Tâm tình buộc chặt của Tề Duyệt rốt cuộc thả lỏng, bắt đầu vì bản thân mà tính toán, này, thoạt nhìn cũng không tốt để ở chung nha, nhiều người như vậy, tuy đã lên được xe nhưng nếu vạn nhất chọc lão đại mất hứng thì có thể đem cậu đuổi đi không? Vậy cậu phải làm sao bây giờ đây? Sầu…
Hàn Phi. Hàn Phi. Tên này hảo quen tai a, cậu đã nghe qua ở đâu rồi? Rốt cuộc là đã nghe được ở đâu? Ai, cào cào tóc, thật sự nghĩ không ra…
Vừa nhìn ra bên ngoài, Tề Duyệt liền kinh ngạc: “Đây không phải là đường đi căn cứ S! Các anh nhầm đường rồi!”
Tề Duyệt quay đầu nhìn Hàn Phi. Đối phương tựa người qua một bên, không để ý đến cậu. Này..Cũng quá khinh người đi! Bực mình.
“Ai nói chúng ta đi căn cứ S?” Sơ Nhất đáp lời Tề Duyệt.
“Nếu không thì đi đâu?” Tề Duyệt khó hiểu hỏi: “Hiện nay ở tỉnh S lớn nhất chính là căn cứ S. Những địa phương khác chỉ là tiểu căn cứ.”
“Ai nói cho cậu biết phải đi đến tỉnh S?” Sơ Nhất xoay đầu đáp lời cậu.
Tiểu tử này như thế nào nhớ mãi không quên căn cứ S? Hàn Phi nghi hoặc.
“Thế chúng ta đi đâu?” Tề Duyệt tiếp tục truy vấn.
“Phía nam căn cứ L.”
…Thế mà lại đi căn cứ L. Vậy là lộ tuyến lúc này của cậu cùng với lần đầu tiên trọng sinh giống nhau, bất quá thời điểm hiện tại so với trước kia sớm hơn hai tháng, không biết lần này có đụng độ Liễu Nguyệt hay không? Tề Duyệt vì chính mình mà bắt đầu cân nhắc.
Nếu đụng phải Liễu Nguyệt, cậu nên đối với cô ta như thế nào đây? Giết chết? Không được, rất tiện nghi cho cô ta, cô ta đem cậu hại thảm như vậy! (ai bảo ẻm hiền nào :))) Nhưng vạn nhất bên người cô ta có những người khác giúp đỡ thì phải làm sao đây? Bản thân cậu đánh không lại, người duy nhất có thể giúp cậu Đường Khả lại không biết sống chết ra sao, không biết Đường Khả còn sống không, nếu lúc trước cậu nắm chặt tay y thì sẽ tốt rồi, ít nhất không bị li tán.
Này, những việc này hiện tại không quan trọng, suy nghĩ của trạch nam ngày càng bay xa nha, dần dần lệch khỏi quỹ đạo…
Nếu Đường Khả còn sống, vậy xe của cậu hẳn cũng còn đi, trên chiếc xe còn có rất nhiều đồ vật. Còn mấy thùng xăng dư lấy ở trạm xăng dầu nữa. Tề Duyệt nhớ tới liền nộ khí, bản thân cậu trước mạt thế liền chuẩn bị xe cùng vật tư đều tiện nghi cấp cho những tên lòng lang dạ sói kia. (ý ẻm là chiếc Jeep ẻm tốn tiền tân trang xong rồi bị đám Liêu Phi Phàm lấy đi)
Xe phanh gấp một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “Đang!”, Tề Duyệt bị đau nước mắt liền xoát xoát rơi xuống, đổ máu.
Cậu vừa rồi vẫn luôn thất thần tựa cửa xe nhìn ra bên ngoài, không phát hiện người ta đã tìm được cứ điểm nghỉ ngơi nên muốn dừng xe.
Thấy Tề Duyệt chớp chớp mắt, đầu ngửa lên trời, từ lỗ mũi chảy ra hai dòng huyết, nước mắt từ khóe mắt từng giọt từng giọt rơi. Hàn Phi cố nén cười quay đầu không nhìn cậu, tiểu tử này đúng là một kẻ dở hơi!
