Chương 3 : Quyết tâm
Đường Hâm từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Đường Tư Hoàng, mà Đường Miểu đến năm mười hai tuổi mới trở thành thành viên Đường gia, cho nên cảm tình giữa cậu và Đường Hâm không tốt lắm. Đường Hâm sinh ngày 15 tháng 6, mà Đường Miểu là 19 tháng 12, vừa vặn chỉ lớn hơn cậu nửa tuổi. Mười mấy tuổi là độ tuổi mẫn cảm, những năm đó mâu thuẫn giữa hai người luôn trùng trùng điệp điệp. Tính cách Đường Miểu trước kia tương đối ôn hòa, hay nói đúng hơn là nhu nhược yếu đuối (Đường Hâm dù sao cũng do Đường Tư Hoàng tự mình dạy dỗ, tương đối cường thế), tranh đấu luôn rơi vào thế hạ phong. Lúc mười sáu tuổi, Đường Miểu rốt cuộc cũng quyết định ‘Giương cờ khởi nghĩa’. Lần này sở dĩ nháo đến mức nằm viện, là do Đường Hâm không đúng, vô duyên vô cớ lại đi tìm Đường Miểu tranh cãi, châm chọc nói đầu óc cậu quá đần, bài học không tốt, làm mất mặt Đường Tư Hoàng. Đường Miểu nghe xong thì không nhịn được nữa. Cậu thời gian qua luôn kính trọng cha, sao có thể để người khác nói cậu làm mất mặt cha ? Cho nên liền xông lên cho Đường Hâm một quyền. Đường gia từng là người của hắc đạo, ở các phương diện khác vẫn duy trì tác phong hắc đạo, cho nên Đường Hâm từ năm sáu tuổi đã theo sư phụ rèn luyện thân thể. Cho nên làm sao mà cậu đánh thắng được Đường Hâm ? Hai người không ai nhường ai, vì thế đánh đến nhập viện. Đương nhiên, cậu bị thương nghiêm trọng hơn nhiều so với Đường Hâm. “Xuân bá, cha đang ở đâu ? Tôi muốn gặp cha !” Điều mà hiện tại Đường Miểu muốn làm nhất chính là gặp Đường Tư Hoàng. Nghiêm túc mà nói, cậu ‘ngày hôm qua’ còn gặp Đường Tư Hoàng một lần, nhưng cậu dù sao đã chết một lần, ở giữa chính là một đời, cảm giác tựa như thật sự đã một đời chưa gặp Đường Tư Hoàng vậy. Thế nên hiện tại cậu thật sự hi vọng có thể tận mắt nhìn thấy Đường Tư Hoàng đang sống tốt. Không chỉ thế, trong lòng cậu còn tràn ngập áy náy với cha. Về phần mẹ, cậu đã nghĩ thông suốt. Mặc kệ sinh hoạt cá nhân của mẹ thế nào, mẹ là thật tâm yêu thương cậu, trong lòng cậu, bà vĩnh viễn là một người mẹ tốt. Đường Xuân vội vàng đè lại tiểu thiếu gia đang muốn ngồi dậy, nói : “Tiểu thiếu gia, tiên sinh hiện tại đang ở công ty, cậu sẽ được gặp ngài ấy thôi. Bác sĩ đã nói cánh tay cậu cơ bắp bị tổn thương, cần nằm viện.” Đường Xuân vừa nói vừa khẽ cau mày, đại thiếu gia lần này ra tay cũng thựa quá độc ác. Đường Miểu thuận thế nằm xuống, tâm tư kích động dần bình tĩnh trở lại, vẫn cảm thấy chuyện mình trọng sinh thật sự không thể tưởng tượng nổi, luôn có cảm giác không chân thực, thăm dò hỏi thăm : “Thế đại ca thế nào rồi ?” Đường Xuân tay cầm bình giữ nhiệt đặt lên bàn nói : “Đại thiếu gia bị thương không nặng, ngày mai có thể xuất viện.” Đường Miểu nhẹ gật đầu, âm thầm thở một hơi. Đúng rồi, cậu thật sự trọng sinh—bởi cậu nhớ rất rõ, kiếp trước Đường Hâm chỉ nằm trên giường một ngày thì được xuất viện. Kiếp này, cậu nhất định phải sống thật tốt. Cậu sẽ chứng minh cho cha xem, cậu có phải con y hay không. “Tiểu thiếu gia ?” Đường Xuân múc cho cậu một chén cháo nóng hổi, thấy trong mắt tiểu thiếu gia hiện lên thần sắc kiên nghị thì kỳ quái kêu một tiếng. Đường Miểu thu lại tiếu ý, thản nhiên nói : “Tôi không sao.” Chuyện trọng sinh quá mức ly kỳ, nhất định không thể để người khác phát giác được khác thường nào. “Chừng nào cha sẽ đến thăm tôi ?” Đường Xuân áy náy nhìn cậu một cái, nói : “Tiên sinh trước khi đi có đến nhìn qua hai vị thiếu gia, bất quá vì bận việc nên đã đi. Tiểu thiếu gia, cậu có việc muốn tìm tiên sinh sao ?” “Không có gì, tôi muốn gọi điện thoại cho cha thôi.” Đường Miểu nhìn quanh phòng, không thấy điện thoại của mình. Đường Xuân mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy điện thoại đưa cho cậu : “Tiên sinh hiện tại có lẽ cũng đang dùng cơm.” Đường Miểu cầm lấy điện thoại khởi động máy, thấy số Đường Tư Hoàng liền lập tức gọi, đường truyền nhanh chóng kết nối. “Cha ?” Đường Miểu cơ hồ ngừng thở nghe động tĩnh bên kia. “Tỉnh ?” Tiếng Đường Tư Hoàng vẫn trầm thấp như trong trí nhớ kiếp trước, không có chút cảm giác không vui nào. “Ừm, tỉnh rồi, cha ăn cơm chưa ?” Đường Miểu nghe được âm thanh quen thuộc, bất giác nở nụ cười, hai bên khóe miệng cong cong, trên khuôn mặt liền lộ ra hai lúm đồng tiền trên má. Đường Xuân thấy thì sững sờ, lại tập trung nhìn, biểu tình tiểu thiếu gia vẫn ngốc ngốc như lúc trước. Quả nhiên là nhìn lầm rồi. Đường Miểu không chú ý tới khác thường của ông, cầm lấy điều khiển chỉnh mở màn cửa, ánh mặt trời tươi đẹp lập tức chiếu tới. Cậu nằm ở phòng VIP, có thể so tương đương với ‘phòng tổng thống’, tuy cái gì cần có đều có nhưng phòng quá lớn, ngược lại có chút cô đơn, hiu quạnh. “Đang ăn.” Đường Tư Hoàng không hiểu mà dừng một thoáng, sau đó nói thêm,”Nếu như anh em hai đứa thích bệnh viện như vậy thì lần sau có thể nằm thêm vài ngày.” Đường Miểu không muốn nhắc đến Đường Hâm, vội vàng nói : “Không thích. Cha, ngươi ăn cơm trước đi, bye bye.”