******Anh biết dù anh có cố gắng che giấu sự thật, cũng sẽ có lúc nó bị lộ. Khi ấy, em sẽ cho rằng anh là kẻ lừa gạt, ở bên em chỉ vì thương hại. Nhưng không, anh ở bên em là vì anh yêu em, dù có thế nào, dù em có ra sao anh vẫn sẽ mãi yêu em, không rời xa em, anh yêu em.*******

Dược Khải Minh đang mua đồ thì chợt điện thoại vang lên.

"Cậu đang ở đâu?" điện thoại vừa mới kết nối ngay lập tức truyền đến một giọng nói gấp gáp.

"Có chuyện gì à, mình đang mua đồ" Dược Khải Minh chậm rãi nói.

"Gia Hân biết chuyện rồi" Hương Ân trả lời.

"Cậu nói gì , mình về ngay" Anh nói vội vào điện thoại, rồi quay người chạy nhanh về bệnh viện.

Dược Khải Minh chưa nói cho cô biết vì anh không muốn cô phải buồn, vốn định chờ bạn anh từ nước ngoài về tiếp nhận điều trị chân của cô thì lúc ấy anh mới nói cho cô biết.

Thật không ngờ cô lại biết nhanh đến vậy.

Vừa bước vào phòng anh đã thấy cô nằm xoay lưng về phía cửa, anh nhìn thấy dáng hình đó chứa đầy vẻ cô đơn và lẻ loi anh ghét cái cảm giác này.

"Anh hai" tiếng gọi của Dược Na vang lên kéo anh trở lại với thực tại.

"Anh sẽ ở lại với cô ấy, em ra ngoài với Hương Ân đi" Dược Khải Minh nhìn cô rồi quay sang nói với tiểu Na.

Anh lại gần giường bệnh, xót xa nhìn khuôn mặt của cô vừa mới tươi tắn được một chút giờ đã lại tái nhợt từ lúc nào rồi.

Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô.

"Em ngủ rồi sao?" anh khẽ nói.

Người con gái nằm trên giường rõ ràng không có một chút phản ứng nào, anh biết, cô chưa ngủ, cô nhắm mắt chỉ là bây giờ cô không nói chuyện mà thôi.

Dược Khải Minh không nói gì, chỉ thấy giường bệnh như chứa thêm một người, anh nằm xuống giường ôm lấy cô từ phía sau, hai tay nắm chặt lấy hai tay của cô truyền đến hơi ấm cho bàn tay lạnh ngắt của cô.

"Xin lỗi, anh không nên giấu em"

Vương Gia Hân tuy hai mắt nhắm tịt nhưng đúng như anh suy nghĩ cô chưa ngủ. Từng câu từng chữ cô đều nghe thấy rất rõ.

Tại sao anh không nói với cô, sao lại để cô biết sự thật từ người rất ghét cô, anh có biết lúc ấy cô rất đau không?

Cảm giác cô là nhân vật chính trong câu chuyện mà họ nói tới, nhưng cô lại là người cuối cùng biết , cảm giác ấy thật khó chiu!

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bạn anh sẽ về nước giúp em điều trị, em sẽ có thể đi lại được như trước. Dược Khải Minh nói rồi xoay người cô lại, đối diện với anh, anh đưa tay yêu chiều áp lên má cô.

Vương Gia Hân mở mắt, cúi mặt xuống cố tránh khỏi anh mắt anh, cô cắn môi cô không cho mình bật ra tiếng khóc. Nhưng cô cố gắng thế nào nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước trượt trên gò má rồi rơi xuống thấm vào cánh tay áo của Dược Khải Minh mà cô gối lên.

"Đừng như vậy, muốn khóc thì hãy khóc to lên, đừng cố nhịn"

"Trước mặt anh, đừng bao giờ cố gắng chịu đựng gì cả, sống thật với cảm xúc được không?"

"Khi em vui anh sẽ vui cùng em, khi em buồn muốn khóc, bờ vai này sẽ mãi là chỗ dựa cho em"

Vương Gia Hân òa khóc như một đứa trẻ. Cô khóc đến khi cảm giác không còn nước mắt để tiêp tục khóc nữa mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng bàn tay vẫn kiên quyết ôm chặt lấy anh không nới lỏng một khắc.

Dược Khải Minh ôm chặt lấy Vương Gia Hân cánh tay to lớn vỗ về lên lưng của cô, nhất đinhk anh sẽ tìm ra được kẻ đã thuê người haị cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play