Một tháng sau, Thiên Dã được tháo bột. Cánh tay phải đúng là không có lực nhưng không đến nỗi không cử động được, bác sĩ nói anh hồi phục rất tốt, nếu kiên trì tập luyện thì sinh hoạt hàng ngày sẽ không bị ảnh hưởng.

Từ sau khi đưa Thiên Dã đi tháo bột về, cuối cùng Giai Giai cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, sự tự trách trong lòng cũng giảm đi không ít, tâm trạng trở nên thảoi mái hơn nhiều. Hơn nữa, nhà xuất bản đã chấp nhận bản thảo của cô, thu nhập sắp tới sẽ không còn là vấn đề đáng lo nẵ. Chỉ là, gần đây Miko luôn thúc giục cô gửi bản thảo mới, nhưng… nghĩ tới đây, cô lại nhịn không được mà thở dài.

Không phải cô không muốn gửi, mà cô căn bản không có cái gì để gửi. Gần đây cô hoàn toàn không có cảm hứng sáng tác, thậm chí cùng chị gái đi du lịch, ngắm cảnh núi non hùng vĩ hay những dòng thác tung bọt trắng xóa, chụp biết bao nhiêu là ảnh cũng không thể gợi lên chút cảm hứng nào, mà chỉ khiến cô càng thêm… aizzz…

Cô lắc lắc đầu, đặt bút xuống đi ra ngoài ban công hóng gió cho thư giãn đầu óc. Cô ngả người về phía trước chống tay lên lan can, cúi đầu nhìn ngắm khu tập thể đã gắn bó với mình trong suốt thời thơ ấu, nhìn những đứa nhỏ nô đùa trên sân chơi, khóe môi khẽ cong lên. Trước đây cô cũng như vậy, ngày ngày chỉ một mực nghĩ cách dính lấy Lý Thiên Dã, vô ưu vô lo, vô pháp vô thiên.

Đúng lúc đó, bên dưới có một cô bé khoảng 4, 5 tuổi dang hai tay chặn đường một cậu bé sàn sàn tuổi mình, nở nụ cười ngây ngô.

– Tớ thích cậu, chúng ta chơi chung được không?

Nghe thế, cô bỗng bật cười, mà phía sau cũng vang lên tiếng cười trầm thấp khiến cô hơi giật mình.

– Cô nhóc ấy không ngang ngược bằng em. – Thiên Dã tiến lên một bước đứng bên cạnh cô, cười cười nhìn cô.

– Cậu bé kia cũng không đáng ghét như anh. – Cô hừ một tiếng, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang cười đùa bên dưới.

Thiên Dã sờ sờ mũi, vươn tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô chầm chậm nói.

– Tuần sau anh đi làm lại.

– Sao nhanh thế? – Cô giật mình. – Bác sĩ bảo anh còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa mà?

– Công ty quá nhiều việc, Minh Đức muốn anh sớm quay lại. Anh thấy mình cũng không có vấn đề gì nên đồng ý rồi. – Thiên Dã siết chặt vòng tay, trong mắt tràn ngập ý cười. – Yên tâm, anh không phải kẻ cuồng công việc, hơn nữa hiện tại anh còn có mối bận tâm khác nữa mà. Anh sẽ không để bản thân mình có trở nên ốm yếu đâu.

– Anh đi làm cũng được, nhưng không cho phép mang công việc về nhà, cũng không được làm thêm giờ, tan tầm phải lập tức về nhà, không được la cà rượu chè, cuối tuần phải nghỉ ngơi thật tốt. – Cô mím môi giở giọng đe dọa. – Nếu như để cho em phát hiện anh dám làm trái lời em, hừ hừ, anh cứ chờ đó!

– Anh không dám đâu. – Thiên Dã phì cười, vô cùng vui vẻ. – À, bố em vừa nấu chè, mau xuống ăn đi.

– Anh đi xuống trước đi, em sẽ xuống ngay. – Cô gật đầu.

– Ừ, nhớ xuống luôn đấy, đừng để bố em nổi cáu.

– Em biết rồi.

Sau khi Thiên Dã đi vào nhà, cô xoay người tiếp tục ngây ngốc nhìn ngắm khung cảnh đã khắc sâu trong trí nhớ, cảm xúc trong lòng cũng dần dần bình ổn lại.

Bỗng nhiên, cô sững sờ, ánh mắt nhìn chăm chú về một hướng, cắn cắn môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Tin…Tin…

Cô giật mình nhìn điện thoại trong phòng, rồi lại nhìn Vân Trạch đang đứng bên dưới cách đó một đoạn, sau khi nhìn thấy anh cầm điện thoại lên ra hiệu mới miễn cưỡng quay vào nhà cầm điện thoại lên.

‘Giai Giai, hai tuần nữa anh sẽ về Nhật. Máy bay thật đáng sợ, anh rất sợ hãi! Vừa nhìn thấy máy bay chân anh liền mềm nhũn, nếu ngất xỉu thì thật mất mặt. Làm sao bây giờ?’

Đọc xong tin nhắn, cô bật cười, cầm điện thoại đi ra ban công muốn an ủi anh mấy câu nhưng người đã biến mất, điện thoại trong tay lại lần nữa rung lên.

‘Anh chỉ đến chào em một câu thôi, nhưng có vẻ như không thích hợp lắm, anh không muốn gây rắc rối cho em. Sau này nếu Lý Thiên Dã đối xử không totó với em thì hãy sang Nhật tìm anh, nếu lúc ấy anh vẫn còn độc thân thì sẽ kết hôn với em. Tạm biệt!’

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng tìm kiếm vài vòng cũng không thấy người đâu, Vân Trạch thật sự đi rồi.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, khóe mắt đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt không khống chế được tuôn rơi như mưa. Cô ngồi thụp xuống khóc nấc lên, cảm giác khó chịu mấy ngày nay cố gắng kìm nén đều bùng lên. Nhưng… mạc kệ cô có khóc đến thế nào thì cũng sẽ không có người luống cuống dỗ dành, không có người dùng biện pháp ngốc nghếch chọc cô cười, không có người luôn hào hứng tô vẽ tương lai tốt đẹp bên tai cô, không còn, không còn nữa rồi, Vân Trạch đã đi rồi, bọn họ thực sự đã chia tay rồi.



Vân Trạch chầm chậm đi ra khỏi khu tập thể, bóng lưng ủ rũ cô đơn khiến người ta nhìn thấy cũng đau lòng.

Đứng giữa phố phường đông đúc, nhìn từng dòng xe cộ qua lại nườm nượp nhưng không có ai thèm để ý đến một người xa lạ như anh, một cơn uất ức bỗng xông lên làm anh càng thêm buồn bực.

Từ khi quen nhau đến giờ anh có bao giờ đối xử không tốt với cô không? Có bao giờ nặng lời với cô không? Có bao giờ ép buộc cô làm cái gì mà cô không thích hay không? Chưa từng!

Trong thời gian yêu nhau anh có bao giờ làm điều gì có lỗi với cô không? Có bao giờ mắng mỏ đánh đập gì cô không? Có bao giờ khiến cô khóc hay không? Không có!

Anh rõ ràng không hề làm gì sai, tại sao cuối cùng cô lại vì tình cũ mà bỏ rơi anh? Tại sao lại vô tình vô nghĩa với anh như vậy?

Chỉ vì cậu ta quen biết cô trước?

Chỉ vì cậu ta đã chờ đợi cô 7 năm?

Chỉ vì cậu ta đã cứu cô?

Giờ phút này Vân Trạch cảm thấy vô cùng uất ức, vô cùng bất công, rất muốn quay trở lại chất vấn cô ngay trước mặt Lý Thiên Dã rằng tại sao lại đối xử với anh như vậy, tại sao lại thiên vị người đã từng tổn thương cô, còn muốn bất chấp tất cả khiêu chiến với Lý Thiên Dã, đoạt lại cô. Anh cũng rất muốn làm một người đàn ông rộng lượng, nhưng mà anh làm không nổi. Anh cũng là con người, cũng biết vui buồn cũng biết nổi giận.

Vân Trạch nắm chặt nắm đấm, quay đầu hùng hùng hổ hổ bước đi, nhưng được một đoạn lại khựng lại, hai mắt nhắm chặt, đến lúc mở mắt ra đã bình tĩnh lại không ít. Anh thở dài một hơi, xoay người rời đi. Mặc dù không cam lòng nhưng anh không muốn làm cô thêm khó xử nữa. Thời gian qua trong nội tâm cô luôn đấu tranh kịch liệt anh biết, chỉ là cố tình coi như không thấy gì, giả bộ bình thường tiếp tục ở bên cạnh cô mà thôi.

Cô đã chịu đựng đủ rồi, anh không muốn làm khổ cô thêm nữa. Nếu như cô đã lựa chọn cậu ta, cho dù có là thiên vị thì đã sao, tình cảm không phải chính là như vậy sao, yêu là yêu, không yêu là không yêu, không thể vì cái công lý hão huyền mà thay đổi.

Haizzz…

Vân Trạch ngồi bên gốc cây trên vỉa hè ngây ngốc nhìn người qua kẻ lại, cho đến khi giờ tan tầm đến, đường phố bắt đầu tắc nghẽn, khói bụi khiến anh khó thở mới giật mình đứng dậy, chen chúc hồi lâu mới về tới khách sạn.

—————————————

2.

Đình Kiên vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Vân Trạch, nghĩ tới tâm trạng u ám mấy ngày nay của anh họ nhà mình, anh nói với Minh Minh vài câu rồi lập tức chạy tới khách sạn.

Minh Minh vốn muốn đi cùng nhưng nghĩ đến mình là con gái, lại không quen thuộc với Vân Trạch lắm, đến cũng không giúp được gì nên thôi. Haizzz… kỳ thực cô rất thích người em rể này, chỉ là em gái cô lại chọn Thiên Dã, cô có khuyên thế nào cũng không có tác dụng. Chỉ mong sau này con bé sẽ không hối hận!

Bên kia, Đình Kiên vừa mở cửa đã thấy Vân Trạch ngây người ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm chai rượu trên bàn, cái li trên tay trống không. Đình Kiên thoáng nhíu mày, nhưng phát hiện chai rượu kia thậm chí còn chưa được mở nắp, mà xung quanh cũng không thấy chai nào khác thì nghi hoặc, chẳng lẽ anh họ còn đợi mình tới rồi mới bắt đầu uống?

– Anh họ! – Nghĩ vậy, Đình Kiên gọi một tiếng, tiến lên trước mở chai rượu, rót đầy cái ly trên tay Vân Trạch. – Anh họ, uống đi, em đã xin phép Minh Minh rồi, hôm nay chúng ta sẽ uống đến bao giờ không uống nổi nữa thì thôi. – Nói rồi mới phát hiện chỉ có một cái ly, liền đứng dậy muốn tìm thêm một cái.

– Không cần tìm, cậu uống bằng ly này này. – Vân Trạch nhét cái ly vào tay Đình Kiên, còn mình thì khí thế bừng bừng cầm lấy chai rượu trên bàn.

– Anh họ, anh muốn làm cái gì? – Đình Kiên bị dọa nhảy dựng. – Dù anh có đau lòng thế nào thì cũng không thể coi rượu như nước thế được, sẽ chết người đó!!

– … – Vân Trạch nhìn Đình Kiên trước mặt kích động mà buồn bực. – Tôi không biết uống rượu, cậu uống đi, tôi rót cho cậu.

– Hả? – Đình Kiên ngây người. Không phải là gọi anh đến uống rượu giải sầu à? Tại sao lại là anh uống còn anh họ ngồi bên rót rượu?

– Tôi không uống được. Lần trước uống một ly thôi đầu đã đâu suốt mấy ngày liền, cảm giác đáng sợ y như lên máy bay vậy. Cho nên, cậu là em họ tôi, cậu phải uống giúp tôi. – Vân Trạch vỗ vỗ bả vai Đình Kiên, ủ rũ khích lệ. – Nào, uống đi, uống rượu giải sầu!

Đình Kiên nhìn người bên cạnh đến nỗi muốn lòi con mắt. Anh rất muốn đính chính lại với người anh họ ngu ngốc của mình rằng, tình cảm của anh và Minh Mỉnh rất tốt, sự nghiệp ổn định, sức khỏe càng không cần phải nói, đối tượng muốn “giải sầu” tuyệt đối không phải là anh!!!

Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt buồn rười rượi của Vân Trạch, Đình Kiên vẫn cắn răng uống hết ly này đến ly khác. Tửu lượng của anh cũng không tốt lắm, mới được vài ly đã bắt đầu thấy chóng mặt, mà người bên cạnh hoàn toàn không có ý định dừng lại, ly vừa rỗng liền được rót đầy khiến Đình Kiên đen mặt. Người này là đang muốn ám sát anh à?

– Anh họ, em uống cũng vô dụng, người nên uống là anh mới đúng. – Đình Kiên nghiến răng nghiếng lợi nói. – Người thất tình là anh, người cần giải sầu là anh, tại sao chỉ có một mình em uống?

– Bởi vì tôi không uống được rượu. – Vân Trạch thở dài một hơi. – Tôi thật sự rất buồn! Tôi vẫn luôn thương yêu cô ấy trân trọng cô ấy đối xử tốt với cô ấy, tại sao cô ấy lại vô tình với tôi như vậy?

– Anh họ… – Đình Kiên lúng túng, không biết nên an ủi như thế nào, vì vậy lại nâng ly uống cạn.

– Lý Thiên Dã có phải người tốt không? – Vân Trạch trượt xuống đất, chống cằm nhìn khoảng không trước mặt, nhíu mày hỏi. – Nghe nói cậu ta là bạn thân của cậu, vậy cậu nói xem cậu ta thật sự rất yêu Giai Giai, vẫn cố chấp chơ đợi cô ấy suốt 7 năm qua à?

– Đúng vậy.

– Cậu ta có phải người đứng đắn không? Có thói xấu gì không? Rượu chè, thuốc lá, trai gái,… cậu ta có không?

– Không có.

– Cậu ta có phải người kiên nhẫn bao dung không? Có hay quan tâm đến người khác không? Có biết cách cư xử dịu dàng với bạn gái không? – Vân Trạch càng nói càng nhỏ, cuối cùng giống như là thì thầm. – Giai Giai rất bướng bỉnh, ăn mềm không ăn cứng, nếu cậu ta không chiều theo cô ấy, cô ấy sẽ tức giận. Cô ấy còn hay ghen, cũng rất bá đạo, tuyệt đối không cho phép bạn trai mình nhìn cô gái khác, dù chỉ là một ánh mắt cũng không được. Cô ấy không có hứng thú với những ngày kỷ niệm, nhưng lại rất thích những món quà bất ngờ. Cô ấy mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng ngốc nghếch, không biết cách tự chăm sóc bản thân, luôn cần có người ở bên cạnh nhắc nhở. Cô ấy…

Đình Kiên ngồi bên cạnh nghe Vân Trạch nói không ngừng, dường như đã chìm vào thế giới của riêng mình, toàn thân tản ra sự cô đơn và bi thương vô hạn mà không khỏi đau lòng. Người anh họ này của anh trước giờ vẫn luôn luôn lạc quan, là một chàng trai dịu dàng ấm áp, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ suy sụp như vậy của anh họ. Nhưng anh lại chỉ có thể ngồi một bên lẳng lặng lắng nghe Vân Trạch lẩm bẩm, ngoài ra hoàn toàn không thể làm gì.

Đình Kiên tiếp tục nâng ly uống rượu, rồi lại tự rót cho mình, tiếp tục uống. Cảm giác bất lực này khiến lòng anh thật nặng nề. Từ nhỏ đến lớn anh họ luôn đối xử rất tốt với anh, mỗi khi anh sang Nhật đều dẫn anh đi khắp nơi, chăm sóc lo lắng từng li từng tí, nhưng bây giờ anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh họ chìm trong đau khổ. Anh thật vô dụng!



Trong phòng tập, Uyển Uyển vừa kết thúc giờ học vũ đạo, ngồi trên sàn điều chỉnh lại nhịp thở. Một lúc sau, cô ngửa đầu tựa vào tường, hai hàng mi run rẩy che khuất đôi mắt mệt mỏi u buồn.

Rõ ràng đã muốn quên đi, nhưng làm thế nào cũng quên không được. Dọn ra khỏi nhà chủ yếu là vì cô không muốn chạm mặt anh, để từ từ quên anh đi, nhưng cô lại không thể kiềm chế mà nghe ngóng tin tức về anh. Biết được anh đã tháo bột, biết được anh sắp đi làm lại, biết được… tình cảm của anh và Huỳnh Giai Giai rất tốt. Mọi tin tức về anh cô đều nắm rõ, không cần cố gắng cũng có thể ghi nhớ tất cả.

Uyển Uyển thở ra một hơi thật dài. Chạy theo anh 7 năm, cô không hề cảm thấy mệt, nhưng bây giờ buộc mình phải quên anh cô lại có cảm giác kiệt sức. Cô đã sớm quen với cuộc sống có Lý Thiên Dã, vì Lý Thiên Dã, xoay quanh Lý Thiên Dã, đặt anh làm mục tiêu theo đuổi, đem anh trân trọng ở trong tim, nhưng hiện tại… cô nên làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao mới có thể không còn vô thức đi nghe ngóng tin tức của anh, không ngày đêm nhớ đến anh, không ảo tưởng rằng một ngày anh sẽ chịu quay đầu nhìn cô, nhìn đến tình cảm của cô…

Cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá rồi, vì phải cố gắng đè nén tình cảm của mình, vì phải ép buộc bản thân quên anh. Cô nghĩ mình sẽ điên mất!

Giọt nước mắt trong suốt từ từ lăn khỏi khóe mắt, Uyển Uyển cắn môi không để cho bản thân khóc thành tiếng.

– Lý Thiên Dã, anh ác lắm!

—————————————

3.

Từ khi quay lại công ty, mặc dù rất cố gắng nhưng thời gian Thiên Dã có thể dành cho cô cũng không còn nhiều lắm. Cô cũng không hề oán trách anh, nhưng chính thái độ thờ ơ ấy lại khiến Thiên Dã không yên lòng. Hơn nữa, anh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt, trong ánh mắt luôn tồn tại một nỗi buồn man mác, ngay cả khi cười cũng có chút gượng ép. Anh biết lí do, nhưng lại không muốn mở miệng phá vỡ mối quan hệ khó khăn lắm mới có thể bắt đầu lại này.

Đúng, anh ích kỷ, anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mình, dù thế nào cũng không muốn buông tay. Mỗi khi thấy dáng vẻ ủ rũ của cô anh đều tự nói với mình, chỉ cần thêm một chút thời gian, chỉ cần bọn họ ở bên nhau thêm một thời gian thì sẽ ổn thôi. Vì vậy, cô không nói, anh cũng sẽ không nhắc tới, dần dần vấn đề này giống như là một cấm kị, trở thành tấm màng rất mỏng nhưng vô cùng kiên cố chắn giữa bọn họ.

– Thiên Dã, cậu định cứ thế này mãi à? – Minh Đức nhíu mày. Ngay đến anh là người ngoài cũng nhìn ra được thái độ của Giai Giai rất có vấn đề, vậy mà Thiên Dã lại vẫn giống như không có chuyện gì.

– 7 năm rồi, chúng tôi đều trưởng thành, tất nhiên không còn giống như hồi nhỏ nữa, cần có thời gian để làm quen. – Thiên Dã bình tĩnh trả lời, nhưng chỉ có chính anh biết trong lòng anh cũng đã bắt đầu trở nên hoang mang.

– Không phải tôi muốn đả kích cậu, nhưng rõ ràng Giai Giai đối với Tống Vân Trạch…

– Đều là quá khứ rồi. – Thiên Dã nhíu mày cắt ngang, ngẩng đầu nhìn Minh Đức một cái. – Bọn họ đã chia tay rồi, đừng bao giờ nhắc đến cái tên này trước mặt chúng tôi nữa.

– Haizzz… tùy cậu. – Minh Đức thở dài rời đi.

Anh bắt đầu hoài nghi, ban đầu mình dùng mọi cách giúp đỡ Thiên Dã có phải là sai hay không? Hiện tại không chỉ Tống Vân Trạch bị tổn thương mà dường như cả Giai Giai và Thiên Dã đều không hề vui vẻ.

Sau khi Đình Kiên biết chuyện anh làm vào ngày hôm đó đã rất giận dữ xông tới chất vấn anh, còn oán trách khinh bỉ anh thật là lâu, triệt để giúp người anh họ hiền lành của cậu ta trút giận. Minh Minh còn gay gắt hơn, trực tiếp tuyệt giao với anh, nói là cô không cần một người bạn tiểu nhân hèn hạ như vậy.

Haizzz… anh cũng chỉ là muốn giúp Thiên Dã thôi mà, mặc dù việc đó cũng quá đáng thật, nhưng anh không hề hối hận. Chỉ là… bây giờ nhìn mối quan hệ bề ngoài thì bình thường nhưng thực chất đang ngày càng rơi vào bế tắc của Thiên Dã và Giai Giai thì anh bắt đầu nghi ngờ, phải chăng mình đã làm sai rồi?



Gần đây Minh Minh thường xuyên về nhà, gần như mỗi ngày đều ghé qua, nói là thăm bố nhưng thực chất là muốn xem tình hình của em gái ngu ngốc nhà mình. Hiện tại cô có thể chắc chắn vị trí của Vân Trạch trong lòng em gái mình rất quan trọng, nhưng con bé cứng đầu này mỗi lần chỉ cần nghe đến cái tên này liền xù lông khiến cô rất là bất đắc dĩ, cũng không dám tùy tiện chọc vào tổ kiến lửa này nữa.

– Giai Giai, em đang làm gì đấy? – Minh Minh đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ, bê đĩa hoa quả đi vào.

– Em đang xem ảnh thôi. – Giai Giai đặt máy ảnh xuống, đi tới bên bàn ngồi xuống cùng chị gái ăn trái cây.

– Giai Giai!

– Dạ? – Cô cắn cắn dĩa trên tay, nghiêng đầu nhìn chị gái.

– Chị nghe anh rể em nói ngày mai Vân Trạch sẽ lên máy bay về Nhật. – Yên lặng một lúc, Minh Minh vẫn không nhịn được mà lên tiếng, sau đó âm thầm quan sát sắc mặt Giai Giai, nhưng chỉ thấy cô cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.

– Em biết. – Hồi lâu sau cô mới trả lời, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

– Ngày mai chị và anh rể em đều có hẹn với khách hàng không thể ra sân bay được, em…

– Em cũng rất bận. – Cô cụp mắt, xiên một miếng dưa lê tiếp tục ăn. – Chị, em và anh ấy đã chia tay rồi. Hiện tại Lý Thiên Dã mới là bạn trai của em.

– Nhưng em có vui vẻ không? – Minh Minh không nhịn được đề cao giọng. – Em rõ ràng không hề vui vẻ khi ở bên Thiên Dã, em còn muốn tự lừa mình dối người đến khi nào?

– Em… – Cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể thở dài một hơi. – Một thời gian nữa sẽ ổn thôi.

– Một thời gian? Một thời gian là bao lâu? – Minh Minh nóng nảy đập bàn một cái. – Năm năm? Hay mười năm? Cuộc đời em có bao nhiêu cái năm năm mười năm để mà lãng phí hả?

– Chị!

– Đừng có gọi chị, Huỳnh Minh Minh này làm sao lại có đứa em gái thiếu quyết đoán như vậy chứ? Hừ! – Minh Minh tức giận đi ra khỏi phòng, nói với ông Huỳnh vài câu rồi ôm một bụng tức xách túi đi về nhà, cũng may còn biết đường gọi điện thoại cho Đình Kiên bảo anh không cần tới đón cô.

Thấy chị gái bực tức bỏ về, cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn hoa quả nữa, đi tới giường nằm vật ra, tâm trạng vừa rối bời vừa nặng nề. Cô thật sự đã sai sao? Cô chỉ muốn bù đắp cho Thiên Dã, trả ơn cứu mạng của anh thôi mà. Anh yêu cô như vậy, cô cũng đã từng rất thích rất thích anh, bọn họ sẽ tốt thôi, chỉ cần một thời gian nữa nhất định sẽ tốt thôi. Còn Vân Trạch, anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cô, sẽ tìm được hạnh phúc của mình sớm thôi.

Nhưng nghĩ như vậy, cô không những không cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà còn càng thêm khó chịu, làm thế nào cũng không thể khiến tâm trạng tốt hơn được.

Cả đêm cô không thể ngủ được, lăn qua lộn lại mãi đến gần sáng mới thiếp đi một lúc rồi lại giật mình bừng tỉnh. Có lẽ là do ngủ không đủ giấc, cả người cô rất mệt mỏi, một chút tinh thần cũng không có, cũng chẳng muốn ăn cái gì.

Sau khi đánh răng rửa mặt, cô xuống nhà bếp rót một cốc nước định mang lên phòng, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy ông Huỳnh đang xem ti vi, hình như là bản tin nói về một vụ tai nạn máy bay gì đó có vẻ rất nghiêm trọng.

‘Chiếc máy bay có số hiệu XXXX từ Việt Nam đến Nhật Bản sáng hôm nay đã gặp tai nạn khi vừa cất cánh không lâu…’

Choang~

Bàn tay cô run lên, cốc nước thẳng tắp rơi xuống nền đất cứng rắn tạo ra âm thanh chói tai, những giọt nước trong suốt kèm theo vô vàn mảnh vụn thủy tinh văng tung tóe.

Cô đứng khựng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Máy bay gặp tai nạn?

Vân Trạch… Vân Trạch…

Tim… đau quá…

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có một cảm nhận duy nhất bao trùm hết thảy… kinh hoàng…

——————————————————————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play