Lái xe kiểu gì vậy, dừng xe cũng không nói trước một tiếng, hơn nữa kỹ thuật lái xe thật sự quá tệ! Tề Duyệt vô cùng ủy khuất.
Xe dừng trước một tòa hợp viện, mọi người tính toán ở trong này dừng chân, ăn cơm chiều, nghỉ ngơi qua đêm. Đây là một tòa hợp viện điển hình ở nông thôn, các phòng ở đông, tây, nam, bắc vây hợp với nhau tạo thành nội viện.
Đại môn của tòa hợp viện đã bị khóa, từ sau đoàn người của Hàn Phi đi ra một tên thủ hạ.
Tề Duyệt nhận ra đây là tên làm cậu chảy máu mũi, miết miết miệng, ta không giúp ngươi, cho ngươi cố sức.
Tên kia lấy một thanh sắt vói vào trong khe cửa, một chút liền mở được cửa, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Mọi người đi vào quan sát tình hình chung quanh, sân thật sạch sẽ, không có tang thi. Đương nhiên, Hàn Phi lão đại căn bản là không cần tiến lên động thủ, mọi việc đều có đám thủ hạ làm thay. Không biết hắn là dị năng gì? Thật là ngưỡng mộ nha! Chính cậu lăn lộn nhiều năm như vậy nhưng một cái thủ hạ cũng chưa từng có qua!
Hàn Phi đứng ở trước cửa, trực tiếp tiến vào phòng chính ở phía bắc, cái đuôi nhỏ Tề Duyệt cũng ngoan ngoãn đi theo, theo ở phía sau còn có Sơ Nhất cùng nam kính mắt lái xe.
Đi vào trong, phòng chính rất rộng, Hàn Phi vươn tay từ trong không gian lấy ra một bộ sôpha xa hoa. Tề Duyệt hai mắt đều mở to. Này còn chưa đủ, Hàn Phi tiếp tục lấy ra bàn trà, nghĩ nghĩ, lại lấy ra mấy quyển tạp chí lật xem.
Xoạch xoạch miệng, Tề Duyệt nhìn Hàn Phi trước mặt, lại nhìn chính mình, trong lòng xót xa rơi lệ. Nhìn xem đi, người ta là lần đầu tiên đối mặt mạt thế, chẳng những vô cùng tiêu sái mà mọi thứ đều được an bài gọn gàng ngăn nắp. Ngẫm lại chính mình, thời điểm lần đầu tiên mạt thế bùng nổ, cậu mới vừa từ trong nhà chạy ra đã bị tang thi cắn chết. Hơn nữa, nhiều lần trọng sinh như vậy nhưng chẳng có gì tiến bộ, hơn nữa lại càng bi thảm cùng nghèo túng. Nhìn xem Hàn Phi người ta đi, trang bị đầy đủ, thuộc hạ một đoàn, hắn so với cậu càng giống người trọng sinh ba mươi tám lần hơn.
Còn xem tạp chí, hừ, chờ đến khi hắn nhìn thấy những người giống khất cái ở căn cứ, hướng hắn xin một ổ bánh mì chính là người mẫu quốc tế trước kia,chờ hắn nhìn thấy trung niên đại thẩm quét đường trước kia vốn ở trong giới ca hát, chờ hắn nhìn thấy những kỹ nữ chung quanh trước đây lại là những cô nàng thanh tao như ngọc, nhìn xem hắn còn vui vẻ nổi không.
Tề Duyệt vui sướng khi người gặp họa, âm thầm cười trộm.
Hàn Phi nằm trên ghế salông, ánh mắt từ quyển tạp chí nâng lên, nhìn Tề Duyệt phân phó: “Cậu cũng nên đi mấu cơm. Chuẩn bị nhiều một chút. Về sau thức ăn của mọi người sẽ do cậu chuẩn bị.”
Đám người Hàn Phi từ khi mạt thế bắt đầu đến bây giờ đều tùy tiện ăn mì ăn liền, bánh mì, chân giò hun khói, thực phẩm chín linh tinh, có đôi khi cũng ăn những loại thức ăn nguội, thực phẩm nóng thực thiếu đến đáng thương, những món thủ hạ hắn làm được cũng đều rất khó ăn. Hiện tại có một tên biết nấu ăn, vậy không biết sử dụng mới là ngu.
“Tôi muốn ăn nấm mèo xào thịt[1], dưa muối[2], ma lạt hương oa[3], hương lạt thịt ti[4].” Hàn Phi ngón trỏ nhu nhu trán, chỉ định món ăn. “Khai vị là tiên ngẫu hạp[5].”
“Trước hết làm mấy món đơn giản này đi.”
Thế này mà đơn giản? Chỉ riêng phần khai vị thôi cũng đủ phức tạp rồi. Tề Duyệt nói thầm trong lòng.
Hàn Phi kêu xong những món mình muốn ăn xong nhìn sang Sơ Nhất cùng nam nhân đeo kính mắt, hai người kia gật đầu ngầm hiểu.
Sơ Nhất: “Thủy chử nhục phiến[6].”
Kính Mắt: “Hồi oa nhục[7].”
Hai người nhanh chóng báo món ăn. Thời điểm Hàn Phi gọi món bọn họ cũng đã suy nghĩ món tốt lắm. Trước kia thời điểm cùng ăn cơm, Hàn Phi luôn cho phép bọn họ tự chọn món muốn ăn.
Hừ, này còn gọi là đơn giản? Bất quá, Tề Duyệt vui vẻ đồng ý, không phải có câu nói là muốn bắt lấy tâm của nam nhân thì đầu tiên phải bắt lấy dạ dày của họ sao. Chính cậu làm nhiều món ngon như vậy, bảo đảm bọn họ ăn một lần liền không muốn ăn những thứ khác. Nơi này nhiều nam nhân như vậy, tùy tiện nắm lấy vài người, đến lúc đó cho dù Hàn Phi muốn đuổi cậu đi, những người khác cũng sẽ đứng ra giúp cậu cầu tình.
Tề Duyệt thí điên thí điên chạy đến phòng bếp, nhưng vừa đến cửa liền dừng lại, suy nghĩ rồi lại trở về.
“Cái kia, lão đại, không có đồ ăn, nấu như thế nào a?” Tề Duyệt luyến tiếc dùng nguyên liệu của cậu, đó là những nguyên liệu cậu chuẩn bị để sử dụng khi gặp khó khăn a.
Hàn Phi nhìn về phía Tề Duyệt, suy ngẫm. Đứa nhỏ này vẫn chưa thành niên, đơn độc một người, thể trạng thoạt nhìn cũng rất đơn bạc, nói là có không gian nhưng phỏng chừng bên trong cũng không có được thứ tốt.
Hàn Phi sợ phiền toái, dù sao sau này đồ ăn sẽ do cậu làm, liền trực tiếp từ không gian lấy ra gạo, bột ngọt, các loại rau dưa, còn có mấy miếng thịt lớn, ít nhất đủ để ăn trong một tuần. Những thứ này hắn có rất nhiều, bọn họ một đường đi đến đây, mặc kệ thành thị lớn nhỏ đều tiến vào thu thập vật tư, vì vậy vật tư vô cùng đa dạng.
“Dùng không hết cậu trước lưu lại, khi nào dùng hết hãy nói với tôi.”
Hàn Phi suy nghĩ, chờ ngày mai đi sưu tập vật tư meng theo tiểu tử này, có không gian cũng không nên lãng phí.
Tề Duyệt vừa nhìn thấy Hàn Phi xuất đồ vật ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt liền suy sụp, nhưng cậu không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ có thể nén nhịn, khóe miệng cũng không khống chế được mà hạ xuống.
Phải làm sao bây giờ? Những nguyên liệu kia ở trong góc phòng đã chất thành ngọn núi nhỏ, chính cậu lại không thể sử dụng hết. Chỗ dựa của cậu vẫn còn chưa vững chắc, cậu không dám thú nhận là không gian của cậu không thể chứa được những thứ này a.
Tề Duyệt cũng không dám nói ra chuyện những món ăn cậu làm ra có thể khôi phục tinh thần lực, vạn nhất nói ra, bọn họ đem cậu biến thành cái máy nấu ăn thì sao. Dù sao cho dù nếm qua, nếu phát hiện bất thường thì cậu chết sống không thừa nhận là được.
Tề Duyệt hiện tại đã hiểu được chân lý nha, nói dối một lần liền kéo theo hàng vạn lần nói dối.
Trong lúc nhất thời Tề Duyệt cũng không biết nên như thế nào, Tề Duyệt tính toán trước làm cơm cho bọn họ, sau lại suy nghĩ lí do từ chối những thứ này, khi nào cần cậu sẽ đến lấy.
Tề Duyệt vẻ mặt thê thảm, đi đến ngọn núi nhỏ kia, dùng sức kéo một túi gạo ra gian ngoài.
Hàn Phi nằm trên ghế salông, lệnh hai người kia cũng cùng ngồi xuống thảo luận sự vụ trong bang hội. Hàn Phi vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa nhìn chằm chằm động tác của Tề Duyệt, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì? Không biết dùng dị năng thu hồi lại sao, muốn dùng cái gì thì chỉ cần dùng dị năng phóng xuất ra là được, như thế nào lại dùng tay?
Chỉ chốc lát lại xách một khối thịt, sau đó để vào phòng bếp, lại tiếp tục đi ra chuyển vào một túi lớn rau dưa.
Cuối cùng cậu đem những nguyên liệu cần thiết đều chuyển vào phòng bếp.
Mọi người trong phòng ai cũng trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau nghi hoặc. Sơ Nhất khụ vài tiếng, miệng mở lại khép, khép lại mở, nghĩ không ra vừa rồi mình muốn nói cái gì. Ấp úng nửa ngày mới nhả ra được một câu : “Tôi đi giúp Tề Duyệt, tránh cho cậu ta khỏi lóng ngóng.” Xoay người đi vào phòng bếp xem Tề Duyệt làm cái gì, thực sự có thể làm đồ ăn hay không.
Bọn Hàn Phi vừa rồi cũng chỉ là đùa giỡn Tề Duyệt, những món kia cũng chỉ tùy tiện nói ra, căn bản không nghĩ cậu có khả năng làm được. Đứa bé kia môi hồng răng trắng, da thịt non mềm, ánh mắt dụ nhân, rõ ràng chính là một tiểu nhân nhi nhượng người khác yêu thương, sao có thể làm vài món như thế, chỉ cần làm ra món ăn không tệ là tốt rồi, tình huống hiện tại cũng không thể kén chọn.
Tề Duyệt chuẩn bị những nguyên liệu cần dùng, lại từ không gian của mình lấy ra các loại dụng cụ nấu ăn chuyên dụng.
Các loại nồi lớn nhỏ không đồng nhất, có loại dùng xào rau, chưng đồ ăn, còn có nồi chuyên dụng để chiên thức ăn. Các loại thớt, cái dùng để cắt rau, cái dùng để cắt thịt. Còn có các loại dụng cụ cắt gọt lớn nhỏ.
Những dụng cụ này đều phải sử dụng riêng biệt, nếu không lúc làm ra hương vị của món ăn sẽ bị lẫn lộn.
Sơ Nhất đứng trước cửa, có chút ngẩn người, miệng mở to. Này…cũng quá chuyên nghiệp đi, đầu bếp cũng không cẩn thận như tên nhóc này. Sơ Nhất có chút tin tưởng, mỹ thiếu niên này quả thật rất giống đầu bếp.
==================
[1] nấm mèo xào thịt
[2] dưa muối
[3] ma lạt hương oa: lẩu “ma lạt”, một món ăn cay nóng bắt nguồn từ Tứ Xuyên (thịt thà rau dưa tùy thích nấu/nướng/xào rồi trộn với sốt ớt)
[4] hương lạt thịt ti: thịt lợn thái chỉ xào với rau thơm và ớt/ thịt lợn xào cay
[7] hồi oa nhục: thịt hai lần nấu/ hai lần chín (luộc rồi xào)
P.S: Ta không biết nấu ăn nha (chỉ biết ăn thui :)), mấy cái chú thích trên là do mấy bạn bên vnsharing tốt bụng giúp đỡ đó, thôi mấy nàng tạm nhìn hình thui ha *cúi đầu tạ tội* Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT