Chu Tiểu Ngữ không thích nhất là những lúc thế này, vậy mà mấy đứa bạn thân kéo cô ra ngoài lại còn nói với cô, tỉ lệ gặp phải chuyện như thế này
rất nhỏ, cô vô cùng muốn nói lại, đúng vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vậy mà sao
lần nào cũng để cô gặp phải chứ. Thật ra cũng không phải chuyện gì quá
to tát, chính là một đám người thuê phòng vui đùa ầm ĩ, chơi một vài trò chơi, ai thua thì phải biểu diễn một tiết mục nào đó, thật ra nội dung
tiết mục cũng không có gì, hát hò kể chuyện hoặc kể chuyện cười đều
được, nhưng đối với Chu Tiểu Ngữ mà nói, cô không giỏi trò nào hết.
Được rồi, Chu Tiểu Ngữ tự ti nhất là ở chỗ người khác đa tài đa nghệ, trong
khi cô chẳng có tài nghệ nào cả, cô thuộc kiểu người hết ăn lại nằm,
kiên định cho rằng cuộc đời con người hẳn là nên dùng để hưởng thụ. Vì
thế cô ghét học múa vì quá mệt, học đàn piano thì không thú vị, học nhạc cụ thì chán… Nói tóm lại, Chu Tiểu Ngữ không biết gì cả. Người ta bảo
đừng để con cái thua ngay tại vạch xuất phát, Chu Tiểu Ngữ cảm thấy tác
dụng lớn nhất của mình chính là dùng để tôn vạch xuất phát của người ta
lên cao hơn người bình thường.
Chu Tiểu Ngữ đỡ trán, vô cùng muốn
che mặt lại. Mấy lần trước thua vì uống rượu hoặc chơi kéo búa bao, bị
bắt phải biểu diễn tiết mục nào đó, bây giờ thì sao, chỉ là truyền một
chén rượu trong tay thôi, vậy mà cũng có thể dừng lại ngay trong tay cô
được, ngay cả chút tẹo vận may cũng không có?
Cô không biết hát,
tốt hơn ngũ âm không đầy đủ một chút, lại càng không biết kể chuyện,
dùng lời mẹ nói chính là kể lan man không có trọng điểm, truyện cười
sao, cô cảm thấy hiện giờ mình rất giống một câu chuyện cười rồi ấy.
Bạn thân vừa thấy vẻ mặt của Chu Tiểu Ngữ thì đã biết Chu Tiểu Ngữ lại bực
rồi, lần trước nữa Chu Tiểu Ngữ thua, lần trước Chu Tiểu Ngữ cũng thua…
Lần này vẫn thật khéo…
“Tiểu Ngữ của chúng ta cũng biết một trò
đặc biệt, đảm bảo tất cả mọi người chưa từng thấy đâu.” Yến Tử vỗ vỗ bả
vai Chu Tiểu Ngữ, “Tiểu Ngữ nhà chúng ta có thể đọc thuộc một vài bài
thơ Đường cổ thêm văn ngôn (*) đó, đẳng cấp cao đúng không?”
(*) Văn ngôn (chữ Hán: 文言), còn gọi là cổ văn (古文), là một thể ngữ văn cổ
đại của Trung Quốc dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống. Loại văn
này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa, nay đã bị đào thải và thay thế bằng ngữ văn hiện đại, tức văn bạch thoại (白话) ở Trung Hoa.
Mọi người ầm ĩ bảo Chu Tiểu Ngữ nhanh đọc thuộc một bài cho mọi người xem thử.
Trong lòng Chu Tiểu Ngữ như ngàn con sông chảy qua…
Đọc thuộc cổ văn, cô đã đến tình trạng này rồi sao?
Có điều bài cứ tuôn ra ngay lập tức, “Hoàn trừ
giai sơn dã. Kỳ tây nam gia phong, lâm hách vưu mỹ, vọng chi úy nhiên
nhi thâm tú giả, lang gia dã. Sơn hành lục thất lí, tiệm văn thủy thanh
sàn sàn nhi tả xuất vu lưỡng phong chi văn giả, nhưỡng tuyền dã. Phong
hồi lộ chuyển, hữu đình dực nhiên lâm ư tuyền thượng giả, Tuý Ông đình
dã. Tác đình giả thùy? Sơn chi tăng trí tiên dã. Danh chi giả thùy? Thái thú tự vị dã. Thái thú dữ khách lai ẩm vu thử, ẩm thiếu triếp túy, nhi
niên hựu tối cao, cố tự hào viết Túy Ông dã. Túy Ông chi ý bất tại tửu,
tại hồ sơn thủy chi gian dã. Sơn thủy chi lạc, đắc chi tâm nhi ngụ tửu
dã. Nhược phu nhật xuất nhi lâm phi khai, vân quy nhi nham huyệt minh,
hối minh biến hóa giả, sơn gian chi triêu mộ dã. Dã phương phát nhi u
hương, giai mộc tú nhi phồn âm, phong sương cao khiết, thủy lạc nhi
thạch xuất giả, sơn gian chi tứ thời giả. Triêu nhi vãng, mộ nhi quy, tứ thời chi cảnh bất đồng, nhi lạc diệc vô cùng dã…” (**)
(**) Bài thơ (醉翁亭记) của Âu Dương Tu (欧阳修). Mình
không tìm được bản dịch bài này nên để nguyên bản Hán Việt.
Một chữ cũng không bỏ sót, hơn nữa trong quá trình ngâm thơ, hoàn toàn không dừng lại ở chỗ nào cả.
Chu Tiểu Ngữ đọc thuộc xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, cũng cười đùa,
mấy thứ này đã sớm trả lại cho thầy cô rồi, có điều thầy cô rất giảo
hoạt, không nỡ trả lại học phí cho họ. Mọi người cười đùa vui vẻ, ngược
lại kéo dài đề tài thời cấp ba thầy cô giáo bắt học thuộc thơ cổ thể văn ngôn gì đó, tất cả mọi người đều đã qua kì thi vào đại học rồi, nhất
thời những chuyện thú vị cũng rất nhiều…
Chu Tiểu Ngữ khẽ thở dài, cái gọi là tài nghệ của cô, cũng chỉ còn có mỗi thứ này, đọc thuộc cổ
văn, ngẫm nghĩ lại một chút, cô đều cảm thấy da đầu mình tê dại, đâu có
ai biễu diễn tài nghệ như vậy chứ? Có lẽ là thật sự khó chịu, vì thế cô
vươn tay lấy chén rượu ở gần nhất lên uống, cho mình một sự áp chế, lần
sau mà chơi trò biễu diễn tiết mục gì đó, cô sẽ kiên quyết kiên quyết
nữa kiên quyết mãi từ chối chơi.
Cô đã quên mất mình đọc thuộc bao nhiêu bài cổ văn rồi…