CHƯƠNG 19

Khi Cố Tiểu Tịch tỉnh lại có chút mê man nhìn lên trần nhà, sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức. Y ngồi dậy trên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng, sau đó nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra trong phòng này chẳng có thứ gì y quen hết.

Y nhíu mày, sau đó mới nhớ ra, bản thân vì muốn làm thủ tục chuyển việc cho mẹ mà đến bệnh viện của Tư Đồ Thượng Lam. Nhưng tại đây lại phát hiện ra Giang Lai…

Cố Tiểu Tịch quay mạnh đầu lại, may mắn là không trật cổ, y nhìn thấy Tư Đồ Thượng Lam ngồi trên sofa cạnh đó, tay cầm ly rượu đang nhìn về phía mình. Nếu đoán không lầm, thì rượu trong ly đó chắc là rượu Sherry, nhìn vào màu sắc, màu vàng sậm hẳn là “Sweet-Ish”…

Chậc, bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy cái này. Cố Tiểu Tịch có chút bi ai nghĩ, từ khi bản thân theo nghiệp pha chế rượu tới giờ, luôn không tự chủ mà nhìn ly rượu của người ta, rồi bắt đầu suy đoán tính chất của rượu đó.

Đây không cần nghi ngờ gì chính là một gian phòng nghỉ, bố trí thoải mái và hoa lệ. Tuy trong phòng không ngột ngạt mấy, nhưng Cố Tiểu Tịch thực không nhìn thấy cái cửa sổ nào. Có lẽ là bị màn che mất, hoặc có lẽ… căn bản không có cửa sổ.

Y sờ soạng trên người một chút, di động đã bị tịch thu, đồng hồ cũng không biết đi về nơi nào.

“Tôi có thể hỏi bây giờ là mấy giờ không?” Cố Tiểu Tịch hỏi Tư Đồ Thượng Lam, người đang ngồi hết sức nhàn nhã ở sofa.

“Vừa mới qua giữa trưa thôi.” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng đáp lại.

Ngọn đèn trong phòng thật êm dịu, nhưng nhìn qua trông rất giống đang ban đêm, bởi ngoại trừ ngọn đèn này, thì không còn nguồn sáng nào khác.

“À…” Cố Tiểu Tịch gãi gãi mái tóc đen có chút rối nói, “Hình như tôi bị lạc đường ở bệnh viện…”

Tư Đồ Thượng Lam mỉm cười, nụ cười thật nhã nhặn ôn hòa: “Chúng ta không cần chơi trò ô chữ đâu, cậu có thể nói cho tôi biết là ai phái cậu đến đây được không?”

Cố Tiểu Tịch trầm mặc nhìn anh. Ngày hôm qua Tư Đồ Thượng Lam đã dùng hành động thực tế nói cho y biết, anh ta cũng không phải một bác sĩ bình thường. Mà người có thân phận càng phức tạp thì sẽ gặp phải càng nhiều người khó lường cũng như những nguy hiểm chẳng thể biết trước.

Cố Tiểu Tịch hồi trước đã từng nghĩ Tư Đồ Thượng Lam và mình không phải người cùng đẳng cấp, nhưng thật không ngờ bọn họ lại chênh lệch nhiều như vậy…

“…Tôi chỉ là một bartender bình thường thôi mà,” Cố Tiểu Tịch lộ ra vẻ mặt đơn thuần, cộng thêm vẻ nghi hoặc lẫn sợ hãi. Tuy bọn họ không phải người cùng một thế giới, nhưng bề ngoài bọn họ giống nhau, có sức hút và đều biết biểu diễn.

Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, rồi thêm một câu: “…Tôi chính là em họ của Thu Sinh.”

Tư Đồ Thượng Lam nghe thấy câu này, bỗng nhiên đặt thật mạnh ly rượu xuống bàn. Ít nhất trong nhận thức của Diệp Thu Sinh, y chưa từng thấy Tư Đồ Thượng Lam có động tác thô lỗ như vậy. Đối với một bartender mà nói, đặt ly như vậy cũng chẳng phải động tác tao nhã gì.

“Cậu hoàn toàn không biết Diệp Thu Sinh, từ trước tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc qua.” Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên đứng dậy đi tới.

Cố Tiểu Tịch muốn lui ra đằng sau, nhưng không kịp, cổ tay đã bị Tư Đồ Thượng Lam bắt lấy, không khỏi phát ra tiếng rên rất nhỏ. Lúc y ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt màu trà của Tư Đồ Thượng Lam, rất đẹp, tựa ngọc lưu ly trong suốt, trước kia y rất thích ánh mắt của Tư Đồ Thượng Lam. Nhưng bây giờ, đôi ngươi màu trà kia tựa như lưỡi dao rèn trong địa ngục, mũi dao sắc bén xẹt qua da y. Bên trong không có chút độ ấm nào.

“Tôi đã xem qua tư liệu của cậu, cậu và Diệp Thu Sinh hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghe Thu Sinh nhắc tới cậu!” Tư Đồ Thượng Lam nhìn y, giọng điệu thật bình thản.

Thật ra, Cố Tiểu Tịch đã từng ở cùng rất nhiều kẻ nguy hiểm. Y nghĩ Ngụy Tiếu Ngữ là một nhân vật nguy hiểm, Ngụy Tiếu Khiêm cũng vậy, nhưng nếu không đụng phải Ngụy Tiếu Ngữ làm ăn với bọn người Tư Đồ Thượng Lam, thì y căn bản sẽ không quy Tư Đồ Thượng Lam về loại người kia.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Thượng Lam tiếp tục hỏi.

“…Vậy anh làm cái gì mà lại sợ bị người ta biết thế?” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên cười lạnh, “anh đang buôn lậu, nhưng lại hợp tác cùng Ngụy gia…?”

Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên đè tay Cố Tiểu Tịch xuống giường.

Cổ tay bị lật, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh của xương cốt, mồ hôi toát ra, chỉ cần Tư Đồ Thượng Lam dùng thêm sức, cổ tay có thể bị bẻ gãy, đau đớn làm Cố Tiểu Tịch cắn môi.

“…Tôi vừa rồi nhìn thấy có một đứa nhỏ đi vào cửa sắt đó…” Cố Tiểu Tịch hỏi chuyện của Giang Lai, “tôi quen cậu ta… nên mới đi tới… tôi vốn là đến thăm bác…”

“Bác nào, cậu và Thu Sinh căn bản chẳng có quan hệ gì hết.” Khẩu khí của Tư Đồ Thượng Lam trở nên gắt gỏng, dường như cái tên Diệp Thu Sinh này là không ai có thể chạm đến. Anh vẫn cầm cổ tay của Cố Tiểu Tịch, lôi y từ trên giường đứng dậy, “cậu muốn biết sao? Có muốn theo tôi đi nhìn một cái không?”

“…Tôi phải biết.” Cố Tiểu Tịch cắn môi nói.

“Vậy thì đi xem đi… cậu phải chuẩn bị tâm lý đấy.” Tư Đồ Thượng Lam lạnh lùng nói.

Cố Tiểu Tịch không đáp lại, Tư Đồ Thượng Lam nói phải chuẩn bị tâm lý trước, y không biết là vì ý thức cái chết hay là vì chuyện sắp được thấy nữa.

Khả năng của Tư Đồ Thượng Lam tốt hơn so với Cố Tiểu Tịch tưởng tượng rất nhiều, lực tác dụng lên cổ tay thật hoàn hảo, cho dù là đi đường hay mở cửa, đều có thể phòng ngự được thế tiến công của đối phương.

Chi tiết này Cố Tiểu Tịch trước kia không hề phát hiện ra, hoặc là nói Diệp Thu Sinh vốn là chưa từng nghĩ đến phương diện đó.

Cố Tiểu Tịch bị Tư Đồ Thượng Lam kéo ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một dãy hành lang thật dài, cũng không có cửa sổ. Cố Tiểu Tịch thật không rõ trong này rốt cuộc là được dựng lên ở nơi nào.

Hành lang tuy không có cửa sổ, nhưng rất sáng, trên trần nhà treo đầy những ngọn đèn sáng ngời. Trừ đoạn đó ra, tuy không có đèn nữa, nhưng hai bên hành lang lại là những khung cửa sổ bằng kính thật lớn. Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa cũng sáng rõ y như ngọn đèn.

“Cậu muốn tìm đứa nhỏ này sao?” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng hỏi, kéo Cố Tiểu Tịch đứng trước một tấm kính.

Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn vào bên trong, tức thì, y gần như là quên đi tình cảnh nguy hiểm của hiện tại.

Căn phòng này có màu trắng đặc trưng của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng dường như là xuyên qua cửa kính lan ra cả hành lang. Phòng rất lớn, na ná một căn phòng quan sát. Vách tường trắng muốt, bên trong có vài cái giường bệnh chỉnh tề, Giang Lai đang nằm trên một trong số đó.

Trên tay cắm một cái ống dẫn, nối liền với bình nước biển. Y nhìn mái tóc đen mềm mại của cậu, làn da nhợt nhạt, cùng đôi mắt nhắm nghiền lại. Trên người được phủ một tấm chăn đơn màu trắng, giống như ngay cả một tia sức lực để nhúc nhích cũng không có.

Trong phòng không có y tá trông nom, ngoài ra còn có mấy người khác đang nằm trên giường bệnh, trẻ có, già cũng có.

Cố Tiểu Tịch ngơ ngác nhìn vào, thậm chí không có cách nào đem đôi mắt rời đi.

“Cậu có biết tôi làm gì không?” Tư Đồ Thượng Lam ôn hòa hỏi.

 “… Tôi đáng ra phải sớm nghĩ đến,” Ánh mắt của Cố Tiểu Tịch dõi theo Giang Lai nằm trên giường bệnh, “Ngụy Tiếu Ngữ đối với mấy vụ làm ăn nhỏ lẻ sẽ chẳng thèm để ý tới, là tôi quá ngây thơ rồi, còn tưởng là buôn lậu dược phẩm…”

Y chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “…Anh vậy mà lại có thể buôn lậu nội tạng người …”

Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc, anh nhìn chàng trai trước mắt, đôi mắt đen tuyền kia thật quen thuộc, trong nháy mắt còn có cảm giác như đôi mắt ấy trùng khớp với ảo ảnh của Diệp Thu Sinh. Đen tựa đôi mắt Diệp Thu Sinh, tĩnh lặng, hoang vắng. Xung quanh rõ ràng sáng rỡ như vậy, nhưng lại chẳng có tia sáng nào tiến vào đôi mắt của y, mà đôi mắt đó cũng chẳng chứa một tia sáng.

 “…Thu Sinh?” Tư Đồ Thượng Lam bất giác giơ một bàn tay khác lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ hàng mi y, đôi mắt xinh đẹp. Cố Tiểu Tịch thừa dịp Tư Đồ Thượng Lam còn đang mê man, giãy cổ tay ra, nhưng tay vừa dứt ra lại Tư Đồ Thượng Lam lập tức bắt lấy.

Tuy trước kia Cố Tiểu Tịch có luyện chút võ, nhưng chỉ để rèn luyện thân thể, cũng là kiểu có hứng thú như với súng ống mà thôi.

Tư Đồ Thượng Lam lùi về sau một chút, rời khỏi người Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch đang chuẩn bị phát lực lần thứ hai, lại phát hiện cánh tay bị bẻ ngoặt ra đằng sau, người phía sau áp sát lưng y, đẩy cả người y đến tấm kính trước mặt.

Lần này Cố Tiểu Tịch thực sự cuống lên. Nếu Tư Đồ Thượng Lam chỉ là một cậu ấm buôn lậu, cho dù đằng sau cái bệnh viện này có kẻ đứng sau lưng, thì Cố Tiểu Tịch cũng sẽ có cơ hội chạy trốn.

Nhưng bây giờ y không nghĩ vậy nữa. Trên tay Tư Đồ Thượng Lam không hề có dấu vết do lâu năm cầm súng, mà ngược lại rất mềm mại, sạch sẽ, tựa như chỉ biết cầm dao. Nhưng xem giờ, khả năng của Tư Đồ Thượng Lam không hề kém so với lính trong quân đội.

Phát hiện này làm Cố Tiểu Tịch thực uể oải, có lẽ Tư Đồ Thượng Lam không bằng với Ngụy Tiếu Khiêm tay sát thủ cấp thế giới, nhưng ít nhất hiện tại, Cố Tiểu Tịch chẳng thế nào trốn thoát được.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Giọng của Tư Đồ Thượng Lam thật dịu dàng, “Đầu tiên tôi nghĩ có thể cậu là người của Ngụy gia, nhưng bọn họ dường như chẳng có lý do gì để tiếp cận tôi, mà vậy cũng không phải tác phong của bọn họ… Chẳng lẽ cậu là người cảnh sát? Vài năm trước tuy tôi có gây ra một vụ ồn ào ở nước ngoài, nhưng tôi không tin FBI sẽ phái một thằng nhóc mười bảy tuổi đến, hơn nữa hồ sơ giả thân phận cũng chẳng có tí trình độ nào…”

“Mười tám tuổi, cám ơn,” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng chỉnh lại, hai má dán vào tấm kính lạnh dày băng, đôi mắt nhìn vào căn phòng quá mức sạch sẽ kia, cho dù Giang Lai ở bên trong đã mất đi ý thức, nhưng vẫn nhăn mày vì đau đớn như cũ.

“Ồ, thật có lỗi,” người đàn ông sau lưng không hề có hứng thú với vấn đề tuổi tác, “có lẽ tôi không nên phiền phức như thế, cậu xem đi… ý của tôi là, nếu có người cung cấp nội tạng miễn phí, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt…”

Cố Tiểu Tịch lúc này mới nghĩ, khi y còn là Diệp Thu Sinh, y thấy cuộc đời mình không tính là sung sướng, ngược lại không phải người bình thường cũng có thể gặp được. Ai ngờ sau khi sống lại, y lại gặp phải chuyện mà kiếp trước y đều chưa bao giờ tưởng tượng đến. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play