“Ra ngoài!” Cả người tôi run lên, nhìn chằm chằm Rin
mang vẻ mặt vô tội đứng trước tôi, tôi biết rõ tôi không
nên rống to với Rin như một kẻ tâm thân như thế,
nhưng lại không thể kìm bản thân giận cá chém thớt.
Mephisto Pheles như chỉ sợ thiên hạ không loạn mà còn
không ngừng lảm nhảm bên tai tôi như âm hồn bất tán,
khiến tôi gần như phát điên: “Amaimon bị Okumura Rin
giải quyết nha chính mắt ta đã thấy đó”
“Chị Rika, chị… sao thế?” trên mặt Rin tràn ngập vẻ lo
lắng, chần chừ một chút mới nói, “Tôi chỉ lo lắng cho chị
nên mới qua thăm…”
Rin không biết mối quan hệ giữa tôi và Amaimon, cũng
không biết Mephisto đã giải thích chuyện tôi biến mất ở
Kính thôn với họ như thế này nhưng giờ phút này, tôi
không thể bình tĩnh đối diện Rin được.
Đến khi tôi nhận ra, tôi đã muốn đẩy cậu ta ra khỏi
phòng rồi. Cậu ta chắc không ngờ rằng tôi lại phản ứng
cực đoan như vậy nên không kịp phản ứng, lảo đảo ngã
xuống đất. Trong đôi mắt của cậu ta, tôi nhìn thấy hình
ảnh chính mình hai mắt sưng đỏ, tóc tai rối tung, ngồi
trên người cậu ta, một tay túm cổ áo, tay kia đang chẩn
bị đánh cậu.
“Chị… Rika.” Hành động bất ngờ này có vẻ như đã khiến
Rin shock một trận, một lúc sau mới có phản ứng.
Cậu kéo tay tôi nắm cổ áo cậu ra, đứng lên. Sau đó, cầm
tay trái tôi, kéo tôi đứng lên. Lúc này tôi mới hoàn toàn
tỉnh táo, cảm thấy vô cùng xấu hổ về hành vi của mình.
Tôi thật sự là một cô gái hư hỏng. Vừa rồi cả đầu chỉ
toàn ý nghĩ muốn đánh Rin một trận cũng chỉ vì muốm
phát tiết cả xúc trong lòng mà thôi. Bây giờ tôi mới
nhận ra mình thật sự là một kẻ ích kỷ. Có lẽ chính sự ích
kỷ của tôi đã tổn thương Amaimon. Tôi không thể chấp
nhận chuyện Amaimon giết người nên muốn cứu sống
đám Kodai Gin. Tôi nghĩ chỉ cần như vậy, tôi mới có thể
ở bên Amaimon như trước kia. Tất cả cũng chỉ vì tôi
muốn mình có thể an lòng thaoir mái ở bên cạnh
Amaimon mà lòng không áy náy.
Nếu lúc trước tôi nói hết mọi chuyện cho hắn nghe, mọi
chuyện đã không đến nước này. Tôi lắc đầu, cố gắng rũ
ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Không, không phải vì vậy, là vì tôi ích kỷ. Mà hậu quả
chính là đẩy Amaimon ngày càng ra xa tôi hơn. Bây giờ
thì hay rồi, tôi đã vĩnh viễn không thể gặp lại hắn nữa,
cũng không còn cơ hội để giải thích cho hắn hiểu.
“Thật xin lỗi.” Cổ họng tôi nghẹn lại, câu này rốt cục là
nói cho Rin hay cho Amaimon nghe, tôi cũng không rõ.
Rin mở miệng, định nói cái gì đó thì đột nhiên một
bóng đen bỗng từ bên phải lao tới. Hắn phản xạ có điều
kiện quay đầu lại, chỉ cảm thấy trwosc mắt đột nhiên
tối sầm lại. Cậu chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của
một người đàn ông xa lạ vang lên: “Cậu chính là em trai
của ở nhân giới sao? Lần sau nếu có cơ hội, nhất đinh
phải đến thăm một lần.”
Từ chỗ Rin ngã xuống, tôi nhìn thấy Kodai Gin, nhưng
lại không thấy một chút vui mừng nào, chỉ có cảm giác
như huyết quản đông cứng lại. Cảm giác giống hệt như
khi ôm anh ta lần trước nhưng lần này lại vì một tiếng
“em trai” kia.
Ở nơi chân trời, ánh hoàng hôn đã khuất bóng, bóng
đèn từ trong phòng truyền ra, tỏa ra ánh sáng mờ ảo,
theo tôi, trở về khi ánh dương khuất bóng, thật đúng là
vô cùng thích hợp với anh ta.
Tôi nhìn lướt qua tay anh ta, quả nhiên, anh ta đeo cái
nhẫn của Lucifer. Tên kia quả nhiên không lừa tôi,
nhưng chỉ là kẻ sống lại lần này không phải là người
mà thôi, Kodai Gin không phải là người.
Dù là kẻ ngốc cũng biết tôi bị bọn họ lợi dụng, hóa ra
tôi đáng giá như vậy ư? Giờ đây ngoại trừ tự giễu bản
thân thì tôi cũng chỉ có thể cười mà thôi.
Tôi cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của Kodai Gin,
muốn tìm ra dấu vết ngụy trang. Anh ta mỉm cười nhìn
tôi, tùy ý để tôi nhìn mình, thoạt nhìn không có chút
nào chột dạ. Bởi vì tôi quá dễ tin người hay vì anh ta
ngụy trang quá tốt.
Tôi tâm phiền ý loạn, đẩy Rin đang ngã trên mặt đất
sang một bên, muốn nhanh nhanh rời khỏi căn phòng
đầy áp lực này. Ai có thể ngờ chỉ có vài ngày ngắn ngủi
mà mọi chuyện đã thay đổi đến chóng mặt. Chết biến
thành sống, sống lại hóa chết. Kẻ tôi vốn nghĩ không
phải là người xấu bây giờ chính tôi cũng không thể xác
định được.
Tôi chưa bao giờ hối hận như bây giờ. Tôi vốn hoàn
toàn không biết lý do Amaimon làm vậy, tất cả đều do
tôi tự phỏng đoán rồi oan uổng hắn. Ý nghĩ này không
ngừng tra tấn tôi, khiến cho tôi gần như ngạt thở.
Kodai Gin túm lấy tay tôi, đem kéo tôi lại, “Rời đi nhanh
như vậy sao?”
Anh ta ôm tôi, từ sau lưng tỏa ra hán khí lạnh buốt, hệt
như lần trước, khiến cả người tôi như bị đông cứng.
“Vì sao anh nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi?”
Nếu đã lợi dụng tôi thì sao còn muốn cho tôi biết, để tôi
biết hóa ra mình ngu ngốc bao nhiêu, ác độc bao nhiêu
ư?
“Vì ta nhớ sự ấm áp của em.” Anh ta tực vào vai tôi, tiếp
tục lẩm bẩm,“Thì ra là cơ thể con gái loài người ấm áp
như vậy, khiến cho người ta quyến lyến, khó trách…”
Tôi đương nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Kodai Gin
yêu tôi đến mức không thể rời bỏ. Tôi cố gắng giãy ra
nhưng hoàn toàn vô dụng, rốt cục đành căm phẫn nói:
“Rốt cục anh muốn làm gì?”
Anh ta xoay người tôi lại. Lúc này tôi mới nhìn rõ, mắt
của anh ta đã được chữa khỏi rồi, nhưng khiến tôi càng
thêm giật mình là nó lại có vẻ quen thuộc.
“Đây là Iraku… Sotogawa no Tsubasa.” Dù cho vẻ ngoài
có không chắc chắn nhưng trong lòng tôi đã khẳng
đinh, đây nhất đinh là Iraku Sotogawa no Tsubasa vốn
ỏ trong người tôi lúc trước.
“Thật xin lỗi, ta phải mang nàng trở về.” Vẻ mặt Kodai
Gin bi ai nhìn tôi, “Nàng là… vợ của ta.”
“Vậy… anh là Telafaer!” Tôi nhớ lại lần thấy anh ta ở
dòng sông thời gian.
“Không, ta là Trùng vương (Vua côn trùng) Beelzebub.”
Thì ra tôi đây cái gì cũng không hiểu, sự tuyệt vọng
chậm rãi lan tỏa khắp nơi. Này thân phận lập tức theo
khu ma sư biến đến ác ma tên tựa hồ một chút cũng
không có chỉ điểm tôi giải thích này hết thảy ý tứ.
Không quan hệ, tôi cũng không cái gọi là. Anh ta nhẹ
nhàng tháo che mắt của tôi xuống. Nơi ơn anh ta, mắt
trái tôi giờ chỉ còn một cái động sâu hoắm.
“Như thế này thạt không tốt. Cho dù muốn che đi một
bên mắt đã không còn thì cũng không nên dùng che
mắt, rất dễ nhiễm trung.” Một con dao nhỏ đột nhiên
xuất hiện trên tay anh ta.
Tôi sợ hãi lui về phía sau nhưng đã bị anh ta giữ chặt
lại.
“Đừng sợ, ta chỉ muốn giúp em xử lý miệng vết
thương.”
Mắt tôi mở lớn, nhìn anh ta chằm chằm, sợ anh ta làm gì
bất ngờ, tôi lại trở tay không kịp.
May mà anh ta dừng tay,“Mắt trái rất giống mắt của
Amaimon, là nó đưa cho em sao?”
Tôi dùng tay che mắt trái lại, ai biết anh ta có đột nhiên
phát điên rồi móc mắt trái của tôi ra hay không. Nhìn
thấy sự đề phòng của tôi, anh ta biết điều mà buông
dao xuống, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm tôi,“Xem ra, nó
thật sự rất thích món đồ chơi này nhỉ?”
Tôi quay mặt đi, anh ta nói vậy, dù thật hay giả, cũng
đều làm tôi tức giận, nhưng toi chỉ có thể nhẫn.
“Anh có thể buông tôi ra không? Tôi nghĩ tôi và anh
không có quan hệ thân thiết gì.” Tôi gắng sức khiến cho
giọng nói mình nghe có vẻ lãnh tĩnh (lanh lùng + bình
tĩnh).
“Rời khỏi Amaimon, ở bên cạnh ta.” Khẩu khí của anh ta
như ra lệnh.
Tôi quay đầu, nhìn anh ta rồi châm chọc nói: “Anh là
chuyên gia ép người sao? Người Iraku Sotogawa no
Tsubasa thích rõ ràng là Telafaer. Người tôi thích là
Amaimon.”
Bầu không khí lập tức trở lên cang thẳng. Trong lòng
tôi đã chuẩn bị tâm lý chịu sự tức giận của anh ta
nhưng đúng lúc này, một giọng nói vọng ra từ cửa:
“Xem ra ta đến rất đúng lúc nha” Mephisto Pheles châm
rãi bước vào.
“Anh cả.” Beelzebub hiển nhiên có chút kiêng kị ông ta.
“Đã lâu không gặp, Beelzebub.” Mephisto vui vẻ chào,
“Đừng khẩn trương như thế, anh trai chú đã rất vất vả
mới có thể đưa chú thoát khỏi phong ấn đó”
Nghe chuyện chính Mephisto đã đưa mình ra khỏi
phong ấn, Beelzebub có ẻ vô cùng giật mình. Tôi khẽ
giật mình, thì ra Mephisto là người sau màn, khó trách
vì sao nhà trường lại muốn chúng tôi đi Kính thôn. Có
khi tất cả mọi chuyện đều do ông ta giật dây.
“Nhưng mà cậu cứ như vậy đột nhập vào trường học
của ta, còn ôm học sinh của ta, thật không tốt chút nào.”
Memphisto vừa dứt lời, trên đầu hắn đột nhiên xuất
hiện mọt chú chuột nhỏ màu xanh lục(?). Tôi cảm thấy
Beelzebub nhìn chằm chằm chú chuột kia, cành ký quái
hơn là anh ta lại ngoan ngoãn buống tôi ra.
“Tiểu thư Rika, buổi tối tốt lành, hôm nay cô ẫn chưa
dùng cơm sao? Hai ngày nay cô gầy đi rất nhiều nha”
“Tôi nghĩ, cái này chắc phải cảm ơn ông chứ.” Ngữ điệu
của tôi có chút kỳ lạ, nghĩ kỹ, tôi lại bổ sung thêm một
câu,“Ngài thật sự là một vị âm mưu gia tài giỏi.”
Memphisto nhún vai, tỏ vẻ “tôi vô tội”: “Tiểu thư Rika,
mong cô có thể hiểu được tâm tình của một người anh
trai mong muốn anh em đoàn tụ mãnh liệt tới mưc
nào.”
“Đủ rồi. Chẳng lẽ Amaimon không phải em trai ông sao,
chẳng lẽ Rin và Yukio không phải em trai ông sao. Cái
này cũng vì sự thích thú của ông mà thôi.” Tôi khinh
thường nói. Tôi không thích cãi nhau cùng người khác,
đây đã là cực hạn rồi.
Mephisto thản nhiên nhìn tôi, không vì vậy mà tức
giận,“Nhân giới Assiah tuy là một hộp đồ chơi vô cũng
thú vị nhưng cô nghĩ tất cả mọi chuyện đều có thể lên
kế hoạch trước sao?”
Tôi trả lời, Mephisto biết tôi không muốn tiếp tục nói
chuyện này nữa chỉ đành buồn bực ngậm miệng lại.
“Các người cứ nói chuyện tiếp đi. Tôi đi trước.” Tôi vừa
cất bước, Beelzebub đã đứng trước chặn đường.
“Đừng đi vội.” Anh ta nói với tôi, sau đó quay sang chỗ
Mephisto nói, “Amaimon, để nàng ấy lại.”
Nghe thấy cái tên “Amaimon”, ý nghĩ rời khỏi đây lập
tức bị quăng ra khỏi đầu.
Cả phòng chìm trong im lặng, nhìn theo ánh mắt của
Beelzebub, tôi chỉ thấy chu chuột nhỏ màu xanh không
giống bình thường đang nhàn nhã chạy quanh trên đầu
Mephisto. Đừng nói với tôi đó là Amaimon chứ?!!
Nhưng thằng nhóc kia dường như không để ý, tiếp tục
chạy vòng vòng.
Tôi nâng tay muốn đỡ nó xuống nhưng lại bị Beelzebub
giành trước. Anh ta thô lỗ túm lấy chú chuột nhỏ, nó
không ngừng giãy dụa.
Tôi có thể thấy trên tay anh ta hằn gân xanh, dường
như anh ta còn ngày càng dùng sức, tôi nhìn Mephisto
với vẻ cầu cứu lại phát hiện ra tên khốn khiếp kia lại
che mặt, giả bộ không nhìn thấy cái chi hết, thôi chỉ
đành tự lực cách sinh, tiến lên túm lấy tay Beelzebub.
“Anh làm gì thế?! Mau buông ra!” Cho dù không phải là
Amaimon thì anh ta cũng không thể ngược đãi chú
chuột nhỏ kia tàn nhẫn như vậy.
Thằng nhóc kai cũng có vẻ nóng tính, cắn Beelzebub
một cái rồi nhân lúc anh ta thả tay thì lập tức nhảy
xuống, đáp đất an toàn, động tác vô cùng nhanh nhẹn,
linh hoạt, nhìn qua chắc cũng không bị thương. Sau khi
thoát hiểm, nó ngẩng cái đầu nhỏ nho kia lên, dũng
cảm nhìn chằm chằm Beelzebub, đôi đồng tử hồng
hồng khẽ lóe sáng.
Đây thật sự là Amaimon?! Tim tôi khẽ đập mạnh, có
chút dở khóc dở cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT