Chương 90 : Lại một người lái xe lửa
Đường Hâm đứng sau ghế sofa, cũng đưa kính phòng hộ của mình tới trước mặt Đường Miểu, liền bị cậu không khách khí vỗ bốp một cái lên tay hắn. Trọng cha khinh anh! Đường Hâm nhìn mu bàn tay đỏ lên của mình, ngầm liếc cậu một cái. (Carly : bậy, này là trọng sắc khinh huynh đệ =]]]]]) Đường Tư Hoàng hỏi : “Có thể xem qua thẻ công tác của anh không?” Đường Miểu thầm nghĩ : cha thật cẩn thận. “Đương nhiên có thể, để tôi đi lấy.” Tần Cường chạy về phòng, chỉ chốc lát đã cầm thẻ công tác quay lại, đưa cho Đường Tư Hoàng. Đường Miểu nhìn lại gần. Đường Tư Hoàng kiểm tra xong, mới chính thức tin Tần Cường thật là một người lái xe lửa, trả thẻ công tác lại cho hắn, hỏi tiếp : “Anh chạy đoàn tàu nào?” Tần Cường đáp : “K668, đi từ thành phố G đến thành phố N.” Đường Tư Hoàng vẫn còn vấn đề : “Quen lộ tuyến từ G thị đến B thị không?” Nam nhân tựa hồ có chút kinh ngạc, thoáng dừng một chút rồi dùng sức gật đầu : “Quen, trước kia từng cùng đồng nghiệp đi qua B thị.” Đường Võ cười cười, chậm rì rì tháo ống giảm thanh trên súng xuống rồi lại gắn vào : “Ừm, tin rằng Tần tiên sinh sẽ không lừa chúng tôi.” Đường Miểu cười khan một tiếng. Nói thật, Vũ thúc vô luận là tướng mạo hay ánh mắt đều tương đối sắc bén, hoàn toàn biến thành bộ dáng “tay chân xã hội đen”. Trái với cha cậu a, cho dù nhìn thế nào cũng thấy giống người tốt đường đường chính chính. =v=||| Đồng tử gã béo co rút, trời nóng như vậy mà vẫn nhịn không được rùng mình một cái, thầm nghĩ, rõ ràng là uy hiếp, nhóm người này quả nhiên không dễ chọc. Tần Cường cười cười làm lành : “Sao có thể? Các anh là ân nhân cứu mạng của tôi a.” Đường Tư Hoàng cong môi cười : “Rất tốt. Chào mừng anh gia nhập chúng tôi, Tần tiên sinh. Nhân tiện xin hãy lấy toàn bộ bản đồ lộ tuyến và bản biểu đoàn tàu ra. Tần tiên sinh nếu là người lái xe lửa, tin rằng trong nhà có rất nhiều bản đồ lộ tuyến.” “Tôi đi lấy.” Tần Cường theo lời làm theo, trong chốc lát liền cầm một xấp giấy dày đi ra. Đường Tư Hoàng hơi hất cằm với Đường Văn, Đường Văn vươn tay, ôn hòa cười nói : “Tần tiên sinh, để tôi giữ thay anh.” “Được.” Tần Cường cười khổ đưa qua. Đường Văn nhìn tổng quát một lúc, khẽ gật đầu với với Đường Tư Hoàng, bỏ toàn bộ vào balô. Đường Miểu quả thực bội phục Đường Tư Hoàng sát đất. Quy tắc khi tận thế, luôn phải phòng bị nhân tâm. Tần Cường vài ngày trước đã thu thập hành lý ổn thỏa, chỉ là không có cơ hội ly khai thôi, lúc này chỉ cần đeo balô, cầm vũ khí là có thể đi rồi. Sau khi ra khỏi cửa, Đường Miểu sững sờ. Cửa ra vào vậy mà tụ tập một đám người, khoảng chừng hơn 20, trên lưng đều vác bao lớn, cầm trong tay đủ loại vũ khí, nam có nữ có, trẻ có già có. Tất cả hầu hết ai cũng xanh xao vàng vọt, tinh thần uể oải, mấy ngày nay chắc hẳn sống không tốt. Đường Miểu nhìn qua Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng làm như không thấy bọn họ, nói với Đường Võ : “Bảo trì đội hình vốn có, xuống lầu.” “Vâng.” Đường Miểu đang tính ra sau lưng Đường Tư Hoàng, lại bị Đường Tư Hoàng một tay kéo ra trước. “Không phải cha nói bảo trì đội hình vốn có sao?” Đường Miểu buồn bực. Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái rồi không để ý nữa. Lúc này, một nam nhân trẻ tuổi chừng hơn 30 nhiệt tình kêu lên : “Tần đại ca?” Tần Cường dừng một chút, nhìn về phía kia. Người nam nhân kia lách nhanh ra khỏi đám người bước về phía trước, một tay nắm chặt lấy tay Tần Cường, hỏi : “Tần đại ca, những người này là bạn anh sao? Là đặc biệt tới cứu anh? Tôi cũng đi cùng anh.” Tần Cường cười có chút miễn cưỡng : “…Cái này, tôi không làm chủ được.” Nụ cười trên mặt nam nhân nọ cứng đờ, vội nói : “Tần đại ca, anh thật không phúc hậu, chúng ta cũng là đồng nghiệp bao nhiêu năm rồi a.” Sắc mặt Tần Cường trầm xuống thêm vài phần, ẩn ẩn có chút không vui. Đường Miểu không rõ ràng lắm, Tần Cường tức giận dường như rất đột ngột. Chẳng lẽ Tần Cường và nam nhân này vốn không hợp? Nhưng biểu lộ nam nhân kia nhìn cũng không giống thế lắm. Đường Tư Hoàng dò xét quan sát người nọ vài lần, làm như lơ đãng hỏi : “Hai người là đồng nghiệp, vậy cậu cũng là người lái xe lửa?” “Đúng vậy.” Nam nhân vội đáp lời. Đường Tư Hoàng cười bí hiểm, đeo kính phòng hộ và khẩu trang ổn thỏa, nói : “Vậy thì đuổi kịp a.”