Tề Duyệt vừa ngẩng đầu liền thấy Sơ Nhất đứng ở cửa, há hốc mồm. Hắn đây là đói bụng?
“Các anh có ai là thủy dị năng không? Kêu vài người đến giúp tôi tẩy thức ăn.”
Tề Duyệt không khách khí nói, bọn họ nhiều người nhu vậy, khẳng định có “hệ thống cung cấp nước uống miễn phí” (aka mấy thằng thủy dị năng), kêu đến xin tí nước cộng thêm lao công miễn phí. Cậu thích nấu ăn nhưng lại lười tẩy thức ăn nha.
Sơ Nhất: “Được thôi. Cậu còn cần gì nữa không?”
Tư thế nhìn rất tốt, có thể khẳng định trù nghệ của tiểu tử này tuyệt đối không kém. Hắn đã nửa tháng chưa được ăn ngon. Nghĩ tới bụng lại thì thầm kháng nghị. Cước bộ của Sơ Nhất gia tăng, nhanh chóng đi ra ngoài kêu thủy dị năng đến hỗ trợ.
Tề Duyệt lại từ trong không gian lấy ra các loại bồn lớn nhỏ dùng để tẩy thức ăn. Nghĩ nghĩ lại đuổi Sơ Nhất ra ngoài xin Hàn Phi vài quả trứng gà, hắn đứng ngốc kế bên lâu như vậy, buổi chiều lại dám hung dữ với cậu, hiện tại cậu phải tìm cách chỉnh hắn.
Sơ Nhất lại thí điên thí điên chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau liền ôm trở về một rổ trứng gà, đưa cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt lại đau đầu, phải làm sao bây giờ? Một rổ trứng gà này có ít nhất cả trăm trứng. Cậu chỉ có thể tính đến đâu hay đến đó, dù gì cậu là người tìm tới họ, thuyết phục họ cho cậu nhập bọn.
Tề Duyệt quyết định trước tiên làm món khai vị, đầu tiên cậu xắt nhỏ gừng, hành, tỏi để qua một bên. Sau đó lại lấy các loại gia vị cần dùng ra.
Ước chừng có hơn mười hai loại gia vị khác nhau, có lọ đựng muối, đường, bột ngọt, nước tương, giấm chua, tiêu, dầu vừng,… và nhiều loại gia vị khác nữa. Sơ Nhất so với vừa rồi mắt còn muốn mở to hơn, miệng mở rộng không cách nào khép lại, mà thủy dị năng xã hội đen vừa được nhờ đến hỗ trợ ngay bên cạnh cũng ngây ngốc, đây hẳn là đầu bếp cấp quốc gia đi!
Tề Duyệt không thèm để ý đến bọn họ, chuyên tâm vào công việc của mình.
Từ trong không gian lấy chén bát ra, lấy ra bột mì đã nhào, trứng gà đánh sẵn, muối, ngũ vị hương, bột nở, nước. Tề Duyệt băm nhuyễn miếng thịt, thịt ba chỉ thì cắt lát mỏng. Đem hành đã thái, gừng xắt nhuyễn, muối, rượu trộn đều cùng thịt băm.
Tề Duyệt lấy ngó sen đã tẩy sạch sẽ từ lao công miễn phí, từ trong không dian lấy ra dao cắt thực vật, đem ngò sen cắt thành từng phiến. Sau khi cắt hảo, Tề Duyệt đem thịt băm đã ướp gia vị để vào giữa hai phiến ngó sen, sau đó để qua một bên.
Bởi vì quan hệ dị năng nên động tác của Tề Duyệt vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn. Cậu đem muối, gia vị, còn có ớt cắt sợi ướp lên dưa leo. Đem nồi đặt lên bếp, bật lửa nhỏ, cho vào chút dầu vừng, bỏ vào vài hạt tiêu, dưa leo vừa mới ướp, lại thêm một ít giấm trắng, đường, sau đó đảo đều lên, để qua một bên cho nguội, dưa muối ăn lạnh mới ngon. Tề Duyệt tiếp tục vội vàng.
Hàn Phi cũng thật lợi hại, cũng không biết từ đâu thu thập được những loại thực phẩm này, chủng loại vô cùng phong phú. Chẳng lẽ là hắn đi siêu thị?
Tề Duyệt đem củ cải, nấm, rau chân vịt, cải trắng, cà rốt, ngó sen, thịt ba chỉ cắt thành khối, có loại cắt thành miếng, thành sợi, đun một nồi nước nhỏ, bỏ vào vài muỗng muối, đem các loại rau dưa khác nhau lần lượt bỏ vào, nghĩ nghĩ lại đau lòng từ trong không gian lấy ra tôm đã bóc vỏ cùng mực cắt khúc bỏ vào, đây đều là do cậu trước mạt thế chuẩn bị.
Tề Duyệt bắt chảo lên, làm nóng dầu, cho vào đậu bóc vỏ, ớt cắt sợi, ớt khô, đảo đều. Sau lại đem thịt ba chỉ, mực cùng tôm bóc vỏ lần lượt bỏ vào, cuối cùng cho vào một tí ngò, đổ ra một bát sứ.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua, bởi vì năng lực dị năng nên Tề Duyệt làm ngần ấy thức ăn cũng không thấy mệt mà ngược lại cậu còn thấy tinh thần lực của mình tăng lên. Chẳng lẽ nấu ăn sẽ làm tăng tinh thần lực? Chẳng lẽ dị năng của cậu cần phải nấu ăn để thăng cấp hay sao?
Tề Duyệt thầm đoán phương pháp để dị năng của mình thăng cấp, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Thời điểm nấu ăn tâm tình cũng tốt hơn.
Chỉ khổ cho Sơ Nhất cùng xã hội đen A đứng một bên, nước miếng giàn giụa, còn chỗ nào giống bộ dáng của xã hội đen! Hai người ngoác ngoác miệng nhìn những món ăn đã hoàn thành, ngại thân phận của mình nên vẫn còn chưa dám mở miệng xin thử, lão đại còn chưa ăn qua đâu, bọn họ nào dám nếm trước.
Tề Duyệt buồn bực, mới vừa rồi khi làm hương lạt thịt ti cho Hàn Phi, lúc dọn đồ ăn ra cậu có phiêu mắt nhìn bọn họ một cái. Nhìn thấy hai người cứ nhìn chằm chằm đồ ăn không chớp mắt, trong lòng cậu liền khinh bỉ, thế mà cứ khoe là xã hội đen! Xã hội đen gì cũng quá dọa người đi!
Làm đủ một bàn đồ ăn thịnh soạn, Tề Duyệt đưa đũa cho hai người, ý bảo bọn họ nếm thử chút.
Hai người vừa nghe, cũng không thèm để ý đồ ăn nóng, nhanh chóng gắp bỏ vào miệng.
“Ăn ngon.” Xã hội đen A căn bản không thèm để ý hình tượng, gắp đầy miệng, vừa ăn vừa nói.
Sơ Nhất tương đối nhã nhặn, im lặng nếm thử. Phỏng chừng là sợ nếu nói chuyện sẽ ăn ít hơn so với xã hội đen A, vì vậy hắn luyến tiếc nói chuyện. Thật sự rất ngon, chẳng những ăn ngon mà hắn còn cảm thấy tinh thần lực no đủ, cả người thư sướng.
…..
Tất cả đều chuẩn bị tốt, mỗi dạng đồ ăn đều làm ba phần, bọn họ một đội người tách ra cùng ăn. Ở bàn Hàn Phi chỉ có Kính Mắt cùng Sơ Nhất , xem ra địa vị của hai người này không thể xem thường.
Đồ ăn lần lượt được đặt trên bàn Hàn Phi. Tề Duyệt chân chó từ trong không gian lấy ra chén, bát, đũa nĩa dọn lên. Sắp xếp xong liền dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Phi, ý báo hắn mau ăn.
Hàn Phi cau mày, nhìn đồ ăn. Những món này thoạt nhìn rất ngon miệng, không biết hương vị như thế nào. Nhìn nhìn Tề Duyệt, ánh mắt ướt sũng kia đang nhìn hắn chằm chằm, da đầu một trận run lên. Kính Mắt cùng Sơ Nhất có điểm không đợi được, hai người ngồi một bên thèm nhỏ dãi.
Hàn Phi bình tĩnh nếm thử một ngụm. Chọn cao lông mày, xem ra tiểu tử này không gạt người, quả nhiên nấu ăn rất ngon. Mùi vị kia, chỉ sợ ngay cả đầu bếp chuyên nghiệp cũng không sánh bằng. Hàn Phi phi thường vừa lòng, bảo Kính mắt cùng Sơ Nhất cũng ăn đi rồi nói với Tề Duyệt: “Cậu cũng ngồi xuống ăn chung đi.”
Tề Duyệt nhìn thấy lão đại vừa lòng, khóe miệng giương cao, có chút đắc ý nói: “Các anh ăn trước đi, tôi đem nồi cơm lại đây.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài lấy cơm.
Tề Duyệt đã muốn xác định nấu ăn có thể giúp cậu thăng cấp dị năng, làm xong mấy món này nọ cậu cảm thấy tinh thần lực tăng lên rõ ràng, tuy rằng chỉ tăng một chút, cũng không có thăng cấp, nhưng so với trước kia tố chất cường hơn một chút, không hề cảm thấy mệt mỏi. Tranh thủ lúc lấy cơm, cậu dành vài phút ngồi minh tưởng, ân, lỗ tai so với trước kia cũng sắc bén hơn, cậu có thể nghe thấy âm thanh mọi người đang dùng bữa.
Kỳ thật là bên trong mấy người kia…, bọn họ ăn quá lớn tiếng. Hàn Phi hoàn hảo, như trước dùng bữa vẫn nhã nhặn, nhưng là tốc độ của chiếc đũa nhanh hơn rất nhiều. Còn những người kia, bộ dạng đều như lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan. :]]
Tề Duyệt mặt mày hớn hở bưng nồi cơm lại đây, Hàn Phi cho phép cậu dùng cơm cùng, những tiểu đệ khác cũng không có được đãi ngộ như vậy đâu, có phải hay không hắn đã chấp nhận cậu? Chuẩn bị đem cậu trở thành tâm phúc bên người? Tề Duyệt sung sướng, đến bên cạnh bàn, vừa thấy, liền tạc mao.
Phanh!!! Đem nồi cơm dùng sức đặt trên bàn, phẫn nộ nhìn mấy người kia. Rõ ràng là khi dễ người mới!!! Cậu mới đi vào lấy cơm một lát, thế nhưng bọn họ dám đem đồ ăn quét sạch!!!
Sơ Nhất cùng Kính Mắt xấu hổ cười cười, không thể trách bọn họ, thật sự là ăn quá ngon, chưa kịp thưởng thức đã ăn sạch, có phải hay không làm quá ít.
Hàn Phi tựa vào chỗ ngồi: “Cậu đi làm thêm hai phần đồ ăn.”
Hừ! Tốn sức làm nửa ngày, thế nhưng chính cậu một miếng cũng chưa được ăn. Tề Duyệt sinh khí cũng không dám phát tác, chỉ hừ một tiếng, quay đầu đi làm thêm đồ ăn.
Dị năng cấp hai so với người khác càng thêm mẫn cảm, thời điểm ăn thức ăn do Tề Duyệt làm, cơ thể Hàn Phi nóng lên, khí huyết sôi trào, tinh thần lực tiêu hao có xu hướng khôi phục trở lại. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tề Duyệt rốt cuộc là ai? Có thể làm ra đồ ăn đặc biệt, cậu đang giữ bí mật gì? Bản thân cậu có biết hay không thức ăn của cậu có khả năng đặc biệt?
Tuy rằng biết thức ăn có vấn đề, nhưng Hàn Phi vẫn giống những người khác ăn rất nhiều, thức ăn thật sự mỹ vị, khiến người ta cảm thấy không đủ. Tương phản với lúc mới ăn, thời điểm ăn xong Hàn Phi cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái. Bất tri bất giác vừa rồi Hàn Phi cũng ăn rất nhiều.
Nhìn Tề Duyệt bưng cơm tiến vào, Hàn Phi bất động thanh sắc quan sát cậu, tuy rằng nội tâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm nào, hắn quyết định trước tiên cứ quan sát đã.
Tề Duyệt rất đói bụng, tuy rằng cậu tức giận nhưng vẫn làm cho mình hai món ăn, đậu sừng xào cà, khoai tây chiên cùng salad rau diếp. Bưng đồ ăn vào, cậu chính là muốn ở bên ngoài ăn nha, nhưng mà cơm cậu đã để trên bàn rồi vì vậy phải vào trong.
Thấy Tề Duyệt bưng đồ ăn tiến vào, lại một trận hương thơm xộc vào mũi, ba món đều là rau xanh, nhưng thoạt nhìn lại phi thường ngon miệng. Hàn Phi cầm chén của mình đưa cho Tề Duyệt, ý bảo cậu lấy cơm cho hắn. Tề Duyệt trừng mắt nhìn hắn, Hàn Phi không để ý tiếp tục động đũa. Sơ Nhất cùng Kính Mắt thấy lão đại bắt đầu động đũa, tự đứng dậy lấy cơm, tiếp tục ăn.
Tề Duyệt trừng mắt nhìn. Bọn họ có tiết tháo hay không, ăn nhiều như vậy! Nhưng ba người kia căn bản không có thời gian để ý đến cậu, cắm đầu ăn.
Bực mình đặt mông ngồi xuống, ăn liền hai đũa cơm trắng, duỗi chiếc đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Nhưng trên bàn nào còn đồ ăn. Lại hết…Cậu chỉ mới ăn một hạt đậu… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT