Chương 97 : Đi bệnh viện (1)
Một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng, Đường Miểu trong lòng không biết là tư vị gì, cũng vì cha mà thấy không đáng. Cha bình thường đều không bạc đãi cấp dưới, sao đúng lúc này lại không có ai đứng ra nhận việc? Đương nhiên, kế hoạch của cha có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì cũng không phải không thể thực hiện. Huống chi cứ ở nội thành mãi cũng không phải kế lâu dài, đột phá ra khỏi thành phố là điều tất nhiên. Cậu đang tính mở miệng, Đường Tư Hoàng không biết là vô tình hay cố ý, tay trái vậy mà lại tự nhiên đặt lên đùi cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn qua, thấy Đường Tư Hoàng bộ dáng lạnh nhạt, dường như không hề bực bội, cũng dứt khoát ngậm miệng không nói gì, nhìn chằm chằm vào bản đồ, suy nghĩ về phương án khả thi. Đường Võ nhìn về phía Đường Tư Hoàng, nói : “Tiên sinh, để tôi cùng Đường Thất hai người đi đi.” “Phải,..” Đường Thất vứt điếu thuốc trong tay xuống, thoải mái nói, “Tiên sinh, trong mọi người, thân thủ của tôi và Đường Võ tốt nhất. Để chúng tôi đi đi.” Đường Tư Hoàng từ chối cho ý kiến, đợi thêm một lúc, mới lạnh nhạt nói : “Ta quyết định tự mình đi.” Đường Miểu cả kinh, lập tức lên tiếng : “Cha, con đi với cha.” “Con nít lăn qua một bên.” Đường Hâm đứng dậy, khinh thường quét mắt qua Đường Miểu một vòng từ trên xuống dưới, “Có anh ở đây còn chưa tới phiên em đâu. Papa, con đi với người.” “Không được!” Đường Xuân lập tức phản đối, “Tiên sinh, ngài không thể mạo hiểm được, ngài là ông chủ của chúng tôi, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì, thì hai vị thiếu gia thế nào đây? Chúng tôi phải làm gì đây?” Đường Tư Hoàng phất tay nói : “Không cần nói nữa, ta đã quyết định, ta tự mình đi, Đường Miểu đi cùng ta.” Mấy người Đường Xuân sửng sốt. Cho dù tiên sinh quyết định tự mình đi, cũng không cần dẫn theo tiểu thiếu gia a. Ai chẳng biết tính tình tiểu thiếu gia? Tuy nói gần đây tiểu thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, nhưng ai cũng không thể bảo đảm thời điểm bị đàn tang thi vây quanh cậu sẽ không sợ, đến lúc đó không chỉ hại chính mình, còn sẽ liên lụy đến cả tiên sinh. “Papa?” Đường Hâm cũng trưng ra vẻ mặt không đồng ý, hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tâm tư papa. Hình như từ sau khi em trai xuất viện, phương thức ở chung của em ấy và papa trở nên có hơi cổ quái, nhưng cho dù hắn có nghĩ nát cả óc cũng nghĩ không thông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đường Tư Hoàng nhìn hắn một cái, Đường Hâm chậm rãi ngồi lại xuống ghế, nhìn lướt qua Đường Miểu, không nói gì nữa. “Tiên sinh, không bằng tôi đi cùng ngài?” Đường Xuân nhìn tiểu thiếu gia trầm mặc lại cười cười, thương lượng. Đường Tư Hoàng lạnh nhạt không nói. Đường Xuân trong lòng biết mình đã không thể nào thay đổi quyết định của y được nữa, lo lắng nhìn qua tiểu thiếu gia. Đương sự Đường Miểu lại không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng, lần lượt kiểm tra trang bị trên người mình, buộc chặt lại dây giày lần nữa, bảo đảm nó không bị tuột ra. Cậu không biết cha dẫn mình theo là nghĩ tới việc dùng không gian hay là có ý định khác, nhưng cậu lựa chọn tin tưởng y. Kiếp này, đến lượt cậu bảo hộ cha. Bất quá, cậu đã nhích tới nhích lui như vậy, cha lại vẫn đặt tay trên đùi cậu, làm cậu thấy không được tự nhiên lắm nha. Đường Tư Hoàng phân phó : “Đường Văn, Đường Võ, các cậu mang những người khác đi thu thập vật tư, càng nhiều càng tốt. Đường Hâm, con phụ trách bảo hộ vợ chồng Tiền tiên sinh và Tần tiên sinh. Bốn người không cần xuống xe. Đối diện nhà ga là một quảng trường lớn, 4 giờ chúng ta sẽ tập hợp ở đó.” “Lương thực của chúng tôi đủ…” Một người phụ nữ sợ hãi nói. Đường Tư Hoàng vô tình nói : “Có muốn thu thập hay không tùy các người, nhưng có một chuyện ta phải nói rõ, muốn dùng túi máu, thì phải đưa đủ vật tư để đổi.” “Cái gì?” Thần sắc mấy người sống sót đều biến đổi, ánh mắt tràn ngập địch ý.