*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai mắt Đào Thanh Phong sáng lên, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội gặp vị phó giáo sư chuyên ngành lịch sử này. Mặc dù Đào Thanh Phong đã ‘hiếu học’ hỏi thăm Tô Tầm phó giáo sư đại học có nghĩa gì. Sau khi nghe Tô Tầm trả lời với giọng vô cùng vui vẻ, “Em đã nói anh Đào có cao nhân chỉ điểm mà lại!” Đào Thanh Phong lại chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Người như Nghiêm Đạm, quả nhiên là nên ở nơi đó, nên làm công việc đó.

Đào Thanh Phong vừa thầm hâm mộ, vừa có suy nghĩ ‘được voi đòi tiên’. Mấy hôm trước vẫn nghĩ được sống lại đã là ông trời có mắt. Nhưng khi thấy người như vậy lại âm thầm cảm thán: Tại sao sống lại trong thân thể một ‘đào kép’ nhỏ nhoi?! Tại sao phải trả đến một tỷ tiền bồi thường mới có thể ra đi sống cuộc đời ẩn dật?!

Thôi! Đời trước, từ nông thôn vào triều, khó khăn mười tám năm mới có tư cách gặp Yến Đạm Sinh, cùng ở trong kinh thành, cùng đi trên một con phố, cùng vào một cửa hàng, cùng ngồi một bàn ăn mì. diễn;n.đnà"/lêq/sydd",oon Thỉnh thoảng cũng có lúc tâm tình tối tăm, từng tức giận, từng căm hận, từng bất đắc chí, so người phú quý với mình nghèo khó. Nhưng tâm trạng đó chưa bao giờ là trọng tâm trong cuộc đời, thì hiện tại lại càng không phải!

“Đúng vậy.” Đào Thanh Phong vận dụng lời dặn của Tô Tầm về xưng hô người quen hay không quen, nói, “Lúc đó không dám quấy rầy thầy và khách của thầy, nhưng vẫn muốn đóng góp chút sức nhỏ bé, mới viết ra mấy câu không biết có sai sót gì không? Thật sự là múa rìu qua mắt thợ rồi!”

Đây chỉ là lời ‘khách sáo’ của Đào Thanh Phong. Thực tế Đào Thanh Phong rất tự tin những gì mình viết, từ trên xuống dưới ‘không hề có một chữ sai’. Nhưng nếu đã bị Nghiêm Đạm nhận ra, cũng chẳng thể nói thẳng thừng rằng ‘tôi chính là đầu sỏ hại biên kịch phải viết lại kịch bản, vì không muốn thầy phải khổ cực tìm tài liệu nên mới viết’, làm vậy chẳng khác gì để lộ thân phận diễn viên của mình?! 

Trong nghĩa địa công cộng người qua lại không ít, cũng may hôm nay Đào Thanh Phong vẫn ăn mặc vô cùng kín đáo như cũ nên không sợ bị thấy mặt.

Nghiêm Đạm cười nói, “Không hề! Cậu đã giúp tôi rất nhiều! Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng! Giờ cậu có bận gì không? Ngày đó cậu đã viết về Lưu Cảm Cô, còn ‘ngũ lục tập và thượng hạ văn’ cậu từng nhắc tới nữa, tôi muốn được bàn sâu hơn. Nếu cậu có thời gian, tôi mời cậu ăn tối được không?”

Đào Thanh Phong để ý thấy mặc dù Nghiêm Đạm đang cười nói, nhưng khi nhắc tới ‘ngũ lục tập và thượng hạ văn’ ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Đào Thanh Phong đương nhiên rất muốn bàn sâu hơn với Nghiêm Đạm về học thuật, thậm chí cảm thấy nên do mình chủ động mời Nghiêm Đạm ăn cơm mới đúng. Nhưng đoàn phim đã quy định, dù không có cảnh quay cũng không nên rời phim trường quá lâu, đi đâu cũng phải xin phép một tiếng. Từ đây lái xe về đó chừng một canh giờ, nếu đi ăn cơm nữa, phải tám chín giờ tối mới về tới nơi…

Mặc dù với người hiện đại, tám chín giờ chẳng phải là rất khuya, về giờ đó về đoàn phim cũng chẳng trách móc gì. Nhưng đối với ‘người cổ đại’ như Đào Thanh Phong, thói quen mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn đi ngủ, trong tiềm thức, tám chín giờ đã là rất khuya. Tương ứng, buổi sáng, Đào Thanh Phong dậy rất sớm, thường bốn năm giờ đã thức, khiến Tô Tầm còn tưởng anh Đào ‘già hóa sớm’.

Nghiêm Đạm thấy Đào Thanh Phong do dự, lại cho rằng Đào Thanh Phong đang khổ sở vì người đã mất, bèn xin lỗi nói, “Hôm nào khác cũng được! Có lẽ hôm nay cậu không có tâm trạng đi ăn cơm rồi. Cái này là cho… một người bạn à?”

Nghiêm Đạm thấy hai chữ ‘Yến công;’ tưởng rằng Đào Thanh Phong có một người bạn vong niên đã qua đời, nên mới viết một bài điếu văn với từ ngữ trau chuốt tuyệt vời, tinh thâm ý thiết như vậy. diên/ndlanf/le/ut,sdodon Nghiêm Đạm cũng tới nghĩa địa cúng bái nên rất hiểu loại tâm tình này.

Đào Thanh Phong nghe thấy hai người ‘người bạn’ rốt cuộc quyết định, “Không, chỉ là… một cố nhân thôi. Thầy Nghiêm, tôi không bận gì hết, nếu từ chối thì thật là bất kính. Theo lễ mà nói, tôi nên mời thầy tước mới phải.”

Nghiêm Đạm cười đáp, “Lần sau cậu mời tôi là được.”

Đào Thanh Phong gật đầu, nói, “Xin thầy chờ một lát để tôi ra báo với người đi cùng một tiếng, cậu ấy đang ngồi trên xe chờ tôi.”

“Kêu bạn của cậu đi luôn?”

Đào Thanh Phong nghĩ chắc Nghiêm Đạm sẽ bàn về lịch sử, nếu Tô Tầm ở bên cạnh nghe nhất định sẽ hoài nghi lý do mình từng nói ‘tự đọc sách thêm’. Chẳng may lỡ miệng nhắc tới một cuốn 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play