“Sẵn sàng chưa? Tôi đếm tới ba thì bắt đầu kéo nhé.”
“Amaimon, làm sao bây giờ?” Tôi khẽ đẩy hắn: “Mau
nghĩ đi!”
Hắn ngáp một cái thật to.
“…” =.= Sao anh có thể như vậy hả, anh có biết nếu như
bị phát hiện, có biết người phải chịu trách, phải đối mặt
với hậu quả là ai không?!
“Mọi người đang làm gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc
vang lên, không chỉ mọi người bên ngoài bị bất ngờ mà
tôi cũng rất kinh ngạc.
“Chị Rika, chị đã đi đâu vậy?” Rin là người đầu tiên phản
ứng lại, cậu chỉ vào cô gái tóc đen, vẻ mặt mờ mịt đứng
trước cửa hỏi.
“Cái này phải là tôi hỏi mới đúng! Mọi người ở trong
phòng ngủ của tôi làm gì? Phát hiện ra chuyện gì đáng
nghi sao?”
“Cô đột nhiên mất tích, mọi người đều đang tìm cô đó,
cô gái.” Ryuji nói “Cô vốn không có chuyện gì khiến
chúng tôi vất vả như vậy, cho nên cô có thể mổ bụng tạ
tội rồi đó.”
“Hừ, không phải là ổn rồi sao, đúng là chuyện bé xé ra
to.” Kamiki liếc xéo Ryuji một cái, vừa đúng lúc Ryuji
liếc mắt qua.
“Tìm tôi? Vậy mọi người vây quanh tủ tôi làm gì? Hại
tôi tìm mọi người thật lâu, còn nữa, tôi phát hiện ra ác
ma.”
“Sao?! Ở đâu?” Mọi người vội vàng hỏi.
“Phòng của Rin và Yukio.”
Âm thanh của mọi người càng lúc càng xa, chắc là đã
sang phòng bên hết rồi. Này này, tôi đây làm sao bây
giờ? Rika thật sự còn đang ở trong tủ đó, cái đồ giả mạo
chết tiệt kia chui từ đâu ra thế?!
Tôi nhìn Amaimon chằm chằm: “Rốt cuộc là làm sao
vậy?”
Hắn mặt không đỏ, thở không gấp nói: “À, mấy hôm
trước có một ác ma bám theo cô, ta thấy khó chịu nên
đuổi sang phòng bên cạnh rồi.”
Nói thật, tôi không biết có nên khen anh hay không
nữa. Nhưng chắc anh làm vậy là vì muốn nhìn phòng
bên loạn như cào cào, loạn tới gà bay chó sủa chứ gì, xì.
Đầu của tôi chưa bao giờ đau như bây giờ, không thèm
quan tâm tới tên Amaimon kia, tôi một đạp cái đá văng
cửa tủ, quay đầu nhìn tên đáng ghét nào đó đang rất
nhàn nhã.
“Này, tuy tư thế đá cửa của tôi đẹp tới ngây người
nhưng cho dù anh có vỗ tay khen ngợi thế nào đi chăng
nữa, tôi cũng không thèm cảm ơn đâu, mau biến đi cho
tôi!” Không thèm quan tâm xem hắn có nghe theo lời
tôi nói không, tôi nhanh chóng chạy sang phòng bên
cạnh.
Còn chưa vào phòng, tôi đã thấy mọi người mang vẻ
mặt đề phòng, đứng vây quanh… hai Okumura Rin? Hể,
đang diễn vở thật giả Tôn Ngộ Không sao, vở này xưa
lắm rồi nha!
“Tớ là Rin, cái hắn ta mới là ác ma!” Rin số I khoa chân
múa tay, lo lắng nói: “Thật là, tại sao lại gặp phải
chuyện cơ này chứ?!”
“Mọi người đừng tin hắn, tôi mới là thật!” Rin số II nói,
định tiến tới chỗ chúng tôi nhưng bị số I túm cổ kéo lại.
“Bây giờ chỉ có thể hỏi vài chuyện chỉ có mình Rin biết
để kiểm chứng thôi.” Ryuji thản nhiên nói: “Vậy, cậu
tụng cho chúng tôi nghe một đoạn kinh đi.”
“Ba cái loại kinh thư này sao mà tôi biết!” Cả hai Rin đều
lộ vẻ mặt coi thường, hét to.
“Ừm, vậy hai cả hai người đều có thể là thật. Tên Rin
ngu ngốc kia luôn ngủ gật trong tiết chú ngữ.” Ryuji
mặt không đổi sắc nói.
Mọi người: “……” =.=|||
“Vậy bây giờ chỉ có thể dùng nước thánh thôi.” Kamiki
thoải mái nói: “Thầy có nước thánh mà, đúng chứ.”
“…” Yukio có chút khó xử nói: “Anh trai tôi với nước
thánh có chút… mẫn cảm.”
“Sao cơ? Loại bệnh ngu ngốc gì vậy?!”
Yukio bất đắc dĩ nhìn mọi người.
Lúc này chắc là tới lượt tôi lên sân khấu rồi: “Này, mọi
người.”
“Này… cái rắm á.” Ngoại trừ Yukio và Nemu, nhóm nam
đều dùng giọng điệu tức giận rống lên với tôi, khí thế
đó thật khiến chị đây phải xấu hổ cúi đầu.
Tôi nháy mắt cảm thấy tai mình ong ong, hết cách rồi,
chuyện thành ra như vậy đều do lỗi của tôi.
“Rika, mau qua đây giúp tôi xem ai thật ai giả.” Yukio
khẽ tránh ra, để cho tôi tiến lên.
Ngào thét, tất cả mọi người nhìn tôi chằm chằm, dưới
áp lực vĩ đại ấy, tôi từ từ tháo cái che mắt kẹo ngọt kia
xuống.
“Bây giờ mới phát hiện ra mắt của Rika có màu xanh,
người Trung Quốc mắt màu xanh sao?” Dưới áp lực vô
hình, đầu tôi cúi thấp 1 cm.
“Không biết, có lẽ cô ấy là con lai chăng? Nhưng mà cái
che mắt kia… [phụt], vẫn như trước…” Giọng nói sặc mùi
hoài niệm. Tiếp tục cúi đầuing.
“Rika, cô thấy sao?” Yukio người trước mặt, đột nhiên
cảm thấy có chút lo lắng.
Vì sợ mọi người chú ý tới mắt trái, tôi chỉ vội vàng liếc
qua hai người giống hệt nhau trước mắt rồi cúi đầu, chỉ
vào người bên trái: “Ác ma.”
“Đáng chết? Sao có thể?!” Nó vô cùng kinh hãi, thừa lúc
mọi người còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy Rin lăn vài
vòng. Vừa nãy cô ta có thể đoán trúng nhất định là nhờ
may mắn mà thôi.
“Bên trái.”
Ác ma kia hình như bị kích thích, tiếp tục lăn qua lăn lại.
“Đảo qua đảo lại, đảo tới đảo lui, rốt cục ngươi có chịu
đứng yên không hả, con quạ đen này!” Giậning!!!
Nó đơ người. Sau đó, nó biến thành một geisha xinh
đẹp, yếu ớt cất giọng hát: “Ba ngàn quạ đen ta giết hết.
Cùng chàng yên giấc tới bình minh…”
() Geisha (“gei”: nghệ “sha”: giả) là nghệ giả, nữ nghệ sĩ,
nghĩa đen là “những con người của nghệ thuật”, là một
nghệ sĩ vừa có tài ca hát, nhảy múa lại có khiếu nói
chuyện, khá tương tự với “ả đào” trong văn hóa Việt
Nam xưa và “ca kỹ” trong văn hóa Trung Quốc.
“Thầy, đây là sao?”
Yukio phục hồi lại tinh thần, nói: “Tôi nghĩ chắc cô ta chỉ
một ác ma cấp thấp thôi, không có ác ý. ‘Ba ngàn quạ
đen ta giết hết. Cùng chàng yên giấc tới bình minh’, chỉ
mong quạ đen chết hết, bình minh không tới, chỉ có thể
bên người tới hừng đông nên cầu mong mặt trời đừng
mọc.()”
() Bản gốc của hai câu thơ này là:
“Tam thiên thế giới nha sát tẫn
Dữ quân cộng chẩm đáo thiên minh.”
Thời xưa, con quạ được coi là thần điểu của mặt trời, ba
ngàn ở đây không phải là con con số chính xác, chỉ thể
hiện số lượng rất nhiều. Hai câu thơ này đại ý là giết
hết toàn bộ quạ đen để đêm đen không bao giờ hết,
bình minh không bao giờ tới.
Cậu ta nhìn thoáng qua đám chúng tôi đang u u mê mê,
ho khẽ một tiếng, đây chính là hậu quả của việc không
nghe giảng trên lớp, rồi dùng giọng điệu “thầy giáo
chuyên nghiệp” nói: “Theo truyền thuyết kể lại, có một
người con gái chốn phong trần vô cùng xinh đẹp, mỗi
đêm nàng đều ở bên cạnh người nàng yêu nhưng khi
bình minh tới, tiếng chim ngoài cửa sổ đã vang lên, mọi
người đều tỉnh dậy khỏi giấc ngủ dài. Vậy nên người
mà nàng yêu cũng phải rời đi. Một mình ở nơi khuê
phòng cô độc, nàng tràn đầy ai oán: ‘Ba ngàn quạ đen ta
giết hết. Cùng chàng yên giấc tới bình minh.’”
“Cô gái kia thật đáng thương.” Shima đồng tình nói.
Hiếm có một lần Kamiki không mở miệng châm chọc
cậu ta, dường như vẫn còn đang suy nghĩ về câu chuyện
kia.
“Hừ, phụ nữ luôn đa sầu đa cảm.”
“Thiếu gia, nói vậy là không đúng, cô gái kia cũng chỉ vì
yêu một người thôi, người kia thật may mắn.”
“Này này, mấy người đang làm cái gì vậy hả, đó là ác
ma! Ác ma đó!! Không lẽ cứ như vậy mà buông tha
sao?!!” Vừa rồi ả còn lôi cổ áo cậu đó.
“Anh trai nói đúng, dù thế nào thì cô ta cũng là ác ma,
không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.”
“Nhưng thầy à, cô ta thật sự rất đáng thương nha…”
“Đúng đúng, thầy à, để cô ta ở lại phòng ngủ của hai
người cũng có sao đâu, dù gì cô ta cũng rất xinh đẹp.”
Shima mặt mày hưng phấn nói, lời vừa dứt mặt Yukio
liền đỏ tưng bừng.
Tôi nói này, mấy đứa các cậu sai rồi, sai vô cùng luôn!
Tôi đang định giải thích cho rõ thì nhìn thấy Amaimon ở
ngoài cửa sổ rình xem trò hay. Ông trời ơi, cho dù
không xét tới thân phận của hắn thì cái khuôn mặt than
bày ra lúc nửa đêm kia vẫn rất dọa người nha.
“Ừm…” Khuôn mặt của Konemaru nghẹn tới đỏ bừng,
dường như cuối cùng cậu ta cũng gom đủ can đảm mới
dám nói ra. Nhân lúc sự chú ý của mọi người bị
Konemaru hấp dẫn, tôi chạy tới gần cửa sổ, che đi tên
khốn nào đó.
“Ừm… Không phải là vị geisha kia muốn người nàng
yêu yên giấc cùng nàng tới bình minh sao? Vậy vì sao
chúng ta lại mất ngủ?”
Yên tĩnh Vẫn yên tĩnh Tiếp tục yên tĩnh. Ồ, cô ả kia rốt
cục cũng diễn không nổi nữa rồi. Good job, quả là một
câu thấy ngay chân tướng.
Mọi người nhìn Yukio, cậu ta cũng lộ ra vẻ mặt “thì ra là
như vậy”, tôi đây lập tức mây đen đầy đầu, quay lại
nhìn ác ma kia.
Chỉ thấy trên trán ả đột nhiên nhảy ra một dấu chữ thập
nho nhỏ xinh xinh, giọng nói ngọt ngào êm ái bỗng
biến thành tiếng vịt kêu quàng quạc: “Ta đây vốn muốn
các ngươi mau mau chết sớm một chút, toàn bộ đàn
ông trên đời đều nên bị mất ngủ, bị suy nhược thần
kinh rồi chết cả lũ đi!”
“……”
Gân xanh x gân xanh x gân xanh x ….
“Mi nói gì?!”
“Vì sao lại thế?! Khuôn mặt xinh đẹp lại kết hợp với
tiếng vịt kêu quàng quạc thật khiến người ta tổn
thương sâu sắc TT^TT”
“Đi chết đi, ác ma!” Đám con trai oán hận chất chứa đã
lâu, nay càng thêm oán hận, cả đám liền nhào lên, đập
bạn ác ma đáng thương vừa mới lộ nguyên hình quạ
đen một trận tơi bời hoa lá.
Cho nên hai câu thơ kia nên đổi thành: “Ba ngàn quạ
đen ta giết hết, Lại một lần nữa thấy bình minh.”
“Này này.” Tên Amaimon vẫn im hơi lặng tiếng từ lúc
nãy đột nhiên mở miệng nói: “Trong truyền thuyết
Trung Quốc, quạ đen chính là chim thần của mặt trời. Ai
mà đánh nó sẽ gặp tai vạ.”
“Thế sao?” Tôi khẽ liếc qua mấy thằng nhóc đang càng
đánh càng hăng bên kia: “Thật lòng chia buồn với mấy
người.”
Đợi đến khi đám con trai đánh cho con quạ đen kia tới
mức nó thề thốt không bao giờ dám tới đây gây chuyện
nữa thì mọi người đều đã mệt.
“Tối nay chắc sẽ không mất ngủ nữa. Cầu nguyện cái
con quạ đen ngu xuẩn cả người đầy oán hận kia đừng
có xuất hiện nữa. Thật chịu không nổi mà! Cho tôi
mượn cái giường để ngủ một giấc nào.” Bịch, một tên
đổ xuống giường.
“Này, đó là giường của tôi. Ra, tôi muốn ngủ.” Bịch.
“Cậu đè lên người tôi.”
Cả đám nam sinh mắt mũi lờ đờ, từng người từng
người đổ xuống giường trong phòng.
“Xem ra mọi người đều rất mệt mỏi, nếu vậy thì Kamiki
và Shiemi sang ngủ cùng với Rika đi.”
“Sao cơ?” Tôi đang đuổi Amaimon đi, không để ý cậu ta
đang nói gì.
“Rika, cô đưa hai người sang phòng bên cạnh đi.”
“Nhanh lên, Rika, tôi rất mệt.” Kamiki giục tôi.
Này, không phải trong kí túc xá không phải có rất nhiều
phòng sao, vì sao phải ở lại phòng tôi chứ?!!!!
Vừa định phản đối thì Yukio đã đi đắp lại chăn cho mấy
tên đang ngủ đến không biết trời trăng kia mấy rồi.
Tôi chỉ đành mang hai người kia tới phòng mình.
“Sao ở đây lại có hai giường ngủ vậy? Không phải chị ở
một mình sao?”
“A? Cái này… Hai, tư, sáu tôi ở giường bên này ba, năm,
bảy thì sang giường bên kia nằm.” Tôi vội vàng, khẩn
trương giải thích.
Này, đừng dùng ánh mắt mắt kỳ dị đó nhìn tôi mà sự
thật không phải như vậy nhưng tôi lại không thể nói
cho hai người được.
“Vậy hôm nay chị ngủ giường bên kia, tôi ngủ bên này,
Shiemi ngủ cùng với chị đi.”
Này này, sao tôi dám ngủ giường của Amaimon chứ:
“Nhưng tối nay đột nhiên tôi muốn ngủ giường bên
này. Hay là ba chúng ta ngủ cùng một giường?” Tôi cười
gượng.
“Có giường lại không ngủ, đầu cô úng nước à?”
“Ấy ấy, đừng nói vậy mà.” Nụ cười của tôi hơi cứng lại:
“Coi như đây là cơ hội phát triển tình bạn giữa chúng ta
đi.”
Nụ cười tiêu chuẩn của tôi bây giờ chắc chắn so với hoa
còn đẹp hơn.
Kamiki dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi tới nửa ngay trời
rồi mới phun ta một câu: “Shiemi… cậu sang ngủ cùng
với tôi đi.” Cô bạn này cứ như có ham mê bất lương nào
đó thì phải.
Haizzz, thôi quên đi, không nên so đo với một thiếu nữ
nữa, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Thôi, tôi không vào
địa ngục thì ai vào địa ngục. Nằm trên giường, nhắm
mắt lại, trùm kín chăn, còn thế giới bên ngoài? Tôi cái gì
cũng không biết nha
Nửa đêm, tôi bị một tiếng động kì quái đánh thức, nghĩ
tới chuyện gì đó, trong lòng thật sợ hãi nhưng tôi vẫn
phải chui đầu ra từ ổ chăn: “Này!”
Xung quanh tối đen như mực, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy
Amaimon dùng một tư thế quỷ dị ngồi trước giường
của tôi, à không, của hắn, cắn cắn móng tay màu đen.
Hình ảnh kia muốn đáng sợ bao nhiêu liền có bấy nhiêu
đáng sợ.
Thấy tôi vươn đầu nhìn mình, hắn nhìn nhìn tôi, nét
mặt ai oán, ngây thơ, cho dù khuôn mặt kia vẫn có vẻ
bức người.
“Đừng… đừng như thế, không phải… không phải tôi
muốn cướp… giường của anh.” Cũng không biết là vì sợ
hãi hay chột dạ, tôi lại xốc chăn lên, vỗ vỗ vào chỗ trống
trên giường: “Nếu anh không ngại thì nằm đây đi.”
Hắn nhìn tôi, liếc mắt một cái, không trả lời, động tác
rất thong thả… trèo lên giường.
Oài, bổ sung một chút, cũng có khả năng là vừa nãy tôi
mềm lòng, tình mẹ bùng nổ, đáng chết, lúc nãy hắn
trông thật giống một con thú nhỏ không có nhà để về
mà.
Ngủ một giấc ngon lành không mộng mị, lúc mở mắt ra
trời cũng đã sáng.
Khi Shiemi và Kamiki gọi tôi dậy, đã không thấy
Amaimon đâu, chết tiệt, chẳng lẽ đêm qua tôi mơ ngủ?
Không, tuyệt đối không phải!.
Sờ sờ chăn, trong chăn không có nhiệt độ, chẳng lẽ……
Má nó, tôi ngủ nguyên một buổi tối mà chăm lại không
ấm, chẳng lẽ tôi là người chết sao?! Trời ạ, cái đó là
không thể nha.
“Buổi sáng tốt lành, cả lớp.” Shura vừa vào lớp đã thấy
đám học trò tinh thần sáng láng, cô xoa xoa hai mắt
đang díp lại vì buồn ngủ, nhìn lại đám học sinh đang
ngồi phía dưới. Mình không nhìn nhầm nha sao hôm
nay cái đám sâu ngủ này lại không buồn ngủ mà mình
lại thấy buồn ngủ chứ.
“Cô… Cô… mất ngủ sao?” Shima nơm nớp lo sợ nói ra
vấn đề mọi người muốn biết nhất. Mọi người bây giờ
chỉ cần nghe thấy hai tiếng “mất ngủ” là biến sắc.
“Ngoáp.” Shura khoát khoát tay: “ Dù sao mấy đứa ngày
nào lên lớp cũng ngủ, tôi hôm qua cũng thức đêm, hôm
nay ngủ bù cùng mấy đứa. Hôm nay tự học đi..”
“Này, sao có thể……” Ai cũng la ó phản đối, kết quả là
giọng của mọi người tạo ra một đám âm thanh vô cùng
inh tai nhức óc, nhưng Shura dưới tình trạng đó mà vẫn
ngủ được, còn ngủ rất ngon.
“……” Tôi vào trường mấy ngày mà ngay cả một buổi
học nghiêm túc cũng chưa học qua, trường thầy trừ tà
gì đó hoàn toàn khác xa với tưởng tượng!!! Vì sao học
sinh mỗi ngày đều là một đám nhóc ngây ngốc, giả loli,
hay thần kinh thô, EQ thấp?! Vì sao giáo viên lại là một
vị ngự tỷ ***y, mang theo máy chơi game đi học, thậm
chí còn khuyến mại thêm mội vị thầy giáo khống huynh
+ thuộc tính bảo mẫu?!!
() Khống huynh hình như là chỉ người vô cùng yêu quý,
yêu quý anh trai tới mức mãnh liệt thì phải. Ai biết mời
chỉ giáo thêm nha. ^^
Nhưng mà có lẽ như vậy lại phù hợp với tôi hơn. Không
cần mỗi ngày phải đao to búa lớn, đại chiến ác ma.
Thỉnh thoảng mới gặp phải ác ma, đánh một trận thì
vẫn có thể chịu được. Có thể ở cùng đám người hỗn
loạn này, mỗi ngày đều như vậy thì thật tốt.
Cho nên, tốt nhất là tôi cả đời cũng không tốt nghiệp
nha ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT