Chương 302 : Căn cứ Kinh đô gặp nguy hiểm (1)
Cơm nước xong xuôi, Đường Tư Hoàng đẩy chén đũa đi, nói : “Cuộc họp hôm nay hoãn lại tới năm giờ rưỡi.” “Ồ — ” Tiếu Hồ Lâm nhìn nhìn Đường Miểu, lại ngó sang Đường Tư Hoàng, miệng phát ra một tiếng đầy sâu xa, đáng tiếc lại chẳng ai thèm để ý tới hắn. Hắn đành nhàm chán quẹt mũi, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu lên lầu. Lầu trên có hai phòng và một phòng khách, đều là địa bàn của hai người họ, hai phòng kia một phòng là phòng ngủ chính, phòng còn lại là phòng sách. Quẹo sang góc rẽ ở cầu thang, Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu vào lòng. Đường Miểu đẩy y ra : “Tắm trước đã.” Hai người khóa cửa phòng, tiến vào không gian, tắm rửa sạch sẽ xong liền ôm nhau ngã xuống giường. Đường Miểu mạnh mẽ đè Đường Tư Hoàng xuống, hôn lên môi, cổ và xương quai xanh của y. “Muốn ta sao?” Đường Tư Hoàng phà hơi vào mặt cậu, khiến cơ thể cậu càng thêm cháy bỏng, di chuyển hông trượt xuống bụng dưới của Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng mặc cho cậu chủ động, kéo tay cậu duỗi xuống, thở dốc : “Sờ nó trước…” Đường Miểu phất tay, một cái chăn lập tức hiện ra trong tay cậu, phủ lên hai người, sau đó tiếp tục. Đầu của Đường Tư Hoàng nằm bên ngoài chăn, khẽ rên một tiếng, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề gấp rút… Hậu quả của việc chủ động chính là cả người Đường Miểu mềm nhũn như mì sợi, tựa trên người Đường Tư Hoàng, mệt đến lười cả di chuyển, hai cánh môi vừa đỏ vừa sưng, đột nhiên há miệng, không chút khách khí cắn một cái lên ngực trái Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng khẽ rên một tiếng, nuông chiều xoa xoa eo cậu, tách hai chân cậu ra để cậu nằm trên người mình được thoải mái hơn, hai tay luồn xuống dưới nách cậu, ngón cái thỉnh thoảng lại vuốt ve bắp đùi cậu. Y híp mắt lại, vẻ mặt lười biếng lại thả lỏng toát ra một loại gợi cảm khác. Đường Miểu thầm thở hắt một tiếng trong lòng, vươn tay ôm lấy eo người đàn ông, đầu ngẩng lên l**m l**m môi y, sau khi người đàn ông thuận theo mà há miệng liền cùng y trao nhau một nụ hôn đầy ướt át. Hai người quấn lấy nhau một hồi, Đường Tư Hoàng đẩy cậu ra. “Bảo bối, ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, đừng có quyến rũ ta nữa.” Đường Miểu cũng chẳng biết mình có chuyện gì, chỉ là cực kỳ muốn thân thiết với y. Lúc trước dù đùa giỡn cấm d*c Đường Tư Hoàng một tuần, có khi lâu hơn, sau đó cậu cũng chẳng “đói khát” đến độ này. Nhưng nguyên nhân gì thật ra chẳng quan trọng, cứ tùy tâm sở d*c là được rồi. Cậu chỉ do dự vài giây liền dùng hai chân quấn lấy eo Đường Tư Hoàng ngầm ám chỉ. “Là con tự tìm đấy!” Hai mắt Đường Tư Hoàng đỏ lừng nhuốm đầy sắc d*c, gầm nhẹ một tiếng, hai tay siết eo cậu, cả hai cùng ngồi dậy, rồi lại dán chặt vào nhau… Khi Đường Miểu tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bồn tắm, nằm gối lên cánh tay Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng cũng ngồi trong bồn tắm, cúi đầu hôn trán cậu, nói : “Đã rửa sạch rồi. Nước cũng đủ ấm, có thể ngâm thêm chút nữa. Ngủ tiếp đi.” “Không sao.” Lúc này Đường Miểu thấy mình cực kỳ có tinh thần, đắc chí ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, khẽ cắn lên môi y, ngồi dậy, “Hiện tại con thấy rất tốt, con muốn bày biện phòng lại.” “Miểu, hôm nay con rất nhiệt tình.” Đường Tư Hoàng thấy cậu quả thật là tràn đầy sức sống, cũng không kiên trì nữa, thu tay về chống đầu lên, nhấc chân, điều chỉnh người ngồi nhìn cậu. “Cha cũng rất nhiệt tình.” Đường Miểu đáp lễ. “Ta còn có thể nhiệt tình hơn nữa.” Đường Tư Hoàng nhướng mày. Đường Miểu hoàn toàn bại trận, phất tay chịu thua. “Phòng tới tối rồi bố trí sau, tới giờ họp rồi. Thật sự không ngủ nữa?” Đường Tư Hoàng vô cùng tiếc nuối phát hiện dấu hôn trên người Đường Miểu lại biến mất rồi, chống người dậy, sáp tới hôn một cái lên ấn ký ở xương quai xanh của cậu. (cái dấu mà Tiểu Miểu có khi khởi động được không gian sau khi trích máu lên ngọc ấy) Chỗ đó của Đường Miểu cực kỳ mẫn cảm, không kìm được mà run rẩy một chốc, cậu liếc mắt nhìn y, bước ra khỏi nước, có xu hướng muốn bỏ chạy : “Con đi thay đồ. Cha, cha đi hái trái cây đi. Con còn muốn ăn trứng tráng nữa.” Đường Tư Hoàng cười rộ lên, trong lòng thì hồi tưởng lại trải nghiệm tuyệt vời trước đó, rồi mới rời khỏi phòng tắm. Con người ta khi có tâm trạng tốt, sự sung sướng toát ra từ sâu tận trong tim sẽ khiến người khác thấy vô cùng chói mắt. Đường Hâm ngồi trên sofa đọc tạp chí, lúc thấy Đường Miểu nhẹ nhàng sảng khoái bước xuống lầu thì vô cùng hâm mộ cậu. Sự cuốn hút bởi bầu không khí hạnh phúc trên người Đường Miểu vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn cũng không khỏi khao khát có thể sớm ngày tìm được người mình yêu. Với tư cách là thiếu chủ của quân đoàn hoa quả, hắn đã may mắn hơn so với rất nhiều người trong tận thế này rồi, nhưng hắn vẫn chẳng biết đủ. Bởi hắn khao khát có thể có được một người yêu, có thể cùng cô xây dựng một gia đình ấm áp. Đáng tiếc, phụ nữ trong lúc tận thế quá ít, mà người ưu tú lại càng ít, không biết nguyện vọng này đến khi nào mới có thể thực hiện. “Đang nghĩ gì thế?” Đường Miểu ngồi xuống cạnh hắn. “Không có gì.” Đường Hâm khẳng định nếu để Đường Miểu biết rõ hắn đang nghĩ gì thì nhất định sẽ cười nhạo hắn. Thằng em này từ lâu đã làm phản rồi. Đường Tư Hoàng xuống lầu sau đó, một tay nâng một mâm cơm, trên đó có ba đĩa trứng tráng, tay còn lại thì xách một giỏ trái cây, trong đó có hai trái dưa hấu. Đường Xuân đi qua tiếp nhận. Đường Tư Hoàng ngồi xuống cạnh Đường Miểu, đưa mâm cơm cho cậu, nói : “Nếu mọi người đến đông đủ rồi thì họp thôi.” Mọi người vừa ăn dưa hấu vừa họp. Đám Đường Văn đầu tiên lần lượt báo cáo về tiến trình xây dựng căn cứ mới, cũng thuận tiện thuật lại tình hình mới nhất của căn cứ để Đường Hâm và Đường Miểu nắm rõ. Sau đó, Đường Hâm cũng báo cáo lại tình huống bên căn cứ Kinh đô, trọng điểm là chuyện đội Mãnh Hổ “uy hiếp” quân đoàn hoa quả và vụ đàn tang thi tiến về phía bắc.