Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại đã buổi chiều hôm sau, nghĩ lại thời điểm bản thân khi đang tắm lại bị Ngụy Tiếu Ngữ đặt ở vách tường, rồi bắn ra trong tay hắn, liền thấy rất mất mặt.
“…cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy được không…” Ngụy Tiếu Ngữ tay cầm sandwich, có chút xấu hổ nói.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu không nhìn hắn, Ngụy Tiếu Ngữ cười hì hì phết mứt trái cây lên rồi đưa đến trước mặt Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch căm ghét liếc nhìn một cái.
Ngụy Tiếu Ngữ cười hì hì hỏi: “Hôm nay định làm gì, có muốn tôi cùng cậu đi thăm cô không?”
“Không cần.” Cố Tiểu Tịch mặt lạnh như băng đáp hắn, ăn xong điểm tâm liền ra khỏi phòng.
Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nhìn Cố Tiểu Tịch đi mất, thở dài một tiếng, có lẽ hôm nay nên tiếp tục xuống dưới làm… Cố Tiểu Tịch chỉ cảm thấy phía sau nổi lên một cơn gió lạnh, càng thêm buồn bực vì hôm qua bản thân nhất thời yếu đuối, để tên ác ma Ngụy Tiếu Ngữ cười nhạo mình.
Y vừa rời khỏi Dạ Ngữ, liền vẫy taxi đến bến xe.
Nếu… Tư Đồ Thượng Lam lui tới là có việc làm ăn với Ngụy Tiếu Ngữ, như vậy Tư Đồ Thượng Lam không cần nghi ngờ gì là loại người nguy hiểm. Nhân vật như vậy, cho dù trước đây thân thiết với Diệp Thu Sinh bao nhiêu. Nhưng nếu để mẹ không một chút ý thức nào nằm ở đó thật đúng là quá nguy hiểm. Cố Tiểu Tịch cũng chẳng cần phải đi tìm hiểu xem Tư Đồ Thượng Lam rốt cuộc có phải là một người thực sự nguy hiểm hay không, nhưng để an toàn thì Cố Tiểu Tịch vẫn quyết định chuyển mẹ sang bệnh viện khác.
Không phải Cố Tiểu Tịch không muốn tin tưởng Tư Đồ Thượng Lam, nhưng y vốn không muốn mạo hiểm mà thôi.
Lúc ngồi trên xe khách đường dài, Cố Tiểu Tịch oán trách Tư Đồ Thượng Lam một phen. Nếu hôm qua không bị Tư Đồ Thượng Lam kích thích một chút, thì y đã không mất mặt trước Ngụy Tiếu Ngữ như vậy. Nghĩ đến tình cảnh trong phòng tắm tối qua, mặt Cố Tiểu Tịch lại đỏ lên, y vội vàng đem mặt chuyển sang ngoài cửa xe, nhìn mặt đường xẹt qua vùn vụt.
Hai bên đường lớn đều là gò đất nhỏ nhấp nhô đặc trưng của miền Nam. Tuy giờ đang là tiết Đông, nhưng mặt trời vẫn sáng rực rỡ vô cùng. Bầu trời hình như trở nên rất thấp, màu trời cũng thành màu xanh dương trong suốt. Cố Tiểu Tịch chống đầu nhìn tia nắng mặt trời, tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút.
Bệnh viện nhà Tư Đồ là bệnh viện tư rất lớn, đồng thời viện phí cũng chém đẹp vô cùng. Diệp Thu Sinh trước kia còn có thể chống đỡ, nhưng đối với Cố Tiểu Tịch mà nói lại thật vất vả. Nếu nhà Tư Đồ và Ngụy Tiếu Ngữ có mối quan hệ làm ăn, chẳng lẽ là kiểu buôn lậu dược phẩm? Đối Cố Tiểu Tịch mà nói như thế cũng chẳng sao, chỉ có điều con người thật sự của Tư Đồ Thượng Lam là như thế nào…
Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ phải chuyển viện cho mẹ trước đã… Cố Tiểu Tịch vừa định leo vào thang máy lên lầu, bỗng nhiên ngừng lại.
Y ở bệnh viện gặp một người không ngờ tới. Người kia bị hai kẻ áo đen kèm đi, hướng con đường bên cạnh. Xấp xỉ tuổi y, cậu nhỏ ấm áp, giản đơn từng làm việc tại Dạ Ngữ— Giang Lai.
Cố Tiểu Tịch vốn có chút thương Giang Lai, người ngốc lại hi sinh rất nhiều cho người yêu, khiến người khác phải yêu thương. Thực ra từ hồi Giang Lai rời đi, Cố Tiểu Tịch cũng không muốn biết rốt cuộc Giang Lai đã đi chỗ nào. Dù sao cũng chỉ là một đồng nghiệp chung nơi công tác có mấy tháng, tình cảm rốt cuộc chỉ đến chừng đó. Cố Tiểu Tịch chỉ giúp cậu ta được ở lại chỗ làm thêm thời gian thôi. Còn một khi đã đi rồi, thì cũng chẳng tốn công tìm kiếm làm gì. Chỉ có điều lần này ngẫu nhiên lại thấy được cậu ta ở bệnh viện.
Cố Tiểu Tịch đi về hướng đó vài bước, song dừng lại. Dáng vẻ của Giang Lai lúc nãy cho thấy cậu ta không có bệnh, lại càng không giống là đi thăm bệnh. Điều khiến Cố Tiểu Tịch do dự chính là, hai người đàn ông đi cạnh Giang Lai.
Hai người đàn ông kia dáng đi thẳng tắp, thật lạnh lùng. Cố Tiểu Tịch tin họ đều xuất thân từ quân đội, hơn nữa khả năng không hề tệ. Cho nên Cố Tiểu Tịch ngừng lại.
Thời điểm y còn là Diệp Thu Sinh, vốn đã chẳng phải người hay tò mò, mà cũng chẳng phải người nhiệt tình trượng nghĩa gì hết, sống lại trở thành Cố Tiểu Tịch hẳn cũng thế thôi…
Nhưng là, Cố Tiểu Tịch hít một hơi, y không thể mặc kệ Giang Lai được.
Cố Tiểu Tịch tạm dừng ý định chuyển mẹ sang nơi khác, mà xoay người đi về hướng ba người kia vừa đi. Đoạn đường này người qua lại không ít, hướng đi bên này chính là phòng chẩn đoán hình ảnh, cho nên người tới người lui khá ồn ào.
Cố Tiểu Tịch thấy sau khi bọn họ xoay người rẽ vào một lối khác, thì người đi lại cũng thưa thớt dần. Cố Tiểu Tịch luôn duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ, hai người đàn ông kia nhìn qua là thấy không phải loại người dễ chọc vào, nếu đi gần quá sẽ khiến những kẻ đó sinh nghi.
Bệnh viện là nơi mà tỷ lệ tử vong rất cao, cũng là nơi dễ dàng xuất hiện bóng ma. Cố Tiểu Tịch có tâm trạng mâu thuẫn với nơi này, dù sao những người đã chết tại nơi này có khi cũng nhiều như ở các nghĩa địa.
Cố Tiểu Tịch càng đi càng thấy hối hận, nền nhà cùng vách tường lạnh băng, những ánh đèn huỳnh quang trắng xóa, cùng với dãy hành lang tưởng chừng như chưa bao giờ thấy cuối đường. Cả hành lang dài chỉ còn lại tiếng bước chân của ba người phía trước, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên nhẹ tênh.
So với dao thật súng thật, thì Cố Tiểu Tịch còn sợ hãi mấy cái truyền thuyết ma quỷ hơn nhiều. Y đã từng nghe nói, bệnh viện chính là nơi oán khí nặng nề nhất. Càng nghĩ càng thấy sợ, bên người y lúc này vốn chẳng có thứ gì để phòng thân. Biết thế thì đã xin Ngụy Tiếu Ngữ khẩu súng lục để phòng thân rồi. Dù sao hắn cũng buôn lậu súng ống, xin một khẩu súng chắc cũng chẳng sao.
Đang miên man suy nghĩ, Cố Tiểu Tịch thấy bọn họ rẽ sang đường khác, y đứng lại, bởi vì tiếng bước chân phía trước cũng đã dừng lại.
Xung quanh rất yên ắng, cứ như trên thế giới này vốn chẳng có tí âm thanh nào, còn bản thân như bị tách riêng ra, một cảm giác cô đơn đến đáng sợ khiến Cố Tiểu Tịch chẳng biết phải làm thế nào.
Đột nhiên y có chút nhớ đến Ngụy Tiếu Ngữ.
Sau đó, y nghe được tiếng động của dây xích sắt cùng thanh âm của cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra. Tiếng bước chân lại vang lên, Cố Tiểu Tịch đợi đến khi âm thanh xa một chút mới đi qua chỗ ngoặt, nhìn cánh cửa sắt to nặng trên vách tường bằng phẳng.
Trên mặt có ghi rõ, khu vực đặc trị, không phận sự cấm vào.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người đứng trước cửa sắt, y thật chẳng thấy được Giang Lai có liên quan gì tới nơi này. Y không xác định được bản thân có muốn vào hay không, tiếng bước chân của ba người nọ bởi cửa sắt ngăn cách mà trở nên mơ hồ không rõ. Y đi đến gần cái cửa sắt, đầu ngón tay vừa đụng lên cánh cửa, ngọn đèn trước mắt lập tức tắt phụt.
Cố Tiểu Tịch còn chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy một giọng nói hiền hòa quen thuộc: “Dạo này chúng ta toàn gặp nhau ở nơi không ngờ tới nhỉ.”
Cố Tiểu Tịch nhanh chóng quay đầu nhìn về một người, gương mặt nhã nhặn vô hại, đôi ngươi màu trà xinh đẹp như viên ngọc trong suốt, dịu dàng và bao dung… Y chỉ cảm thấy tê liệt một trận, còn chưa kịp thấy đau đớn thì tri giác nhanh chóng biến mất, sau đó thế giới của y chỉ còn lại bóng đêm.
*****
Tây Ban Nha là một đất nước tuyệt đẹp, phong cảnh ở Madrid thật mỹ lệ, ánh mặt trời xán lạn, số giờ nắng hàng năm đều là đứng đầu trong các thủ đô tại Châu Âu.
Lúc ở trên biển phơi nắng, Diệp Thu Sinh và Tư Đồ Thượng Lam nhặt dưới biển một cái chai cũ kĩ. Đó một cái chai cổ nhỏ được nút kín lại, mặc dù có nước biển cọ rửa, nhưng trên mặt lọ vẫn dính đầy cát và rong biển.
Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, Diệp Thu Sinh lại cười, đi đến đuôi tàu, lấy cái bàn chải nhỏ kì cọ nó. Tư Đồ Thượng Lam đợi một hồi lâu mới đi theo đến đuôi tàu. Anh nhìn Diệp Thu Sinh đi chân đất, ngồi xổm ở boong tàu, cầm bàn chải cẩn thận chà sạch chỗ cát cùng rong biển mắc vào cái chai. Anh khoanh tay đứng đó nói: “Cậu nghe câu chuyện thần đèn chưa?”
“Là truyện Nghìn lẻ một đêm hả? Cái chai đó sẽ ăn thịt người hả?” Diệp Thu Sinh vẫn chăm chú nhìn cái lọ như cũ.
“Đó không phải là cái chai, mà là một cái ấm, nó cũng không ăn thịt người, mà sẽ thực hiện điều ước của con người.” Tư Đồ Thượng Lam phản bác nói, “tôi thật nghi ngờ với thế giới quan của cậu đấy.”
Diệp Thu Sinh cười rộ lên: “chỉ trong chuyện cổ tích con nít mới có chuyện tốt như vậy, làm sao thần linh lại bị nhốt trong cái chai được?”
“Thế trong chai này có cái gì?” Tư Đồ Thượng Lam cúi người xuống nói, “có lẽ cũng là ma quỷ đấy, cậu biết không, có rất nhiều truyền thuyết về nguyền rủa dưới biển đấy.”
Diệp Thu Sinh rốt cục cũng rửa sạch cái chai, cầm trong tay quơ quơ lên: “cho dù là nguyền rủa, tôi cũng sẽ không ném xuống.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bên trong nó chính là ‘Mặt trời Tây Ban Nha’.” Diệp Thu Sinh cười lớn như một đứa trẻ.
Tư Đồ Thượng Lam nhìn cái chai, bên trong chỉ có nước, chứ chẳng có cả thần tiên lẫn ma quỷ.
Gió biển thổi bay tóc mai trên trán Diệp Thu Sinh, lưu lại nụ cười cuối cùng của y, rồi nứt vỡ dưới ánh mặt trời Tây Ban Nha.
Bất giác, Tư Đồ Thượng Lam vươn tay ra, xẹt ngang qua khóe môi mềm mại của Diệp Thu Sinh.
“Sao vậy?”
“…cậu chảy nước miếng.”
Hương vị rượu vang từ trước công nguyên, ăn cùng giăm bông béo mềm. Diệp Thu Sinh cứ như vậy khiến Tư Đồ Thượng Lam yêu thích rượu sherry.
Hoặc có lẽ… lúc Diệp Thu Sinh đưa ly rượu cho anh, đã nở một nụ cười thật đơn thuần. Mãi đến khi Diệp Thu Sinh chết đi, mỗi lần Tư Đồ Thượng Lam ngồi một mình nhấm nháp ly rượu Sherry theo phong cách độc đáo này, anh lại nhớ tới chuyến đi đến Tây Ban Nha lần đó.
Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người, nhìn về chàng trai đang nằm trên giường, Cố Tiểu Tịch, sau khi Diệp Thu Sinh chết đột nhiên lại lòi ra một đứa nhỏ. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT