Đôi mày rậm của anh ta nhíu chặt lại: “Vì sao? Em có biết hôm nay vì tìm em, chúng tôi đã lật tung toàn bộ nội thành rồi không!”
Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh ta, có cần phải khoa trương như vậy không?
Tôn Hạo Chí làm như không nhìn thấy ánh mắt của tôi, cứ vậy ném qua một câu nói: “Sau này em ra ngoài phải có người đi theo, hai anh em Hải Ba, Hải Đào sẽ thay phiên nhau.”
Cơn giận của tôi vọt lên từng chút một: “Có ý gì? Giám sát tôi sao? Bây giờ tôi tự do một mình đi ra ngoài cũng không được sao?”
Tôn Hạo Chí rít một hơi thuốc lá, khóe miệng hơi hạ xuống thở ra, cũng không giải thích.
Tôi nổi nóng: “Anh nói chuyện đi chứ! Có ý gì?
Anh ta ra sức rít mấy hơi thuốc lá, dụi tắt phần lớn đẩu mẩu thuốc lá còn
sót lại, đứng lên nói: “Đây là sắp xếp bắt đắt dĩ. Em đi ngủ sớm đi!”
Anh ta cứ như vậy xoay người rời đi.
Tôi bị thái độ của anh ta chọc tức, đi theo sau anh ta vào phòng sách.
“Tôn Hạo Chí! Anh đừng nghĩ rằng anh có thể kiểm soát tất cả chuyện của tôi, anh để bọn họ đi theo tôi, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
Tôi
đã bắt đầu phát điên lên, không biết tại sao hôm nay tôi dường như vô
cùng căm ghét hành động lộng quyền độc đoán của Tôn Hạo Chí, không thể
kiềm chế được mà muốn nổi giận.
Tôn Hạo Chí không muốn dây dưa với tôi, không kiên nhẫn nói: “Em hiểu một chút lý lẽ được không?”
“Tôi không hiểu lý lẽ? Tôi chính là quá hiểu lý lẽ, mới có thể luôn bị anh
điều khiển! Tôi nói cho anh biết thế nào là không hiểu lý lẽ, giống như
anh vậy không tôn trọng nhân quyền của tôi, hạn chế tự do của tôi mới là không hiểu lý lẽ!” Tôi liên tục quở trách anh ta.
Cuối cùng Tôn
Hạo Chí cũng phản bác lại, chỉ nói một câu: “Giang Tiểu Tây, trước đây
cũng không phải là chưa từng để cho Hải Ba đưa đón em, tại sao hôm nay
hết lần này tới lần khác, em phản đối như vậy?”
Anh ta lại nói
trúng trọng điểm, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, phản ứng hôm nay của tôi kịch
liệt như vậy, rõ ràng là bởi vì tôi gặp lại Diệp Phi. Trong lòng mất
thăng bằng, vừa nghĩ tới tôi từ bỏ hạnh phúc, thì bây giờ càng cảm thấy
cuộc sống khó có thể chịu được đau khổ.
Mặt khác, sâu trong nội
tâm tôi, tôi lại rất mâu thuẫn cảm thấy áy náy tự trách. Tôi sợ anh ta
đã phát hiện ra chuyện tôi và Diệp Phi gặp mặt, theo bản năng lớn tiếng
dọa người, muốn phá tan cái vô lý của anh.
Nhưng mà Tôn Hạo Chí
cũng không tiếp tục đả kích sơ hở của tôi nữa, không muốn cãi nhau nên
xua tay, nói với tôi: “Đừng nói nữa, sáng sớm mai Hải Ba đến đón em cùng Điểm Điểm.”
“Em không lo lắng bản thân, nhưng anh phải lo lắng cho con an toàn!"
Anh ta từ bên cạnh tôi lách người đi qua, ra khỏi phòng sách.
Sau đó cửa phòng tắm “Rầm” một tiếng đóng lại.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương một lát, thật ra thì tôi còn có thể tiếp tục
cãi nhau với anh ta, tại sao tình cảnh của tôi và Điểm Điểm lại đột
nhiên trở nên không an toàn.
Nhưng tôi buông tha rồi, lại tiếp tục ầm ĩ thì hoàn toàn là do tôi cố tình gây sự.
Sáng ngày thứ hai, quả nhiên Hải Ba lái chiếc xe A6 của anh ta đang đợi ở
cổng ra vào, Điểm Điểm vẫy tay nói chào tạm biệt với Tôn Hạo Chí, nắm
lấy tay tôi đi ra.
Hải Ba vẫn còn nhớ phép tắc cũ của tôi, lái
rất chậm dọc theo đường đi, ở đoạn đường đang không có người giám sát,
cũng không có vượt tốc độ.
Điểm Điểm theo tôi im lặng ngồi ở phía sau với tôi, Hải Ba hỏi bé con: “Hôm nay Điểm Điểm chưa tỉnh ngủ à, đều không có tinh thần gì cả mà!”
Điểm Điểm lắc lắc cái đầu nói: “Không phải vậy đâu, con là đang hoài niệm khoảng thời gian ba mẹ cùng đưa con đến trường!”
Tôi có chút khó chịu, đây chẳng qua là bình yên như phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành như vậy.
Hải Ba lại khôn khéo nói: “Cô nhóc này, có cái hoài niệm này sao? Gần đây
ba của con là quá bận thôi, đợi ba của con không bận nữa, không phải lại có thể đưa con đi rồi sao!”
Điểm Điểm khe khẽ thở dài một hơi nói: “Dạ, hy vọng sẽ như vậy!”
Khỏi phải nói giọng điệu kia có nhiều hờn tủi, tôi vừa giận vừa buồn cười,
béo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con mà nói: “Con lại học được ở đâu vậy?”
Ở cửa trường học để Điểm Điểm đi xuống, Hải Ba quay đầu lại hỏi tôi: “Chị dâu, hôm nay vẫn đi cửa hàng hoa sao?”
Tôi phải đến cửa hàng hoa rồi.
Thời gian dài như vậy không đến, còn không bằng trực tiếp đóng cửa luôn.
Tôi bỗng cảm thấy logic của Tôn Hạo Chí rất kỳ quái, anh ta để Hải Ba đưa
đón tôi và Điểm Điểm, vì an toàn cũng được, vì giám thị cũng được, nhưng mà, thời gian ban ngày tôi đây ở cửa hàng hoa, cũng không thể luôn để
Hải Ba theo mãi chứ?
Đến tận lúc xe chạy tới cửa hàng hoa, tôi
mới hiểu được sắp đặt của Tôn Hạo Chí, không khỏi có chút cười nhạo bản
thân quá ngây thơ.
Một người trẻ tuổi đang giúp Lan Lan mang chậu hoa ra bên ngoài, tôi liếc mắt nhìn một cái cảm thấy hơi quen mặt.
Hải Ba ấn còi xuống một cái, người trẻ tuổi kia vội chạy tới chào hỏi: “Chị dâu, anh Hải Ba!”
Tôi đây mới kịp phản ứng lại, đây không phải là người gọi là Vương Lượng đã gặp qua ngày hôm qua sao!
Hóa ra là bị sắp xếp đến đây.
Vương Lượng giúp tôi mở cửa xe, tôi nói cám ơn với Hải Ba rồi xuống xe.
Hải Ba ở trong xe dặn dò Vương Lượng: “Cậu tự mình thông minh một chút đó!”
Vương Lương liên tục gật đầu đáp trả: “Dạ, em nhất định sẽ cẩn thận mọi việc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT