Tôi bước vào cửa tiệm hoa trước, Lan Lan ra đón tôi rồi nói: “Chị, khỏi bệnh rồi sao! Hình như gầy đi không ít đó! Chị lại bồi dưỡng vài ngày thì không sao nữa, gần đây ở của tiệm đều là do Vương Lượng giúp đỡ, không có việc gì cả.”

Tôi ngồi xuống giả vờ nghiêm túc nói: “Có còn là cửa tiệm của tôi nữa không, không có sự đồng ý của tôi thì ở đâu ra người giúp đỡ? Các người đều nghe theo ai chứ?”

Lan Lan nhìn tôi rồi lại nhìn Vương Lượng, không biết giải thích làm sao.

Vương Lượng gãi đầu, lông mày chuyển động lên xuống nhiều lần, mới ấp úng nói: “Em…là tự nguyện đến giúp đỡ. Chị dâu muốn trách thì cứ trách em, ngàn vạn lần đừng có trách anh Tôn!” Nói xong lại vội che miệng lại.

Lan Lan ở bên cạnh nhịn không nổi cười thành tiếng.

Ngu ngốc! Thế nào lại cử đi một đứa trẻ non nớt như vậy đến giám sát tôi thế này!

Trong cửa tiệm vốn cũng không có việc gì, hiện tại ba người ngồi trong cửa tiệm nhỏ này, thật sự không có gì việc để làm.

Tôi nghĩ xem muốn biết Tôn Hạo Chí cho tôi phạm vi hoạt động được bao nhiêu, liền thử thăm dò nên hỏi Vương Lượng: “Sắp đến trưa rồi, tôi đi mua cơm cho mọi người, nghĩ muốn ăn cái gì để tôi mua.”

Vương Lượng lập tức khẩn trương đứng dậy: “Chị dâu, em đi với chị!”

Tôi nói: “Buổi trưa khách hàng rất đông, trong cửa tiệm chỉ có mình Lan Lan cực kỳ bận rộn.”

Vương Lượng nghi hoặc nhìn Lan Lan: “Buổi trưa đông người sao? Tôi tới đây được mấy ngày cũng không có phát hiện ra?”

Lan Lan xem biểu tình của tôi không dám nói lời nào, tôi khẳng định nói: “Đúng vậy! Buổi trưa đông người nhất! Cậu không phải đến đây giúp đỡ sao, lúc nhiều người cậu không ở trong cửa tiệm có thể được sao?”

Sau đó Vương Lượng có phần khó khăn một chút, cuối cùng nói: “Chị dâu này, chúng ta ở trong cửa tiệm đi, để Lan Lan đi mua cơm.”

Tôi cười khổ, xem ra mệnh lệnh của cậu ta nhận được là như vậy, không cho phép tôi một mình đi lại.

Nếu đã như vậy, trực tiếp đem tôi nhốt ở trong nhà luôn đi, cần gì phải giả khuôn giả mẫu để cho tôi đi ra ngoài mở cửa tiệm chứ?

Việc trong cửa tiệm đều bị Lan Lan và Vương Lượng cướp làm rồi, tôi càng cảm thấy trong không gian nhỏ hẹp này rất nhàm chám bực mình vô cùng.

Tôi đi tới cửa vài lần, Vương Lượng đều khẩn trương cuống cuồng theo sau, sợ tôi bước đi ra sẽ không trở lại nữa.

Tôi lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự xem tôi như tội phạm đây mà.

Tôi không phải cố ý khiến cậu ta khó xử, chỉ là nhịn không được muốn thách thức xem một chút.

Trước tiên tôi sai Lan Lan đi mua cơm, sau đó tự mình để ghế mây ở cửa ra vào rồi ngồi xuống để phơi nắng, Vương Lượng ở trước mặt tôi lượng qua vài vòng, âm thầm quan sát sắt mặt của tôi, tôi thản nhiên để cậu ta quan sát, dần dần cậu ta thả lỏng cảnh giác.

Vừa vặn lúc này, liên tục có mấy người khách đi vào, tôi không nhúc nhích, ném một ánh mắt để Vương Lượng đi tiếp đón.

Thừa dịp cậu ta đang hoa chân múa tay ứng phó với khách hàng, tôi nhấc chân lên đi, cả áo khoát cùng túi xách đều không mang theo.

Thật ra thì biết rất rõ đi như vậy cũng đi không được xa lắm, vả lại tôi cũng không nghĩ ra muốn đi nơi nào, nhưng chỉ là nhịn không nỗi muốn trốn đi, dù là đang ở một vùng phụ cận nào đấy đi dạo cũng tốt.

Cửa tiệm của tôi đây xem như ở giữa thành phố ồn ào, được ngăn cách hai tòa nhà là tòa thị chính, lại đi qua sở công an to lớn, tòa bưu chính lớn, tiếp chuyển một giao lộ, chính là nội thành phồn hoa nhất - khu phố buôn bán.

Hai bên đường lớn là những cây Bạch Dương cao to, mỗi trận gió thổi qua, đều có lá rụng phấp phới, chỉ mặc một chiếc áo mỏng tôi cảm thấy có chút lạnh, hơn nữa kỹ năng đi dạo trên đường phố trống trơn, vẫn có chút không được tự nhiên.

Đột nhiên nghe thấy ở phía sau có âm thanh bánh xe khe khẽ ma sát dưới mặt đất, tôi quay đầu lại nhìn, một chiếc xe hơi màu đen đang lẳng lặng đi theo sau tôi.

Tôi sợ hết hồn, thật sự theo dõi tôi đến mức độ này rồi sao?

Ngẩng đầu lần nữa nhìn chỗ người lái xe ngồi, càng làm cho tôi kinh hãi trợn to hai mắt…

Dĩ nhiên là Diệp Phi!

Anh ta cười với tôi, lái xe lại gần hơn.

Tôi đứng yên nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta hạ thấp cửa xe xuống, nói với tôi: “Lên xe đi!”

Tôi lắc đầu, lại hỏi anh ta: “Tại sao anh lại ở đây?”

Diệp Phi nhướng mi nói: “Anh đi với em đã nửa ngày rồi, em muốn đi đâu, muốn đi như vậy đến khi nào, anh đưa em đi!”

Tôi lại lần nữa lắc đầu: “Em không đi đâu cả, chỉ là tùy ý muốn đi dạo thôi.”

Anh ta nhìn quần áo trên người tôi nói: “Tùy tiện đi dạo cũng không thể mặc ít như vậy, lên xe đi, anh đưa em đi hóng gió, lát nữa sẽ lại đưa em về.”

Tôi vẫn còn muốn từ chối, mắt chợt thấy Vương Lượng xuất hiện ở ngã tư đường, cậu ta hấp tấp lỡ đụng ngã một bà cụ, bây giờ đang luôn miệng xin lỗi.

Trong lòng tôi hoảng hốt, mở cửa xe chui vào.

“Đi mau!” Tôi cúi người che mặt lại nói với Diệp Phi.

Khóe miệng Diệp Phi cong lên, trên tay nhanh nhẹn đổi hướng tăng tốc, chỉ chớp mắt, đã phóng đi rất xa.

Tôi quay đầu lại nhìn, bóng dáng của Vương Lượng đã còn nhìn thấy rõ nữa, lúc này mới thở ra một hơi.

Diệp Phi quay đầu nhìn tôi cười gượng, cũng không hỏi tôi đang trốn ai.

Cũng không đến mức cười thành như vậy chứ……

Tôi nổi giận, dáng vẻ chật vật của tôi bây giờ lại bị anh ta nhìn thấy, trước đây tôi hy vọng anh ta cảm thấy tôi sống thật tốt thật hạnh phúc, hiện tại tính là cái gì, bị thủ hạ của Tôn Hạo Chí truy đuổi đầy đường?

Ôi!

Tôi không tự chủ thở dài, Diệp Phi càng thêm cười đến ngất ngưỡng, đạp lên chân ga vào đường cao tốc.

Tôi vội hỏi anh ta: “Đi đâu vậy?”

Diệp Phi nói: “Bắt cóc em.”

Trong lòng tôi hồi hộp một chút, như vậy được sao?!

Tôi len lén nhìn vẻ mặt anh ta, dáng vẻ bình tĩnh mỉm cười của anh ta, hẳn là đang nói đùa đây, tôi cũng quá dễ dàng tin là thật rồi.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, bình thường tôi rất ít khi lái xe nhanh, nhưng là trên con đường này không có bao nhiêu chiếc xe, cũng chỉ có mấy vòng dây xanh ở mấy chỗ xa xa. Ở kiểu đường này, mặc dù đồng hồ đo hiển thị tốc độ xe đã rất nhanh, nhưng thực tế ngược lại không cảm thấy nguy hiểm.

Chẳng qua là, có lẽ chỉ bởi vì Diệp Phi đang lái xe, tôi mới có cảm giác an toàn như vậy, thậm chí, tôi bắt đầu cảm thấy thích thú, cuối cùng cũng thoát rồi, thoát khỏi rồi…

Mặc dù cảm giác này là giả tạo, nhưng lại làm người ta mê muội.

Mãi cho đến khi địa danh của tên thành phố lân cận xuất hiện trên cột mốc đường, tôi mới từ trong sự hưng phấn ngắn ngủi tỉnh táo lại: “Diệp Phi, thật sự quá xa rồi, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi!”

Diệp Phi nhìn tôi, biết tôi đang nghiêm túc, anh ta dừng lại ở một trạm xăng để đổ xăng, lại xuất phát trở lại đường lúc nãy đến , đúng là đường trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play