"Không phải, hắn nói dối, căn bản hắn không có vợ."
Ông Cao quăng một xấp tài liệu tới, chỉ tiếc mài sắt không thành thép quát lớn: "Người ta kết hôn đã được năm năm! Con cái cũng đã hai tuổi rồi!"
Cao Tuyết Vân nhìn đứa trẻ trong tấm hình, cô ta kinh hãi đến mức không nói nên lời nữa.
Một lát sau Cao Tuyết Vân mới có thể lẩm bẩm một tiếng: "Sao có thể..."
"Cha, cha nghe con nói. Con không biết, con thật sự không biết, là hắn lừa con, phải tìm hắn để hỏi rõ ràng!"
Ông Cao: "Không tìm được người."
"Sao không tìm được? Trước đó không phải hắn vẫn còn nhận phỏng vấn đấy thôi? Sao lại không tìm được?" Cao Tuyết Vân chất vấn.
Ông Cao: "Phỏng vấn xong gã đã bị một chiếc xe đưa đi rồi, sau đó không còn tìm thấy tung tích. Mà cho dù có tìm ra hắn thì như thế nào, đằng sau còn bao nhiêu chuyện như thế!!"
Ông Cao cũng sắp bị đứa con gái này làm cho tức chết rồi.
Giờ cũng không chỉ có một chuyện bị tuồn ra.
"Con còn từng làm cái gì nữa?" Ông Cao hỏi.
Cao Tuyết Vân lắc đầu: "Không có, cha, con không có mà. Cha, cha ép những chuyện này xuống đi! Nhất định cha sẽ có cách mà."
Nói đến việc này ông Cao lại càng tức giận hơn, ông đã sai người đi ép những tin này xuống ngay khi xuất hiện, thế nhưng chuyện vẫn cứ càng ngày thêm ì xèo.
Ông dùng tiền để làm nguội tin xuống thì cũng có người dùng tiền để đốt nó nóng lên.
Mà đối phương căn bản chẳng thèm để ý đến tốn kém tiền nong, nên không thể ép vụ này xuống được.
Ông Cao nghe Cao Tuyết Vân gào thét đến chói cả tai, nhức cả đầu, bèn sai người nhốt cô ta vào phòng, không được ông cho phép thì không được ra.
-
Giải trí Hoàng Phi.
Tạ Chu vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào tin tức mới nhất.
"Cao gia đã đắc tội với ai?" Anh hỏi.
Trợ lý nói: "Có lẽ là Cố Sơ Tranh, trước đó có người chụp được Cao Tuyết Vân bị người ta vứt bên ngoài khu trung tâm thương mại, tôi cũng tra được một số chuyện, đây là ảnh mà tôi cho người chụp được..."
Trợ lý đưa bức ảnh cho Tạ Chu xem.
"Đây là ảnh chụp về chuyện ngày đó." Trợ lý vuốt màn hình, bức ảnh chụp từ bên ngoài trung tâm thương mại, chụp ngoài cửa hiệu kia.
Cao Tuyết Vân bị Sơ Tranh đè xuống đánh, mà cô ta chẳng có sức nào chống cự hết.
"Tôi còn tra được tin tức tiêu cực liên quan tới Cố Sơ Tranh lúc trước đều là do Cao Tuyết Vân thao túng ở phía sau. Đây coi như là Cố Sơ Tranh ăn miếng trả miếng...". Cô gái này trả thù thật đúng là vừa tàn nhẫn vừa nhanh gọn.
"Tạ tổng, lai lịch của Cố Sơ Tranh này có vẻ không nhỏ đâu." Đến Cao gia cũng dám đắc tội, bọn họ còn chẳng thể tra được tin tức cụ thể.
Hơn nữa, mấy tin tức kia Sơ tranh có được cũng quá nhanh rồi.
Coi như cô ta điều tra ra Cao Tuyết Vân chơi sau lưng mình, thì cô ta cũng cần phải đi thăm dò chuyện về Cao Tuyết Vân đã chứ?
Thế nhưng mới chỉ có mấy ngày mà cô đã làm ra đủ chuyện khiến người người đều kinh ngạc.
Tạ Chu đóng màn hình lại: "Việc này thì cứ yên lặng xem biến thôi."
"Vậy còn về Cố Sơ Tranh?"
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng." Trợ lý chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đi được nửa đường lại quay về: "Tạ tổng, Mạn Mạn tiểu thư nói cô ấy muốn chuẩn bị đi casting thử vai nữ thứ 2 của bộ《Thủy Nguyệt kính hoa》, nên nhờ tôi nói với ngài một tiếng, có thể gần đây cô ấy sẽ không tới đây."
Tạ Chu cau mày: "Đưa kịch bản cho cô ta."
Trợ lý biết đây có ý rằng, nhân vật của Mạn Mạn thế là đã được quyết định rồi.
-
Ở một nơi khác, Sơ Tranh đang nằm ườn trên ghế Thái phi*, Vương Giả thì lải nhải líu lo không ngừng trong đầu.
(*Loại ghế bành trạm trổ a:3 Tranh gia nhà ta quyền lực ghê a ~~)
【 Chị gái nhỏ, chị xem đi, em nói không sai chứ, có tiền có thể sai thần khiến quỷ. Cho nên về sau chị cứ yên ổn mà phá của cho tốt đi, đừng nghĩ đến việc đi xử ai nữa nha. Bạo lực như vậy không phải là điều một cô gái nên có đâu.】
"Nếu ta có thể xử lý bọn chúng thì lấy đâu ra nhiều chuyện phiền phức bây giờ?" Sơ Tranh ra vẻ chẳng nghe lọt tai lấy một lời.
【... 】Mệt ký chủ quá đi, nó muốn logout, logout thôi.
Sơ Tranh lắc cái ghế, đã giải quyết Cao Tuyết Vân thì việc của Tô Tửu cũng đã xong rồi, không có Cao Tuyết Vân nên chắc anh ta cũng không chẳng thể hắc hóa được nữa chứ?
Sau đó chỉ còn lại thẻ người tốt...
Tinh --
[ Bùi Vũ: Cố tổng, Tô Tửu nhập viện rồi. ]
Sơ Tranh nhận được tin nhắn này, nhìn chằm chằm vào nó được ba mươi giây mới chậm rì rì đánh chữ trả lời.
[ Cố Sơ Tranh: Tiền thuốc thang báo cho tôi. ]
Bùi Vũ bên kia đoán chừng bị mấy chữ này doạ phải rồi, Tô Tửu có đãi ngộ tốt như vậy, chẳng lẽ không phải do vị Cố tổng với lai lịch thần bí này coi trọng anh ta?
Sao anh ta nằm viện mà trái lại cô không lo lắng chút nào?
[ Chị gái nhỏ à. ] Vương Giả thở dài, [ Giờ khắc này chị nên lập tức tới bệnh viện, tiến hành quan tâm chăm sóc tỉ mỉ các thứ, sao chị có thể làm ra cái loại việc cầm thú như thế này cơ chứ!! ]
Có muốn thẻ người tốt hay không!
Có muốn trở lại hay không!
Sơ Tranh: "..."
-
Lúc Tô Tửu đóng phim thì chân anh bị cái giá đè trúng, lúc này bị sưng đỏ một mảng, đã không thể đi nổi nữa rồi.
Tô Tửu ngồi ở trên giường xem kịch bản, nhưng đầu anh cũng không vô được chữ nào cả.
Gương mặt xinh đẹp này, lúc này bởi vì đau đớn, mà có vẻ hơi tái nhợt.
Cái bóng người nhỏ bé kia lại càng khiến người ta thương tiếc hơn nữa.
"Cố tổng, ngài đã tới?"
Tô Tửu nhìn về phía cửa, hình như có người đang đứng bên ngoài nên anh lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân của hai người từ bên ngoài truyền vào, Bùi Vũ nói: "Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một thời gian, về phía đoàn phim tôi đã xử lý xong rồi."
"Hình như cậu ấy đang ngủ, cần tôi gọi cậu ấy tỉnh lại không?"
Sơ Tranh tháo khẩu trang, vo tròn rồi nhét vào trong túi áo: "Không cần, anh đi bận việc của mình đi."
Bùi Vũ có vẻ đã hiểu: "Vậy tôi đi trước."
Sơ Tranh kéo cái ghế rồi ngồi xuống, cô đưa tay rút kịch bản trong tay Tô Tửu đi.
Cô vừa ngẩng đầu thì đã đối diện với đôi mắt ngấn nước của Tô Tửu.
Tô Tửu thuận theo nở nụ cười: "Tôi cho rằng cô sẽ không đến đây."
Anh tự mình nhìn Bùi Vũ nhắn tin này đến cho cô, nhìn thấy cô trả lời như vậy, Tô Tửu không muốn thừa nhận rằng chính anh đã rất thất vọng.
Anh muốn cô đến gặp anh.
Ban đầu thì Tô Tửu bị cái suy nghĩ này làm cho giật mình, tại sao anh lại có ý nghĩ như thế.
Nhưng anh không ngừng thuyết phục chính mình, nếu như cô thật sự có ý đồ khác với anh thì thiếu gì cơ hội, nhưng cô lại không có làm điều gì khác lạ với mình không phải hay sao?
Có thể cô không giống như những người khác thì sao?
Đây là lần đầu hai người họ gặp lại sau buổi quay gameshow.
Sơ Tranh đặt kịch bản xuống: "Đóng phim nhớ chú ý một chút."
"Cô quan tâm tôi sao?" Tô Tửu khẽ nghiêng đầu một cái, hàng mi anh nhẹ nhàng run, tạo nên một cái bóng nhỏ hình quạt ở dưới mí mắt.
Sơ Tranh đan chéo hai tay lại, đặt ở trên đùi: "Anh có chuyện, tôi sẽ rất phiền phức."
Thẻ người tốt không thể xảy ra chuyện gì.
Tô Tửu không hiểu câu nói kia cho lắm.
Anh có thể phận định rõ ý nghĩ của người khác đối với anh thông qua ánh mắt người đó nhìn mình, thế nhưng người này lại không được.
Ánh mắt cô quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức như mặt hồ đã đóng băng, không gợn sóng, ai cũng không thể trở thành tiêu điểm trong mắt cô... Ai cũng không thể.
Tô Tửu nhấp nhấp bờ môi dưới đã hơi khô khốc: "Tôi muốn uống nước."
Sơ Tranh đưa tay vớ lấy cái ly bên cạnh, bên trong không có nước nên cô đứng dậy đi ra ngoài để rót nước cho anh.
Tô Tửu uống một hớp, độ nóng của nước vừa phải.
Anh chợt nhớ tới đến, khi đang quay chương trình thì thực ra cô rất biết chăm sóc người khác, tuy rằng sắc mặt lạnh lẽo nhưng đều làm tốt từng chi tiết một.
Tô Tửu uống thêm mấy ngụm rồi đưa nước cho cô.
"Uống nữa?"
Tô Tửu: "..." Đặt xuống giùm a! Đây không phải lẽ thường tình hay sao?
Tô Tửu ngượng ngùng thu tay về, bản thân đành phải khó khăn đặt cái ly xuống cái bàn bên cạnh.
Tô Tửu thăm dò, lại nói ra mấy yêu cầu nữa. Anh thấy ánh mắt của cô nhìn anh có chút lạnh, nhưng sau đó cô lại xoay người đi làm ngay cho anh.
Anh càng xem càng không hiểu đến cùng cô có ý gì..
Hình như chính anh đối với cô còn có chút...
*
Tô Tửu: Hình như tôi bệnh rồi.
Tiểu thiên sứ: Để Tranh gia giúp anh trị bệnh nhế.
Tô Tửu: Không cần, chỉ cần các ngươi bỏ phiếu một cái là được rồi.
Tiểu thiên sứ:.........Tiểu tiên nữ, cô đã làm gì anh ấy rồi?
Tiểu tiên nữ: Tôi nói nếu anh ta không thể khiến các ngươi bỏ phiếu thì tôi sẽ không cho anh ta gặp Tranh gia.
Tiêu thiên sứ: Âm hiểm!
Tô Tửu: ( vẻ mặt đáng thương) bỏ phiếu không?
Tiểu thiên sứ:..........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT