Lần nghỉ này, Dược Khải Minh quyết định sẽ nghỉ dài ngày. Anh muốn có thời gian bên con nhiều hơn. Hôm nay, Vương Gia Hân cùng Vương Tú, Lã Vân Nhi, và Tiểu Na đi mua sắm. Nhiệm vụ của ba người đàn ông còn lại, rất đơn giản đó chính là trông Tiểu Du trong vòng một ngày.
Bốn người con gái cười nói vui vẻ, đi dạo rồi mua đồ hết chỗ này đến chỗ khác. Mặc cho ba người đàn ông ở nhà than phiền, gọi điện.
Và lí do tại sao họ lại liên tục gọi điện, thì chúng ta sẽ được biết.
Dược Khải Minh đang ngồi đút cho Tiểu Du ăn. Hai bên là hai người đàn ông đang bày ra bộ dạng của vô số con vật, mục đích chính là để Tiểu Du thấy buồn cười, lúc mà Tiểu Du há miệng cười nhân cơ hội đó, Dược Khải Minh sẽ đút nhanh thìa cháo vào miệng con bé. Nhưng thực tế thì không dễ dàng như vậy chút nào.
Hướng Ân làm con báo, còn Lã Tử Nam lại dơ chân giơ tay làm bộ dạng lúc con khỉ đang gãi ngứa, Tiểu Du nhìn chằm chằm, rồi bật cười. Là Tử Nam hét lớn:
"Nhanh nhanh, con bé há miệng rồi"
Dược Khải Minh dù có nhanh thế nào đến khi đưa gần đến miệng con bé, thì con bé lại không cười nữa. Cả ba nhìn nhau, thất vọng rồi lại tiếp tục gầm rú, con bé lần này nhất quyết không chịu cười.
Cực khổ, cố gắng cả một tiếng đồng hồ, thời tiết là cuối tháng 10, lạnh như vậy mà ba người đàn ông lại toát cả mồ hôi. Mãi mới xong bữa cho Tiểu công chúa.
Xong xuôi con bé nằm ngủ ngon lành trong tay của Dược Khải Minh. Cả ba đặt con bé nằm lên giường, rồi mỗi người một góc cũng tìm kiếm chỗ để ngủ.
Một tiếng sau, Bảo bối nhà ta đã tỉnh. Con bé bò đến bố chỗ nó đầu tiên (bố con có khác, luôn nghĩ về nhau ha). Rồi tiếp tục đến Lã Tử Nam - ba nuôi của nó. Và cuối cùng là đến người cậu đẹp trai - Hướng Ân.
Sau một tiếng hét:
"Á!!!" của Hướng Ân thì hai người còn lại cũng tỉnh theo. Đầu tiên là ông bố của năm - Dược Khải Minh, chiếc áo mới mua giờ đã được làm sạch bởi sữa của Tiểu Du. Rồi đến Lã Tử Nam, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao mà bên cạnh anh ôm một con gấu bông, trên miệng còn ngậm núm vú giả (chộ ôi, ngoan nào, đừng khóc, chị cho cho kẹo nà). Làm hai người kia nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, như thể anh làm người ngoài hình tinh vậy. Mà kể ra, thì người tội nhất vẫn là Hướng Ân. Con bé tưởng anh là mẹ, chắc tại thấy đói nên vạch áo anh lên và rồi ba hai một, Tiểu Du cắn mạnh vào ngực của cậu đẹp trai, Hướng Ân đau đến ứa nước mắt, mếu máo không thành lời. Rồi xong... anh trở thành bà mẹ cho con bú từ khi nào vây????
Con bé thấy anh càng hét, thì lại càng thích thú cắn mạnh. Lã Tử Nam chạy lại, vứt núm vú giả sang một bên, rồi bế lấy con bé.
Dược Khải Minh, cùng Lã Tử Nam nhìn Hướng Ân, rồi cả hai cười ngặt nghẽo. Chỉ có khuôn mặt người cậu đẹp trai thì tối xầm lại.
Lã Tử Nam vui vẻ bế Tiểu Bảo Bối xuống lầu, còn Dược Khải Minh thì đi thay áo. Để lại Hướng Ân vừa tức vừa phải ở lại dọn phòng cho con bé.
Dưới phòng khách, ba người đàn ông cùng một đứa trẻ con đang bày mưu tính kế, liên lạc với bốn người kia, hỏi xem bao giờ họ về
"Bà xã, bao giờ em về, Tiểu Du khóc đòi mẹ kìa" Dược Khải Minh là người gọi đầu tiên. Vương Gia Hân nghe máy, tỏ ra quan tâm:
"Vậy sao, nhưng mà ông xã, em chơi chưa chán. Sao anh đã bắt em về rồi, anh không thương em hả" Vương Gia Hân nũng nịu, cô biết mà, Dược Khải Minh mà nghe cô nói vậy thì 100%, có đòi về anh cũng không ép cô về nữa.
"Haha, bà xã, vậy em cứ chơi tiếp đi nhé, anh không bắt em phải về đâu, bọn anh trông được Tiểu Du mà" Dược Khaỉ Minh méo xệch, nhăn nhó, đáp lại cô.
"Ting"
Vương Gia Hân đoán chỉ có chuẩn mà. Lần thứ nhất, Dược Khải Minh thất bại.
Lần thứ hai, là Hướng Ân
"Na Na yêu dấu, em ở đâu rồi, bảo mọi người về nhà đi. Mau lên anh đói quá"
Dược Na cũng hệt như Vương Gia Hân, bật loa ngoài, nhìn mọi người rồi ra hiệu im lặng:
"Em đang thử đồ, nói chuyện sau nhé" rồi cũng cúp máy cái rụp.
Hướng Ân lắc đầu, nhún vai vô tội. Không phải là anh khong cố gắng, mà là bọn họ đã bàn nhau mặc kệ cả ba người các anh rồi. Cho dù có gọi điện giục họ về trông Bảo Bối đi chăng nữa, thì kết quả vẫn chỉ là bị bỏ rơi mà thôi.
Lã Tử Nam không cam lòng. Anh cầm điện thoại,
"Em ở đâu vậy. Về nhà ngay cho anh" Lã Vân Nhi vừa mới bật loa ngoài, đầu dây đã vang lên tiếng nói của anh.
"Anh hai, em đang giúp chị Tú chọn đồ, anh chờ sau đi, lát em gọi"
Đồng thời, tiếng Vương Tú cũng vang lên:
"Vân Nhi, tắt máy đi, ra xem chị mặc bộ này được chưa?' Và "tút...tút..."
Gọi lần hai, lần này là Vương Tú:
"Sao vậy?"
"Tú à, em bảo mọi người về đi, anh xin em, bọn anh không trông nổi con bé nữa đâu. Nó hành bọn anh sắp không chịu được nữa rồi" Lã Tử Nam nài nỉ, phải gọi nhanh họ về, họ mà không về sớm, không khéo, nhà nài có ba cái xác mất. Con bé rõ ràng là con gái sau lại quậy phá đến mức đó chứ
Bốn người con gái, nghe giọng nói nài nỉ như vậy thì ôm miệng cười trộm:
"Không được, em chơi chưa đã"
Và lại là tiếng "tút tút" như sét đánh ngang tai.
Xong, kế hoạch thất bại, quay sang nhìn Tiểu Du ngồi cười khanh khách trong lòng Dược Khải Minh. Họ nhìn nhau rồi lại nhìn nhau, chán nản.
"Tiểu công chúa à, sao con lại nghịch đến mức ý cơ chứ. Một ngày trông con khác gì cực hình không" -Lã Tử Nam
""Tiểu Công chúa, sau này đừng nhìn chú bằng ánh mắt đói khát nữa nhé! Chú không phải mẹ của con, không có sữa cho con đâu, giữ bí mật nhé, nếu người ngoài mà biết con coi chú là mẹ, bản mặt đẹp trai của chú biết chui vào đâu" - Hướng Ân.
Haizzz tội chưa kìa
Chỗ này, người vui nhất là Dược Khải Minh, anh ôm con bé vào lòng, hôn lên má nó:
"Bảo bối của ba, có biết ba thương con thế nào không hả. Sau này lớn lên, ba cho con đi học võ nhé. Ai mà bắt nạt con, thì cứ xử như hai người họ, dám động vào công chúa của ba, thì phải có kết cục như vậy, phải không nào." anh cười lớn, thầm nghĩ.