một chén tôi một
chén nên mới dẫn đến tình trạng thê thảm như thế này. Cũng may có anh đi cùng, nếu không một mình cô mơ mơ màng mành như vậy không biết sẽ bị
người ta bán đi đâu nữa. Haizzz… xem ra sau này phải quản cô chặt một
chút mới được, đặc biệt là không thể để cô và tên sếp khó ưa kia đụng độ thường xuyên.
Cạch…
Vừa đi vừa lau qua mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt Đình Kiên bỗng nhiên
lướt qua laptop trắng bạc trên tủ gỗ dưới ti vi. Thoáng nhìn qua người
đã sớm ngủ say trên giường, anh cắn cắn môi, tư tưởng đấu tranh kịch
liệt.
Xem, hay là không xem?
Nếu như xem, vậy không phải là có lỗi với Minh Minh? Cô mà biết được nhất định sẽ xé xác anh ra.
Nếu không xem, thì có vẻ như đã phụ sự tin tưởng của tên kia? Ngày
mai mà không đem đến tin tức gì cậu ta tha cho anh mới là lạ đó.
Rốt cuộc là có nên xem hay không đây?
Nhăn mặt nhíu mày một hồi, cuối cùng Đình Kiên cắn răng vươn tay cầm
chiếc laptop nho nhỏ kia lên. Vì tên ngu ngốc Lý Thiên Dã, anh liều cái
mạng già này!
Tin…
Mật mã? Đình Kiên thoăn thoắt thử một vài chuỗi ký tự nhưng đều không đúng khiến anh không nhịn được nhíu mày, vắt óc suy nghĩ.
Tin…
Đúng rồi! Đình Kiên ngây người nhìn màn hình hiện lên, hình nền là
ảnh cưới của bọn họ, mà mã bảo vệ, là tên đứa nhỏ mà bọn họ đã cùng nhau nghĩ vào tuần trăng mật.
Cạch…
Không nói một lời, Đình Kiên kiên quyết tắt máy. Anh mới mặc kệ bạn
bè cái gì, anh không thể phản bội Minh Minh. Cô không nói ra tất nhiên
là có lí do của cô. Anh chỉ cần tin tưởng vợ mình là được. Nghĩ thông
suốt, Đình Kiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cất laptop về vị trí cũ, rón
rén nằm lên giường, vòng tay ôm chặt vợ yêu vào lòng, đặt lên trán cô
một nụ hôn.
– Vợ ơi, anh chưa hề làm gì đâu, em cũng không thể nghe tên kia nói lung tung mà nghi ngờ anh a~
– Cậu ta nói gì với anh? – Minh Minh dụi đầu vào lồng ngực vững trãi quen thuộc, có chút lơ mơ hỏi.
– Anh làm em tỉnh à? – Đình Kiên đưa tay xoa nhẹ tấm lưng cô, âm thầm vui mừng là vừa nãy mình không có làm chuyện gì điên rồ. – Cậu ta nói
về chuyện cũ của Thiên Dã và em gái em. Rốt cuộc anh cũng hiểu được lí
do Thiên Dã luôn luôn né tránh mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm rồi. Mà
này, anh thật sự không ngờ cô em vợ chưa từng gặp mặt kia lại lợi hại
như vậy đấy.
– Hai người nói chuyện lúc nào? – Minh Minh cau mày. Tên kia thật là lắm lời!
– Lúc đi gọi xe. – Đình Kiên thẳng thắn trả lời. – Cậu ta hỏi anh về
Giai Giai, anh nói cho cậu ta là thỉnh thoảng em vẫn liên lạc với em ấy, thế là cậu ta liền kể cho anh nghe, còn bảo anh bằng mọi cách phải liên lạc được với Giai Giai, nói cho em ấy biết tình hình của Thiên Dã 7 năm qua.
– Cho nên anh muốn lén lút xem trộm laptop của em?
– Anh chưa xem cái gì cả, thật đấy. Vừa bật lên anh liền hối hận, sau đó tắt đi luôn rồi. Minh Minh, em phải tin anh!
– Em biết chồng của em sẽ không lén lút làm chuyện có lỗi với em đâu mà.
– Minh Minh, em có thể lựa chọn dùng từ khác không? Tại sao anh cứ có cảm giác em đang nói đến vấn đề ngoại tình nhỉ?
– Thế nào? Chẳng lẽ anh dám có người phụ khác ở ngoài?
– Không có.
– Vậy thì ý kiến cái gì? Chẳng lẽ em nói không đúng?
– Ồ, thì ra em thực sự nói đến chuyện đó.
– Không được?
– Được được, em muốn nói cái gì cũng được.
—————————————
3.
Suốt một thơi gian dài Thiên Dã đều bận đến tối tăm mặt mũi, gần như
mỗi ngày chỉ ngủ vài ba tiếng, ăn uống cũng qua loa cho xong. Minh Đức
tuy cũng có chút không nỡ nhưng ai kêu mấy ông lớn này đều chỉ đích danh muốn mời kiến trúc sư Lý Thiên Dã, mà công ty nho nhỏ của anh cũng
không dám công khai từ chối mấy vị đại gia có chức có quyền có tiền này. Mà nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng khách hàng lớn đúng là có chút
khó tính, nhưng ra tay không phải hào phòng bình thường đâu. Tiên bạc
liên tục tuôn vào đầy túi khiến ông chủ nào đó cười đến không nhìn thấy
đường nữa rồi.
Mà Thiên Dã cũng không có ý kiến gì nhiều. Anh cũng thật mong mình có thể bận rộn một chút, như vậy sẽ không có thời gian mà suy nghĩ lung
tung nữa. Chỉ cần có thể giữ tâm tình bình tĩnh, anh sẽ có thể tiếp tục
thản nhiên chờ đợi. Chờ đợi nghĩa là còn có hi vọng.
Người duy nhất không vui vẻ là Uyển Uyển. Thiên Dã cả ngày đều bận
rộn từ sáng sớm đến tối mịt, ngay cả cuối tuần cũng không thể rảnh rỗi
hơn chút nào, như vậy thì cô làm sao có thể vun đắp tình cảm với anh
chứ? Nếu như quá lâu không thấy mà anh quên mất cô thì sao? Như vậy
không phải là bao công sức trước giờ đều vứt xuống sông xuống biển hết
à?
Uyển Uyển không phải không nhìn ra sự không kiên nhẫn của anh, nhưng
như thế thì sao? Năm đó không phải anh cũng từng không ngần ngại bày tỏ
sự chán ghét với cô gái kia đấy ư? Sau đó dần dần thái độ cũng tốt lên,
thậm chí tình cảm còn ăn sâu bén rễ. Tuy rằng khi đó cô còn khá nhỏ
nhưng cũng thường chạy theo sau bọn họ, cho nên cái gì cô cũng nhìn
thấy, chỉ là lúc bấy giờ còn chưa hiểu được hết mà thôi. Cho nên, đối
với việc theo đuổi Thiên Dã, cô không hề vội vã. Huỳnh Giai Giai mất 10
năm, cô biết mình sẽ còn mất lâu hơn thế, bởi vì cô là người đến sau,
nhưng không sao, chỉ cần có kết quả, bao lâu cô cũng kiên trì được.
Năm đó khi Giai Giai theo đuổi Thiên Dã cô mới là một đứa nhỏ không
hiểu chuyện, cảm thấy Giai Giai chơi vui liền tò mò chạy theo sau nhìn
cô ấy từng chút từng chút chèn ép Thiên Dã, cũng thấy hết sự thay đổi
của Thiên Dã, từng chút từng chút…
Cũng không biết từ bao giờ, ánh mắt cô bắt đầu không thể ngừng tìm
kiếm bóng dáng anh, trái tim cũng vì anh mà loạn nhịp. Cho nên, sau khi
Giai Giai đi được 3 năm, cô bắt đầu thuận theo tình cảm của mình, mạnh
dạn theo đuổi Thiên Dã.
Còn nhớ không bao lâu sau khi cô công khai theo đuổi anh, tất cả mọi
người đều ít nhất một lần khuyên can cô, ngay chính bản thân Thiên Dã
cũng trực tiếp tỏ rõ thái độ vô số lần, nhưng cô đêu bỏ ngoài tai, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, kiên định, quyết tâm, không hối hận.
Cô là người hiểu rõ nhất sự khó khăn trên con đường này, nhưng cô
không sợ. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sự kiên trì của Huỳnh Giai Giai năm
đó, cũng có lẽ là do có được động lực từ tình cảm sâu đậm của Thiên Dã
dành cho cô ấy, cô một chút cũng không nôn nóng, lại càng không bao giờ
cảm thấy bất lực. Bởi vì cô tin rằng, rồi sẽ có một ngày anh sẽ quay đầu nhìn cô, chỉ cần Huỳnh Giai Giai không trở về.
…
Thiên Dã khẽ xoa hai bên thái dương, dựa đầu vào ghế lái nghỉ ngơi
một lát mới đạp chân ga, lái xe rời khỏi khu biệt thự xa hoa. Tuy rằng
bận rộn rất tốt, nhưng thời gian dài như vậy anh thật sự có chút mệt mỏi không chịu nổi. Nhân lúc chơ đèn đỏ, anh ngả lưng dựa vào ghế thả lỏng
toàn thân, phóng tầm mắt ra xa xa trên những ngọn cây xanh biếc.
Đúng lúc thu lại tầm mắt thì một hình bóng quen thuộc lướt qua khóe
mắt khiến anh sững sờ, nhưng khi định thần nhìn lại thì chiếc xe bên
cạnh đã phóng vụt đi.
– Giai Giai, là em sao?
Píp… Píp…
Đằng sau vang lên từng hồi tiếng còi làm anh sực tỉnh, lắc đầu một
hồi xua đi suy nghĩ vẩn vơ, tiếp tục chuyên tâm lái xe. Có lẽ anh quá
mệt mỏi nên gặp phải ảo giác rồi. Nếu Giai Giai trở về thì chắc chắn sẽ
xuất hiện ở nhà, tới lúc đó Minh Minh nhất định sẽ báo cho bọn họ. Nghĩ
như vậy, anh cười khổ một tiếng. Quả nhiên vất vả quá cũng không tốt, đi trên đường cũng có thể hoa mắt.
Vốn nghĩ nhiều việc như vậy sẽ không còn thời gian mà nhớ đến cô, ai
ngờ không những nhớ cô cồn cào mà còn nằm mơ giữa ban ngày, tự mình lừa
mình, thiếu chút nữa tưởng thật còn định bất chấp tất cả đuổi theo chiếc xe kia. Anh lắc lắc đầu, mình đúng là hết thuốc chữa rồi.
——————————————————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT