Chương 88 : Người lái xe lửa (2)

Đừng xem nhẹ Charles và Hắc Uy, hai đứa nó rất thông minh, không hề chịu thua kém, thường bổ tới đè tang thi xuống để người khác cho chúng một phát vào đầu. Trước mắt đã biết virus tang thi sẽ lây nhiễm qua đường máu, bị cắn, bị cào, thậm chí máu của tang thi nếu vào trong người cũng sẽ bị nhiễm. Tuy không biết virus có lây qua động vật hay không, nhưng Đường Miểu không cho phép Charles và Hắc Uy dùng miệng cắn tang thi. May mà chúng rất lanh lợi, bằng không, sẽ không hiểu được ý của Đường Miểu.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đã giải quyết được không ít tang thi, Đường Miểu thỉnh thoảng linh hoạt tránh né, không hề giết con nào.

“Đường Miểu, em đang luyện Túy Quyền sao?” Đường Hâm chú ý tới dị trạng của cậu, khinh bỉ nói.

Đường Tư Hoàng nhìn lại, cũng nhíu mày.

“Em không sao, lập tức động thủ đây.” Đường Miểu vội vàng nói. Cận chiến quá đẫm máu. Không nghĩ tới máu có khả năng văng vào miệng, vừa nghĩ đã thấy buồn nôn. Cậu nghĩ nghĩ, đưa tay vào túi áo, lấy ra một cái khẩu trang và kính mắt phòng hộ. Kính phòng hộ dính sát vào chung quanh mắt, có thể ngăn lại bất cứ chất lỏng cùng tro bụi nào đi vào.

Đường Tư Hoàng đưa tay phải ra thản nhiên nói : “Cũng thế.”

Đường Miểu nhanh chóng lưng đối lưng với y, vờ đưa tay vào balô, lấy ra một cái khẩu trang mới và kính phòng hộ đưa cho y, lại lấy ra một xấp khẩu trang đưa cho Đường Văn phân cho những người khác, để bọn họ phòng ngừa vạn nhất. Ngay sau đó, Đường Miểu khẽ quát một tiếng, tay trái cầm đao, sức mạnh toàn bộ triển khai, một đao hơi nghiêng bổ xuống, đầu một con tang thi đứng gần nhất liền lăn tới chân cậu, máu tươi kéo dài một đường.

Mấy người Đường Văn cơ bản đều dính chút máu đen trên mặt, thấy tạo hình của Đường Miểu rất khốc, cũng hiểu cậu đã có dự kiến trước, đang thấy bội phục, chợt thấy Đường Miểu đột nhiên giật khẩu trang xuống, sắc mặt trắng bệch, y như thỏ phóng tới một bên vịn vào tường, ‘ọe’ một tiếng nôn ra đầy đất, bộ dáng khó chịu như muốn nôn ra cả dạ dày. Mọi người lập tức câm nín. Bội phục vừa rồi cũng biến thành mây bay

Lần đầu tiên cùng Đường Tư Hoàng giết tang thi đột nhiên phát sinh, thời gian gấp gáp, nên Đường Miểu không kịp nghĩ nhiều, cũng không rảnh rỗi nhìn kỹ. Sau đó cơ bản đều là bắn từ xa. Lần này tâm tình thả lỏng, ngược lại suy nghĩ nhiều hơn. Dưới đất, óc não, xương cốt trắng phau, dịch vàng sền sệt cùng đỏ trộn lẫn một chỗ, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.

“Yên tâm, em trai, nôn rồi về sau sẽ quen thôi.” Đường Hâm giả mù sa mưa an ủi. Hắn tuyệt không thừa nhận mình vì không có kính phòng hộ mà ghen tị.

Đường Miểu nhìn nhìn xung quanh, chỉ còn ba bốn con, không cần cậu tới giúp cũng đối phó được, trốn ra sau lưng Đường Tư Hoàng, cấp tốc lấy chai nước ra súc miệng ba bốn lần, lại quăng thêm một viên kẹo cao su vào miệng mới thấy dễ chịu hơn một chút, liếc qua Đường Hâm, lấy ra một cái kính phòng hộ đưa cho hắn.

Đường Hâm lập tức cười híp mắt, vỗ bộp bộp lên vai cậu : “Em trai thật có lòng.”

Đường Miểu im lặng. May mà tố chất cơ thể cậu hiện tại đã không giống ngày xưa, bằng không cái vỗ này của Đường Hâm chắc chắn sẽ làm cậu phải khuỵu xuống không đứng lên nổi, nhấc chân lưu lại một dấu chân dính máu trên quần hắn, sau đó trốn tới chỗ Đường Tư Hoàng đi phía trước.

Đường Hâm nhìn quần mình, mặt lập tức đen, đang tính đuổi theo giáo huấn nhóc em, thấy papa liếc qua, liền nhún vai chạy tới phía khác.

Đường Xuân báo cáo : “Tiên sinh, tang thi phụ cận đều đã giải quyết hết.”

Mọi người tụ lại, lưng tựa vào nhau, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu ra sau, ra hiệu với Phùng Dã : “Ở phía trước dẫn đường.”

Phùng Dã và Đường Võ đi đầu mở đường, Đường Thất cùng Đường Cửu bọc hậu. Thang máy không dùng được, chỉ có thể đi thang bộ. Trong hành lang rải rác vài tang thi, đều bị Phùng Dã cùng Đường Võ dễ dàng giải quyết.

“Các vị đại ca, xin dẫn tôi đi với.” Nam nhân trung niên mập mạp vừa rồi kêu to trên lầu lưng vác một bao lớn xông tới từ một cánh cửa trên hành lang, khiến Đường Võ hoảng sợ không thôi, thiếu chút nữa đã theo phản xạ rút súng ra.

“Tôi nói ông anh này, đừng có đột nhiên tập kích có được không? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì đã xem ông anh như tang thi mà bắn rồi!” Đường Võ bất mãn nói.

Gã béo vẻ mặt áy náy cười : “Xin lỗi, rất xin lỗi, cho tôi đi với các anh đi. Tôi đã ngây người trong nhà mấy ngày rồi, không hề gặp được người sống nào.”

“Ông làm nghề gì?” Đường Văn hỏi.

Người nọ sửng sốt một chút, trả lời : “…Làm kế toán.”

Trần Khả Phong sống ở lầu 6, mọi người tiếp tục đi lên trên. Tên béo theo sát phía sau.

“Tang thi phía dưới đã bị chúng tôi giết hết rồi.” Đường Hâm tốt bụng nói.

“Thật sao? Tốt quá.” Người nọ sững sờ, ha ha cười nói, “Bất quá tôi vẫn muốn đi cùng các cậu a, mọi người đi chung dễ chiếu cố lẫn nhau.”

Tất cả mọi người cũng không để ý tới gã nữa, thích đi theo thì cứ theo, không cản trở là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play