Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên chiếc
bàn làm việc lớn, nhuộm vẻ lười biếng. Hiếm khi có
được một buổi chiều nhàn hạ như hôm nay, Memphis
Pheles thả lỏng người, tựa vào chiếc ghế bành, vui vẻ
thưởng thức ly Latte trong tay, lười biếng tời mức
không có hơi sức mà để ý tới chuyện bên ngoài.
“Anh trai.” Amaimon nhẹ nhàng gọi kẻ nào đó đang
hưởng thụ quá độ tới thất thần kia lại.
Nghe thấy giọng nói đáng thương kia, Memphis Pheles
khẽ mở mắt, nhìn qua cậu em trai luôn khiến người ta
phải quan tâm kia. Hai mắt khẽ nhìn xuống, khiến cho
quầng thâm quanh mắt kia càng thêm rõ, kết hợp với
làn da tái nhợt kia, khiến cho thằng nhóc này giống một
chú mèo hoa nhỏ bé ngoan ngoãn vô tội bị bỏ rơi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy trông rất giống
cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nha Memphis Pheles
kinh ngạc, trước sự so sánh này, trời ạ, cái gì vậy trời.
Ông vô thức nhăn mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghiễn răng
nghiễn lợi nói: “Không được.”
Bị từ chối như vậy, Amaimon thế mà lại lộ vẻ uể oải
chán nản khiến Memphisto Pheles có chút trở tay không
kịp, nhưng vì mục tiêu cao cả – cứu vớt em trai ra khỏi
con đường tà đạo, ông vẫn không chút mềm lòng.
“Tại sao lại không được? Anh rõ ràng là hiệu trưởng
mà.” Lại tới rồi, vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ai oàn ->
lực sát thương cực cao.
Memphis Pheles mở to hai mắt, phòng tuyết tâm lý lung
lay sắp đổ. Không được, lần này tuyệt đối không thể
mềm lòng được, nếu bây giờ không giúp nó nhảy lớp
tốt nghiệp, a, lộn, là giúp nó trở lại con đường chính
đạo, nếu không thế giới này sẽ hóa đá mất.
“Cũng chỉ lúc này cậy mới nhớ ta là hiệu trưởng, đúng
chứ.” Memphisto nói, vẻ mặt trấn định,“Lúc cậu phá tan
hoang học viện của ta nào có nghĩ tới người anh trai
đáng thương này hả.”
Memphisto gạt lệ (vốn chưa từng chảy), định tiếp tục kể
khổ, kết quả là cái thằng nhóc trước mắt không chút
đồng tình mà còn lơ ổng hoàn toàn.
“Cậu đang làm cái gì thế hả? Amaimon!” Memphisto cao
giọng hỏi.
“A?” Đầu sỏ gây chuyện buông chiếc bút máy platinum
đặc dụng của hiệu trưởng ra, nhìn ông anh trai nào đó
sắc mặt không tốt, nói, “Không có gì, em chỉ giúp anh xử
lý công việc tôi.” Hắn phất phất tờ giấy: “Chuyện đã
xong, em đi trước, bye bye.”
Dựa vào thị lực siêu mạnh của ác ma, Memphis Pheles
có thể nhìn thấy chữ ký của mình trên tờ giấy kia.
Thằng nhóc chết tiệt kia lại dám lấy bút giả mạo chữ ký
của ông phê duyệt đơn xin nghỉ NGAY TRƯỚC MẮT ông,
xong việc còn chuẩn bị phủi mông chạy lấy người, thật
sự là khinh người quá đáng mà!
Memphis Pheles chán nản nói: “Cậu định cứ vậy mà đi?”
“A? Rika vẫn chờ tôi về ăn cơm.” Amaimon vẻ mặt chính
khí lẫm liệt từ chối sự “níu kéo” của Memphisto Pheles.
“Ta nói chuyện xin phép.” Memphisto Pheles giừo mới
phát hiện, xét về độ cực phẩm, có khi Amaimon còn dày
hơn cả ổng rồi.
“Không sao, dù sao cũng đã được anh cho phép.” Thằng
ôn này còn phe phẩy tờ đơn xin phé khiến cho
Memphisto xém chút leo tới cắn hắn.
Thằng quỷ kia chắc đã tính nếu không được mình chấp
nhận sẽ tự ý quyết định luôn rồi nhỉ, hừ.
“Nhe ta nói này Amaimon.” Memphisto khẽ hắng giọng,
bắt đầu dạy dỗ, “Nhiều khi đi xa cũng là một cách rèn
luyện rất tốt đó. Cậu không thể để Rika cả đời ở trong
Học viện mà?”
“Anh trai, anh cố ý.” Ai mà chẳng biết lần đặc huần này
là Memphisto sắp xếp, còn về mục đích thig ngay cả tên
ngốc cũng biết, nhất định là để tách hắn và Rika ra thôi.
Amaimon thật không hiểu vì sao ông anh trai này lại
làm thế, tạm thời cho rằng vì ổng rảnh quá hóa rồ đi.
“Amaimon, cậu nói như thế khiến người anh trai này
rất đau lòng.” Memphisto ôm ngực ra vẻ bị vạn tiễn
xuyên tâm nói, “Cậu đã thay đổi rồi, cậu em trai đáng
yêu của ta tuyệt đối sẽ không nói vậy.”
Thì ra, Amaimon đã vô tình nghĩ gì nói nấy mấy rồi .
Amaimon vô tình nhìn “người” nào đó: “Hẹn gặp lại,
anh trai, lần sau có cơ hội em sẽ qua gặp anh…” …để ký
đơn xin nghỉ.
Thằng em trai phản nghịch này chẳng lẽ sẽ thật sự đi
trên con đường thê nô không ngày về sao?! Noway, lần
sau nhất định phải thành công, nhất định phải đưa em
trai về như cũ. Memphisto hạ quyết tâm lần thứ hai
mươi trong tháng này.
Đường phải đi còn rất dài.
(Vũ: Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng,
há há)
“Haizz! Vì sao em lại không được đi?” Tôi thất vọng hỏi.
Amaimon gần như chôn mặt vào bát cơm, răng hàm
làm việc hết công suất, ảnh đói đến thế sao?
“Hic, chắc là vì không đủ kinh phí. Anh trai lại vừa xây
một bức tượng cao gấp hai lần người thật.” Amaimon
vừa ăn vừa nói.
“Em không tin. Lý do này anh dùng không biết bao
nhiêu lần rồi. Cho dù Memphisto có tự kỷ đi nữa thì số
tượng tạc hình ổng cũng đủ xếp một vòng quanh
trường rồi đó!!!” Không hiểu vì sao dạo này Memphisto
hay phái đám học sinh chúng tôi đi xa làm việc, lại
không hiểu vì sao mỗi lần đều không có tên tôi. Mà lần
nào Amaimon cũng giải thích là vì ổng lại đắp tượng
bản thân, ngân sách không đủ, hừ.
Tôi thật muốn đập vỡ bát cơm mà.
“Vậy em đập đi.” Amaimon bình thản nói.
Nghe thế, tôi nhất thời xúc động, cuối cùng thật sự làm
vậy, tuy rằng hành động này cũng chỉ mang tính tượng
trưng, cũng không gây tiếng động gì lớn lắm. Nhưng tôi
liền lập tức hối hận. Tuy mấy năm qua, hắn đối tôi rất
tốt, nhưng là vì tôi đều vuốt thuận lông hắn, chưa
ngược lông bao giờ nhưng lần này lại giận hắn, không
biết hắn có làm gì tôi không nữa TT^TT.
Tôi lệ rơi đầy mặt nhìn móng vuốt của ten nào đó chậm
rãi hướng tới, trời ơi, sao mặt đất không nứt ra một cái
hố cho tôi chui vào đi.
“Ngoan.” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi,“Em đã nghe lời
như vậy vậy thì chúng ta cãi nhau thôi.”
Lúc này, tôi thật không biết nói gì. Không, nói thật là lúc
đó đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn thạch hóa,
rồi bị gió thổi bay bay…
Cứ như vậy mỗi người đều ở trên con đường của mình
tiến ngày càng xa. Rốt cục nhiều năm sau, tôi cũng có
thể mặt không đổi sắc hưởng thụ sự chiều chuộng của
Amaimon, hơn nữa có có đủ khả năng diễn với hắn một
hồi.
Mà vào lúc đó, Memphisto đã hoàn toàn từ bỏ giấc mơ
mang em trai mình về đường chính đạo. Ổng lại tìm
thấy một giấc mộng khác — giáo dục một cậu em trai
khác thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT