Chương 72: Đường cha đuổi người
“Yên tâm.” Đường Tư Hoàng khí định thần nhàn. Nếu như Đường Văn và Đường Võ lòng dạ thiện lương mềm lòng như vậy, thế thì thật làm y quá thất vọng rồi. Lúc này phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng súng, Đường Miểu vội vàng ló đầu ra nhìn, đã thấy xe Đường Văn chuyển động. Sau khi xe đi, Đường Miểu trông thấy người phụ nữ kia mặt mũi tái nhợt ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy. Đường Miểu liền hiểu, thì ra phát súng lúc nãy là để thị uy. Năm xe đằng sau nhanh chóng bám sát. Đinh tiểu thư tuy không thấy được chuyện xảy ra phía trước, nhưng cũng đoán được đại khái, vừa thấy may mắn, lại thấy sợ hãi. May mắn chính là ả đã sớm quấn lấy tiểu đội này trước sợ hãi chính là, không biết khi nào Đường Tư Hoàng sẽ vứt bỏ ả? Ả rốt cuộc phải làm gì, Đường Tư Hoàng mới có thể giữ ả lại? Trong bộ đàm truyền đến giọng Đường Văn: “Tất cả các xe chú ý, xe số 1 vừa chạy tới đại lộ. Đại lộ dân cư đông đúc, tang thi khá nhiều, nhất định phải cẩn thận. Hết.” Đường Tư Hoàng một bên lái xe, một bên trầm tĩnh phân phó: “Tất cả các xe chú ý, tránh né là chính, công kích chỉ là phụ, hết.” “Đã rõ, hết.” Đường Tư Hoàng nhanh chóng nói tiếp: “Xe số 5 chú ý, đoạn đường này an toàn, để Đinh tiểu thư và đồ đạc của cô ấy xuống xe. Hết.” Đường Miểu lập tức quay đầu nhìn y. Thì ra y và cô Đinh tiểu thư kia không phải quan hệ tình nhân? Tâm tình cậu không hiểu sao thấy tốt lên rất nhiều. Đường Tư Hoàng dùng ánh mắt hỏi han nhìn cậu một cái, khóe miệng Đường Miểu cong lên, lắc đầu biểu thị không có gì. Trên xe số 1, Đường Võ bỗng nhiên như tên trộm cười cười, thật làm Đường Văn không thể hiểu nổi. “Em còn tưởng tiên sinh giữ Đinh tiểu thư lại là muốn…. Ừm ha ha ha… “ Khóe miệng Đường Văn co rút, yên lặng thổ tào trong lòng thằng em đang cười đến d*m đãng của mình, ngoài miệng thấp giọng mắng : “Em xem tiên sinh là loại người gì vậy hả?!” “Chỉ đùa một chút thôi mà.” Đường Võ hắc hắc cười. Bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân kia : “Không — Đường tiên sinh, ngài không thể bỏ tôi ở lại được! Đường tiên sinh, cầu xin ngài!” Đường Miểu vội che tai lại, thật hoài nghi màng nhĩ mình có ngày sẽ bị tiếng hét của cô ta đâm thủng. Đường Tư Hoàng trầm giọng nói: “Đinh tiểu thư, tôi vốn cho rằng mấy ngày nay cô ở biệt thự đã tự hiểu rõ, đội ngũ của chúng tôi không nuôi kẻ vô dụng. Đỗ Tấn, Phùng Dã, đuổi cô ta xuống xe.” “Tôi…cầu xin ngài, Đường tiên sinh, tôi có thể làm bất cứ việc gì, xin đừng bỏ tôi lại…” Thanh âm Đinh tiểu thư mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Vẻ mặt Đường Tư Hoàng lạnh lùng, không nói thêm lời nào. “Tiên sinh, hay là trước cứ mang theo cô ấy?” Đỗ Tấn thử hỏi ý,”Chờ khi đến đoạn đường không có tang thi thì lại đuổi cô ấy đi có được không?” Đường Tư Hoàng ý vị thâm trường cười cười, không nói thêm gì nữa. Tâm tình Đường Miểu không hiểu sao thấy có chút không ổn, trong đầu xuất hiện hai bé tí hon, một là cậu, người còn lại là Đường Tư Hoàng. Sau đó, “cậu” trốn sau lưng “Đường Tư Hoàng” lén gõ lên đầu y một cái. Đường Tư Hoàng bỗng cảm thấy kỳ quái liếc cậu một cái. Đường Miểu chột dạ quay đầu ra cửa sổ, sợ lão cha nhà mình sẽ phát hiện cậu có ý nghĩ “mạo phạm” y. Đội ngũ tiếp tục xuất phát. Đám tang thi từ mấy tòa cao ốc xung quanh ào ra, không hẹn mà cũng đi về phía đường lớn, từ xa nhìn tới, ít nhất có tới mấy trăm con, thật khiến cho da đầu người ta phải run lên. Đường Miểu chốc lại nhìn trước, chốc lại nhìn sau. Nói thật, lúc này cậu không cảm giác được chút nguy cơ nào cả, bởi vì tất cả tang thi nhào tới nếu không phải bị bỏ rơi lại phía sau, thì cũng bị Đường Tư Hoàng đâm chết. Xe được tân trang lại quả nhiên trâu bò nga Bỗng nhiên, một tiếng thét điếc tai của nữ nhân vang lên từ bộ đàm: “Ah —— “ là Đinh tiểu thư. Sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đỗ Tấn, Phùng Dã, làm cô ta câm miệng lại.” Phùng Dã khinh thường liếc Đinh tiểu thư : “Đinh tiểu thư, cô cũng nghe rồi đó. Tôi khẳng định cô không hề muốn tôi nhét tất thối vào mồm cô đâu nhỉ? “ Ra là có một con tang thi xông tới, khuôn mặt hư thối vặn vẹo vừa vặn dán lên cửa xe, làm cho cô ta bị dọa mất hồn. “Vâng, tôi đã biết, tôi không cố ý.” Đinh tiểu thư đáng thương núp trên ghế, ánh mắt sợ hãi giống một chú nai con bị chấn kinh, nhưng trong nội tâm lại đang thầm mắng chửi, mấy tên này, vì cái gì? Vì cái gì mà không có một chút thương hoa tiếc ngọc vậy? (–) Phùng Dã “xùy “ một tiếng, mặc kệ ả. Sau khi vào tới đại lộ, tang thi quả nhiên ngày một nhiều, hơn nữa ven đường có không ít xe bị vứt lại, đoàn xe muốn tiến lên thật rất khó khăn. Tiếng Đường Võ vang lên trong bộ đàm, đầy lo lắng nói : “Tiên sinh, tang thi rất nhiều, phải dọn đường. Hết.” Đường Tư Hoàng quyết đoán hạ lệnh: “Nổ súng, tăng tốc. Hết.”