– Lý Thiên Dã, không cho phép anh cười với người khác!
– Lý Thiên Dã, anh là của em, chỉ được nghe lời em!
– Lý Thiên Dã, em thích anh, cho nên anh cũng phải thích em!
– Lý Thiên Dã, anh đừng hòng thoát khỏi em!
– Lý Thiên Dã, anh nghe cho kĩ, sau này em nhất định sẽ trở thành vợ của anh!
– Lý Thiên Dã…
Đây là những lời cô đã nói suốt 10 năm, kể từ lần đầu tình cờ gặp được anh tại sân chơi trong khu tập thể.
Anh trầm lặng.
Anh cao ngạo.
Anh bí ẩn.
Anh lạnh lùng.
Cô bị vầng hào quang như ẩn như hiện của anh cuốn hút thật sâu. Cô thích anh!
Vì vậy,
… Cô bám theo anh mọi lúc bất chấp vẻ mặt lạnh lùng của anh.
… Cô huyên thuyên với anh không ngừng bất chấp sự im lặng thờ ơ của anh.
… Cô hung hăng tuyên bố quyền sở hữu với anh bất chấp phản ứng nhàn nhạt của anh.
Nhưng, cố gắng nhiều năm như vậy, cô cũng mệt mỏi rồi. Cho nên, cô từ bỏ. Và cô đột nhiên phát hiện, rời xa anh, cô sống thật thoải mái!
***
GIỚI THIỆU 2
– Lý Thiên Dã, không cho phép anh cười với người khác!
– Lý Thiên Dã, anh là của em, chỉ được nghe lời em!
– Lý Thiên Dã, em thích anh, cho nên anh cũng phải thích em!
– Lý Thiên Dã, anh đừng hòng thoát khỏi em!
– Lý Thiên Dã, anh nghe cho kĩ, sau này em nhất định sẽ trở thành vợ của anh!
– Lý Thiên Dã…
Đây là những lời anh đã nghe suốt 10 năm, kể từ khi cô xộc vào thế
giới của anh như một cơn gió, đảo tung mọi nguyên tắc vốn có, phá tan
hết những bức tường anh tự mình dựng nên.
Cô đơn thuần.
Cô mạnh bạo.
Cô ngang ngược.
Cô đáng yêu.
Ngày ngày,
… mang theo cái đuôi lẽo đẽo đằng sau đã trở thành thói quen của anh.
… nhìn nụ cười rạng ngời của cô đã trở thành niềm vui của anh.
… nghe những lời tuyên bố bá đạo của cô đã trở thành sở thích của anh.
Cứ như vậy, cho đến một ngày, anh rốt cuộc hiểu được, anh đã thích
cô. Nhưng bản tính trầm lặng khiến anh vẫn quyết định giữ im lặng. Anh
cứ nghĩ cô sẽ hiểu, cứ nghĩ mình biểu đạt đã rất rõ ràng rồi, nhưng nào
biết cô lại ngốc nghếch như vậy. Không, có lẽ tất cả mọi người đều ngốc, hoặc chính anh đã tự áp đặt suy nghĩ của mình cho bọn họ. Cho đến khi
anh hiểu được phải lên tiếng, thì có vẻ như đã quá muộn rồi?
***
MỞ ĐẦU
Trong sân vui chơi của khu tập thể nhỏ, một chàng trai với dáng người cao ngất đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, trong tay cầm một quyển sách dày, đôi mắt dưới cặp kính lướt nhanh qua từng dòng chữ, hai hàng lông mày
hơi nhíu lại, có vẻ rất chăm chú.
Từ xa, một cô gái mặc quần jeans cùng áo phông khỏe khoắn rảo bước đi tới, đến khi chỉ còn cách ghế gỗ một bước chân mới dừng lại, đôi môi
mím chặt, dường như đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt lắm.
Thật lâu không thấy cô gái lên tiếng, chàng trai hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.
Mãi lâu sau cô gái mới hít một hơi thật sâu, giọng nói thanh mảnh nhưng dõng dạc vang lên.
– Lý Thiên Dã, em hỏi anh một câu được không?
– Chuyện gì? – Anh nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm lạnh tanh không chút độ ấm tạo cho người ta cảm giác không được hoan nghênh.
– Anh… có thích em không? – Cô gái chăm chú quan sát phản ứng của
chàng trai, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ bắt gặp vẻ mặt không chút
biểu cảm, lạnh lùng đến mức nước cũng có thể đóng băng.
Mà chàng trai lại chỉ nhìn sâu vào mắt cô, im lặng không nói.
– Anh mau trả lời đi chứ? – Cô gái có chút nóng nảy dậm chân. – Thích hay không thích, anh nói một câu xem!
– Đây là chuyện gấp mà em nói? – Chàng trai hơi nhướn mày.
– Đúng vậy. – Cô gái gật đầu chắc nịch. Đối với cô đây là chuyện rất
quan trọng, hết sức quan trọng, vô cùng quan trọng, bởi vì chỉ cần anh
nói thích cô, cô sẽ…
– Sắp thi chuyển cấp rồi, thay vì phí thời gian cho những chuyện
không đâu, em nên về nhà ôn bài thì hơn. – Chàng trai nói rồi lập tức
đứng dậy rời đi.
Nhưng lần này, cô gái không đeo bám ngang ngược như mọi khi, mà chỉ
im lặng đứng yên tại chỗ, thất thần nhìn vị trí anh vừa ngồi.
Bước chân chàng trai hơi dừng lại, nhưng rồi lại tiếp tục tiến về
phía trước. Anh chỉ nghĩ cô lại cố tình gây sự rồi giận dỗi mà thôi.
Trước đây thỉnh thoảng cô cũng sẽ biến mất một vài ngày, sau đó lại tự
động quay trở về, tiếp tục vui tươi hoạt bát như bình thường. Cho nên
sau này anh cũng không quá để tâm đến những cơn giận thất thường của cô
nữa. Anh làm sao biết được, lần này mình bỏ đi…
Cô gái quay đầu nhìn bóng lưng chàng trai xa dần, hai bàn tay nắm chặt dần dần thả lỏng, khóe môi khẽ cong lên, thì thầm.
‘Lý Thiên Dã, như anh mong muốn, em trả tự do cho anh đấy!’
CHƯƠNG 1: HỘI HỌP
1.
– Thiên Dã, cậu làm tốt lắm! Lần này may mà có cậu, nếu không e là
công ty chúng ta sẽ phải chao đảo một thời gian. – Hoàng Minh Đức vỗ vỗ
bả vai Lý Thiên Dã, cười ha hả không ngừng.
Bọn họ vốn là hàng xóm, lại bằng tuổi nên thường chơi cùng nhau. Mặc
dù tính tình Thiên Dã không mấy tốt đẹp nhưng ai bảo Hoàng Minh Đức anh
từ nhỏ đã tốt bụng, lại rộng lượng dẫn đến bọn họ cứ như vậy mà trở
thành bạn thân. Ừm, tất nhiên còn có Tống Đình Kiên, nhưng tên kia nửa
đường chen ngang làm sao có thể quan trọng bằng anh? Vì vậy Hoàng Minh
Đức hết sức tự mãn đi đâu cũng nghếch mặt lên trời tự nhận mình là bạn
thân nhất của kiến trúc sư nổi danh Lý Thiên Dã.
Về công ty này, đây là chuyện của sáu năm trước anh tâm huyết dâng
trào tự mình thành lập, đến bây giờ hoạt động cũng coi là khá ổn định,
còn đạt được không ít tiếng tăm. Tất nhiên, điều này phần lớn là nhờ cái mác ‘công ty của Lý Thiên Dã’. Minh Đức xoa cằm, thực sự phục sát đất
tầm nhìn của mình. Kỳ thực công ty này cũng không phải của Thiên Dã, mà
anh mới là người đứng tên cùng quản lý. Năm đó khi anh thiếu vốn đã đi
năn nỉ cậu ta, thành công cầm tiền về. Thế nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại
cuối cùng quyết định khôg làm theo ý tứ ban đầu là có vay có trả mà mặt
dày xem cậu ta thành nhà đầu tư. Anh tuyệt không ngại đa số mọi người
không biết đến ông chủ là mình, anh chỉ cần công ty ngày một lớn mạnh,
tiền vào đầy túi là được.
Lý Thiên Dã vừa nhìn liền biết người này lại đang cảm khái hành động
vô sỉ năm ấy, hừ mũi một tiếng rồi đứng dậy chỉnh lại trang phục, nhấc
chân ra về.
– Thiên Dã, đừng quên bữa cơm tối nay đó!! – Minh Đức nói với theo,
tâm tình phấn chấn quay trở lại bàn làm việc. Khó khăn đã được giải trừ, hiện tại anh cần chỉnh đốn lại công ty, tiếp tục kiếm thật là nhiều
tiền ha ha ha…
…
Xịch…
Thiên Dã đánh tay lái, chiếc xe thể thao trắng muốt nhanh như cắt lao ra đường, hòa vào dòng xe cộ hối hả qua qua lại lại. Anh ngồi nghiêm
chỉnh trên ghế lái, ánh mắt thỉnh thoảng lại quan sát gương chiếu hậu,
thái độ lái xe vô cùng nghiêm túc, cũng rất lạnh nhạt, y như chính con
người của anh.
Tin..Tin..
Tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên khiến không gian yên tĩnh thoáng cái bị phá vỡ. Anh lướt mắt qua màn hình điện thoại, nhấc tay
đeo lên tai nghe, thanh âm hơi chứa ý cười.
– Công ty phá sản rồi?
– Lý Thiên Dã, cậu ít rủa tôi một câu thì sẽ chết à? – Minh Đức trợn
trắng mắt. Kiến trúc sư Lý Thiên Dã lạnh nhạt thanh cao? Anh khinh! Cái
kẻ này chính là một tên oắt con miệng lưỡi ác độc, cả ngày không có việc gì làm bày ra vẻ mặt lạnh lùng dọa người, tâm tình tốt sẽ nói mỉa người ta, không tốt cũng nói mỉa người ta.
– Không lẽ vỡ nợ?
– Đừng quên cậu cũng có phần trong công ty này, tôi sống không tốt
cũng sẽ kéo cậu theo cùng. Hừ! – Minh Đức hận đến nghiến răng.
– Rốt cuộc có chuyện gì? – Thiên Dã nhướn mày, lơ đãng hỏi.
– Lát cậu qua trường đón Uyển Hinh giúp tôi. – Minh Đức mở miệng nhờ
vả, còn chưa để người ta phản ứng đã nói tiếp. – Tôi vừa xem qua lịch
làm việc của cậu rồi, chiều nay cũng không có hẹn với khách hàng. Kiên
nói sẽ tự đến đó, cậu không cần qua rước cậu ta.
– Biết rồi. – Thiên Dã lắc đầu bất đắc dĩ. Anh là người hẹp hòi như
vậy sao? Nhờ vả một chút cũng cần tính toản tỉ mỉ cắt mọi đường lui như
vậy? Lại nói, Hoàng Uyển Hinh là cũng coi như là em gái của anh.
Minh Đức mỹ mãn cúp điện thoại, không ngờ tên này hôm nay lại dễ nói
chuyện như vậy, bình thường có đánh chết cũng không chịu đi đón Uyển
Uyển aizzz… Nghĩ tới vẻ mặt tên kia sau khi phát hiện bị mình chơi một
vố, Minh Đức không nhịn được rùng mình một cái, bắt đầu nghiêm túc suy
nghĩ xem tối nay mình có nên làm con rùa rụt cổ hay không.
– Uyển Uyển à, anh trai vì em mà liều cái mạng già này rồi, em cũng
đừng làm mất mặt anh có biết không? – Minh Đức lắc đầu thì thầm.
…
7 giờ tối, tại một căn phòng trên tầng ba của một nhà hàng nổi tiếng, cũng là nơi bọn họ thường xuyên tụ họp, Tống Đình Kiên ngồi trên sô pha nhìn vẻ mặt bồn chồn không yên của thằng bạn mà cười tủm tỉm.
– Thế nào? Lại giúp Uyển Uyển lừa Thiên Dã?
– Cậu cũng biết tình tình Uyển Uyển, nếu tôi không chịu giúp, con bé sẽ không để yên. Tôi cũng là bất đắc dĩ.
– Tôi cảm thấy Uyển Uyển cũng khá tốt, tại sao tên nhóc kia lại kiên
quyết như vậy, hết lần này đến lần khác làm tổn thương con bé nhỉ? Trong trường Đại học cũng có kha khá cô gái có ý với cậu ta, nhưng cậu ta một người cũng không chấp nhận, chẳng lẽ là…
– Aizzz… cậu không hiểu đâu. – Minh Đức thở dài một hơi. Kiên là bạn
thời đại học của bọn họ, mà cô gái kia trước khi kì thi Đại học năm đó 3 tháng đã ra nước ngoài, tất nhiên là cậu ta không biết.
– Cái gì hiểu với không hiểu? Chẳng lẽ cậu ta từng có bạn gái? – Đình Kiên ngạc nhiên thốt lên. Không phải đâu, với cái bản mặt khó ưa kia mà cũng có thể yêu sớm như vậy? Dọa người à?
– Không có. – Minh Đức lắc đầu một cái. Nếu như là có thì tốt rồi,
đến bây giờ cũng sẽ không trở nên như vậy. – Aizzz… tóm lại là đừng có
nhắc tới bạn gái với cậu ta, cậu ta sẽ nổi điên.
– Vậy cậu còn ra sức giúp đỡ Uyển Uyển? – Đình Kiên bĩu môi xì một
tiếng đầy khinh thường. Anh mới không rỗi hơi đi tán dóc với một khúc gỗ đâu. Anh thà đi làm kiếm tiền về nuôi vợ còn hơn. Nhắc đến vợ, Đình
Kiên bỗng dưng nhảy dựng, vội vội vàng vàng nhìn đồng hồ, thở phào một
hơi. May quá, còn chưa đến giờ. Nếu như anh bởi vì quên thời gian mà để
cho Minh Minh chờ, tối nay lỗ tai nhất định sẽ không được yên.
– Ha ha ha… xem cậu kìa, một chút chí khí cũng không có, chỉ biết ngoan ngoãn để Minh Minh đè đầu cưỡi cổ thôi.
– Kệ tôi, cũng không phải ngày một ngày hai. – Đình Kiên hừ một
tiếng, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Huỳnh Minh Minh cũng là bạn thời đại học của bọn họ, hiện tại là vợ của anh. Từ khi quen biết rồi yêu
nhau, lấy nhau, cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn bị Minh Minh bắt nạt
gắt gao, nhưng một chút bất mãn anh cũng không có, mà ngược lại còn là
vui vẻ nằm yên không hề có ý nghĩ trở mình. Anh thích nhìn bộ dạng cô
nhe nanh múa vuốt, thích nhìn cô tùy hứng hò hét này nọ, lại càng thích
vẻ mặt đắc ý ấy của cô. Cái tên Minh Đức chết tiệt kia thì hiểu cái gì
chứ, anh đây không phải bị chèn ép mà là chính là cam tâm tình nguyện á.
Minh Đức nhìn vẻ mặt hạnh phúc tràn trề của người bên cạnh mà không
khỏi khinh bỉ, lại càng thêm khâm phục Minh Minh. Hạ gục người ta chưa
chắc đã là giỏi, thực sự cao tay là khiến người ta hàng phục mà vẫn vui
vẻ cam chịu kìa.
Lại ngồi thêm một lúc, Đình Kiên liền cầm chìa khóa đứng dậy. Anh
phải đi đón vợ yêu đây, không thể để cho cô đứng ngoài đường chờ đợi
được, nhỡ may gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ.
– Kiên, cậu đem tôi theo đi. – Minh Đức cũng đứng dậy ton tót bám
theo sau. Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy một mình ở đây không an toàn lắm. Nếu như Kiên chưa đón Minh Minh tới mà Thiên Dã đã đến trước thì
không phải anh xong đời rồi sao? Không được không được, vẫn là đi cùng
Kiên thì hơn, cho dù là gặp phải cọp mẹ còn hơn là một mình đối diện
hùng ưng.
– Minh Minh không thích có người khác phá hoại thế giới của hai người, cậu chẳng lẽ chán sống rồi?
– Tôi thà bị con cọp nhà cậu oanh tạc cũng không muốn ở lại đây chờ chết.
– Hừ, dám làm thì nên biết trước hậu quả. – Đình Kiên liếc mắt một cái, cầm áo khoác ra khỏi phòng.
– Này này, tôi đã nói rồi, tôi là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ a~
—————————————
2.
Thiên Dã vừa dừng xe trước cổng Học viện âm nhạc, còn chưa kịp tháo
dây an toàn cửa xe đã bị mở từ bên ngoài, đồng thời một giọng nói mềm
mại như bông truyền vào trong tai khiến anh hơi nhíu mày.
– Anh Thiên Dã, anh đến thật đúng giờ!! – Uyển Uyển cười tươi rói mở
cửa xe tự nhiên chui vào, đôi mắt sáng ngời chưa từng rời khỏi người bên cạnh.
– Uyển Hinh đâu? – Thiên Dã nhíu mày hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn về
phía cổng trường, hoàn toàn không thèm quan tâm đến người bên cạnh. Tốt
nhất là Uyển Hinh thật sự xuất hiện, nếu không Hoàng Minh Đức hôm nay
chết chắc rồi.
– Chị ấy đi gặp giảng viên hướng dẫn rồi, chắc sẽ ra sớm thôi. Anh cũng biết đấy, chị ấy sắp tốt nghiệp nên rất bận rộn.
– Ừ – Thiên Dã đáp lại bằng một âm thanh đơn giản, cũng chấm dứt đoạn đối thoại ngắn ngủi này.
Hoàng Uyển Hinh và Hoàng Uyển Uyển đều là em gái của Minh Đức, dáng
vẻ cũng đều xinh xắn đáng yêu tương tự nhau, nhưng anh lại một chút cũng không cảm thấy bọn họ có thể đánh đồng. Mà lý do duy nhất cho sự phân
biệt đối xử này là Uyển Hinh thật tâm coi anh là anh trai, mà Uyển Uyển
lại không. Không những vậy, thái độ của Uyển Uyển đối với anh chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được, cho nên anh lại càng khó chịu. Bởi vì
anh không thích cô, hoàn toàn không, cũng không muốn có bất kì mờ ám gì
với cô cũng như bất kì cô gái nào cả. Anh chỉ cần một người, một người
rất bá đạo, rất thích ra lệnh cho anh, một cô bé vừa ngốc nghếch lại
kiên cường, một cô bé chỉ biết hung hăng chiếm hữu, một cô bé vô tình
đến mức khiến anh vừa yêu vừa hận.
Uyển Uyển nhìn sắc mặt người bên cạnh tuy vẫn lạnh lùng nhưng rõ ràng nhiễm chút bi thương mà không khỏi nắm chặt hai bàn tay. Cô biết anh
vẫn không quên được cô gái kia, nhưng như thế thì sao, cô ta đã đi rồi,
sẽ không trở lại, bọn họ đã chấm dứt rồi. Hiện tại và tương lai, sẽ chỉ
có cô ở bên cạnh anh. Cô gái ấy dùng 10 năm khiến anh nhớ kỹ, cô cũng có thể, thậm chí cô sẽ còn kiên trì hơn thế nữa, sẽ không để anh phải sống trong đau khổ tự trách như vậy. Cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi
chờ đợi anh, chờ đến một ngày anh chịu quay đầu nhìn cô, tiếp nhận tình
cảm của cô mới thôi.
Cạch cạch…
Hai tiếng động vang lên đồng thời thức tỉnh hai người đang chìm đắm
trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Uyển Hinh mỉm cười ngồi lên xe,
không khí ngột ngạt gượng ép vừa rồi lập tức bị xua tan.
– Anh Thiên Dã, anh đợi có lâu không?
– Không lâu lắm. – Thiên Dã đạp chân ga, chiếc xe chậm rãi lăn bánh. – Em sắp tốt nghiệp rồi, có kế hoạch gì chưa?
– Em muốn ở lại trường làm trợ giảng. – Uyển Hinh bĩu môi nói. – Em
đã nói ý định này với bố mẹ và anh trai, ai cũng cười em không có chí
tiến thủ. Anh Thiên Dã, anh có cảm thấy vậy không?
– Em thích là được rồi, làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là có thể sống tốt.
– Em biết anh sẽ không chê cười em mà. – Uyển Hinh vui vẻ cười ra
tiếng, nhìn qua Uyển Uyển ở ghế trước nói tiếp. – Nhà em chỉ cần có một
cô ca sĩ là đủ rồi.
– Đến lúc đó chị nhớ phải ủng hộ em nhiệt tình đấy. – Uyển Uyển cũng
nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người bên cạnh. Cô vẫn
biết anh luôn thiên vị chị gái, nhưng như vậy có phải hơi quá đáng rồi
không? Chỉ cần có chị gái xuất hiện anh liền coi cô như không khí,
không, ngay cả khi không có chị gái anh cũng không thèm để ý tới cô dù
chỉ một chút. Nếu như không phải biết rõ sự tồn tại của cô gái kia, cô
đã nghĩ chị gái mới chính là tình địch của mình đấy.
Uyển Hinh thu hết vẻ mặt của em gái vào trong mắt, khe khẽ thở dài
một hơi. Chuyện đến nước này thật sự là quá phức tạp rồi, đến cô là
người ngoài cũng cảm thấy bế tắc thay cho bọn họ. Một người dứt khoát,
một người si tình, một người cố chấp, rốt cuộc thì đâu mới là kết cục
tốt nhất cho bọn họ?
…
Minh Minh vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy chồng mình đứng thẳng như cây cột bên đường, trên mặt là nụ cười rạng rỡ mang theo ý tứ lấy lòng
thì không khỏi phì cười. Ai không biết còn nghĩ rằng cô là sếp của anh
đấy. Người này đúng là cuồng chịu ngược mà, giữa đường giữa phố cũng
không quên thể hiện sự phục tùng của mình với cô. Chao ôi, nhìn gương
mặt kia mà xem, dễ thương như vậy thử hỏi cô làm sao có thể không yêu
anh được đây?
– Thế nào? Khách hàng có vừa ý hay không? – Minh Minh còn chưa kịp
tới gần ông chồng cún con của mình thì trước mặt đã nhảy ra một khuôn
mặt đáng ghét khiến cô cau mày.
– Sao cậu lại ở đây? – Minh Minh rất không vui hỏi, liếc mắt nhìn qua vẻ bất đắc dĩ của Đình Kiên, hiển nhiên là người nào đó mặt dày mày dạn bám theo phá bĩnh thế giới hai người của vợ chồng người ta.
– Cậu phải cám ơn tôi đấy! – Minh Đức nháy mắt rất chi là đắc ý nhìn
Minh Minh, sau đó lập tức vọt vào trong xe. Anh phải yên vị trước đã, đề phòng người nào đó sau khi anh nói thẹn quá hóa giận bỏ bom anh ở đây.
– Có ý gì? – Minh Minh nhướn mày nghi hoặc, sau đó cũng ngồi vào trong xe. – Cậu nói rõ ràng cho tôi.
– Minh Minh, đừng nghe tên này nói lung tung. Em cũng biết cậu ta thích nhất là khua môi múa mép…
– Minh Minh này, cậu nên cảm tạ tôi thật tốt. Tôi lo tên nhóc này làm gì có lỗi với cậu nên mới chạy theo giúp cậu trông chừng hắn đấy. – Còn chưa đợi Đình Kiên nói xong Minh Đức đã hùng hồn vỗ ngực cắt ngang. –
Cậu không biết đấy thôi, trên đường tới đây tên này chỉ xuống xe mua thẻ điện thoại thôi liền có mấy cô gái trẻ tới bắt chuyện. Mà hắn một chút
cũng không có ý từ chối, nếu không phải tôi kịp thời nhảy ra thì…
– Hoàng Minh Đức, cậu câm miệng!! – Đình Kiên vừa lái xe vừa vểnh tai lên nghe, thấy tên này bắt đầu bôi nhọ mình liền tức giận gắt lên. Cậu
ta có ý gì, ngại tình cảm vợ chồng bọn họ quá tốt sao?
– Tôi nói đều là sự thật. Chẳng lẽ không phải có gái trẻ tiếp cận cậu? Chẳng lẽ cậu có mở miệng từ chối người ta?
– Đó là do cậu nhảy đến quá nhanh, căn bản là không cho tôi cơ hội
nói cái gì. – Đình Kiên trừng mắt cảnh cáo. Tên này đúng là vừa ăn cắp
vừa la làng. Rõ ràng hai cô gái kia chỉ muốn hỏi đường, mà anh cũng chưa kịp mở miệng liền bị cậu ta nhảy ra cướp lời, làm sao qua miệng cậu ta
lại thành anh có ý nghĩ xấu rồi hả?
– Minh Minh, cậu xem, cậu ta chính là thẹn quá hóa giận, lí sự cùn. – Minh Đức nghiêng người về phía trước tố cáo, nhưng lập tức bị người nào đó sắc mặt đen sì đẩy một cái bắn trở về ghế sau.
– Nói chuyện thì cách xa một chút, ghé vào sát như vậy làm cái gì? –
Đình Kiên bực bội gắt một câu, một bàn tay đưa qua nắm chặt tay Minh
Minh như khẳng định chủ quyền.
– Làm ơn, tôi cũng không hề có ý đồ gì với vợ của cậu có được không? – Minh Đức trợn trắng mắt. Người này đúng là bị ghen tuông làm mờ mắt
rồi, đến anh mà cũng đề phòng như vậy làm cái gì? Nếu như anh có ý đồ gì với Minh Minh thì đã sớm có, làm sao còn phải đợi đến lúc người ta lấy
chồng rồi mới mò tới làm loạn? Hơn nữa, Hoàng Minh Đức anh nhin rất
giống loại ngươi đáng khinh thích đi phá hoại hạnh phúc gia đình người
khác hay sao?
– Cậu chính là loại người đáng khinh không có việc gì làm liền bày
trò chọc phá gia đình nhà người ta. Hừ! – Minh Minh bĩu môi trừng mắt
nhìn kẻ phá đám kia một cái, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay to
lớn của chồng, tỏ rõ sự hài lòng của cô với phản ứng vừa rồi của anh.
– Này này này, hai người các cậu có thể để ý đến cảm nhận của tôi một chút được không?
– Ai bắt cậu lên xe?
– Cậu không thể như vậy? Dù gì tôi cũng là sếp của hai người…
– Sếp? Cậu còn dám nói? Năm đó là ai nửa dụ dỗ nửa ép buộc bọn tôi ký cái hợp đồng dài hạn kia hả? Cả đám bọn tôi đều bị cậu tính kế, đúng là khiến người ta giận sôi mà.
– Chuyện đó ha ha… đều là bạn bè cả, làm chi tính toán kĩ như vậy?
Suốt đường đi trong xe không ngừng vang vọng tiếng cãi vã um xùm của
Minh Minh và Minh Đức. Đình Kiên nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng lại xen vào một câu trợ giúp vợ yêu, sau đó thỏa mãn nhận được sự khích lệ ngọt ngào. Mỗi lần như vậy Minh Đức lại la oai oái, cuộc chiến tiếp tục bước lên một cao trào mới.
—————————————
3.
Sáu người ngồi quanh bàn cơm, không hiểu do cố ý hay vô tình, Uyển
Uyển vừa vặn ngồi ngay bên cạnh Thiên Dã. Chỗ ngồi vừa ổn định, không
khí lập tức trở nên có chút đè nén. Minh Minh nhìn thoáng qua sắc mặt
không tốt của Thiên Dã, trong lòng càng thêm áy này, nhưng cũng không
ảnh hưởng đến quyết định của cô. Cô đã hứa thì sẽ thực hiện, tuyệt đối
không hé răng nửa câu. Mà cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi… haizzz…
Thôi thì cứ để mọi thứ tuân theo tự nhiên đi, có cưỡng ép cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ nữa, mà tương lai… aizzz… để sau rồi nói đi.
– Làm gì mà đột nhiên thở ngắn than dài thế? – Minh Đức chọc chọc
cánh tay Minh Minh, sau đó như bừng tỉnh. – Tôi biết rồi, nhất định là
cậu đột nhiên phát hiện lựa chọn của mình sai rồi, Tống Đình Kiên tuyệt
đối không phải một người chồng tốt…
– Hoàng Minh Đức, cậu muốn chết à? – Đình Kiên tức đến dựng râu, hai mắt trừng trừng như muốn phun lửa.
– Tôi mới không sợ cậu đâu, cậu là cái đồ hổ giấy, một khi động phải
Minh Minh liền biến thành một tờ giấy mỏng manh bay phất phơ trong gió.
– Cậu muốn ăn đòn thì trực tiếp nói một tiếng, không cần dùng cách này tìm đánh.
– Hừ, cậu làm gì được tôi? – Minh Đức chưng ra khuôn mặt đáng ghét nhất.
– Cậu cũng không phải Minh Minh, tôi có gì mà không dám ra tay? Nói
không chừng đánh cậu bầm dập xong còn được khen thưởng nữa kìa.
– Không phải nói không chừng đâu, thực sự là vậy đó. – Minh Minh cười tủm tỉm dựa vào bờ vai chồng mình. – Anh đánh một quyền em hôn anh một
cái được không?
– Được, anh đây hôm nay quyết không để cái bản mặt đáng ghét này hoàn hảo rời khỏi đây.
– Này này này, hai vợ chồng các cậu hùa nhau bắt nạt tôi, coi thường tôi không có đôi có cặp phải không?
– Có giỏi cậu tìm một cô gái đến cho tôi xem? Hừ!
– Có vợ là giỏi lắm sao? Không phải Thiên Dã cũng độc thân như tôi đấy sao?
Không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng ngượng ngùng, mọi ánh mắt
đều đổ dồn về một phía. Ngoại trừ Đình Kiên không rõ ràng lắm, mọi người đều có chút lo lắng nhìn Thiên Dã. Mà lúc này Thiên Dã đang gắp thức ăn thoáng khựng lại, sau đó như không có việc gì tiếp tục ăn uống, chỉ là
sắc mặt có chút khó coi, hai hàng mi cụp xuống che khuất tất cả cảm xúc
trong mắt.
Minh Đức biết mình nói sai, lập tức cười ha ha lôi kéo mọi người cụng ly.
– Nào, uống một ly! – Minh Đức nâng chén cười ha hả. – Khó khăn lắm mới tụ hội đầy đủ thế này…
Căn phòng lại một lần nữa trở nên yên ắng. Minh Đức âm thầm cắn lưỡi. Tại sao hôm nay anh lại phạm nhiều sai lầm như thế chứ? Minh Đức ăn năn trong lòng, phóng ánh mắt cầu cứu đến phía đối diện.
– Nào nào, uống đi, không phải ngày nào vị sếp keo kiệt này cũng hào
phóng như vậy đâu. – Minh Minh nâng chén rượu trước mặt cười nói.
– Đúng, hôm nay chúng ta phải ra sức ăn, cơ hội tiêu tiền của sếp lớn không phải lúc nào cũng có đâu.
– Uống…
– Ha ha…
Uống rồi lại uống, Minh Minh và Minh Đức lại bắt đầu lời qua tiếng
lại, cộng thêm Đình Kiên và Uyển Hinh thỉnh thoảng chêm vào đôi ba câu,
bầu không khí trở nên sôi động hơn hẳn.
Ngoại trừ Đình Kiên, năm người còn lại đều là hàng xóm cùng lớn lên
bên nhau, tình nghĩa trong đó không nói cũng có thể tưởng tượng ra được. Hiện tại tuy rằng mọi ngươi đều đã lớn, mỗi người đều có cuộc sống
riêng nhưng ai cũng không muốn đánh mất thứ tình bạn, tình thân đáng quý này.
Nói cho cùng, cuộc đời con ngươi không thể thiếu vắng những người
bạn, mà đặc biệt là những người bạn cùng lớn lên bên nhau với thứ tình
cảm được thử thách qua thời gian và biến cố cuộc đời.
——————————————————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT