Đường Tư Hoàng lấy xuống lốp dự phòng cùng hộp dụng cụ đằng sau xe. Đường Miểu chắn phía trước y, nổ súng tiêu diệt ba tang thi chạy về phía này, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng ‘đông’, thầm kêu không xong, vậy mà mình không để ý phía sau. Nhìn lại, quả nhiên, hai tang thi không biết mò tới từ lúc nào, đang tính phóng tới đuôi xe.
Đường Miểu kinh hãi đổ mồ hôi, lập tức nổ súng giải quyết, khóe mắt liếc qua Đường Tư Hoàng, cư nhiên vẫn tiếp tục vặn ốc vít. Là thật không nghe được động tĩnh hay quá tin tưởng cậu đây?
Đường Miểu bắt lấy vòng khung ở nóc xe, chân trái lấy đà, linh hoạt nhảy lên xe, cả người đứng trên đống vật tư buộc phía trên, tầm mắt đảo qua bốn phía tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Đường Tư Hoàng ngẩng đầu liếc cậu một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục thay lốp.
Đường Miểu nhìn y cười cười, đứng trên nóc xe, trong lòng chợt sinh ra loại cảm giác hào hùng của cao bồi miền Tây, hai tay cầm súng, ‘phốc’ một tiếng lại tiêu diệt một con tang thi vừa vọt qua bồn hoa, tâm đầy khí phách hô một tiếng : Come on, baby!
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng động cơ khởi động, bên dưới còn truyền tới tiếng Đường Tư Hoàng : “Xem ra con muốn hóng gió trên nóc xe?”
“A, cha, đợi đã nào…!” Đường Miểu lúc này mới phát hiện Đường Tư Hoàng đã đổi xong lốp xe, liền vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng lủi vào ghế phó lái, trong lòng thấy ảo não, bộ dáng loi nhoi vừa rồi của mình chắc chắn đã bị cha thấy rồi. (╥﹏╥)
Xe phóng đi nhanh như chớp.
Lộ trình sau đó rất thuận lợi, khi đi ngang qua một trung tâm sửa chữa ô tô, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng còn xuống xe quét sạch bên trong, thu được không ít linh kiện ôtô, cùng vài chiếc van và ô tô con. Xe van và ô tô con tuy tính năng kém hơn việt dã, nhưng dùng vẫn khá tốt.
Một đường chạy băng băng, hơn 1 giờ chiều cuối cùng hai người cũng chạy tới biệt thự phía tây. Xe vừa tới, cửa lập tức mở ra hai bên. Đường Miểu đoán có lẽ ở đây có lắp đặt camera, mọi người ở trong thông qua máy giám sát mà thấy bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, ba người mặt mang theo nụ cười bước ra, là Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ.
Sau khi ba chiếc xe lần lượt tiến vào, cánh cửa bền chắc cũng nhanh chóng đóng lại. Đậu xe vào tầng hầm ga-ra, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng xuống xe, Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ mau chóng đi tới.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia.”
“Papa, Đường Miểu, hai người không sao chứ?” Đường Hâm vừa hỏi vừa kiểm tra hai người từ trên xuống dưới.
Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu đánh giá ba người. Cả thân ba người đều rất sạch sẽ, một đường chạy tới có lẽ cũng rất thuận lợi.
“Những người khác đâu?”
“Xe số 5 và xe số 6 còn chưa tới.”
Đường Tư Hoàng không nói gì, mọi người theo y vào thang máy đi lên lầu một. Đường Miểu nghĩ nghĩ, người trong xe số 5 và xe số 6 là Đỗ Tấn, Phùng Dã, Đinh tiểu thư, Trương Vọng và Hùng Thiên Hạo, luận về thực lực mà nói, chạy tới đây không phải là vấn đề. Bất quá…
Trước khi vào cửa, cậu quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ngoài sân.
Đường Võ chú ý thấy thì cười nói : “Tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi. Mấy người Trương Vọng đều là quân nhân xuất ngũ, tố chất cơ thể không tệ, nhất định sẽ thuận lợi chạy tới.”
Đường Miểu cười gượng hai tiếng. Cậu đúng là lo lắng bọn họ, nhưng mà là lo bốn người Trương Vọng sẽ thừa cơ lái xe chạy luôn. Không phải cậu lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thế đạo trước mắt đã khác, cậu không thể không suy nghĩ như thế. Dù sao, cha chuẩn bị rất nhiều vật tư, còn cho mỗi người bọn họ một khẩu súng. Lão cha này, cậu luôn nhìn không thấu. Đến bây giờ, cậu vẫn không tài nào đoán được cha rốt cuộc là có tin tưởng bốn người Trương Vọng hay không nữa.
“Tiểu thiếu gia.” Đường Văn đột nhiên đi tới ôm bả vai cậu, nháy mắt với cậu mấy cái, thấp giọng nói, “Tiên sinh bảo bọn tôi chỉ đổ vào hai chiếc kia 1/3 bình dầu, đạn thì mỗi người 50 viên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT