Thẩm Đại Ngưng ôm Chu Tiểu Ngữ vào lòng, trò chuyện với Chu Tiểu Ngữ về một
vài chuyện rất nhỏ, chẳng hạn như hỏi Chu Tiểu Ngữ sáng đã ăn gì, thích
ăn gì, ghét ăn gì. Gần đây cô rất thích trao đổi với con gái, đối thoại
rất nghiêm túc, có điều Chu Tiểu Ngữ còn nhỏ, lúc nghiêm trang trả lời,
có một vẻ ấm áp và buồn cười không nói nên lời. Thẩm Đại Ngưng đột nhiên phát hiện mình như sinh được một đại bảo bối vậy, giờ mà có thời gian
thì cô thích ôm con gái nhiều hơn, ngay cả chuyện phiền toái của con gái cô cũng cùng xử lý. Thẩm Đại Ngưng trước đây, vừa thấy con gái khóc
hoặc chảy nước mũi, hoặc là muốn đi vệ sinh, cô đều muốn chạy thẳng,
hiện giờ lại là lúc con gái khóc thì cô dỗ, con gái chảy nước mũi thì cô lấy khăn lau, con gái nói muốn đi nhẹ thì cô lập tức dáo dác nhìn quanh tìm nhà vệ sinh.
Chu Thừa Trạch ngồi
bên cạnh cô, trên đầu anh đội mũ, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm
rất to, cả người từ trên xuống dưới đều là một màu đen. Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Đại Ngưng vô cùng khinh bỉ trang phục này của anh, cứ như cả thế
giới đều phải chú ý đến anh vậy, gói mình thành như thế, không mặc thế
có khi người khác còn chẳng chú ý đến anh ý chứ. Nhìn cô đây này, nên
thế nào thì thế đó, cũng đâu khiến người ta quay đầu lại nhìn nhiều như
vậy.
Sắc mặt Chu Thừa Trạch không quá
đẹp, anh nói cũng rất ít. Thẩm Đại Ngưng cảm thấy cả người anh đen xì,
tự nhiên không nhìn ra được sắc mặt âm u của anh.
Người đến người đi ở sân bay rất nhiều, rất nhiều người lặng lẽ ngồi chờ đợi, cúi đầu xem di động, dáng vẻ không quan tâm đến chuyện gì cả. Tốp năm
tốp ba nào đó thì hưng phấn bừng bừng nói về đích đến của họ, trước đi
đâu, sau lại đi đâu, hành trình du lịch đã được trù liệu rất tốt. Thẩm
Đại Ngưng chỉ chú ý đến con gái, hoàn toàn không phát hiện chồng mình,
không đúng, chồng cũ của mình không quá bình thường.
Ánh mắt Chu Thừa Trạch âm u sau lớp kính râm, dường như anh nghĩ đến tính
cách của cô, muốn để cô chủ động phát hiện sự không thoải mái lúc này
của anh, giống như một câu chuyện hoang đường vậy, “Thẩm Đại Ngưng.”
“Cái gì!” Cô cũng tức giận, một người đàn ông to lù lù ngồi ở đây lại còn
không chủ động ôm con, vung tay như ông chủ lại còn không biết đường tự
giác.
“Hình như em chưa đến sân bay
đón anh lần nào cả.” Anh không quay đầu, vẫn ngồi yên, không cần làm
động tác đặc biệt nào, vẫn có thể nhận thấy được sự hậm hực của anh.
“Nói cứ như anh đến sân bay đón tôi rồi ấy.” Thẩm Đại Ngưng không để tâm.
Chu Thừa Trạch không nói gì nữa, vốn anh còn muốn thảo luận về hành vi hiện giờ của cô, không phải Tô Y Lâm gọi điện bảo muốn tới thăm cô thôi sao, cô liền lập tức bám lấy đạo diễn nài nỉ xin nghỉ một ngày, sắc mặt đạo
diễn đó rất khó coi, cô còn có thể cười tươi không cần tưới nữa. Có điều anh đoán rằng nếu mình thực sự nói mấy lời này ra, câu tiếp theo của
Thẩm Đại Ngưng chắc chắn là bảo anh nhiều chuyện, cô không gọi anh đến
sân bay, anh chủ động đến, bất bình cái gì.
Vì thế Chu Thừa Trạch quyết định trầm mặc.
Họ đợi một lát, mới nhìn thấy Tô Y Lâm đang đi tới.
Ở đại sảnh, Tô Y Lâm tìm được một nhà ba người này rất dễ dàng, dù sao họ cũng rất thu hút ánh mắt mọi người. Khi cô đi tới, nhìn thấy Thẩm Đại
Ngưng, phát hiện Chu Thừa Trạch và Chu Tiểu Ngữ đều ở đây, trong lòng cô có chút cảm giác phiền muộn, không đậm, chỉ nhẹ như một sợi bông, nhưng lại làm cô nhịn không được mà khó chịu, cô bỏ lỡ khi Thẩm Đại Ngưng kết hôn, bỏ lỡ khi cô ấy sinh con, bỏ lỡ khi cô ấy ly hôn, những chuyện hệ
trọng nhất trong cuộc đời Thẩm Đại Ngưng, dường như cô đều bỏ lỡ, không
chia sẻ khi cô ấy hạnh phúc, cũng không bầu bạn khi cô ấy buồn phiền.
Thẩm Đại Ngưng thả con gái vào lòng Chu Thừa Trạch, đứng dậy liền tiến lên
tặng cho Tô Y Lâm một chiếc ôm thật to. Tô Y Lâm cảm nhận được một sự
tác động vi diệu, cùng với sự cảm động chảy qua lồng ngực.
Tô Y Lâm cũng ôm lại Thẩm Đại Ngưng, thì ra rất nhiều thời điểm, thật sự
không cần ngôn ngữ gì, cũng có thể đủ để cảm nhận được sự ấm áp mà người này mang lại cho mình.
***********************
Về khách sạn là Chu Thừa Trạch lái xe, Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm ngồi ở
ghế sau, đã một thời gian dài rồi hai người chưa gặp nhau. Thẩm Đại
Ngưng hỏi Tô Y Lâm về tình hình mọi người trong nhà, Tô Y Lâm nói rằng
họ đều rất tốt. Tô Y Lâm cũng hỏi Thẩm Đại Ngưng tình hình bây giờ, Thẩm Đại Ngưng tỏ ý đều rất tốt, không đúng, trong cuộc đời, chỉ cần bản
thân mình không quá bi quan, cũng không có gì thật sự không tốt cả.
Lúc Tô Y Lâm nhìn thấy Chu Thừa Trạch, cô đã muốn hỏi Thẩm Đại Ngưng rằng
cô ấy và Chu Thừa Trạch bây giờ là quan hệ gì, chỉ là ở trước mặt Chu
Thừa Trạch thì không tiện mở miệng, huống chi Tô Y Lâm cũng không quên
chuyện lần trước nhìn thấy Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn, cô sợ mình
đoán sai sẽ khiến Thẩm Đại Ngưng không dễ chịu.
“Tớ thấy hình như cậu gầy đi rồi đấy.” Thẩm Đại Ngưng không kiêng kị gì sờ
sờ mặt rồi bóp bóp tay chân Tô Y Lâm, “Rất gầy, cái tên Giang Thanh Dịch đó không nuôi cậu cho tốt à.”
Nuôi? Tô Y Lâm bật cười, cô cũng đâu phải là chú lợn nhỏ chứ.
“Anh ấy không nuôi tớ cho tốt, cậu còn có thể đi đánh anh ấy được hay sao.”
Tô Y Lâm cũng trở nên thoải mái, giống như họ trước đây không coi ai ra
gì nói chuyện phiếm.
Thẩm Đại Ngưng
ngẫm nghĩ một chút, suy xét đến chuyện sức mạnh của đàn ông và phụ nữ
không giống nhau, cô thở dài yếu ớt, “Dự là không đánh thắng được, nhưng mắng thì vẫn có thể mà.”
Tô Y Lâm
cười lắc đầu, sau đó chơi đùa với Chu Tiểu Ngữ, lần này đến cô mang theo rất nhiều đồ chơi nhỏ cho Chu Tiểu Ngữ, làm Chu Tiểu Ngữ rất thích
người mẹ nuôi này, miệng cũng vô cùng ngọt.
Sau khi về khách sạn, Tô Y Lâm lập tức lấy thứ mình mang đến cho Thẩm Đại
Ngưng ra. Trước đây Thẩm Đại Ngưng rất thích ăn một loại dưa muối, nhưng công thức làm cần sự tỉ mỉ, lần này Tô Y Lâm tự mình làm một lọ, nguyên liệu làm loại dưa muối này rất dễ tìm, cải trắng bình thường, chỉ là
gia vị rất khó kiếm. Tô Y Lâm mở lọ ra, Thẩm Đại Ngưng dùng đũa gắp một
chút lên ăn thử.
Tô Y Lâm nhìn cô đầy
chờ mong, muốn biết có hợp khẩu vị cô hay không. Loại dưa muối này vừa
ngọt vừa cay, mùi vị vừa phải, ngọt quá thì ngấy, cay quá lại át đi cái
ngọt.
Thẩm Đại Ngưng gật gù, “Ừ, ngon lắm đó.” Cô nói xong lại gắp thêm miếng nữa.
“Cậu chậm một chút, đâu thể ăn như vậy chứ. Để đến lúc ăn cơm thì tha hồ ăn.”
Thẩm Đại Ngưng ngượng ngùng cười hì hì.
Thẩm Đại Ngưng đánh giá giá trị của thứ đồ này, bình thường mà dùng mức độ
thích để nhận định, rất thích chính là giá trị cao, không thích chính là không giá trị, lọ dưa muối này chính là giá trị cao.
“Cậu tự làm hả.” Thẩm Đai Ngưng ôm lọ dưa muối, nhìn rồi lại nhìn, mới híp
mắt nhìn Tô Y Lâm, “Làm sao bây giờ, về sau tớ không thể rời xa cậu
rồi.”
Tô Y Lâm đỡ trán, cô biết là vậy mà, về sau Thẩm Đại Ngưng chắc chắn sẽ bảo cô làm thật nhiều loại dưa muối này.
Hai người lại hàn huyên một lát, Thẩm Đại Ngưng muốn đưa Tô Y Lâm ra ngoài
ngao du, lúc này rất đặc biệt, gần đây cô quả thật không có thời gian,
giờ không thể lãng phí được. Cô không suy xét đến Chu Thừa Trạch, phụ nữ ra ngoài đi dạo, mang theo đàn ông để làm gì. Thẩm Đại Ngưng băn khoăn
xem có nên đưa con gái đi không, nghĩ đến đôi chân ngăn ngắn của con
gái, đi một đoạn lại bắt người ta bế, đưa nó đi thì chắc chắc chẳng đi
được đâu cả, vì thế cô lập tức quyết định “bỏ chồng bỏ con” lại.
Chu Thừa Trạch và bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ, cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng bỏ trốn cùng một cô gái khác.
**************
Ngồi xe buýt một giờ, có thể tới một nơi có Đại Phật không được tính là nổi
tiếng. Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm đều đã lâu rồi không ra ngoài như vậy, cảm giác đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như về tới thời cấp ba vậy. Hồi cấp ba, vào ngày nghỉ, hai cô gạt bố mẹ rằng mình đi học thêm, kết
quả là chạy tới tỉnh khác, chỉ là để ngắm thủy triều, thật ra cũng không có gì đẹp cả, nhưng hai người ở đó nhìn thấy nước đánh mạnh vào, hơi
nước khắp trời, không ngừng cùng nhau hét chói tai, niềm vui tùy ý như
vậy thế nào cũng không thể quên.
Tô Y Lâm vỗ vỗ bả vai Thẩm Đại Ngưng, “Này, cậu và Chu Thừa Trạch hiện giờ là sao?”
“Cậu thấy thế nào thì chính là thế đó đấy.”
Tô Y Lâm tức giận beo tay Thẩm Đại Ngưng, đau đến mức mặt Thẩm Đại Ngưng
biến sắc, “Sao cậu trở nên dã man vậy hả.” Cô phát hiện vẻ mặt bất mãn
của Tô Y Lâm, không khỏi tóm tắt sơ qua, “Anh ấy nói anh ấy và Liễu Tư
Ngôn chia tay rồi, ý đó hẳn là muốn bắt đầu lại, nhưng dựa vào cái gì mà anh ấy muốn bắt đầu lại thì tớ phải phối hợp chứ, hiện giờ chính là như vậy.”
Thẩm Đại Ngưng xoa xoa tay mình, thật sự rất đau đấy có được không.
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Tô Y Lâm rất muốn biết suy nghĩ của cô.
Thẩm Đại Ngưng nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Nói thật nhé, hình như tớ cũng
không ghét anh ấy. Chính xác một chút mà nói, dễ chấp nhận hơn trong
tưởng tượng của tớ.”
“Vậy cậu còn dằn vặt vớ vẩn làm gì. Hợp lại cũng tốt, đối với Mưa Nhỏ cũng tốt.”
Thẩm Đại Ngưng đỡ trán, cô không nghe được quan điểm thế này, dùng con cái
để nói chuyện, tuy rằng không thể phủ nhận quan điểm của người khác cũng có tính chính xác.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.”
Tô Y Lâm thở dài, “Cậu làm sao thì làm!”
Hai người tới điểm đến, chỗ này giống như là núi, đường núi khúc khuỷu,
cũng có đường cái quanh núi, có xe du lịch chuyên đưa du khách lên đỉnh
núi. Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm tính toán, đầu tiên là đi bộ lên, sau đó thì ngồi xe xuống. Kết quả hai người đi một giờ, phát hiện ngay cả sườn núi cũng chưa đến, đỉnh núi chẳng thấy đâu, vì thế quyết định dứt khoát chuyển sang ngồi xe tới đỉnh núi.
Sau khi xuống xe, hai người đói đến da bụng dính chặt vào lưng, tìm được một quán mì nhỏ, hai người liền gọi mì luôn.
“Đúng là tự mình chịu tội trong truyền thuyết mà.” Thẩm Đại Ngưng dùng tay làm quạt phẩy phẩy tạo gió.
Tô Y Lâm nhìn Thẩm Đại Ngưng ở đối diện có dáng vẻ hơi chật vật, không nhịn được nở nụ cười.
Mì ở đây vừa khó ăn vừa đắt, nhưng không có cách nào cả, lấp đầy bụng
trước rồi nói sau. Ăn mì xong, cả đường đi hai người đều phỉ nhổ mì đó
sao lại đắt như vậy chứ, sao khó ăn như vậy chứ, phỉ nhổ đến cuối cùng,
lại đảo ngược lại, người ta mở quán ăn ở trên đỉnh núi thế này cũng
không dễ dàng gì, gia vị và nguyên liệu đều mang từ rất xa tới, đắt một
chút hình như cũng có thể hiểu được.
Nơi này nổi tiếng nhất đương nhiên là Đại Phật đó, thật sự rất lớn, có thứ cảm giác tráng lệ.
Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm đi về phía Đại Phật đó, Đại Phật này cao khoảng
tòa nhà sáu bảy tầng, sau khi hai người trèo lên, thấy có người đi vào
từ lỗ tai Phật, hai người cũng đi vào theo. Lỗ tai là một con đường,
trong bụng Phật có rất nhiều con đường nhỏ, đều là dùng đá để đắp thành
cầu thang, bước từng bậc xuống, con đường nhỏ hơi hẹp, hai bên đều là
mặt tường, rất có cảm giác khi nhân vật chính đi tìm bảo vật trong phim
cổ trang. Trên mặt tường chốc chốc lại châm mấy ngọn đuốc đặc thù lên,
cũng có phong vị thời cổ.
Thẩm Đại
Ngưng và Tô Y Lâm nắm tay đi xuống phía dưới, đường ở trong rất nhiều,
nhưng lối ra chỉ có một, đó chính là chỗ rốn Phật. Tiếp tục đi xuống, sẽ phát hiện mặt tường có vài bản vẽ, giống như chiêu thức võ công vậy.
Mỗi con đường nhỏ đều thông đến một căn phòng được khoét mà thành, trong
phòng có người giả mặc các loại trang phục cổ đại và binh khí, du khách
có thể thuê những trang phục và vũ khí này theo nhu cầu của bản thân,
còn có thể mặc loại trang phục này vào cùng người ta “quyết đấu” nữa.
Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng tìm vị trí đứng tốt, có suy nghĩ muốn xem náo
nhiệt, hai người nhìn trận “quyết đấu”, binh khí đó thật sự không gây
sát thương, nhưng khi binh khí va chạm vào nhau, có thể phát ra tiếng
rất lớn, rất kích thích hứng thú xem. Mọi người đứng ngoài quan sát vỗ
tay tán thưởng, người đánh nhau cũng rất hăng hái.
Hai người xem thì thấy vừa lòng thỏa ý, sau đó mới tiếp tục đi xuống, trong căn phòng ở chỗ miệng Phật có bán rất nhiều đồ chơi nhỏ. Thẩm Đại Ngưng và Tô Y Lâm chọn vài thứ, những thứ này hơi đắt, nhưng rất đặc biệt,
không phải loại thường thấy.
Đi ra khỏi Đại Phật, hai người trực tiếp ngồi bất động một chỗ, mệt muốn chết rồi.
Thẩm Đại Ngưng đeo chiếc vòng đậm phong cách dân tộc lên tay Tô Y Lâm, “Xem
này, tớ tinh mắt chưa, cậu đeo chiếc vòng này có thêm phần dễ thương của cô gái nhỏ nữa.”
“Gớm, tớ cũng đâu mặt dày giống cậu, lại còn cô gái nhỏ nữa chứ.”
Thẩm Đại Ngưng ưỡn mình ngẩng đầu, dáng vẻ tràn trề sức sống, “Chẳng lẽ tớ thế này đã tính là bà già rồi?”
Tô Y Lâm cười khanh khách, “Thiếu nữ, thiếu nữ, được chưa?”
Thẩm Đại Ngưng ôm Tô Y Lâm cùng nhau cười, “Chính hắn đó, chúng ta hàng năm
đều phải mười tám tuổi, mỗi ngày đều là mười tám tuổi.”
Tô Y Lâm nhìn chiếc vòng trên tay mình, lắc lắc vài cái, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.
Lúc xuống núi đương nhiên không thể tiếp tục đi bộ được, hai người hỏi rất
nhiều người, biết có thể ngồi cáp treo xuống núi, chỉ thiếu mỗi nước vui phát khóc.
Xếp hàng mua vé, sau đó ngồi vào trong thang máy.
Hai người ngối đối diện nhau, “Tô Y Lâm, cậu dám hét to không?”
“Vậy cậu dám không?”
“Có gì mà không dám, có ai biết là tớ đâu.”
“Vậy cậu hét đi!” Tô Y Lâm nhướng mày.
Thẩm Đại Ngưng đứng lên, mở cửa sổ của cáp treo ra, ho một tiếng, sau đó hai tay đặt bên miệng để làm loa, “A…” Sau khi hét lên tiếng thứ nhất,
tiếng thứ hai trở nên rất dễ dàng, cô tiếp tục hét, vừa cười vừa nhìn Tô Y Lâm, lập tức hét tiếp: “Tô Y Lâm, tớ yêu cậu…”
Tiếng hét phiêu bạt giữa rừng núi, vang vọng rất lâu.
Tô Y Lâm cũng đứng lên, mở một cửa sổ khác ra, cũng hét lên, “A…”
Những bất mãn và nỗi u sầu trong lòng cô, dường như quấn bện vào cùng tiếng
“a” không thể thốt ra, nhưng sau khi thật sự hét lên, thì ra thật sự
không khó, đồng thời toàn thân đều trở nên thư giãn.
Thẩm Đại Ngưng ở bên kia vẫn còn đang cười và hét – Tô Y Lâm, tớ yêu cậu.
Tô Y Lâm vừa buồn cười vừa tức giận, “Thẩm Đại Ngưng, nếu cậu là đàn ông, tớ gả cho cậu ngay lập tức.”
“Thật đáng tiếc, vì sao mẹ tớ không sinh tớ thành con trai chứ.” Thẩm Đại
Ngưng đi đến bên cạnh Tô Y Lâm, vươn một tay lên nắm cằm Tô Y Lâm, “Nếu
không thì vị mỹ nhân này, ta đã giành được trong tay rồi!”
Tô Y Lâm hoàn toàn không biết mình nên nói gì mới tốt.
Yêu nghiệt này, mau mau kéo ai tới thu phục cậu ấy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT